“Bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh mẽ, thực sự từ bỏ điều trị sao?” “Điều trị cái gì chứ, bà già đó chiếm chỗ của mẹ tôi hưởng thụ bao nhiêu năm nay rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi! ” Người ta nói khi chết đi thính giác là thứ mất đi cuối cùng, nhưng khi thính giác của Lý Xuân Lan biến mất lại cảm thấy đau đớn như dao cắt vì những lời của con nuôi. Cảm giác bản thân như một luồng khí thoát ra khỏi cơ thể, cô nhìn thấy chồng và mẹ của con nuôi thân mật kéo tay nhau đi tới Sau đó, vì sự ra đi của cô, cả ba người ôm nhau, tỏ ra đau buồn. Nhìn đi, giống như một gia đình thực sự! ! “Đồ bỏ đi nhà mày thật có thủ đoạn! Lúc trước, hơn nửa đêm lén lút chui vào chăn của con trai tao. dựa vào nó. Lúc về thành phố đã bị người ta không muốn dẫn theo, nhưng lại còn tự mình tìm đến! Có thấy đê tiện hay không!” Tiếng nói bên tai khiến Lý Xuân Lan chợt tỉnh giấc. Cô kinh ngạc nhìn người mẹ chồng trẻ hơn trước, dòng suy nghĩ không thể kiểm soát được, đưa cô trở về ký ức khi mới lên thành phố. Lúc đó…
Chương 2: Chương 2
Thập Niên 70: Vợ Trước Của Đại Lão Ngày Càng Đáng GhétTác giả: Tưởng Nhị ThậpTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh“Bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh mẽ, thực sự từ bỏ điều trị sao?” “Điều trị cái gì chứ, bà già đó chiếm chỗ của mẹ tôi hưởng thụ bao nhiêu năm nay rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi! ” Người ta nói khi chết đi thính giác là thứ mất đi cuối cùng, nhưng khi thính giác của Lý Xuân Lan biến mất lại cảm thấy đau đớn như dao cắt vì những lời của con nuôi. Cảm giác bản thân như một luồng khí thoát ra khỏi cơ thể, cô nhìn thấy chồng và mẹ của con nuôi thân mật kéo tay nhau đi tới Sau đó, vì sự ra đi của cô, cả ba người ôm nhau, tỏ ra đau buồn. Nhìn đi, giống như một gia đình thực sự! ! “Đồ bỏ đi nhà mày thật có thủ đoạn! Lúc trước, hơn nửa đêm lén lút chui vào chăn của con trai tao. dựa vào nó. Lúc về thành phố đã bị người ta không muốn dẫn theo, nhưng lại còn tự mình tìm đến! Có thấy đê tiện hay không!” Tiếng nói bên tai khiến Lý Xuân Lan chợt tỉnh giấc. Cô kinh ngạc nhìn người mẹ chồng trẻ hơn trước, dòng suy nghĩ không thể kiểm soát được, đưa cô trở về ký ức khi mới lên thành phố. Lúc đó… Phan Quế Vân không ngờ bình thường Lý Xuân Lan ngay cả rắm cũng không dám thả lại cãi lại lời mình, cho nên nhất thời không phản ứng kịp."Mày! mày nói gì? Đồ bỏ đi kia, nếu mày không muốn giữ cái miệng này nữa, tao có thể giúp mày xé nát nó!"Lý Xuân Lan nhìn bà ta gầm gừ mà chẳng sợ hãi chút nào.Mụ già này chẳng qua chỉ là kẻ ỷ mạnh ***** yếu mà thôi.Kiếp trước cô tự ti vì xuất thân nông thôn, vốn tính hung hăng nhưng để hòa nhập vào cái gia đình trí thức này, Phan Quế Vân làm nhục thế nào cô cũng nhẫn nhịn.Cũng vì thế mà càng nuôi dưỡng thái độ càn quấy, lấn lướt của Phan Quế Vân.Nhưng bây giờ, bảo Phan Quế Vân ra ngoài nhắc nhở hàng xóm vốn bị bà ta chửi sau lưng nhiều năm về việc vứt rác ở hành lang, bà ta cũng không dám."Tôi là vợ hợp pháp của Khánh Vân Diên, được nhà nước công nhận, bà có tư cách gì đuổi tôi đi?"Sau khi Lý Xuân Lan giận dữ phản bác, cơ thể hoàn toàn đã khôi phục chức năng cảm giác, lúc này cô chỉ cảm thấy bàng quang thật khó chịu.Con người có ba nhu cầu cấp bách, cô không còn sức để cãi nhau với Phan Quế Vân nữa.Nhưng khi cô chạy vào nhà vệ sinh thì phát hiện cửa đã bị khóa, lúc này mới chợt nhớ ra mấy năm đầu khi mới lên thành phố, mẹ chồng chê người nông thôn dơ bẩn nên không cho cô đi vệ sinh trong nhà.Vì quy định kỳ quặc này, mỗi ngày cô phải làm theo ý mẹ chồng, lén lút tránh mặt hàng xóm như kẻ trộm, rồi đi ra nhà vệ sinh công cộng cách đó hai con phố để giải quyết nhu cầu.Dù mưa hay nắng.Về sau vì không muốn phải đi nhiều lần, cô cố tình uống ít nước, thường xuyên nhịn tiểu, kết quả là bị viêm bàng quang."Mở khóa nhà vệ sinh ra, tôi muốn đi vệ sinh." Lần này Lý Xuân Lan không muốn ấm ức nữa, quát Phan Quế Vân.Phan Quế Vân khó chịu hừ lạnh: "Mày tưởng mày là ai? Hôm nay không chỉ dám cãi lại mà còn muốn dùng nhà vệ sinh nhà tao? Nhà vệ sinh nhà tao không để cho đồ bỏ dơ bẩn như mày làm bẩn đâu! Mau cút ra ngoài mà đi!"Lý Xuân Lan nhìn vẻ mặt khinh miệt của Phan Quế Vân, giọng điệu mang theo đe dọa: "Bà đừng có hối hận!"Bản chất Phan Quế Vân vốn chỉ là một con hổ giấy, lúc này cũng bị khí thế bất thường của Lý Xuân Lan làm cho sợ hãi.Bà ta nuốt nước bọt vài cái vì sợ, cố tỏ ra bình tĩnh sau đó khinh bỉ cảnh cáo:
Phan Quế Vân không ngờ bình thường Lý Xuân Lan ngay cả rắm cũng không dám thả lại cãi lại lời mình, cho nên nhất thời không phản ứng kịp.
"Mày! mày nói gì? Đồ bỏ đi kia, nếu mày không muốn giữ cái miệng này nữa, tao có thể giúp mày xé nát nó!"
Lý Xuân Lan nhìn bà ta gầm gừ mà chẳng sợ hãi chút nào.
Mụ già này chẳng qua chỉ là kẻ ỷ mạnh ***** yếu mà thôi.
Kiếp trước cô tự ti vì xuất thân nông thôn, vốn tính hung hăng nhưng để hòa nhập vào cái gia đình trí thức này, Phan Quế Vân làm nhục thế nào cô cũng nhẫn nhịn.
Cũng vì thế mà càng nuôi dưỡng thái độ càn quấy, lấn lướt của Phan Quế Vân.
Nhưng bây giờ, bảo Phan Quế Vân ra ngoài nhắc nhở hàng xóm vốn bị bà ta chửi sau lưng nhiều năm về việc vứt rác ở hành lang, bà ta cũng không dám.
"Tôi là vợ hợp pháp của Khánh Vân Diên, được nhà nước công nhận, bà có tư cách gì đuổi tôi đi?"
Sau khi Lý Xuân Lan giận dữ phản bác, cơ thể hoàn toàn đã khôi phục chức năng cảm giác, lúc này cô chỉ cảm thấy bàng quang thật khó chịu.
Con người có ba nhu cầu cấp bách, cô không còn sức để cãi nhau với Phan Quế Vân nữa.
Nhưng khi cô chạy vào nhà vệ sinh thì phát hiện cửa đã bị khóa, lúc này mới chợt nhớ ra mấy năm đầu khi mới lên thành phố, mẹ chồng chê người nông thôn dơ bẩn nên không cho cô đi vệ sinh trong nhà.
Vì quy định kỳ quặc này, mỗi ngày cô phải làm theo ý mẹ chồng, lén lút tránh mặt hàng xóm như kẻ trộm, rồi đi ra nhà vệ sinh công cộng cách đó hai con phố để giải quyết nhu cầu.
Dù mưa hay nắng.
Về sau vì không muốn phải đi nhiều lần, cô cố tình uống ít nước, thường xuyên nhịn tiểu, kết quả là bị viêm bàng quang.
"Mở khóa nhà vệ sinh ra, tôi muốn đi vệ sinh.
" Lần này Lý Xuân Lan không muốn ấm ức nữa, quát Phan Quế Vân.
Phan Quế Vân khó chịu hừ lạnh: "Mày tưởng mày là ai? Hôm nay không chỉ dám cãi lại mà còn muốn dùng nhà vệ sinh nhà tao? Nhà vệ sinh nhà tao không để cho đồ bỏ dơ bẩn như mày làm bẩn đâu! Mau cút ra ngoài mà đi!"
Lý Xuân Lan nhìn vẻ mặt khinh miệt của Phan Quế Vân, giọng điệu mang theo đe dọa: "Bà đừng có hối hận!"
Bản chất Phan Quế Vân vốn chỉ là một con hổ giấy, lúc này cũng bị khí thế bất thường của Lý Xuân Lan làm cho sợ hãi.
Bà ta nuốt nước bọt vài cái vì sợ, cố tỏ ra bình tĩnh sau đó khinh bỉ cảnh cáo:
Thập Niên 70: Vợ Trước Của Đại Lão Ngày Càng Đáng GhétTác giả: Tưởng Nhị ThậpTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh“Bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh mẽ, thực sự từ bỏ điều trị sao?” “Điều trị cái gì chứ, bà già đó chiếm chỗ của mẹ tôi hưởng thụ bao nhiêu năm nay rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi! ” Người ta nói khi chết đi thính giác là thứ mất đi cuối cùng, nhưng khi thính giác của Lý Xuân Lan biến mất lại cảm thấy đau đớn như dao cắt vì những lời của con nuôi. Cảm giác bản thân như một luồng khí thoát ra khỏi cơ thể, cô nhìn thấy chồng và mẹ của con nuôi thân mật kéo tay nhau đi tới Sau đó, vì sự ra đi của cô, cả ba người ôm nhau, tỏ ra đau buồn. Nhìn đi, giống như một gia đình thực sự! ! “Đồ bỏ đi nhà mày thật có thủ đoạn! Lúc trước, hơn nửa đêm lén lút chui vào chăn của con trai tao. dựa vào nó. Lúc về thành phố đã bị người ta không muốn dẫn theo, nhưng lại còn tự mình tìm đến! Có thấy đê tiện hay không!” Tiếng nói bên tai khiến Lý Xuân Lan chợt tỉnh giấc. Cô kinh ngạc nhìn người mẹ chồng trẻ hơn trước, dòng suy nghĩ không thể kiểm soát được, đưa cô trở về ký ức khi mới lên thành phố. Lúc đó… Phan Quế Vân không ngờ bình thường Lý Xuân Lan ngay cả rắm cũng không dám thả lại cãi lại lời mình, cho nên nhất thời không phản ứng kịp."Mày! mày nói gì? Đồ bỏ đi kia, nếu mày không muốn giữ cái miệng này nữa, tao có thể giúp mày xé nát nó!"Lý Xuân Lan nhìn bà ta gầm gừ mà chẳng sợ hãi chút nào.Mụ già này chẳng qua chỉ là kẻ ỷ mạnh ***** yếu mà thôi.Kiếp trước cô tự ti vì xuất thân nông thôn, vốn tính hung hăng nhưng để hòa nhập vào cái gia đình trí thức này, Phan Quế Vân làm nhục thế nào cô cũng nhẫn nhịn.Cũng vì thế mà càng nuôi dưỡng thái độ càn quấy, lấn lướt của Phan Quế Vân.Nhưng bây giờ, bảo Phan Quế Vân ra ngoài nhắc nhở hàng xóm vốn bị bà ta chửi sau lưng nhiều năm về việc vứt rác ở hành lang, bà ta cũng không dám."Tôi là vợ hợp pháp của Khánh Vân Diên, được nhà nước công nhận, bà có tư cách gì đuổi tôi đi?"Sau khi Lý Xuân Lan giận dữ phản bác, cơ thể hoàn toàn đã khôi phục chức năng cảm giác, lúc này cô chỉ cảm thấy bàng quang thật khó chịu.Con người có ba nhu cầu cấp bách, cô không còn sức để cãi nhau với Phan Quế Vân nữa.Nhưng khi cô chạy vào nhà vệ sinh thì phát hiện cửa đã bị khóa, lúc này mới chợt nhớ ra mấy năm đầu khi mới lên thành phố, mẹ chồng chê người nông thôn dơ bẩn nên không cho cô đi vệ sinh trong nhà.Vì quy định kỳ quặc này, mỗi ngày cô phải làm theo ý mẹ chồng, lén lút tránh mặt hàng xóm như kẻ trộm, rồi đi ra nhà vệ sinh công cộng cách đó hai con phố để giải quyết nhu cầu.Dù mưa hay nắng.Về sau vì không muốn phải đi nhiều lần, cô cố tình uống ít nước, thường xuyên nhịn tiểu, kết quả là bị viêm bàng quang."Mở khóa nhà vệ sinh ra, tôi muốn đi vệ sinh." Lần này Lý Xuân Lan không muốn ấm ức nữa, quát Phan Quế Vân.Phan Quế Vân khó chịu hừ lạnh: "Mày tưởng mày là ai? Hôm nay không chỉ dám cãi lại mà còn muốn dùng nhà vệ sinh nhà tao? Nhà vệ sinh nhà tao không để cho đồ bỏ dơ bẩn như mày làm bẩn đâu! Mau cút ra ngoài mà đi!"Lý Xuân Lan nhìn vẻ mặt khinh miệt của Phan Quế Vân, giọng điệu mang theo đe dọa: "Bà đừng có hối hận!"Bản chất Phan Quế Vân vốn chỉ là một con hổ giấy, lúc này cũng bị khí thế bất thường của Lý Xuân Lan làm cho sợ hãi.Bà ta nuốt nước bọt vài cái vì sợ, cố tỏ ra bình tĩnh sau đó khinh bỉ cảnh cáo: