Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 172

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Mắt của hai mẹ chồng nàng dâu sáng lên, chọn ngày không bằng gặp ngày, đến chiều nhân lúc hai nhỏ và ba lớn trong nhà đều ngủ trưa hết, hai người bắt đầu bận bịu làm việc.Rửa sạch cà chua chín, đun sôi nước để lột vỏ ra, rồi bỏ vào nồi nấu chung với đường phèn, dùng lửa vừa đủ để hầm, đến khi nước cạn thì vặn lửa nhỏ lại, dùng xẻng khuấy liên tục, khi hầm đến độ đặc sệt thì tắt bếp đổ vào trong bình thủy tinh đã khử trùng. Trong nhà có rất nhiều cà chua, hai mẹ chồng nàng dâu bận bịu đến độ sắp mệt c.h.ế.t đi được.Đến tối, phó đoàn trưởng Cố vừa mới về tới nhà đã nhìn thấy ngay một loạt sốt cà chua được đặt trên kệ.Sốt cà chua ngọt ngào được bỏ thêm rất nhiều đường phèn!!Phó đoàn trưởng Cố không thích ăn ngọt liền đứng hình.Có sốt cà chua rồi thì sao có thể không có khoai tây chiên được!Lâm Vãn Thanh lấy khoai tây trong nhà đi gọt vỏ, chiên được hai khay khoai tây rất lớn.Bọn nhóc trong nhà chưa từng thấy khoai tây chiên bao giờ, bèn tò mò kề sát đầu vào ngửi ngửi.“Thím ơi, cái này là cái gì vậy?”“Thơm quá à”“Có thể ăn được không ạ?” Cố Tiểu Nhị nói lên câu hỏi từ tận sâu trong tâm hồn.“Vô nghĩa, đương nhiên là ăn được rồi, không ăn được thì thím làm cái này làm gì” Cố Trạch nhìn cậu em mộtcách khinh bỉ. Lâm Vãn Thanh cười cười: “Đây là khoai tây chiên, ăn với sốt cà chuaBọn nhỏ nhúng khoai tây chiên vào sốt cà chua, thử cắn một miếng.Vị ngọt chua hòa với mùi khoai tây, thơm ngon đến độ ăn không dừng được.Cả ba đứa bé trong nhà đều hoàn toàn “rơi vào tay giặc”, anh một miếng em một miếng rồi ăn sạch cả hai khay khoai tây lớn, lọ sốt cà chua to cũng chỉ còn dư lại hơn nửa bình.Người lớn trong nhà thì chỉ ăn vài miếng tượng trưng.Dù ăn nhiều như thế thì ba cậu nhóc có vẻ vẫn còn muốn ăn nữa cơ.Có điều là thím không làm nữa, chỉ có thể bỏ qua. Bọn nhỏ trong nhà thích ăn, mẹ Cố cũng thích ăn, thế là sau này thỉnh thoảng Lâm Vãn Thanh lại chiên một nồikhoai tây thật lớn, có lúc chiên nhiều quá còn thừa nên đưa cả một đĩa sang nhà các chị dâu cho họ ăn. Đám con nít nhà các chị dâu ăn món này xong cũng thích cực kỳ.Thế là quân khu dâng trào lên một làn sóng của khoai tây chiên chấm sốt cà chua, cũng may mọi nhà trong quân khu đều có đất và vườn rau, không thiếu khoai tây cà chua, bọn nhỏ có muốn ăn cũng có thể đủ nguyên liệu để làm.Một mùa thu nữa lại đến, cây hoa quế được trồng trong sân đã nở hoa, cứ mỗi khi có làn gió thổi qua là cả sân tràn ngập mùi hương quế.Anh cả Cố Trạch đã lên lớp hai, còn Cố Tiểu Nhị cũng tròn sáu tuổi, cậu nhóc đeo chiếc cặp nhỏ cùng đến trường đi học với anh trai.Hồi họp phụ huynh lúc đầu năm, Hiệu trưởng còn khen Tiểu Cố Trạch không dứt miệng, nói thằng bé này trời sinh đã có khiếu học tập, muốn thương lượng với ba mẹ xem có thể để cậu bé nhảy lớp không.Lâm Vãn Thanh về nhà hỏi Cố Trạch, anh cả nghiêm nghị đồng ý, hóa ra thằng nhóc này đã có ý định nhảy lớp từ trước rồi, chỉ đợi chú thím đồng ý thôi.Thằng bé có ý định này, đương nhiên cả nhà sẽ ủng hộ.Nhưng nhìn bọn nhỏ đang lớn lên từng ngày một, trong lòng Lâm Vãn Thanh vừa vui lại vừa không nỡ, vui là vì những đứa bé của mình đã trưởng thành rồi, nhưng lại muốn bọn nhóc lớn chậm một chút, cứ như là chim mẹ với chim non vậy, cô muốn từ từ lớn lên chung với bọn nhóc. Buổi tối, Cố Hoài An trở về nhà, thấy trên khuôn mặt nhỏ của vợ đầy phiền muộn bèn hỏi cô làm sao vậy.Lâm Vãn Thanh đành tâm sự hết mọi chuyện ra, Phó đoàn trưởng Cố cười nói hay là chúng ta sinh thêm mấy đứa nữa đi, để đồng chí Lâm tuổi già có nhiều người chăm sóc?Lâm Vãn Thanh trừng mắt nhìn anh. Còn sinh nữa á?

Mắt của hai mẹ chồng nàng dâu sáng lên, chọn ngày không bằng gặp ngày, đến chiều nhân lúc hai nhỏ và ba lớn trong nhà đều ngủ trưa hết, hai người bắt đầu bận bịu làm việc.

Rửa sạch cà chua chín, đun sôi nước để lột vỏ ra, rồi bỏ vào nồi nấu chung với đường phèn, dùng lửa vừa đủ để hầm, đến khi nước cạn thì vặn lửa nhỏ lại, dùng xẻng khuấy liên tục, khi hầm đến độ đặc sệt thì tắt bếp đổ vào trong bình thủy tinh đã khử trùng. Trong nhà có rất nhiều cà chua, hai mẹ chồng nàng dâu bận bịu đến độ sắp mệt c.h.ế.t đi được.

Đến tối, phó đoàn trưởng Cố vừa mới về tới nhà đã nhìn thấy ngay một loạt sốt cà chua được đặt trên kệ.

Sốt cà chua ngọt ngào được bỏ thêm rất nhiều đường phèn!!

Phó đoàn trưởng Cố không thích ăn ngọt liền đứng hình.

Có sốt cà chua rồi thì sao có thể không có khoai tây chiên được!

Lâm Vãn Thanh lấy khoai tây trong nhà đi gọt vỏ, chiên được hai khay khoai tây rất lớn.

Bọn nhóc trong nhà chưa từng thấy khoai tây chiên bao giờ, bèn tò mò kề sát đầu vào ngửi ngửi.

“Thím ơi, cái này là cái gì vậy?”

“Thơm quá à”

“Có thể ăn được không ạ?” Cố Tiểu Nhị nói lên câu hỏi từ tận sâu trong tâm hồn.

“Vô nghĩa, đương nhiên là ăn được rồi, không ăn được thì thím làm cái này làm gì” Cố Trạch nhìn cậu em một

cách khinh bỉ. Lâm Vãn Thanh cười cười: “Đây là khoai tây chiên, ăn với sốt cà chua

Bọn nhỏ nhúng khoai tây chiên vào sốt cà chua, thử cắn một miếng.

Vị ngọt chua hòa với mùi khoai tây, thơm ngon đến độ ăn không dừng được.

Cả ba đứa bé trong nhà đều hoàn toàn “rơi vào tay giặc”, anh một miếng em một miếng rồi ăn sạch cả hai khay khoai tây lớn, lọ sốt cà chua to cũng chỉ còn dư lại hơn nửa bình.

Người lớn trong nhà thì chỉ ăn vài miếng tượng trưng.

Dù ăn nhiều như thế thì ba cậu nhóc có vẻ vẫn còn muốn ăn nữa cơ.

Có điều là thím không làm nữa, chỉ có thể bỏ qua. Bọn nhỏ trong nhà thích ăn, mẹ Cố cũng thích ăn, thế là sau này thỉnh thoảng Lâm Vãn Thanh lại chiên một nồi

khoai tây thật lớn, có lúc chiên nhiều quá còn thừa nên đưa cả một đĩa sang nhà các chị dâu cho họ ăn. Đám con nít nhà các chị dâu ăn món này xong cũng thích cực kỳ.

Thế là quân khu dâng trào lên một làn sóng của khoai tây chiên chấm sốt cà chua, cũng may mọi nhà trong quân khu đều có đất và vườn rau, không thiếu khoai tây cà chua, bọn nhỏ có muốn ăn cũng có thể đủ nguyên liệu để làm.

Một mùa thu nữa lại đến, cây hoa quế được trồng trong sân đã nở hoa, cứ mỗi khi có làn gió thổi qua là cả sân tràn ngập mùi hương quế.

Anh cả Cố Trạch đã lên lớp hai, còn Cố Tiểu Nhị cũng tròn sáu tuổi, cậu nhóc đeo chiếc cặp nhỏ cùng đến trường đi học với anh trai.

Hồi họp phụ huynh lúc đầu năm, Hiệu trưởng còn khen Tiểu Cố Trạch không dứt miệng, nói thằng bé này trời sinh đã có khiếu học tập, muốn thương lượng với ba mẹ xem có thể để cậu bé nhảy lớp không.

Lâm Vãn Thanh về nhà hỏi Cố Trạch, anh cả nghiêm nghị đồng ý, hóa ra thằng nhóc này đã có ý định nhảy lớp từ trước rồi, chỉ đợi chú thím đồng ý thôi.

Thằng bé có ý định này, đương nhiên cả nhà sẽ ủng hộ.

Nhưng nhìn bọn nhỏ đang lớn lên từng ngày một, trong lòng Lâm Vãn Thanh vừa vui lại vừa không nỡ, vui là vì những đứa bé của mình đã trưởng thành rồi, nhưng lại muốn bọn nhóc lớn chậm một chút, cứ như là chim mẹ với chim non vậy, cô muốn từ từ lớn lên chung với bọn nhóc. Buổi tối, Cố Hoài An trở về nhà, thấy trên khuôn mặt nhỏ của vợ đầy phiền muộn bèn hỏi cô làm sao vậy.

Lâm Vãn Thanh đành tâm sự hết mọi chuyện ra, Phó đoàn trưởng Cố cười nói hay là chúng ta sinh thêm mấy đứa nữa đi, để đồng chí Lâm tuổi già có nhiều người chăm sóc?

Lâm Vãn Thanh trừng mắt nhìn anh. Còn sinh nữa á?

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Mắt của hai mẹ chồng nàng dâu sáng lên, chọn ngày không bằng gặp ngày, đến chiều nhân lúc hai nhỏ và ba lớn trong nhà đều ngủ trưa hết, hai người bắt đầu bận bịu làm việc.Rửa sạch cà chua chín, đun sôi nước để lột vỏ ra, rồi bỏ vào nồi nấu chung với đường phèn, dùng lửa vừa đủ để hầm, đến khi nước cạn thì vặn lửa nhỏ lại, dùng xẻng khuấy liên tục, khi hầm đến độ đặc sệt thì tắt bếp đổ vào trong bình thủy tinh đã khử trùng. Trong nhà có rất nhiều cà chua, hai mẹ chồng nàng dâu bận bịu đến độ sắp mệt c.h.ế.t đi được.Đến tối, phó đoàn trưởng Cố vừa mới về tới nhà đã nhìn thấy ngay một loạt sốt cà chua được đặt trên kệ.Sốt cà chua ngọt ngào được bỏ thêm rất nhiều đường phèn!!Phó đoàn trưởng Cố không thích ăn ngọt liền đứng hình.Có sốt cà chua rồi thì sao có thể không có khoai tây chiên được!Lâm Vãn Thanh lấy khoai tây trong nhà đi gọt vỏ, chiên được hai khay khoai tây rất lớn.Bọn nhóc trong nhà chưa từng thấy khoai tây chiên bao giờ, bèn tò mò kề sát đầu vào ngửi ngửi.“Thím ơi, cái này là cái gì vậy?”“Thơm quá à”“Có thể ăn được không ạ?” Cố Tiểu Nhị nói lên câu hỏi từ tận sâu trong tâm hồn.“Vô nghĩa, đương nhiên là ăn được rồi, không ăn được thì thím làm cái này làm gì” Cố Trạch nhìn cậu em mộtcách khinh bỉ. Lâm Vãn Thanh cười cười: “Đây là khoai tây chiên, ăn với sốt cà chuaBọn nhỏ nhúng khoai tây chiên vào sốt cà chua, thử cắn một miếng.Vị ngọt chua hòa với mùi khoai tây, thơm ngon đến độ ăn không dừng được.Cả ba đứa bé trong nhà đều hoàn toàn “rơi vào tay giặc”, anh một miếng em một miếng rồi ăn sạch cả hai khay khoai tây lớn, lọ sốt cà chua to cũng chỉ còn dư lại hơn nửa bình.Người lớn trong nhà thì chỉ ăn vài miếng tượng trưng.Dù ăn nhiều như thế thì ba cậu nhóc có vẻ vẫn còn muốn ăn nữa cơ.Có điều là thím không làm nữa, chỉ có thể bỏ qua. Bọn nhỏ trong nhà thích ăn, mẹ Cố cũng thích ăn, thế là sau này thỉnh thoảng Lâm Vãn Thanh lại chiên một nồikhoai tây thật lớn, có lúc chiên nhiều quá còn thừa nên đưa cả một đĩa sang nhà các chị dâu cho họ ăn. Đám con nít nhà các chị dâu ăn món này xong cũng thích cực kỳ.Thế là quân khu dâng trào lên một làn sóng của khoai tây chiên chấm sốt cà chua, cũng may mọi nhà trong quân khu đều có đất và vườn rau, không thiếu khoai tây cà chua, bọn nhỏ có muốn ăn cũng có thể đủ nguyên liệu để làm.Một mùa thu nữa lại đến, cây hoa quế được trồng trong sân đã nở hoa, cứ mỗi khi có làn gió thổi qua là cả sân tràn ngập mùi hương quế.Anh cả Cố Trạch đã lên lớp hai, còn Cố Tiểu Nhị cũng tròn sáu tuổi, cậu nhóc đeo chiếc cặp nhỏ cùng đến trường đi học với anh trai.Hồi họp phụ huynh lúc đầu năm, Hiệu trưởng còn khen Tiểu Cố Trạch không dứt miệng, nói thằng bé này trời sinh đã có khiếu học tập, muốn thương lượng với ba mẹ xem có thể để cậu bé nhảy lớp không.Lâm Vãn Thanh về nhà hỏi Cố Trạch, anh cả nghiêm nghị đồng ý, hóa ra thằng nhóc này đã có ý định nhảy lớp từ trước rồi, chỉ đợi chú thím đồng ý thôi.Thằng bé có ý định này, đương nhiên cả nhà sẽ ủng hộ.Nhưng nhìn bọn nhỏ đang lớn lên từng ngày một, trong lòng Lâm Vãn Thanh vừa vui lại vừa không nỡ, vui là vì những đứa bé của mình đã trưởng thành rồi, nhưng lại muốn bọn nhóc lớn chậm một chút, cứ như là chim mẹ với chim non vậy, cô muốn từ từ lớn lên chung với bọn nhóc. Buổi tối, Cố Hoài An trở về nhà, thấy trên khuôn mặt nhỏ của vợ đầy phiền muộn bèn hỏi cô làm sao vậy.Lâm Vãn Thanh đành tâm sự hết mọi chuyện ra, Phó đoàn trưởng Cố cười nói hay là chúng ta sinh thêm mấy đứa nữa đi, để đồng chí Lâm tuổi già có nhiều người chăm sóc?Lâm Vãn Thanh trừng mắt nhìn anh. Còn sinh nữa á?

Chương 172