Tổng giám đốc của Tập đoàn Giang Ngu – Tiêu Nghiễn Chi sau khi kết thúc chuyến công tác dài một tuần thì ngay lập tức đặt vé máy bay trở về Bắc Thành trong đêm. Giang Ly đã tính toán kỹ lưỡng thời gian, nhờ trợ lý chuẩn bị xe để đến sân bay đón anh. Trên xe, không ai nói gì, chỉ có tiếng bánh xe lướt nhanh giữa bóng đêm dày đặc. Vừa bước chân vào Thụy Uyển, Tiêu Nghiễn Chi không nói một lời, đẩy Giang Ly ngã xuống ghế sofa. Sofa mềm mại, cô khẽ đẩy anh nhưng không có phản kháng. Suốt một tuần bị đè nén, Tiêu Nghiễn Chi trở nên cuồng nhiệt khiến thời gian kéo dài quá mức, đến nỗi Giang Ly không thể chịu nổi. Dù đã van xin trong nước mắt, anh vẫn không dừng lại, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng chẳng có. Chỉ đến khi thỏa mãn Tiêu Nghiễn Chi mới buông cô ra. Giang Ly ngồi tựa vào đầu giường, với tay lấy chiếc chăn bị đá sang một bên, bao bọc lấy cơ thể, hơi thở vẫn còn dồn dập. Đến khi nhịp thở bình ổn lại, cô mới quay đầu nhìn anh. Góc cạnh khuôn mặt Tiêu Nghiễn Chi sắc nét, ngũ…
Chương 37: Mọi chuyện rồi sẽ qua...
Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô TìnhTác giả: Yên Hoa Đào NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTổng giám đốc của Tập đoàn Giang Ngu – Tiêu Nghiễn Chi sau khi kết thúc chuyến công tác dài một tuần thì ngay lập tức đặt vé máy bay trở về Bắc Thành trong đêm. Giang Ly đã tính toán kỹ lưỡng thời gian, nhờ trợ lý chuẩn bị xe để đến sân bay đón anh. Trên xe, không ai nói gì, chỉ có tiếng bánh xe lướt nhanh giữa bóng đêm dày đặc. Vừa bước chân vào Thụy Uyển, Tiêu Nghiễn Chi không nói một lời, đẩy Giang Ly ngã xuống ghế sofa. Sofa mềm mại, cô khẽ đẩy anh nhưng không có phản kháng. Suốt một tuần bị đè nén, Tiêu Nghiễn Chi trở nên cuồng nhiệt khiến thời gian kéo dài quá mức, đến nỗi Giang Ly không thể chịu nổi. Dù đã van xin trong nước mắt, anh vẫn không dừng lại, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng chẳng có. Chỉ đến khi thỏa mãn Tiêu Nghiễn Chi mới buông cô ra. Giang Ly ngồi tựa vào đầu giường, với tay lấy chiếc chăn bị đá sang một bên, bao bọc lấy cơ thể, hơi thở vẫn còn dồn dập. Đến khi nhịp thở bình ổn lại, cô mới quay đầu nhìn anh. Góc cạnh khuôn mặt Tiêu Nghiễn Chi sắc nét, ngũ… Giang Ly nghe tiếng mắng mỏ trong điện thoại, đầu ngón tay lạnh ngắt. Cô cụp mắt xuống, ngón tay không ngừng siết chặt, thậm chí không nhận ra móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Thật ra Giang Ly biết, từ trước đến nay Chu Ninh Vân vẫn luôn thiên vị. Không chỉ có bà mà ngay cả người cha đã khuất của cô cũng từng như vậy. "Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa, người nhà sắp về rồi." Giọng Chu Ninh Vân rõ ràng không muốn tiếp tục câu chuyện. Bà nắm chặt điện thoại, vội vàng nói thêm một câu: "Giang Ly, con phải nhớ, chị gái như mẹ, Giang Dị là em trai ruột của con. Chăm sóc nó thật tốt là trách nhiệm của con!" Và ngay sau đó, bà cúp máy. Giang Ly nhìn chiếc điện thoại trong tay, bất lực nhắm mắt lại. Giờ đây, cô cảm thấy mình thật đơn độc, chẳng có ai để dựa vào. Cảm giác ấy như một vết thương sâu trong lòng khiến bàn tay cô run rẩy. Trong lòng, cô tự nhủ: Mọi chuyện rồi sẽ qua... Chỉ cần vượt qua được... ---Ba ngày sau, Giang Ly đã dần hồi phục. Đúng như lịch hẹn, cô đến trường quay để tham gia quay phim. Cả đoàn đã lên kế hoạch quay từ sáng tới chiều nhưng không ngờ buổi chiều trời lại đổ mưa lớn khiến các cảnh quay ngoài trời phải hoãn lại. Đạo diễn đành thông báo nghỉ sớm, chờ ngày hôm sau quay tiếp. Mưa mùa đông ở Bắc Thành dày đặc, từng giọt mưa lạnh buốt theo gió bay vào mặt, lạnh thấu xương. Giang Ly chào tạm biệt đạo diễn một cách lịch sự rồi đi ra ngoài, định bắt xe đưa đón của đoàn phim. Vừa ra đến đường, cô thấy một chiếc Bentley quen thuộc đậu dưới mưa, nổi bật giữa đám đông. Giang Ly chỉ dừng chân trong giây lát, sau đó lờ đi và tiếp tục bước đến chỗ xe đưa đón. Nhưng chưa kịp đi hết vài bước, người trên chiếc Bentley đã bước ra. "Chị Ly Ly!" Tần Yểu Yểu cầm ô, chạy nhanh đến ngăn trước mặt cô. Gương mặt cô nàng tràn đầy vẻ hối lỗi, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: "Lần trước là do em quá xúc động. Em biết chị không có ác ý với em. Em sẽ ghi nhớ việc chị dị ứng sữa, em hứa đấy!" Giang Ly không tỏ vẻ xúc động, chỉ gật đầu, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Không cần nhớ đâu, tôi không phải là người quan trọng." Đây là lần đầu tiên Giang Ly bộc lộ sự thờ ơ rõ ràng như vậy khiến Tần Yểu Yểu sững sờ. Ánh mắt cô nàng bất an quay về phía Tiêu Nghiễn Chi, tìm kiếm sự an ủi. Tiêu Nghiễn Chi bước đến, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng trong ánh mắt đã hiện rõ sự khó chịu: "Nghỉ ngơi vài ngày là bắt đầu bày trò tự cao tự đại rồi à?" Tần Yểu Yểu lập tức kéo ống tay áo của Tiêu Nghiễn Chi, khẽ khàng nói: "A Chi, đừng chọc chị Ly Ly giận nữa, chị ấy vừa xuất viện không lâu." Tiêu Nghiễn Chi chỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp lại. Giang Ly nghe thấy cách xưng hô "A Chi" của Tần Yểu Yểu, lòng cô chùng xuống. Đây là biệt danh Tiêu Nghiễn Chi thường được bố mẹ và bạn bè thân thiết gọi. Trước đây, cô từng nghĩ chỉ những người thân thiết nhất mới có thể gọi anh như vậy. Thật không ngờ, Tần Yểu Yểu chỉ mới xuất hiện không bao lâu mà đã có thể thân mật gọi anh bằng cái tên ấy.
Giang Ly nghe tiếng mắng mỏ trong điện thoại, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay không ngừng siết chặt, thậm chí không nhận ra móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Thật ra Giang Ly biết, từ trước đến nay Chu Ninh Vân vẫn luôn thiên vị. Không chỉ có bà mà ngay cả người cha đã khuất của cô cũng từng như vậy.
"Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa, người nhà sắp về rồi."
Giọng Chu Ninh Vân rõ ràng không muốn tiếp tục câu chuyện. Bà nắm chặt điện thoại, vội vàng nói thêm một câu:
"Giang Ly, con phải nhớ, chị gái như mẹ, Giang Dị là em trai ruột của con. Chăm sóc nó thật tốt là trách nhiệm của con!"
Và ngay sau đó, bà cúp máy.
Giang Ly nhìn chiếc điện thoại trong tay, bất lực nhắm mắt lại. Giờ đây, cô cảm thấy mình thật đơn độc, chẳng có ai để dựa vào. Cảm giác ấy như một vết thương sâu trong lòng khiến bàn tay cô run rẩy.
Trong lòng, cô tự nhủ: Mọi chuyện rồi sẽ qua... Chỉ cần vượt qua được...
---
Ba ngày sau, Giang Ly đã dần hồi phục. Đúng như lịch hẹn, cô đến trường quay để tham gia quay phim.
Cả đoàn đã lên kế hoạch quay từ sáng tới chiều nhưng không ngờ buổi chiều trời lại đổ mưa lớn khiến các cảnh quay ngoài trời phải hoãn lại. Đạo diễn đành thông báo nghỉ sớm, chờ ngày hôm sau quay tiếp.
Mưa mùa đông ở Bắc Thành dày đặc, từng giọt mưa lạnh buốt theo gió bay vào mặt, lạnh thấu xương. Giang Ly chào tạm biệt đạo diễn một cách lịch sự rồi đi ra ngoài, định bắt xe đưa đón của đoàn phim.
Vừa ra đến đường, cô thấy một chiếc Bentley quen thuộc đậu dưới mưa, nổi bật giữa đám đông.
Giang Ly chỉ dừng chân trong giây lát, sau đó lờ đi và tiếp tục bước đến chỗ xe đưa đón. Nhưng chưa kịp đi hết vài bước, người trên chiếc Bentley đã bước ra.
"Chị Ly Ly!"
Tần Yểu Yểu cầm ô, chạy nhanh đến ngăn trước mặt cô. Gương mặt cô nàng tràn đầy vẻ hối lỗi, giọng nói cũng nhỏ nhẹ:
"Lần trước là do em quá xúc động. Em biết chị không có ác ý với em. Em sẽ ghi nhớ việc chị dị ứng sữa, em hứa đấy!"
Giang Ly không tỏ vẻ xúc động, chỉ gật đầu, giọng điệu vô cùng bình tĩnh:
"Không cần nhớ đâu, tôi không phải là người quan trọng."
Đây là lần đầu tiên Giang Ly bộc lộ sự thờ ơ rõ ràng như vậy khiến Tần Yểu Yểu sững sờ. Ánh mắt cô nàng bất an quay về phía Tiêu Nghiễn Chi, tìm kiếm sự an ủi.
Tiêu Nghiễn Chi bước đến, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng trong ánh mắt đã hiện rõ sự khó chịu:
"Nghỉ ngơi vài ngày là bắt đầu bày trò tự cao tự đại rồi à?"
Tần Yểu Yểu lập tức kéo ống tay áo của Tiêu Nghiễn Chi, khẽ khàng nói:
"A Chi, đừng chọc chị Ly Ly giận nữa, chị ấy vừa xuất viện không lâu."
Tiêu Nghiễn Chi chỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp lại.
Giang Ly nghe thấy cách xưng hô "A Chi" của Tần Yểu Yểu, lòng cô chùng xuống. Đây là biệt danh Tiêu Nghiễn Chi thường được bố mẹ và bạn bè thân thiết gọi. Trước đây, cô từng nghĩ chỉ những người thân thiết nhất mới có thể gọi anh như vậy.
Thật không ngờ, Tần Yểu Yểu chỉ mới xuất hiện không bao lâu mà đã có thể thân mật gọi anh bằng cái tên ấy.
Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô TìnhTác giả: Yên Hoa Đào NguyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTổng giám đốc của Tập đoàn Giang Ngu – Tiêu Nghiễn Chi sau khi kết thúc chuyến công tác dài một tuần thì ngay lập tức đặt vé máy bay trở về Bắc Thành trong đêm. Giang Ly đã tính toán kỹ lưỡng thời gian, nhờ trợ lý chuẩn bị xe để đến sân bay đón anh. Trên xe, không ai nói gì, chỉ có tiếng bánh xe lướt nhanh giữa bóng đêm dày đặc. Vừa bước chân vào Thụy Uyển, Tiêu Nghiễn Chi không nói một lời, đẩy Giang Ly ngã xuống ghế sofa. Sofa mềm mại, cô khẽ đẩy anh nhưng không có phản kháng. Suốt một tuần bị đè nén, Tiêu Nghiễn Chi trở nên cuồng nhiệt khiến thời gian kéo dài quá mức, đến nỗi Giang Ly không thể chịu nổi. Dù đã van xin trong nước mắt, anh vẫn không dừng lại, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng chẳng có. Chỉ đến khi thỏa mãn Tiêu Nghiễn Chi mới buông cô ra. Giang Ly ngồi tựa vào đầu giường, với tay lấy chiếc chăn bị đá sang một bên, bao bọc lấy cơ thể, hơi thở vẫn còn dồn dập. Đến khi nhịp thở bình ổn lại, cô mới quay đầu nhìn anh. Góc cạnh khuôn mặt Tiêu Nghiễn Chi sắc nét, ngũ… Giang Ly nghe tiếng mắng mỏ trong điện thoại, đầu ngón tay lạnh ngắt. Cô cụp mắt xuống, ngón tay không ngừng siết chặt, thậm chí không nhận ra móng tay mình đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Thật ra Giang Ly biết, từ trước đến nay Chu Ninh Vân vẫn luôn thiên vị. Không chỉ có bà mà ngay cả người cha đã khuất của cô cũng từng như vậy. "Được rồi, mẹ không nói chuyện với con nữa, người nhà sắp về rồi." Giọng Chu Ninh Vân rõ ràng không muốn tiếp tục câu chuyện. Bà nắm chặt điện thoại, vội vàng nói thêm một câu: "Giang Ly, con phải nhớ, chị gái như mẹ, Giang Dị là em trai ruột của con. Chăm sóc nó thật tốt là trách nhiệm của con!" Và ngay sau đó, bà cúp máy. Giang Ly nhìn chiếc điện thoại trong tay, bất lực nhắm mắt lại. Giờ đây, cô cảm thấy mình thật đơn độc, chẳng có ai để dựa vào. Cảm giác ấy như một vết thương sâu trong lòng khiến bàn tay cô run rẩy. Trong lòng, cô tự nhủ: Mọi chuyện rồi sẽ qua... Chỉ cần vượt qua được... ---Ba ngày sau, Giang Ly đã dần hồi phục. Đúng như lịch hẹn, cô đến trường quay để tham gia quay phim. Cả đoàn đã lên kế hoạch quay từ sáng tới chiều nhưng không ngờ buổi chiều trời lại đổ mưa lớn khiến các cảnh quay ngoài trời phải hoãn lại. Đạo diễn đành thông báo nghỉ sớm, chờ ngày hôm sau quay tiếp. Mưa mùa đông ở Bắc Thành dày đặc, từng giọt mưa lạnh buốt theo gió bay vào mặt, lạnh thấu xương. Giang Ly chào tạm biệt đạo diễn một cách lịch sự rồi đi ra ngoài, định bắt xe đưa đón của đoàn phim. Vừa ra đến đường, cô thấy một chiếc Bentley quen thuộc đậu dưới mưa, nổi bật giữa đám đông. Giang Ly chỉ dừng chân trong giây lát, sau đó lờ đi và tiếp tục bước đến chỗ xe đưa đón. Nhưng chưa kịp đi hết vài bước, người trên chiếc Bentley đã bước ra. "Chị Ly Ly!" Tần Yểu Yểu cầm ô, chạy nhanh đến ngăn trước mặt cô. Gương mặt cô nàng tràn đầy vẻ hối lỗi, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: "Lần trước là do em quá xúc động. Em biết chị không có ác ý với em. Em sẽ ghi nhớ việc chị dị ứng sữa, em hứa đấy!" Giang Ly không tỏ vẻ xúc động, chỉ gật đầu, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Không cần nhớ đâu, tôi không phải là người quan trọng." Đây là lần đầu tiên Giang Ly bộc lộ sự thờ ơ rõ ràng như vậy khiến Tần Yểu Yểu sững sờ. Ánh mắt cô nàng bất an quay về phía Tiêu Nghiễn Chi, tìm kiếm sự an ủi. Tiêu Nghiễn Chi bước đến, gương mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng trong ánh mắt đã hiện rõ sự khó chịu: "Nghỉ ngơi vài ngày là bắt đầu bày trò tự cao tự đại rồi à?" Tần Yểu Yểu lập tức kéo ống tay áo của Tiêu Nghiễn Chi, khẽ khàng nói: "A Chi, đừng chọc chị Ly Ly giận nữa, chị ấy vừa xuất viện không lâu." Tiêu Nghiễn Chi chỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp lại. Giang Ly nghe thấy cách xưng hô "A Chi" của Tần Yểu Yểu, lòng cô chùng xuống. Đây là biệt danh Tiêu Nghiễn Chi thường được bố mẹ và bạn bè thân thiết gọi. Trước đây, cô từng nghĩ chỉ những người thân thiết nhất mới có thể gọi anh như vậy. Thật không ngờ, Tần Yểu Yểu chỉ mới xuất hiện không bao lâu mà đã có thể thân mật gọi anh bằng cái tên ấy.