“Bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh mẽ, thực sự từ bỏ điều trị sao?” “Điều trị cái gì chứ, bà già đó chiếm chỗ của mẹ tôi hưởng thụ bao nhiêu năm nay rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi! ” Người ta nói khi chết đi thính giác là thứ mất đi cuối cùng, nhưng khi thính giác của Lý Xuân Lan biến mất lại cảm thấy đau đớn như dao cắt vì những lời của con nuôi. Cảm giác bản thân như một luồng khí thoát ra khỏi cơ thể, cô nhìn thấy chồng và mẹ của con nuôi thân mật kéo tay nhau đi tới Sau đó, vì sự ra đi của cô, cả ba người ôm nhau, tỏ ra đau buồn. Nhìn đi, giống như một gia đình thực sự! ! “Đồ bỏ đi nhà mày thật có thủ đoạn! Lúc trước, hơn nửa đêm lén lút chui vào chăn của con trai tao. dựa vào nó. Lúc về thành phố đã bị người ta không muốn dẫn theo, nhưng lại còn tự mình tìm đến! Có thấy đê tiện hay không!” Tiếng nói bên tai khiến Lý Xuân Lan chợt tỉnh giấc. Cô kinh ngạc nhìn người mẹ chồng trẻ hơn trước, dòng suy nghĩ không thể kiểm soát được, đưa cô trở về ký ức khi mới lên thành phố. Lúc đó…

Chương 47: Chương 47

Thập Niên 70: Vợ Trước Của Đại Lão Ngày Càng Đáng GhétTác giả: Tưởng Nhị ThậpTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh“Bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh mẽ, thực sự từ bỏ điều trị sao?” “Điều trị cái gì chứ, bà già đó chiếm chỗ của mẹ tôi hưởng thụ bao nhiêu năm nay rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi! ” Người ta nói khi chết đi thính giác là thứ mất đi cuối cùng, nhưng khi thính giác của Lý Xuân Lan biến mất lại cảm thấy đau đớn như dao cắt vì những lời của con nuôi. Cảm giác bản thân như một luồng khí thoát ra khỏi cơ thể, cô nhìn thấy chồng và mẹ của con nuôi thân mật kéo tay nhau đi tới Sau đó, vì sự ra đi của cô, cả ba người ôm nhau, tỏ ra đau buồn. Nhìn đi, giống như một gia đình thực sự! ! “Đồ bỏ đi nhà mày thật có thủ đoạn! Lúc trước, hơn nửa đêm lén lút chui vào chăn của con trai tao. dựa vào nó. Lúc về thành phố đã bị người ta không muốn dẫn theo, nhưng lại còn tự mình tìm đến! Có thấy đê tiện hay không!” Tiếng nói bên tai khiến Lý Xuân Lan chợt tỉnh giấc. Cô kinh ngạc nhìn người mẹ chồng trẻ hơn trước, dòng suy nghĩ không thể kiểm soát được, đưa cô trở về ký ức khi mới lên thành phố. Lúc đó… Hỏi xong, cô không đợi Khánh Vân Diên trả lời, trực tiếp tuyên bố:“Mặc kệ anh muốn làm gì, chuyện không liên quan đến tiền thì đừng phiền tôi, tôi cũng không quản.Anh có thể đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại cho tôi.”Khánh Vân Diên là người bình thường luôn giữ bình tĩnh dù gặp chuyện lớn thế nào, lần này lại hít thở sâu mấy lần mà vẫn không kiểm soát được cơn giận dữ của mình:“Lý Xuân Lan, đây là nhà tôi, phòng của tôi, cô là vợ tôi, tôi không thể về nhà nghỉ ngơi sao? Cô có ý kiến gì?”Cả người Lý Xuân Lan toát ra vẻ khinh thường, cô không hiểu Khánh Vân Diên đang phát điên gì.“Nhà anh thì anh muốn làm gì thì làm.Tôi có tư cách gì để có ý kiến?” Lý Xuân Lan âm dương quái khí nói một câu.Nói xong, cô tức giận không muốn nói thêm một lời nào với anh ta nữa, lại tiếp tục luyện chữ.Trong lòng của Khánh Vân Diên đã chuẩn bị một đống lời muốn nói rõ ràng với cô, nhưng thấy c tiếp tục học, cũng không tiện làm phiền.Cuối cùng, anh ta trực tiếp ngồi trên giường chờ cô hoàn thành bài tập của lớp xóa mù chữ.Ánh đèn ấm áp từ trên cao chiếu xuống, rọi lên người Lý Xuân Lan, Khánh Vân Diên lặng lẽ nhìn một lúc lâu.Kết hôn với cô nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô yên lặng và nghiêm túc như vậy.Rõ ràng trước đây cô làm bất cứ việc gì cũng không kiên nhẫn quá năm phút, nhưng bây giờ, cô lại ngồi trước bàn học tập trung đến nỗi quên đi mọi thứ xung quanh.Thực sự anh ta không hiểu điều gì khiến côthay đổi nhiều như vậy, thậm chí cả sự kiên nhẫn cũng có thể xuất hiện ngay lập tức.Lý Xuân Lan say sưa chìm đắm trong biển tri thức, đã quên đi người đàn ông cặn bã Khánh Vân Diên này.Chờ đến khi hoàn thành bài tập và bài học dự kiến thì thời gian đã trôi qua hai tiếng, cô duỗi người, ngáp một cái, quay đầu lại thấy Khánh Vân Diên đang nhìn cô rất chăm chú.“Nhìn tôi làm gì?” Cô lập tức không vui chất vấn.Sau đó, cô liếc mắt nhìn anh ta, suy đoán: “Chẳng lẽ đang chờ tôi hầu hạ anh rửa chân?”Trước đây mẹ cô luôn nói với cô, trái tim của đàn ông có thể được sưởi ấm.Để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh ta, mỗi ngày cô đều phục vụ chăm sóc ông ta như ngài địa chủ.Tuy anh ta liên tục từ chối, nhưng mỗi lần trước khi ngủ cô đều đích thân hầu hạ anh ta rửa chân, lau chân.

Hỏi xong, cô không đợi Khánh Vân Diên trả lời, trực tiếp tuyên bố:

“Mặc kệ anh muốn làm gì, chuyện không liên quan đến tiền thì đừng phiền tôi, tôi cũng không quản.

Anh có thể đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại cho tôi.

Khánh Vân Diên là người bình thường luôn giữ bình tĩnh dù gặp chuyện lớn thế nào, lần này lại hít thở sâu mấy lần mà vẫn không kiểm soát được cơn giận dữ của mình:

“Lý Xuân Lan, đây là nhà tôi, phòng của tôi, cô là vợ tôi, tôi không thể về nhà nghỉ ngơi sao? Cô có ý kiến gì?”

Cả người Lý Xuân Lan toát ra vẻ khinh thường, cô không hiểu Khánh Vân Diên đang phát điên gì.

“Nhà anh thì anh muốn làm gì thì làm.

Tôi có tư cách gì để có ý kiến?” Lý Xuân Lan âm dương quái khí nói một câu.

Nói xong, cô tức giận không muốn nói thêm một lời nào với anh ta nữa, lại tiếp tục luyện chữ.

Trong lòng của Khánh Vân Diên đã chuẩn bị một đống lời muốn nói rõ ràng với cô, nhưng thấy c tiếp tục học, cũng không tiện làm phiền.

Cuối cùng, anh ta trực tiếp ngồi trên giường chờ cô hoàn thành bài tập của lớp xóa mù chữ.

Ánh đèn ấm áp từ trên cao chiếu xuống, rọi lên người Lý Xuân Lan, Khánh Vân Diên lặng lẽ nhìn một lúc lâu.

Kết hôn với cô nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô yên lặng và nghiêm túc như vậy.

Rõ ràng trước đây cô làm bất cứ việc gì cũng không kiên nhẫn quá năm phút, nhưng bây giờ, cô lại ngồi trước bàn học tập trung đến nỗi quên đi mọi thứ xung quanh.

Thực sự anh ta không hiểu điều gì khiến côthay đổi nhiều như vậy, thậm chí cả sự kiên nhẫn cũng có thể xuất hiện ngay lập tức.

Lý Xuân Lan say sưa chìm đắm trong biển tri thức, đã quên đi người đàn ông cặn bã Khánh Vân Diên này.

Chờ đến khi hoàn thành bài tập và bài học dự kiến thì thời gian đã trôi qua hai tiếng, cô duỗi người, ngáp một cái, quay đầu lại thấy Khánh Vân Diên đang nhìn cô rất chăm chú.

“Nhìn tôi làm gì?” Cô lập tức không vui chất vấn.

Sau đó, cô liếc mắt nhìn anh ta, suy đoán: “Chẳng lẽ đang chờ tôi hầu hạ anh rửa chân?”

Trước đây mẹ cô luôn nói với cô, trái tim của đàn ông có thể được sưởi ấm.

Để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh ta, mỗi ngày cô đều phục vụ chăm sóc ông ta như ngài địa chủ.

Tuy anh ta liên tục từ chối, nhưng mỗi lần trước khi ngủ cô đều đích thân hầu hạ anh ta rửa chân, lau chân.

Thập Niên 70: Vợ Trước Của Đại Lão Ngày Càng Đáng GhétTác giả: Tưởng Nhị ThậpTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh“Bệnh nhân có ý chí sống rất mạnh mẽ, thực sự từ bỏ điều trị sao?” “Điều trị cái gì chứ, bà già đó chiếm chỗ của mẹ tôi hưởng thụ bao nhiêu năm nay rồi, sớm muộn gì cũng phải đi thôi! ” Người ta nói khi chết đi thính giác là thứ mất đi cuối cùng, nhưng khi thính giác của Lý Xuân Lan biến mất lại cảm thấy đau đớn như dao cắt vì những lời của con nuôi. Cảm giác bản thân như một luồng khí thoát ra khỏi cơ thể, cô nhìn thấy chồng và mẹ của con nuôi thân mật kéo tay nhau đi tới Sau đó, vì sự ra đi của cô, cả ba người ôm nhau, tỏ ra đau buồn. Nhìn đi, giống như một gia đình thực sự! ! “Đồ bỏ đi nhà mày thật có thủ đoạn! Lúc trước, hơn nửa đêm lén lút chui vào chăn của con trai tao. dựa vào nó. Lúc về thành phố đã bị người ta không muốn dẫn theo, nhưng lại còn tự mình tìm đến! Có thấy đê tiện hay không!” Tiếng nói bên tai khiến Lý Xuân Lan chợt tỉnh giấc. Cô kinh ngạc nhìn người mẹ chồng trẻ hơn trước, dòng suy nghĩ không thể kiểm soát được, đưa cô trở về ký ức khi mới lên thành phố. Lúc đó… Hỏi xong, cô không đợi Khánh Vân Diên trả lời, trực tiếp tuyên bố:“Mặc kệ anh muốn làm gì, chuyện không liên quan đến tiền thì đừng phiền tôi, tôi cũng không quản.Anh có thể đi ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại cho tôi.”Khánh Vân Diên là người bình thường luôn giữ bình tĩnh dù gặp chuyện lớn thế nào, lần này lại hít thở sâu mấy lần mà vẫn không kiểm soát được cơn giận dữ của mình:“Lý Xuân Lan, đây là nhà tôi, phòng của tôi, cô là vợ tôi, tôi không thể về nhà nghỉ ngơi sao? Cô có ý kiến gì?”Cả người Lý Xuân Lan toát ra vẻ khinh thường, cô không hiểu Khánh Vân Diên đang phát điên gì.“Nhà anh thì anh muốn làm gì thì làm.Tôi có tư cách gì để có ý kiến?” Lý Xuân Lan âm dương quái khí nói một câu.Nói xong, cô tức giận không muốn nói thêm một lời nào với anh ta nữa, lại tiếp tục luyện chữ.Trong lòng của Khánh Vân Diên đã chuẩn bị một đống lời muốn nói rõ ràng với cô, nhưng thấy c tiếp tục học, cũng không tiện làm phiền.Cuối cùng, anh ta trực tiếp ngồi trên giường chờ cô hoàn thành bài tập của lớp xóa mù chữ.Ánh đèn ấm áp từ trên cao chiếu xuống, rọi lên người Lý Xuân Lan, Khánh Vân Diên lặng lẽ nhìn một lúc lâu.Kết hôn với cô nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô yên lặng và nghiêm túc như vậy.Rõ ràng trước đây cô làm bất cứ việc gì cũng không kiên nhẫn quá năm phút, nhưng bây giờ, cô lại ngồi trước bàn học tập trung đến nỗi quên đi mọi thứ xung quanh.Thực sự anh ta không hiểu điều gì khiến côthay đổi nhiều như vậy, thậm chí cả sự kiên nhẫn cũng có thể xuất hiện ngay lập tức.Lý Xuân Lan say sưa chìm đắm trong biển tri thức, đã quên đi người đàn ông cặn bã Khánh Vân Diên này.Chờ đến khi hoàn thành bài tập và bài học dự kiến thì thời gian đã trôi qua hai tiếng, cô duỗi người, ngáp một cái, quay đầu lại thấy Khánh Vân Diên đang nhìn cô rất chăm chú.“Nhìn tôi làm gì?” Cô lập tức không vui chất vấn.Sau đó, cô liếc mắt nhìn anh ta, suy đoán: “Chẳng lẽ đang chờ tôi hầu hạ anh rửa chân?”Trước đây mẹ cô luôn nói với cô, trái tim của đàn ông có thể được sưởi ấm.Để sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh ta, mỗi ngày cô đều phục vụ chăm sóc ông ta như ngài địa chủ.Tuy anh ta liên tục từ chối, nhưng mỗi lần trước khi ngủ cô đều đích thân hầu hạ anh ta rửa chân, lau chân.

Chương 47: Chương 47