Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 159
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Người ghen ghét với nhà họ Cố không phải ai khác mà chính là Tang Tiểu Lan, Vương Mỹ Quyên và bà cụ Trọng - liên minh cực phẩm bị người của cả quân khu phớt lờ.Từ lúc biết Lâm Vãn Thanh mang thai con trai, hết người này lại đến người khác vây xung quanh quân khu. Sau khi nghe nói cô mang song thai, ba thành viên của liên minh cực phẩm lại càng đỏ mắt, mỗi ngày đều trừng mắt quan sát khu vực xung quanh nhà họ Cố.“Bác à, vừa rồi bác không thấy được đâu, người đàn bà khoe khoang kia cứ nâng cái bụng to đi tới đi lui, trên mặt thì cười tươi như hoa. Làm như cô ta giỏi lắm vậy, không phải chỉ là trong bụng có hai đứa con trai hay sao, có ai mang thai mà không giống nhau đâu chứ.”Hiện tại, Tang Tiểu Lan chính là điển hình của một người phụ nữ nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện của nhà họ Cố, cô ta có thể nói suốt một buổi trưa giống hệt như một cái máy hát.Bà cụ Trọng bĩu môi, đồng tình nói: “Bà già này đã sinh ba đứa con trai nhưng cũng không dám liều lĩnh như cô ta, làm gì có con dâu nhà nào có bộ dạng như vậy chứ, quá là mất mặt.Vương Mỹ Quyên nhìn từng miếng thịt ba chỉ treo dưới mái hiên của nhà họ Cố, thèm đến mức phải nuốt nước bọt ừng ực: “Ôi mẹ ơi, sao nhà cô ta lại có nhiều thịt như thế, có thể ăn hết sao?”Nếu có thể chia cho bà ta một miếng thịt thật là quá tốt, lúc đó bà ta sẽ nấu thịt kho tàu, thịt luộc, thịt hầm và thịt xào chua ngọt nữa, cả gia đình có thể ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.Tang Tiểu Lan và bà cụ Trọng khinh thường nhìn dáng vẻ suy nghĩ bậy bạ của Vương Mỹ Quyên, hai người khinh bỉ nói: “Nhìn bộ dạng không ra gì của bà mà xem, không phải chỉ là mấy miếng thịt ba chỉ thôi sao, chẳng kẽ bà còn chưa thấy thịt bao giờ à?”Vương Mỹ Quyên cũng chẳng phải là loại người hiền lành, bà ta có thể nói người khác, nhưng không ai được chỉ trích bà ta. Vương Mỹ Quyên lập tức hỉnh mũi lên, ngã người về phía hai người kia rồi đáp trả: “Nói nghe thật hay, không phải chỉ là mấy miếng thịt ba chỉ thôi đâu. Gia đình của hai người lúc ăn tết cũng không hào phóng mà mua nhiều thịt như vậy, một nhà thì ăn sủi cảo chay vào ngày tết, nhà còn lại thì ăn tết bằng nội tạng của lợn, vậy mà còn có mặt mũi nói những lời này, không cảm thấy ngượng miệng à!?”Nói xong lời này, Vương Mỹ Quyên lắc m.ô.n.g bỏ về nhà, bỏ lại Tang Tiểu Lan và bà cụ Trọng đang tức điên.Trong nhà, Lâm Vãn Thanh đang suy nghĩ xem nên trồng rau gì. Vườn rau trong nhà cô đang trải qua giai đoạn giao mùa từ mùa đông lạnh lẽo lên đón mùa xuân xanh tươi.Nhưng mà những mầm rau non trong vườn bị lẫn với cỏ dại, những loại cây được dời về đây vào năm ngoái đã bị đông lạnh mà c.h.ế.t từ lâu.Sáng nay, Lâm Vãn Thanh dẫn theo ba đứa nhỏ lại đây xem thử, ôi, vườn rau sắp biến thành vườn cỏ dại luôn rồi. Lâm Vãn Thanh dẫn ba đứa nhóc cùng nhau nhổ sạch cỏ trong vườn rau, sau đó lấy hạt giống mà mợ Đường gửi đến, chuẩn bị gieo hạt.Có điều, cô không biết trồng rau, phó đoàn trưởng Cố cũng không ở nhà, lúc ở nhà một mình, Lâm Vãn Thanh muốn tìm một số quyển sách ảnh về nông nghiệp để đọc thử xem nếu muốn trồng rau thì phải làm gì.Khổ nỗi, đa số sách trong nhà đều là truyện cổ tích mà bọn nhỏ thích xem, số còn lại thì là sách về quân đội mà Cố Hoài An thường đọc, cùng với sách giáo khoa của Cố Trạch, căn bản là không có sách về nông nghiệp. Sau khi ăn cơm sáng, Mãn Thương đến nhà rủ Cố Trạch đi học, Lương Thương và Cố Tiểu Nhị thì đi chơi cùng nhau.Hai đứa lớn đều đi rồi, Lâm Vãn Thanh đỡ eo, dẫn theo Tiểu béo ú đến nhà chị dâu Trương.
Người ghen ghét với nhà họ Cố không phải ai khác mà chính là Tang Tiểu Lan, Vương Mỹ Quyên và bà cụ Trọng - liên minh cực phẩm bị người của cả quân khu phớt lờ.
Từ lúc biết Lâm Vãn Thanh mang thai con trai, hết người này lại đến người khác vây xung quanh quân khu. Sau khi nghe nói cô mang song thai, ba thành viên của liên minh cực phẩm lại càng đỏ mắt, mỗi ngày đều trừng mắt quan sát khu vực xung quanh nhà họ Cố.
“Bác à, vừa rồi bác không thấy được đâu, người đàn bà khoe khoang kia cứ nâng cái bụng to đi tới đi lui, trên mặt thì cười tươi như hoa. Làm như cô ta giỏi lắm vậy, không phải chỉ là trong bụng có hai đứa con trai hay sao, có ai mang thai mà không giống nhau đâu chứ.”
Hiện tại, Tang Tiểu Lan chính là điển hình của một người phụ nữ nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện của nhà họ Cố, cô ta có thể nói suốt một buổi trưa giống hệt như một cái máy hát.
Bà cụ Trọng bĩu môi, đồng tình nói: “Bà già này đã sinh ba đứa con trai nhưng cũng không dám liều lĩnh như cô ta, làm gì có con dâu nhà nào có bộ dạng như vậy chứ, quá là mất mặt.
Vương Mỹ Quyên nhìn từng miếng thịt ba chỉ treo dưới mái hiên của nhà họ Cố, thèm đến mức phải nuốt nước bọt ừng ực: “Ôi mẹ ơi, sao nhà cô ta lại có nhiều thịt như thế, có thể ăn hết sao?”
Nếu có thể chia cho bà ta một miếng thịt thật là quá tốt, lúc đó bà ta sẽ nấu thịt kho tàu, thịt luộc, thịt hầm và thịt xào chua ngọt nữa, cả gia đình có thể ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.
Tang Tiểu Lan và bà cụ Trọng khinh thường nhìn dáng vẻ suy nghĩ bậy bạ của Vương Mỹ Quyên, hai người khinh bỉ nói: “Nhìn bộ dạng không ra gì của bà mà xem, không phải chỉ là mấy miếng thịt ba chỉ thôi sao, chẳng kẽ bà còn chưa thấy thịt bao giờ à?”
Vương Mỹ Quyên cũng chẳng phải là loại người hiền lành, bà ta có thể nói người khác, nhưng không ai được chỉ trích bà ta. Vương Mỹ Quyên lập tức hỉnh mũi lên, ngã người về phía hai người kia rồi đáp trả: “Nói nghe thật hay, không phải chỉ là mấy miếng thịt ba chỉ thôi đâu. Gia đình của hai người lúc ăn tết cũng không hào phóng mà mua nhiều thịt như vậy, một nhà thì ăn sủi cảo chay vào ngày tết, nhà còn lại thì ăn tết bằng nội tạng của lợn, vậy mà còn có mặt mũi nói những lời này, không cảm thấy ngượng miệng à!?”
Nói xong lời này, Vương Mỹ Quyên lắc m.ô.n.g bỏ về nhà, bỏ lại Tang Tiểu Lan và bà cụ Trọng đang tức điên.
Trong nhà, Lâm Vãn Thanh đang suy nghĩ xem nên trồng rau gì. Vườn rau trong nhà cô đang trải qua giai đoạn giao mùa từ mùa đông lạnh lẽo lên đón mùa xuân xanh tươi.
Nhưng mà những mầm rau non trong vườn bị lẫn với cỏ dại, những loại cây được dời về đây vào năm ngoái đã bị đông lạnh mà c.h.ế.t từ lâu.
Sáng nay, Lâm Vãn Thanh dẫn theo ba đứa nhỏ lại đây xem thử, ôi, vườn rau sắp biến thành vườn cỏ dại luôn rồi. Lâm Vãn Thanh dẫn ba đứa nhóc cùng nhau nhổ sạch cỏ trong vườn rau, sau đó lấy hạt giống mà mợ Đường gửi đến, chuẩn bị gieo hạt.
Có điều, cô không biết trồng rau, phó đoàn trưởng Cố cũng không ở nhà, lúc ở nhà một mình, Lâm Vãn Thanh muốn tìm một số quyển sách ảnh về nông nghiệp để đọc thử xem nếu muốn trồng rau thì phải làm gì.
Khổ nỗi, đa số sách trong nhà đều là truyện cổ tích mà bọn nhỏ thích xem, số còn lại thì là sách về quân đội mà Cố Hoài An thường đọc, cùng với sách giáo khoa của Cố Trạch, căn bản là không có sách về nông nghiệp. Sau khi ăn cơm sáng, Mãn Thương đến nhà rủ Cố Trạch đi học, Lương Thương và Cố Tiểu Nhị thì đi chơi cùng nhau.
Hai đứa lớn đều đi rồi, Lâm Vãn Thanh đỡ eo, dẫn theo Tiểu béo ú đến nhà chị dâu Trương.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Người ghen ghét với nhà họ Cố không phải ai khác mà chính là Tang Tiểu Lan, Vương Mỹ Quyên và bà cụ Trọng - liên minh cực phẩm bị người của cả quân khu phớt lờ.Từ lúc biết Lâm Vãn Thanh mang thai con trai, hết người này lại đến người khác vây xung quanh quân khu. Sau khi nghe nói cô mang song thai, ba thành viên của liên minh cực phẩm lại càng đỏ mắt, mỗi ngày đều trừng mắt quan sát khu vực xung quanh nhà họ Cố.“Bác à, vừa rồi bác không thấy được đâu, người đàn bà khoe khoang kia cứ nâng cái bụng to đi tới đi lui, trên mặt thì cười tươi như hoa. Làm như cô ta giỏi lắm vậy, không phải chỉ là trong bụng có hai đứa con trai hay sao, có ai mang thai mà không giống nhau đâu chứ.”Hiện tại, Tang Tiểu Lan chính là điển hình của một người phụ nữ nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện của nhà họ Cố, cô ta có thể nói suốt một buổi trưa giống hệt như một cái máy hát.Bà cụ Trọng bĩu môi, đồng tình nói: “Bà già này đã sinh ba đứa con trai nhưng cũng không dám liều lĩnh như cô ta, làm gì có con dâu nhà nào có bộ dạng như vậy chứ, quá là mất mặt.Vương Mỹ Quyên nhìn từng miếng thịt ba chỉ treo dưới mái hiên của nhà họ Cố, thèm đến mức phải nuốt nước bọt ừng ực: “Ôi mẹ ơi, sao nhà cô ta lại có nhiều thịt như thế, có thể ăn hết sao?”Nếu có thể chia cho bà ta một miếng thịt thật là quá tốt, lúc đó bà ta sẽ nấu thịt kho tàu, thịt luộc, thịt hầm và thịt xào chua ngọt nữa, cả gia đình có thể ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.Tang Tiểu Lan và bà cụ Trọng khinh thường nhìn dáng vẻ suy nghĩ bậy bạ của Vương Mỹ Quyên, hai người khinh bỉ nói: “Nhìn bộ dạng không ra gì của bà mà xem, không phải chỉ là mấy miếng thịt ba chỉ thôi sao, chẳng kẽ bà còn chưa thấy thịt bao giờ à?”Vương Mỹ Quyên cũng chẳng phải là loại người hiền lành, bà ta có thể nói người khác, nhưng không ai được chỉ trích bà ta. Vương Mỹ Quyên lập tức hỉnh mũi lên, ngã người về phía hai người kia rồi đáp trả: “Nói nghe thật hay, không phải chỉ là mấy miếng thịt ba chỉ thôi đâu. Gia đình của hai người lúc ăn tết cũng không hào phóng mà mua nhiều thịt như vậy, một nhà thì ăn sủi cảo chay vào ngày tết, nhà còn lại thì ăn tết bằng nội tạng của lợn, vậy mà còn có mặt mũi nói những lời này, không cảm thấy ngượng miệng à!?”Nói xong lời này, Vương Mỹ Quyên lắc m.ô.n.g bỏ về nhà, bỏ lại Tang Tiểu Lan và bà cụ Trọng đang tức điên.Trong nhà, Lâm Vãn Thanh đang suy nghĩ xem nên trồng rau gì. Vườn rau trong nhà cô đang trải qua giai đoạn giao mùa từ mùa đông lạnh lẽo lên đón mùa xuân xanh tươi.Nhưng mà những mầm rau non trong vườn bị lẫn với cỏ dại, những loại cây được dời về đây vào năm ngoái đã bị đông lạnh mà c.h.ế.t từ lâu.Sáng nay, Lâm Vãn Thanh dẫn theo ba đứa nhỏ lại đây xem thử, ôi, vườn rau sắp biến thành vườn cỏ dại luôn rồi. Lâm Vãn Thanh dẫn ba đứa nhóc cùng nhau nhổ sạch cỏ trong vườn rau, sau đó lấy hạt giống mà mợ Đường gửi đến, chuẩn bị gieo hạt.Có điều, cô không biết trồng rau, phó đoàn trưởng Cố cũng không ở nhà, lúc ở nhà một mình, Lâm Vãn Thanh muốn tìm một số quyển sách ảnh về nông nghiệp để đọc thử xem nếu muốn trồng rau thì phải làm gì.Khổ nỗi, đa số sách trong nhà đều là truyện cổ tích mà bọn nhỏ thích xem, số còn lại thì là sách về quân đội mà Cố Hoài An thường đọc, cùng với sách giáo khoa của Cố Trạch, căn bản là không có sách về nông nghiệp. Sau khi ăn cơm sáng, Mãn Thương đến nhà rủ Cố Trạch đi học, Lương Thương và Cố Tiểu Nhị thì đi chơi cùng nhau.Hai đứa lớn đều đi rồi, Lâm Vãn Thanh đỡ eo, dẫn theo Tiểu béo ú đến nhà chị dâu Trương.