*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cuối tháng Tám, khí trời nóng bức. Trong ngôi làng miền núi yên ả với những cánh đồng xanh um tươi tốt. “Tiếu Tiếu? Em còn đau dạ dày không?” “Nhóm thầy Quý không nghỉ ngơi, bẻ ngô suốt luôn, chúng ta cũng phải hoàn thành công việc của mình, kẻo gây thêm phiền cho mọi người đó.” Nghe vậy, A Tiếu vừa tiếp thu hết cốt truyện, từ từ mở mắt ra, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đôi mắt hạnh nâu nhạt của cô vẫn còn đôi chút mờ mịt. Sau ba hoặc năm giây, mắt A Tiếu tập trung nhìn người đang nói có gương mặt dịu dàng trước mặt. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng cùng áo dài tay rất mỏng, và trên đầu đội một chiếc mũ rơm rộng vành. Bạch Dao. Lần đầu, vừa thấy Bạch Dao, A Tiếu lập tức nhận ra cô ta, nữ chính trong “Ảnh hậu kim bài”. Còn mình xuyên vào thành Tang Tiếu trong truyện, một thần tượng đang hot nhưng bị toàn thể cư dân mạng anti, có tên và ngoại hình tương tự với…
Chương 253
Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản Hay Ra VẻTác giả: Thu Quý/秋季Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cuối tháng Tám, khí trời nóng bức. Trong ngôi làng miền núi yên ả với những cánh đồng xanh um tươi tốt. “Tiếu Tiếu? Em còn đau dạ dày không?” “Nhóm thầy Quý không nghỉ ngơi, bẻ ngô suốt luôn, chúng ta cũng phải hoàn thành công việc của mình, kẻo gây thêm phiền cho mọi người đó.” Nghe vậy, A Tiếu vừa tiếp thu hết cốt truyện, từ từ mở mắt ra, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đôi mắt hạnh nâu nhạt của cô vẫn còn đôi chút mờ mịt. Sau ba hoặc năm giây, mắt A Tiếu tập trung nhìn người đang nói có gương mặt dịu dàng trước mặt. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng cùng áo dài tay rất mỏng, và trên đầu đội một chiếc mũ rơm rộng vành. Bạch Dao. Lần đầu, vừa thấy Bạch Dao, A Tiếu lập tức nhận ra cô ta, nữ chính trong “Ảnh hậu kim bài”. Còn mình xuyên vào thành Tang Tiếu trong truyện, một thần tượng đang hot nhưng bị toàn thể cư dân mạng anti, có tên và ngoại hình tương tự với… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, Tang Tiếu kinh sợ: “Oa, bé Kim Bảo, em còn làm ra vẻ hơn cả chị nhỉ? Em cảm thấy bọn họ vẽ xấu, em nói ra thì được. Bọn chị cảm thấy em nặn bánh khó coi, nói ra thì không được? Em quá keo kiệt đó!”“Em…” Kim Bảo vừa bật ra được một chữ thì nghẹn họng. Cậu bé dùng sức ngẫm nghĩ, không thể không thừa nhận Tang Tiếu nói không sai. Cậu bé có thể nói người khác làm xấu, người khác đương nhiên cũng có thể nói cậu bé làm xấu.Tang Tiếu thấy ba người Mỹ Mỹ nói xấu, không định ăn thì dứt khoát duỗi tay cầm miếng bánh vị bí đỏ không nhìn ra hình dáng gì nhét vào trong miệng, hàm hồ giải thích: “Thật ra tuy rất xấu nhưng hương vị không tồi. Các em nếm thử xem, nhào nặn và cho gia vị đều là một mình Kim Bảo làm đấy.” Tuy liều lượng do cô khống chế nhưng phần lớn công việc đúng là Kim Bảo hoàn thành một mình.Lúc ấy, Tang Tiếu vẫn luôn lấy lý do chân đau để sai Kim Bảo. Cô để Kim Bảo chốc chốc nhào bột, chốc chốc ép nước, chốc chốc lại nướng. Điều duy nhất Tang Tiếu không nghĩ ra là cô đều đã nũng nịu yếu ớt như vậy, vì sao cho đến lúc những người khác xuống lầu mà không tăng được một điểm chỉ số ra vẻ nào vậy?Đám cư dân mạng: Chúng tôi đều cho rằng cô đang dạy Kim Bảo mà:)Chúc Thanh Vi thấy ba bạn nhỏ không nhúc nhích thì chủ động duỗi tay cầm bánh quy nhỏ lên ăn. Đôi mắt cô ấy lập tức sáng ngời: “Đúng là ăn rất ngon. Xem ra Kim Bảo có cố gắng.”Trừ Chúc Thanh Vi ra, Tống Dập, Điền Nam và Lâm Quân Thừa cũng đều cầm cái bánh quy, bánh nhân đậu không nhìn ra hình thù gì. Bọn họ mới vừa nếm được mùi vị, lập tức dựng ngón tay cái với Kim Bảo: “Kim Bảo tuyệt lắm, làm ăn rất ngon!”Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng thấy những người khác ăn đến vui vẻ, một đám cũng cầm bánh nhân đậu ăn. Rồi sau đó tất cả đều kinh ngạc, đặc biệt Mỹ Mỹ, miệng cô bé há thành hình chữ O: “Kim Bảo, cậu làm thế mà cũng có thể ăn ngon vậy?!”Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng cũng dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Kim Bảo: “Kim Bảo, cậu thật là giỏi!”Kim Bảo từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên bị các bạn nhỏ nhìn đến đỏ mặt. Cậu bé ngượng ngùng xoắn xít túm quần áo: “Thì… thì rất đơn giản mà!”Rất đơn giản?Tang Tiếu kinh ngạc nhìn thoáng qua Kim Bảo. Hóa ra Kim Bảo cảm thấy rất đơn giản. Như vậy Kim Bảo nặn khó coi rất có thể là không nghiêm túc học giống anh Kỳ Tây nói à? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tang Tiếu đột nhiên an tâm. Cô cười khanh khách nhìn về phía mọi người, tuyên bố: “Bởi vì số tiếp theo chị sẽ không đến nữa, cho nên vẫn luôn lo không đủ thời gian, mọi người không học được. Hiện tại nếu Kim Bảo đã nói rất đơn giản, như vậy chờ số tiếp theo để cho Kim Bảo dạy các em, được không?”Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng trăm miệng một lời: “Được ạ!”Trả lời xong, bọn họ đồng thời nhìn về phía Kim Bảo, trong mắt chứa chờ mong, ánh mắt sáng quắc.Kim Bảo:...Kim Bảo:!!!Bầu trời xanh thẳm, mặt trời như lửa, ánh nắng mềm như vải sa, rơi xuống dọc theo những tán cây dày đặc, loang lổ điểm xuyết trên đồng cỏ, khu rừng tĩnh mịch biểu hiện vẻ đẹp đặc thù của nó với đoàn người vừa xuống xe.Mỹ Mỹ mang theo cái rổ nhỏ nhảy xuống xe, đưa tay chỉ vào con chim nhỏ trên ngọn cây: “Woa, có chim nhỏ đang hót líu lo, tụi nó đang hát sao?”Tống Dập đang chuyển vỉ nướng xuống khỏi xe, nghe vậy, đang chuẩn bị tiếp lời tán đồng thì không ngờ bị Tang Tiếu cướp lời trước.“Chim nhỏ đang nói chúng ta quấy rầy bọn nó rồi.” Tang Tiếu trả lời một cách chững chạc đàng hoàng, tựa như thật sự nghe hiểu lời của chim nhỏ: “Bọn nó không thích chúng ta đấy.”Làm một chúa ra vẻ đạt tiêu chuẩn thì không thể luôn đồng ý với lời của người khác, nhất định phải nói ra cách nhìn khác biệt!Tiểu Nguyệt Lượng được Tang Tiếu dắt tay, vừa nghe nói chim nhỏ không thích bọn họ thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Tang Tiếu, mềm mại hỏi: “Vì sao bọn họ không thích chúng ta vậy?”Mỹ Mỹ và Thang Viên cũng đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tang Tiếu, cũng rất tò mò nguyên nhân mà chim nhỏ không thích bọn họ, nếu như là ở nhà trẻ, chắc chắn cô giáo sẽ nói chim nhỏ đang hát chào hỏi bọn họ đấy.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, Tang Tiếu kinh sợ: “Oa, bé Kim Bảo, em còn làm ra vẻ hơn cả chị nhỉ? Em cảm thấy bọn họ vẽ xấu, em nói ra thì được. Bọn chị cảm thấy em nặn bánh khó coi, nói ra thì không được? Em quá keo kiệt đó!”
“Em…” Kim Bảo vừa bật ra được một chữ thì nghẹn họng. Cậu bé dùng sức ngẫm nghĩ, không thể không thừa nhận Tang Tiếu nói không sai. Cậu bé có thể nói người khác làm xấu, người khác đương nhiên cũng có thể nói cậu bé làm xấu.
Tang Tiếu thấy ba người Mỹ Mỹ nói xấu, không định ăn thì dứt khoát duỗi tay cầm miếng bánh vị bí đỏ không nhìn ra hình dáng gì nhét vào trong miệng, hàm hồ giải thích: “Thật ra tuy rất xấu nhưng hương vị không tồi. Các em nếm thử xem, nhào nặn và cho gia vị đều là một mình Kim Bảo làm đấy.” Tuy liều lượng do cô khống chế nhưng phần lớn công việc đúng là Kim Bảo hoàn thành một mình.
Lúc ấy, Tang Tiếu vẫn luôn lấy lý do chân đau để sai Kim Bảo. Cô để Kim Bảo chốc chốc nhào bột, chốc chốc ép nước, chốc chốc lại nướng. Điều duy nhất Tang Tiếu không nghĩ ra là cô đều đã nũng nịu yếu ớt như vậy, vì sao cho đến lúc những người khác xuống lầu mà không tăng được một điểm chỉ số ra vẻ nào vậy?
Đám cư dân mạng: Chúng tôi đều cho rằng cô đang dạy Kim Bảo mà:)
Chúc Thanh Vi thấy ba bạn nhỏ không nhúc nhích thì chủ động duỗi tay cầm bánh quy nhỏ lên ăn. Đôi mắt cô ấy lập tức sáng ngời: “Đúng là ăn rất ngon. Xem ra Kim Bảo có cố gắng.”
Trừ Chúc Thanh Vi ra, Tống Dập, Điền Nam và Lâm Quân Thừa cũng đều cầm cái bánh quy, bánh nhân đậu không nhìn ra hình thù gì. Bọn họ mới vừa nếm được mùi vị, lập tức dựng ngón tay cái với Kim Bảo: “Kim Bảo tuyệt lắm, làm ăn rất ngon!”
Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng thấy những người khác ăn đến vui vẻ, một đám cũng cầm bánh nhân đậu ăn. Rồi sau đó tất cả đều kinh ngạc, đặc biệt Mỹ Mỹ, miệng cô bé há thành hình chữ O: “Kim Bảo, cậu làm thế mà cũng có thể ăn ngon vậy?!”
Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng cũng dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Kim Bảo: “Kim Bảo, cậu thật là giỏi!”
Kim Bảo từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên bị các bạn nhỏ nhìn đến đỏ mặt. Cậu bé ngượng ngùng xoắn xít túm quần áo: “Thì… thì rất đơn giản mà!”
Rất đơn giản?
Tang Tiếu kinh ngạc nhìn thoáng qua Kim Bảo. Hóa ra Kim Bảo cảm thấy rất đơn giản. Như vậy Kim Bảo nặn khó coi rất có thể là không nghiêm túc học giống anh Kỳ Tây nói à? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tang Tiếu đột nhiên an tâm. Cô cười khanh khách nhìn về phía mọi người, tuyên bố: “Bởi vì số tiếp theo chị sẽ không đến nữa, cho nên vẫn luôn lo không đủ thời gian, mọi người không học được. Hiện tại nếu Kim Bảo đã nói rất đơn giản, như vậy chờ số tiếp theo để cho Kim Bảo dạy các em, được không?”
Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng trăm miệng một lời: “Được ạ!”
Trả lời xong, bọn họ đồng thời nhìn về phía Kim Bảo, trong mắt chứa chờ mong, ánh mắt sáng quắc.
Kim Bảo:...
Kim Bảo:!!!
Bầu trời xanh thẳm, mặt trời như lửa, ánh nắng mềm như vải sa, rơi xuống dọc theo những tán cây dày đặc, loang lổ điểm xuyết trên đồng cỏ, khu rừng tĩnh mịch biểu hiện vẻ đẹp đặc thù của nó với đoàn người vừa xuống xe.
Mỹ Mỹ mang theo cái rổ nhỏ nhảy xuống xe, đưa tay chỉ vào con chim nhỏ trên ngọn cây: “Woa, có chim nhỏ đang hót líu lo, tụi nó đang hát sao?”
Tống Dập đang chuyển vỉ nướng xuống khỏi xe, nghe vậy, đang chuẩn bị tiếp lời tán đồng thì không ngờ bị Tang Tiếu cướp lời trước.
“Chim nhỏ đang nói chúng ta quấy rầy bọn nó rồi.” Tang Tiếu trả lời một cách chững chạc đàng hoàng, tựa như thật sự nghe hiểu lời của chim nhỏ: “Bọn nó không thích chúng ta đấy.”
Làm một chúa ra vẻ đạt tiêu chuẩn thì không thể luôn đồng ý với lời của người khác, nhất định phải nói ra cách nhìn khác biệt!
Tiểu Nguyệt Lượng được Tang Tiếu dắt tay, vừa nghe nói chim nhỏ không thích bọn họ thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Tang Tiếu, mềm mại hỏi: “Vì sao bọn họ không thích chúng ta vậy?”
Mỹ Mỹ và Thang Viên cũng đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tang Tiếu, cũng rất tò mò nguyên nhân mà chim nhỏ không thích bọn họ, nếu như là ở nhà trẻ, chắc chắn cô giáo sẽ nói chim nhỏ đang hát chào hỏi bọn họ đấy.
Phản Xuyên Vào Showbiz, Ta Cầm Nhầm Kịch Bản Hay Ra VẻTác giả: Thu Quý/秋季Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cuối tháng Tám, khí trời nóng bức. Trong ngôi làng miền núi yên ả với những cánh đồng xanh um tươi tốt. “Tiếu Tiếu? Em còn đau dạ dày không?” “Nhóm thầy Quý không nghỉ ngơi, bẻ ngô suốt luôn, chúng ta cũng phải hoàn thành công việc của mình, kẻo gây thêm phiền cho mọi người đó.” Nghe vậy, A Tiếu vừa tiếp thu hết cốt truyện, từ từ mở mắt ra, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong đôi mắt hạnh nâu nhạt của cô vẫn còn đôi chút mờ mịt. Sau ba hoặc năm giây, mắt A Tiếu tập trung nhìn người đang nói có gương mặt dịu dàng trước mặt. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng cùng áo dài tay rất mỏng, và trên đầu đội một chiếc mũ rơm rộng vành. Bạch Dao. Lần đầu, vừa thấy Bạch Dao, A Tiếu lập tức nhận ra cô ta, nữ chính trong “Ảnh hậu kim bài”. Còn mình xuyên vào thành Tang Tiếu trong truyện, một thần tượng đang hot nhưng bị toàn thể cư dân mạng anti, có tên và ngoại hình tương tự với… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, Tang Tiếu kinh sợ: “Oa, bé Kim Bảo, em còn làm ra vẻ hơn cả chị nhỉ? Em cảm thấy bọn họ vẽ xấu, em nói ra thì được. Bọn chị cảm thấy em nặn bánh khó coi, nói ra thì không được? Em quá keo kiệt đó!”“Em…” Kim Bảo vừa bật ra được một chữ thì nghẹn họng. Cậu bé dùng sức ngẫm nghĩ, không thể không thừa nhận Tang Tiếu nói không sai. Cậu bé có thể nói người khác làm xấu, người khác đương nhiên cũng có thể nói cậu bé làm xấu.Tang Tiếu thấy ba người Mỹ Mỹ nói xấu, không định ăn thì dứt khoát duỗi tay cầm miếng bánh vị bí đỏ không nhìn ra hình dáng gì nhét vào trong miệng, hàm hồ giải thích: “Thật ra tuy rất xấu nhưng hương vị không tồi. Các em nếm thử xem, nhào nặn và cho gia vị đều là một mình Kim Bảo làm đấy.” Tuy liều lượng do cô khống chế nhưng phần lớn công việc đúng là Kim Bảo hoàn thành một mình.Lúc ấy, Tang Tiếu vẫn luôn lấy lý do chân đau để sai Kim Bảo. Cô để Kim Bảo chốc chốc nhào bột, chốc chốc ép nước, chốc chốc lại nướng. Điều duy nhất Tang Tiếu không nghĩ ra là cô đều đã nũng nịu yếu ớt như vậy, vì sao cho đến lúc những người khác xuống lầu mà không tăng được một điểm chỉ số ra vẻ nào vậy?Đám cư dân mạng: Chúng tôi đều cho rằng cô đang dạy Kim Bảo mà:)Chúc Thanh Vi thấy ba bạn nhỏ không nhúc nhích thì chủ động duỗi tay cầm bánh quy nhỏ lên ăn. Đôi mắt cô ấy lập tức sáng ngời: “Đúng là ăn rất ngon. Xem ra Kim Bảo có cố gắng.”Trừ Chúc Thanh Vi ra, Tống Dập, Điền Nam và Lâm Quân Thừa cũng đều cầm cái bánh quy, bánh nhân đậu không nhìn ra hình thù gì. Bọn họ mới vừa nếm được mùi vị, lập tức dựng ngón tay cái với Kim Bảo: “Kim Bảo tuyệt lắm, làm ăn rất ngon!”Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng thấy những người khác ăn đến vui vẻ, một đám cũng cầm bánh nhân đậu ăn. Rồi sau đó tất cả đều kinh ngạc, đặc biệt Mỹ Mỹ, miệng cô bé há thành hình chữ O: “Kim Bảo, cậu làm thế mà cũng có thể ăn ngon vậy?!”Thang Viên và Tiểu Nguyệt Lượng cũng dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Kim Bảo: “Kim Bảo, cậu thật là giỏi!”Kim Bảo từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, lần đầu tiên bị các bạn nhỏ nhìn đến đỏ mặt. Cậu bé ngượng ngùng xoắn xít túm quần áo: “Thì… thì rất đơn giản mà!”Rất đơn giản?Tang Tiếu kinh ngạc nhìn thoáng qua Kim Bảo. Hóa ra Kim Bảo cảm thấy rất đơn giản. Như vậy Kim Bảo nặn khó coi rất có thể là không nghiêm túc học giống anh Kỳ Tây nói à? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tang Tiếu đột nhiên an tâm. Cô cười khanh khách nhìn về phía mọi người, tuyên bố: “Bởi vì số tiếp theo chị sẽ không đến nữa, cho nên vẫn luôn lo không đủ thời gian, mọi người không học được. Hiện tại nếu Kim Bảo đã nói rất đơn giản, như vậy chờ số tiếp theo để cho Kim Bảo dạy các em, được không?”Mỹ Mỹ, Thang Viên, Tiểu Nguyệt Lượng trăm miệng một lời: “Được ạ!”Trả lời xong, bọn họ đồng thời nhìn về phía Kim Bảo, trong mắt chứa chờ mong, ánh mắt sáng quắc.Kim Bảo:...Kim Bảo:!!!Bầu trời xanh thẳm, mặt trời như lửa, ánh nắng mềm như vải sa, rơi xuống dọc theo những tán cây dày đặc, loang lổ điểm xuyết trên đồng cỏ, khu rừng tĩnh mịch biểu hiện vẻ đẹp đặc thù của nó với đoàn người vừa xuống xe.Mỹ Mỹ mang theo cái rổ nhỏ nhảy xuống xe, đưa tay chỉ vào con chim nhỏ trên ngọn cây: “Woa, có chim nhỏ đang hót líu lo, tụi nó đang hát sao?”Tống Dập đang chuyển vỉ nướng xuống khỏi xe, nghe vậy, đang chuẩn bị tiếp lời tán đồng thì không ngờ bị Tang Tiếu cướp lời trước.“Chim nhỏ đang nói chúng ta quấy rầy bọn nó rồi.” Tang Tiếu trả lời một cách chững chạc đàng hoàng, tựa như thật sự nghe hiểu lời của chim nhỏ: “Bọn nó không thích chúng ta đấy.”Làm một chúa ra vẻ đạt tiêu chuẩn thì không thể luôn đồng ý với lời của người khác, nhất định phải nói ra cách nhìn khác biệt!Tiểu Nguyệt Lượng được Tang Tiếu dắt tay, vừa nghe nói chim nhỏ không thích bọn họ thì nắm c.h.ặ.t t.a.y Tang Tiếu, mềm mại hỏi: “Vì sao bọn họ không thích chúng ta vậy?”Mỹ Mỹ và Thang Viên cũng đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tang Tiếu, cũng rất tò mò nguyên nhân mà chim nhỏ không thích bọn họ, nếu như là ở nhà trẻ, chắc chắn cô giáo sẽ nói chim nhỏ đang hát chào hỏi bọn họ đấy.