Tác giả:

Ta tên là Tự Như Vy, nhi nữ của thái phó nổi tiếng khắp kinh thành Trong yến tiệc Trung thu, ta cứu được Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước. Thái hậu cảm thấy ta tính tình ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, phượng tâm cực kỳ vui vẻ. Một đạo ý chỉ hạ xuống chỉ hôn ta cho Trấn Bắc vương Nhiếp Hàn Sơn thanh danh hiển hách đương triều. Sắc mặt ta tái nhợt, suýt chút nữa té ngã, vội vàng quỳ xuống nói: “Như Vy tài sơ học thiển, thật sự không phải lương phối xứng đôi với Trấn Bắc vương. Khẩn xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Mọi người đều biết, trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là ý trung nhân của Trấn Bắc vương mang về từ chiến trường. Hắn từng tuyên bố hùng hồn, đời này tuyệt không cưới thê nạp thiếp, muốn cùng nàng ấy một đời một thế một đôi người. Thành thân trong tình huống này... Ta vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc hắn u ám, sắc mặt đen như mực. Sau đó, phụ thân cùng mẫu thân ta vì lo lắng cho ta mà…

Chương 15

Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió BãoTác giả: 木易Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tên là Tự Như Vy, nhi nữ của thái phó nổi tiếng khắp kinh thành Trong yến tiệc Trung thu, ta cứu được Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước. Thái hậu cảm thấy ta tính tình ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, phượng tâm cực kỳ vui vẻ. Một đạo ý chỉ hạ xuống chỉ hôn ta cho Trấn Bắc vương Nhiếp Hàn Sơn thanh danh hiển hách đương triều. Sắc mặt ta tái nhợt, suýt chút nữa té ngã, vội vàng quỳ xuống nói: “Như Vy tài sơ học thiển, thật sự không phải lương phối xứng đôi với Trấn Bắc vương. Khẩn xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Mọi người đều biết, trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là ý trung nhân của Trấn Bắc vương mang về từ chiến trường. Hắn từng tuyên bố hùng hồn, đời này tuyệt không cưới thê nạp thiếp, muốn cùng nàng ấy một đời một thế một đôi người. Thành thân trong tình huống này... Ta vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc hắn u ám, sắc mặt đen như mực. Sau đó, phụ thân cùng mẫu thân ta vì lo lắng cho ta mà… Nói xong, ta đặt hai tay lên hông, lễ tiết đoan trang hành lễ một cái.Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, ngay sau đó lại có tiếng vó ngựa.Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Nhiếp Hàn Sơn cưỡi ngựa chậm rãi từ xa đi tới.“Trấn Bắc vương!”“Vương gia tới rồi!”…Ta theo tiếng động nhìn láy, thấy hắn đến, thầm thở phào một hơi.Nhiếp Hàn Sơn nhanh nhẹn tung người xuống ngựa, ra lệnh cho đám thị vệ xung quanh mấy câu rồi cất bước đi về phía ta.Đám người thuận thế tản ra nhường đường.“Đa tạ lòng tốt của mọi người, bản vương nhận, tất cả giải tán đi, đừng dọa sợ vương phi của ta. Hôm nay thời tiết đẹp, đừng tụ tập ở đây nữa.”Nhiếp Hàn Sơn nói xong, đưa tay ra nắm lấy tay ta dẫn đi thẳng tới trước Bạch Tuyết.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-15.html.]Đây là con ngựa yêu thích của Nhiếp Hàn Sơn, không để người khác tuỳ tiện chạm vào.Bạch Tuyết nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn ta, nó dụi dụi cái mũi vào người ta, ta hiểu ý đưa tay xoa đầu nó.Một giây tiếp theo, ta cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ đi, cả người được Nhiếp Hàn Sơn bế bổng lên ngựa.Ngay sau đó hắn cũng xoay người lên ngựa, quàng tay qua eo ta thúc ngựa tiến về phía trước.Ta giật mình, xung quanh vang lên một tràng cười trêu chọc.Những chuyện như nam nữ ngồi chung ngựa như thế này ở kinh thành là tuyệt đối không thể, nhưng nhìn thái độ của người Bắc Tân Cương lại dường như không phải chuyện gì hiếm lạ.“Đừng sợ, bọn họ không có ác ý gì đâu.” Giọng nói trầm thấp của Nhiếp Hàn Sơn vang lên bên tai ta.“Ta biết, bọn họ chỉ là cảm thấy tò mò đối với ta thôi.”Ta đưa tay sửa sang xiêm y xộc xệch, nhích người về phía trước một chút, cố gắng giữ khoảng cách giữa ta và hắn, chỉ là lưng ngựa vốn không lớn, cho dù có kiên trì thế nào ta vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ trên người hắn.Mặc dù đã thành hôn nhưng ta chưa bao giờ gần gũi với nam nhân như vậy, ta không khỏi đỏ mặt tới tận mang tai.

Nói xong, ta đặt hai tay lên hông, lễ tiết đoan trang hành lễ một cái.

Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, ngay sau đó lại có tiếng vó ngựa.

Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Nhiếp Hàn Sơn cưỡi ngựa chậm rãi từ xa đi tới.

“Trấn Bắc vương!”

“Vương gia tới rồi!”

Ta theo tiếng động nhìn láy, thấy hắn đến, thầm thở phào một hơi.

Nhiếp Hàn Sơn nhanh nhẹn tung người xuống ngựa, ra lệnh cho đám thị vệ xung quanh mấy câu rồi cất bước đi về phía ta.

Đám người thuận thế tản ra nhường đường.

“Đa tạ lòng tốt của mọi người, bản vương nhận, tất cả giải tán đi, đừng dọa sợ vương phi của ta. Hôm nay thời tiết đẹp, đừng tụ tập ở đây nữa.”

Nhiếp Hàn Sơn nói xong, đưa tay ra nắm lấy tay ta dẫn đi thẳng tới trước Bạch Tuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - 

https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-15.html

.]

Đây là con ngựa yêu thích của Nhiếp Hàn Sơn, không để người khác tuỳ tiện chạm vào.

Bạch Tuyết nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn ta, nó dụi dụi cái mũi vào người ta, ta hiểu ý đưa tay xoa đầu nó.

Một giây tiếp theo, ta cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ đi, cả người được Nhiếp Hàn Sơn bế bổng lên ngựa.

Ngay sau đó hắn cũng xoay người lên ngựa, quàng tay qua eo ta thúc ngựa tiến về phía trước.

Ta giật mình, xung quanh vang lên một tràng cười trêu chọc.

Những chuyện như nam nữ ngồi chung ngựa như thế này ở kinh thành là tuyệt đối không thể, nhưng nhìn thái độ của người Bắc Tân Cương lại dường như không phải chuyện gì hiếm lạ.

“Đừng sợ, bọn họ không có ác ý gì đâu.” Giọng nói trầm thấp của Nhiếp Hàn Sơn vang lên bên tai ta.

“Ta biết, bọn họ chỉ là cảm thấy tò mò đối với ta thôi.”

Ta đưa tay sửa sang xiêm y xộc xệch, nhích người về phía trước một chút, cố gắng giữ khoảng cách giữa ta và hắn, chỉ là lưng ngựa vốn không lớn, cho dù có kiên trì thế nào ta vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ trên người hắn.

Mặc dù đã thành hôn nhưng ta chưa bao giờ gần gũi với nam nhân như vậy, ta không khỏi đỏ mặt tới tận mang tai.

Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió BãoTác giả: 木易Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tên là Tự Như Vy, nhi nữ của thái phó nổi tiếng khắp kinh thành Trong yến tiệc Trung thu, ta cứu được Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước. Thái hậu cảm thấy ta tính tình ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, phượng tâm cực kỳ vui vẻ. Một đạo ý chỉ hạ xuống chỉ hôn ta cho Trấn Bắc vương Nhiếp Hàn Sơn thanh danh hiển hách đương triều. Sắc mặt ta tái nhợt, suýt chút nữa té ngã, vội vàng quỳ xuống nói: “Như Vy tài sơ học thiển, thật sự không phải lương phối xứng đôi với Trấn Bắc vương. Khẩn xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Mọi người đều biết, trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là ý trung nhân của Trấn Bắc vương mang về từ chiến trường. Hắn từng tuyên bố hùng hồn, đời này tuyệt không cưới thê nạp thiếp, muốn cùng nàng ấy một đời một thế một đôi người. Thành thân trong tình huống này... Ta vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc hắn u ám, sắc mặt đen như mực. Sau đó, phụ thân cùng mẫu thân ta vì lo lắng cho ta mà… Nói xong, ta đặt hai tay lên hông, lễ tiết đoan trang hành lễ một cái.Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, ngay sau đó lại có tiếng vó ngựa.Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Nhiếp Hàn Sơn cưỡi ngựa chậm rãi từ xa đi tới.“Trấn Bắc vương!”“Vương gia tới rồi!”…Ta theo tiếng động nhìn láy, thấy hắn đến, thầm thở phào một hơi.Nhiếp Hàn Sơn nhanh nhẹn tung người xuống ngựa, ra lệnh cho đám thị vệ xung quanh mấy câu rồi cất bước đi về phía ta.Đám người thuận thế tản ra nhường đường.“Đa tạ lòng tốt của mọi người, bản vương nhận, tất cả giải tán đi, đừng dọa sợ vương phi của ta. Hôm nay thời tiết đẹp, đừng tụ tập ở đây nữa.”Nhiếp Hàn Sơn nói xong, đưa tay ra nắm lấy tay ta dẫn đi thẳng tới trước Bạch Tuyết.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-15.html.]Đây là con ngựa yêu thích của Nhiếp Hàn Sơn, không để người khác tuỳ tiện chạm vào.Bạch Tuyết nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn ta, nó dụi dụi cái mũi vào người ta, ta hiểu ý đưa tay xoa đầu nó.Một giây tiếp theo, ta cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ đi, cả người được Nhiếp Hàn Sơn bế bổng lên ngựa.Ngay sau đó hắn cũng xoay người lên ngựa, quàng tay qua eo ta thúc ngựa tiến về phía trước.Ta giật mình, xung quanh vang lên một tràng cười trêu chọc.Những chuyện như nam nữ ngồi chung ngựa như thế này ở kinh thành là tuyệt đối không thể, nhưng nhìn thái độ của người Bắc Tân Cương lại dường như không phải chuyện gì hiếm lạ.“Đừng sợ, bọn họ không có ác ý gì đâu.” Giọng nói trầm thấp của Nhiếp Hàn Sơn vang lên bên tai ta.“Ta biết, bọn họ chỉ là cảm thấy tò mò đối với ta thôi.”Ta đưa tay sửa sang xiêm y xộc xệch, nhích người về phía trước một chút, cố gắng giữ khoảng cách giữa ta và hắn, chỉ là lưng ngựa vốn không lớn, cho dù có kiên trì thế nào ta vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ trên người hắn.Mặc dù đã thành hôn nhưng ta chưa bao giờ gần gũi với nam nhân như vậy, ta không khỏi đỏ mặt tới tận mang tai.

Chương 15