Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 150
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Sáng sớm ngày hôm sau, khóe môi phó đoàn trưởng Cố được nghỉ ngơi ở nhà vẫn chưa bao giờ tắt nụ cười.Mấy cậu nhóc trong nhà còn cảm thấy kỳ quái, trốn sang một bên thầm thì to nhỏ với nhau.“Anh, vì sao chú lại vui vậy ạ?”“Thím mang thai em gái, tất nhiên chú phải thấy vui rồi”“Em lại cảm thấy không phải“Không phải cái gì, mau đi đi, đừng làm phiền anh đọc sách.Cố Tiểu Nhị bị anh của cậu nhóc đuổi đi, bản thân vẫn còn đứng gãi cằm, quyết định tự đi điều tra một chút.Cậu nhóc rón ra rón rén, muốn lén chạy đến phòng thím nhìn thử.Ai ngờ vừa đi được hai bước đã nhìn thấy chú Cố đứng ngay trước phòng giống như thần giữ cửa.Doạ cho Cố Tiểu Nhị sợ đến mức giật mình, bỏ chạy nhanh như chớp.Bởi vì trong nhà mới có tiền, Lâm Vãn Thanh nằm ngủ nướng vô cùng ngon giấc.Bởi vì hôm nay phó đoàn trưởng Cố ở nhà, cho nên Lâm Vãn Thanh chỉ cần nấu cơm, những việc khác trong nhà đều có người làm, từ khi đến quân khu, sinh hoạt mỗi ngày vô cùng tốt. Ba cậu nhóc trong nhà được ăn ngon mặc đẹp, khuôn mặt nhỏ đã tròn hơn trước.Làm một con cá mặn ở nhà dưỡng thai, ngày hai mươi đầu năm, Lâm Vãn Thanh tự soi gương, giật mình nhận ra vòng eo đã bự hơn một vòng, ngay cả khuôn mặt cũng tròn hơn trước.Cô vội vàng chạy đến hỏi phó đoàn trưởng Cố, đi một vòng ngay trước mặt anh, hỏi: “Có phải em mập hơn rồi không?”Cố Hoài An nhìn thật kỹ, sau đó mở to mắt nói dối: “Không có, vẫn là người vợ xinh đẹp dịu dàng của anh “Thật không?” Người ta nói phụ nữ một lần mang thai ngốc ba năm mà. Phó đoàn trưởng Cố có một khuôn mặt vô cùng đoan chính, người vợ mới mang thai lần đầu của anh lập tức tin tưởng.Buổi chiều, chị dâu Trương đến nhà chơi. Lâm Vãn Thanh bưng trà ra, chị dâu Trương cầm lên uống một ngụm, nhìn vào khí sắc trên người cô, hồng hào khoẻ mạnh có ánh sáng.Chị ấy liền cười, nói về việc nhà, đột nhiên nói đến việc mua thịt heo vào dịp Tết, Lâm Vãn Thanh cũng có nghĩ đến việc này.Vốn dĩ những chị dâu trong quân khu cũng có nuôi heo, để chờ cho đến tết, g.i.ế.c heo cho cả gia đình già trẻ lớn bé có một bữa ăn ngon.Dù sao cũng vất vả cả năm trời, người một nhà cũng nên ăn được một chút thịt.Nhà họ Cố và nhà họ Trương chưa nuôi heo, muốn ăn thịt thì phải tự ra ngoài mua.Đến huyện thành mua, cần phải có một lượng phiếu thịt nhất định, chưa nói việc trong nhà không có nhiều phiếu thịt đến thế, mà cho dù có cũng chưa chắc đã mua được nhiều thịt.Bọn trẻ của hai nhà đều có tính tình không có thịt thì không vui, việc này làm cho người lớn trong nhà cảm thấy đau đầu.Mà nói đến cũng trùng hợp, một lát sau chị dâu Kim Hoa hưng phấn chạy đến nhà, nói là nghe thấy em họ của cô mới gả đến thôn gần đây nói, trong thôn bọn họ năm nay đã nuôi được hai mươi mấy con heo, lớn lên trông rất béo tốt, mỗi một con phải đến tầm hai ba trăm ký.Việc này làm cho đội viên trong đội sản xuất cảm thấy vui phát điên lên, trong nhà đã không còn bao nhiêu lương thực, heo được nuôi tốt như vậy, thịt chia cho đại đội cũng nhiều hơn.Người đàn ông mà em họ của chị dâu Kim Hoa gả qua là người chuyên môn phụ trách việc g.i.ế.c heo, làm công việc này đương nhiên cũng có cái lợi của nó.Từ sau khi em họ gả đến thôn này, nhà chị dâu Kim Hoa không còn phải đau đầu việc kiếm thịt ăn tết nữa.Năm nay còn nuôi heo tốt như vậy, chị dâu Kim Hoa cũng không ăn hết nhiều thịt như thế, cô trở về quân khu thương lượng với mấy người có quan hệ tốt trong quân khu xem có muốn mua thịt để ăn tết hay không. Lâm Vãn Thanh và chị dâu Trương vừa nghe thấy đã vui mừng, vội vàng gật đầu đồng ý. Chị dâu Kim Hoa đồng ý, sau đó mấy người hẹn sẽ cùng đến mua thịt vào ngày đại đội g.i.ế.c heo.
Sáng sớm ngày hôm sau, khóe môi phó đoàn trưởng Cố được nghỉ ngơi ở nhà vẫn chưa bao giờ tắt nụ cười.
Mấy cậu nhóc trong nhà còn cảm thấy kỳ quái, trốn sang một bên thầm thì to nhỏ với nhau.
“Anh, vì sao chú lại vui vậy ạ?”
“Thím mang thai em gái, tất nhiên chú phải thấy vui rồi”
“Em lại cảm thấy không phải
“Không phải cái gì, mau đi đi, đừng làm phiền anh đọc sách.
Cố Tiểu Nhị bị anh của cậu nhóc đuổi đi, bản thân vẫn còn đứng gãi cằm, quyết định tự đi điều tra một chút.
Cậu nhóc rón ra rón rén, muốn lén chạy đến phòng thím nhìn thử.
Ai ngờ vừa đi được hai bước đã nhìn thấy chú Cố đứng ngay trước phòng giống như thần giữ cửa.
Doạ cho Cố Tiểu Nhị sợ đến mức giật mình, bỏ chạy nhanh như chớp.
Bởi vì trong nhà mới có tiền, Lâm Vãn Thanh nằm ngủ nướng vô cùng ngon giấc.
Bởi vì hôm nay phó đoàn trưởng Cố ở nhà, cho nên Lâm Vãn Thanh chỉ cần nấu cơm, những việc khác trong nhà đều có người làm, từ khi đến quân khu, sinh hoạt mỗi ngày vô cùng tốt. Ba cậu nhóc trong nhà được ăn ngon mặc đẹp, khuôn mặt nhỏ đã tròn hơn trước.
Làm một con cá mặn ở nhà dưỡng thai, ngày hai mươi đầu năm, Lâm Vãn Thanh tự soi gương, giật mình nhận ra vòng eo đã bự hơn một vòng, ngay cả khuôn mặt cũng tròn hơn trước.
Cô vội vàng chạy đến hỏi phó đoàn trưởng Cố, đi một vòng ngay trước mặt anh, hỏi: “Có phải em mập hơn rồi không?”
Cố Hoài An nhìn thật kỹ, sau đó mở to mắt nói dối: “Không có, vẫn là người vợ xinh đẹp dịu dàng của anh “Thật không?” Người ta nói phụ nữ một lần mang thai ngốc ba năm mà. Phó đoàn trưởng Cố có một khuôn mặt vô cùng đoan chính, người vợ mới mang thai lần đầu của anh lập tức tin tưởng.
Buổi chiều, chị dâu Trương đến nhà chơi. Lâm Vãn Thanh bưng trà ra, chị dâu Trương cầm lên uống một ngụm, nhìn vào khí sắc trên người cô, hồng hào khoẻ mạnh có ánh sáng.
Chị ấy liền cười, nói về việc nhà, đột nhiên nói đến việc mua thịt heo vào dịp Tết, Lâm Vãn Thanh cũng có nghĩ đến việc này.
Vốn dĩ những chị dâu trong quân khu cũng có nuôi heo, để chờ cho đến tết, g.i.ế.c heo cho cả gia đình già trẻ lớn bé có một bữa ăn ngon.
Dù sao cũng vất vả cả năm trời, người một nhà cũng nên ăn được một chút thịt.
Nhà họ Cố và nhà họ Trương chưa nuôi heo, muốn ăn thịt thì phải tự ra ngoài mua.
Đến huyện thành mua, cần phải có một lượng phiếu thịt nhất định, chưa nói việc trong nhà không có nhiều phiếu thịt đến thế, mà cho dù có cũng chưa chắc đã mua được nhiều thịt.
Bọn trẻ của hai nhà đều có tính tình không có thịt thì không vui, việc này làm cho người lớn trong nhà cảm thấy đau đầu.
Mà nói đến cũng trùng hợp, một lát sau chị dâu Kim Hoa hưng phấn chạy đến nhà, nói là nghe thấy em họ của cô mới gả đến thôn gần đây nói, trong thôn bọn họ năm nay đã nuôi được hai mươi mấy con heo, lớn lên trông rất béo tốt, mỗi một con phải đến tầm hai ba trăm ký.
Việc này làm cho đội viên trong đội sản xuất cảm thấy vui phát điên lên, trong nhà đã không còn bao nhiêu lương thực, heo được nuôi tốt như vậy, thịt chia cho đại đội cũng nhiều hơn.
Người đàn ông mà em họ của chị dâu Kim Hoa gả qua là người chuyên môn phụ trách việc g.i.ế.c heo, làm công việc này đương nhiên cũng có cái lợi của nó.
Từ sau khi em họ gả đến thôn này, nhà chị dâu Kim Hoa không còn phải đau đầu việc kiếm thịt ăn tết nữa.
Năm nay còn nuôi heo tốt như vậy, chị dâu Kim Hoa cũng không ăn hết nhiều thịt như thế, cô trở về quân khu thương lượng với mấy người có quan hệ tốt trong quân khu xem có muốn mua thịt để ăn tết hay không. Lâm Vãn Thanh và chị dâu Trương vừa nghe thấy đã vui mừng, vội vàng gật đầu đồng ý. Chị dâu Kim Hoa đồng ý, sau đó mấy người hẹn sẽ cùng đến mua thịt vào ngày đại đội g.i.ế.c heo.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Sáng sớm ngày hôm sau, khóe môi phó đoàn trưởng Cố được nghỉ ngơi ở nhà vẫn chưa bao giờ tắt nụ cười.Mấy cậu nhóc trong nhà còn cảm thấy kỳ quái, trốn sang một bên thầm thì to nhỏ với nhau.“Anh, vì sao chú lại vui vậy ạ?”“Thím mang thai em gái, tất nhiên chú phải thấy vui rồi”“Em lại cảm thấy không phải“Không phải cái gì, mau đi đi, đừng làm phiền anh đọc sách.Cố Tiểu Nhị bị anh của cậu nhóc đuổi đi, bản thân vẫn còn đứng gãi cằm, quyết định tự đi điều tra một chút.Cậu nhóc rón ra rón rén, muốn lén chạy đến phòng thím nhìn thử.Ai ngờ vừa đi được hai bước đã nhìn thấy chú Cố đứng ngay trước phòng giống như thần giữ cửa.Doạ cho Cố Tiểu Nhị sợ đến mức giật mình, bỏ chạy nhanh như chớp.Bởi vì trong nhà mới có tiền, Lâm Vãn Thanh nằm ngủ nướng vô cùng ngon giấc.Bởi vì hôm nay phó đoàn trưởng Cố ở nhà, cho nên Lâm Vãn Thanh chỉ cần nấu cơm, những việc khác trong nhà đều có người làm, từ khi đến quân khu, sinh hoạt mỗi ngày vô cùng tốt. Ba cậu nhóc trong nhà được ăn ngon mặc đẹp, khuôn mặt nhỏ đã tròn hơn trước.Làm một con cá mặn ở nhà dưỡng thai, ngày hai mươi đầu năm, Lâm Vãn Thanh tự soi gương, giật mình nhận ra vòng eo đã bự hơn một vòng, ngay cả khuôn mặt cũng tròn hơn trước.Cô vội vàng chạy đến hỏi phó đoàn trưởng Cố, đi một vòng ngay trước mặt anh, hỏi: “Có phải em mập hơn rồi không?”Cố Hoài An nhìn thật kỹ, sau đó mở to mắt nói dối: “Không có, vẫn là người vợ xinh đẹp dịu dàng của anh “Thật không?” Người ta nói phụ nữ một lần mang thai ngốc ba năm mà. Phó đoàn trưởng Cố có một khuôn mặt vô cùng đoan chính, người vợ mới mang thai lần đầu của anh lập tức tin tưởng.Buổi chiều, chị dâu Trương đến nhà chơi. Lâm Vãn Thanh bưng trà ra, chị dâu Trương cầm lên uống một ngụm, nhìn vào khí sắc trên người cô, hồng hào khoẻ mạnh có ánh sáng.Chị ấy liền cười, nói về việc nhà, đột nhiên nói đến việc mua thịt heo vào dịp Tết, Lâm Vãn Thanh cũng có nghĩ đến việc này.Vốn dĩ những chị dâu trong quân khu cũng có nuôi heo, để chờ cho đến tết, g.i.ế.c heo cho cả gia đình già trẻ lớn bé có một bữa ăn ngon.Dù sao cũng vất vả cả năm trời, người một nhà cũng nên ăn được một chút thịt.Nhà họ Cố và nhà họ Trương chưa nuôi heo, muốn ăn thịt thì phải tự ra ngoài mua.Đến huyện thành mua, cần phải có một lượng phiếu thịt nhất định, chưa nói việc trong nhà không có nhiều phiếu thịt đến thế, mà cho dù có cũng chưa chắc đã mua được nhiều thịt.Bọn trẻ của hai nhà đều có tính tình không có thịt thì không vui, việc này làm cho người lớn trong nhà cảm thấy đau đầu.Mà nói đến cũng trùng hợp, một lát sau chị dâu Kim Hoa hưng phấn chạy đến nhà, nói là nghe thấy em họ của cô mới gả đến thôn gần đây nói, trong thôn bọn họ năm nay đã nuôi được hai mươi mấy con heo, lớn lên trông rất béo tốt, mỗi một con phải đến tầm hai ba trăm ký.Việc này làm cho đội viên trong đội sản xuất cảm thấy vui phát điên lên, trong nhà đã không còn bao nhiêu lương thực, heo được nuôi tốt như vậy, thịt chia cho đại đội cũng nhiều hơn.Người đàn ông mà em họ của chị dâu Kim Hoa gả qua là người chuyên môn phụ trách việc g.i.ế.c heo, làm công việc này đương nhiên cũng có cái lợi của nó.Từ sau khi em họ gả đến thôn này, nhà chị dâu Kim Hoa không còn phải đau đầu việc kiếm thịt ăn tết nữa.Năm nay còn nuôi heo tốt như vậy, chị dâu Kim Hoa cũng không ăn hết nhiều thịt như thế, cô trở về quân khu thương lượng với mấy người có quan hệ tốt trong quân khu xem có muốn mua thịt để ăn tết hay không. Lâm Vãn Thanh và chị dâu Trương vừa nghe thấy đã vui mừng, vội vàng gật đầu đồng ý. Chị dâu Kim Hoa đồng ý, sau đó mấy người hẹn sẽ cùng đến mua thịt vào ngày đại đội g.i.ế.c heo.