“Dừng tay! Dừng tay! Ta muốn đưa các ngươi gặp quan!…” Có người ở đằng xa khóc thét không ngừng. “Ồn quá …” Thẩm Dịch An cảm giác cổ tay một trận đau đớn, thuận tay vung mạnh, đỡ trán ngồi dậy. “Đông!” Nàng trợn mắt thấy, có hai nữ nhân vạm vỡ, đang xé lẻ hai...!nam nhân? Bên cạnh hai đứa nhỏ khóc đến tê tâm liệt phế, còn có một nữ nhân ngã bên cạnh mình, biểu tình như gặp quỷ. Vừa rồi tay đau phỏng chừng chính là bởi vì nàng lay mình, toàn bộ hình ảnh rối loạn như một nồi cháo. "Ồn ào cái gì?" Thẩm Dịch An hét lớn một tiếng, nàng thực bực bội, đây là địa phương quỷ quái gì mà nhìn xám xịt. Toàn phòng người nháy mắt an tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía nàng, đều thần sắc kinh hoàng. “Quỷ… Quỷ a a a a a a a a…” Tức khắc, trong phòng ba nữ nhân vừa lăn vừa bò lao ra ngoài. Thẩm Dịch An cùng hai người đang nằm dưới đất liếc nhau, đột nhiên đầu một trận đau đớn, trước mắt tối sầm, một đầu ngã quỵ trên mặt đất. Khi Thẩm Dịch An lại lần nữa tỉnh lại, nàng thấy trước mắt là ba khuôn mặt phóng…
Chương 48: Chương 48
Cực Hàn Thiên Tai: Mang Không Gian Sủng Phu LangTác giả: Cửu DiễmTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Dừng tay! Dừng tay! Ta muốn đưa các ngươi gặp quan!…” Có người ở đằng xa khóc thét không ngừng. “Ồn quá …” Thẩm Dịch An cảm giác cổ tay một trận đau đớn, thuận tay vung mạnh, đỡ trán ngồi dậy. “Đông!” Nàng trợn mắt thấy, có hai nữ nhân vạm vỡ, đang xé lẻ hai...!nam nhân? Bên cạnh hai đứa nhỏ khóc đến tê tâm liệt phế, còn có một nữ nhân ngã bên cạnh mình, biểu tình như gặp quỷ. Vừa rồi tay đau phỏng chừng chính là bởi vì nàng lay mình, toàn bộ hình ảnh rối loạn như một nồi cháo. "Ồn ào cái gì?" Thẩm Dịch An hét lớn một tiếng, nàng thực bực bội, đây là địa phương quỷ quái gì mà nhìn xám xịt. Toàn phòng người nháy mắt an tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía nàng, đều thần sắc kinh hoàng. “Quỷ… Quỷ a a a a a a a a…” Tức khắc, trong phòng ba nữ nhân vừa lăn vừa bò lao ra ngoài. Thẩm Dịch An cùng hai người đang nằm dưới đất liếc nhau, đột nhiên đầu một trận đau đớn, trước mắt tối sầm, một đầu ngã quỵ trên mặt đất. Khi Thẩm Dịch An lại lần nữa tỉnh lại, nàng thấy trước mắt là ba khuôn mặt phóng… “Vậy cảm tạ gia chủ và chủ quân, có chủ quân cùng ra mặt cầu hôn làm mai mối, chúng ta cũng nở mày nở mặt.” Bà Vương cùng Lý thị vui vẻ nói lời cảm tạ.Sáng sớm, Vương Đại Ni nghe xong phân phó đi chợ trong thôn mua đại lu, không biết mẹ và cha đã tính toán hôm nay sẽ cầu hôn.Nhị Ni thì lên núi hái hạ cô thảo.Tam Ni, 10 tuổi, cùng tuổi với Thẩm Bảo Nhi, giúp đỡ Thẩm Dịch An vải vóc, chế y.Vương gia có hai tiểu ca nhi, một đứa 7 tuổi, một đứa 9 tuổi, ở trong sân Thẩm gia quét dọn, đồng thời chơi đùa cùng Thẩm Bảo Nhi.Lão mẫu của Vương gia cũng giúp Liễu Nhứ Nhi chuẩn bị đồ ăn.Thẩm Dịch An nhìn thấy gia đình hòa thuận, mọi người đông đủ, cuộc sống tươi đẹp, cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng gia đình này cũng có chút bộ dáng.Nhanh chóng đến buổi trưa, Đại Ni mua về hai cái đại lu cao nửa người, biết sẽ cầu hôn nên cao hứng không thôi, mọi người hào hứng lên đem mơ chua ướp vào trong lu, phong kín miệng lu lại.Sau bữa trưa, bà Vương cõng gạo thóc, Lý thị mang vải vóc, Vương Đại Ni cầm theo hai con gà rừng nàng săn được, cùng với Liễu Nhứ Nhi mang theo trứng gà và đường đỏ.Thẩm Dịch An nhàn rỗi cũng đi theo, Vương Nhị Ni và Vương Tam Ni cõng củi lửa cùng rau dại, mấy người mênh mông cuồn cuộn đi đến nhà Trương gia.Trương gia cách Vương gia không xa, nhà nhỏ gạch mộc.Trương Xuân Lê ở trước cửa thêu thùa may vá, Trương thợ săn ở bên cạnh đan sọt.Phu lang của Trương thợ săn mất sớm, nên nhà chỉ có vài người.Trương Xuân Lê nhìn thấy Vương Đại Ni và gia đình đến, mắt sáng rực lên, hôm qua Vương Đại Ni lặng lẽ đến nói rằng hai ngày nữa sẽ cầu hôn, bảo hắn chờ, nên hôm nay hắn không dám ra ngoài.“Xuân, Xuân Lê.Ta tới cầu hôn,” Vương Đại Ni nghẹn đỏ mặt, tiến lên nói.“Tới, vào nhà đi.Xuân Lê, pha trà cho khách.” Trương thợ săn ngừng tay, cao hứng nghênh đón mấy người.Đoàn người vào nhà Trương gia, đặt đồ lên bàn.Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, lão mẫu của Trương gia nằm trong phòng, không thể ra đón khách.Bà Vương nói: “Trương gia muội muội, hôm nay chúng ta đến thay con gái bất hiếu Đại Ni cầu hôn, nàng coi trọng nhà ngươi Xuân Lê.Ta may mắn thỉnh đến chủ gia và chủ quân làm mai.Chúng ta là nông dân, không biết nhiều lễ nghĩa, không biết sính lễ cho Xuân Lê cần gì? Nhà ta sẽ cố gắng thỏa mãn.”“Xuân Lê trông hiền lành, ta rất thích, mong rằng không chê nhà của chúng ta Đại Ni.” Lý thị cười nói, lôi kéo Trương Xuân Lê xem xét không ngừng, càng xem càng thích.“Còn phải xem ý của Xuân Lê.” Trương thợ săn cũng rất vui mừng, người trong thôn nói Xuân Lê cường tráng như nữ tử, khó gả, nhưng nàng biết Xuân Lê có người trong lòng, hiện giờ người trong lòng đến cầu hôn, nàng tất nhiên là rất vui.
“Vậy cảm tạ gia chủ và chủ quân, có chủ quân cùng ra mặt cầu hôn làm mai mối, chúng ta cũng nở mày nở mặt.” Bà Vương cùng Lý thị vui vẻ nói lời cảm tạ.
Sáng sớm, Vương Đại Ni nghe xong phân phó đi chợ trong thôn mua đại lu, không biết mẹ và cha đã tính toán hôm nay sẽ cầu hôn.
Nhị Ni thì lên núi hái hạ cô thảo.
Tam Ni, 10 tuổi, cùng tuổi với Thẩm Bảo Nhi, giúp đỡ Thẩm Dịch An vải vóc, chế y.
Vương gia có hai tiểu ca nhi, một đứa 7 tuổi, một đứa 9 tuổi, ở trong sân Thẩm gia quét dọn, đồng thời chơi đùa cùng Thẩm Bảo Nhi.
Lão mẫu của Vương gia cũng giúp Liễu Nhứ Nhi chuẩn bị đồ ăn.
Thẩm Dịch An nhìn thấy gia đình hòa thuận, mọi người đông đủ, cuộc sống tươi đẹp, cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng gia đình này cũng có chút bộ dáng.
Nhanh chóng đến buổi trưa, Đại Ni mua về hai cái đại lu cao nửa người, biết sẽ cầu hôn nên cao hứng không thôi, mọi người hào hứng lên đem mơ chua ướp vào trong lu, phong kín miệng lu lại.
Sau bữa trưa, bà Vương cõng gạo thóc, Lý thị mang vải vóc, Vương Đại Ni cầm theo hai con gà rừng nàng săn được, cùng với Liễu Nhứ Nhi mang theo trứng gà và đường đỏ.
Thẩm Dịch An nhàn rỗi cũng đi theo, Vương Nhị Ni và Vương Tam Ni cõng củi lửa cùng rau dại, mấy người mênh mông cuồn cuộn đi đến nhà Trương gia.
Trương gia cách Vương gia không xa, nhà nhỏ gạch mộc.
Trương Xuân Lê ở trước cửa thêu thùa may vá, Trương thợ săn ở bên cạnh đan sọt.
Phu lang của Trương thợ săn mất sớm, nên nhà chỉ có vài người.
Trương Xuân Lê nhìn thấy Vương Đại Ni và gia đình đến, mắt sáng rực lên, hôm qua Vương Đại Ni lặng lẽ đến nói rằng hai ngày nữa sẽ cầu hôn, bảo hắn chờ, nên hôm nay hắn không dám ra ngoài.
“Xuân, Xuân Lê.
Ta tới cầu hôn,” Vương Đại Ni nghẹn đỏ mặt, tiến lên nói.
“Tới, vào nhà đi.
Xuân Lê, pha trà cho khách.” Trương thợ săn ngừng tay, cao hứng nghênh đón mấy người.
Đoàn người vào nhà Trương gia, đặt đồ lên bàn.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, lão mẫu của Trương gia nằm trong phòng, không thể ra đón khách.
Bà Vương nói: “Trương gia muội muội, hôm nay chúng ta đến thay con gái bất hiếu Đại Ni cầu hôn, nàng coi trọng nhà ngươi Xuân Lê.
Ta may mắn thỉnh đến chủ gia và chủ quân làm mai.
Chúng ta là nông dân, không biết nhiều lễ nghĩa, không biết sính lễ cho Xuân Lê cần gì? Nhà ta sẽ cố gắng thỏa mãn.”
“Xuân Lê trông hiền lành, ta rất thích, mong rằng không chê nhà của chúng ta Đại Ni.” Lý thị cười nói, lôi kéo Trương Xuân Lê xem xét không ngừng, càng xem càng thích.
“Còn phải xem ý của Xuân Lê.” Trương thợ săn cũng rất vui mừng, người trong thôn nói Xuân Lê cường tráng như nữ tử, khó gả, nhưng nàng biết Xuân Lê có người trong lòng, hiện giờ người trong lòng đến cầu hôn, nàng tất nhiên là rất vui.
Cực Hàn Thiên Tai: Mang Không Gian Sủng Phu LangTác giả: Cửu DiễmTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không“Dừng tay! Dừng tay! Ta muốn đưa các ngươi gặp quan!…” Có người ở đằng xa khóc thét không ngừng. “Ồn quá …” Thẩm Dịch An cảm giác cổ tay một trận đau đớn, thuận tay vung mạnh, đỡ trán ngồi dậy. “Đông!” Nàng trợn mắt thấy, có hai nữ nhân vạm vỡ, đang xé lẻ hai...!nam nhân? Bên cạnh hai đứa nhỏ khóc đến tê tâm liệt phế, còn có một nữ nhân ngã bên cạnh mình, biểu tình như gặp quỷ. Vừa rồi tay đau phỏng chừng chính là bởi vì nàng lay mình, toàn bộ hình ảnh rối loạn như một nồi cháo. "Ồn ào cái gì?" Thẩm Dịch An hét lớn một tiếng, nàng thực bực bội, đây là địa phương quỷ quái gì mà nhìn xám xịt. Toàn phòng người nháy mắt an tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía nàng, đều thần sắc kinh hoàng. “Quỷ… Quỷ a a a a a a a a…” Tức khắc, trong phòng ba nữ nhân vừa lăn vừa bò lao ra ngoài. Thẩm Dịch An cùng hai người đang nằm dưới đất liếc nhau, đột nhiên đầu một trận đau đớn, trước mắt tối sầm, một đầu ngã quỵ trên mặt đất. Khi Thẩm Dịch An lại lần nữa tỉnh lại, nàng thấy trước mắt là ba khuôn mặt phóng… “Vậy cảm tạ gia chủ và chủ quân, có chủ quân cùng ra mặt cầu hôn làm mai mối, chúng ta cũng nở mày nở mặt.” Bà Vương cùng Lý thị vui vẻ nói lời cảm tạ.Sáng sớm, Vương Đại Ni nghe xong phân phó đi chợ trong thôn mua đại lu, không biết mẹ và cha đã tính toán hôm nay sẽ cầu hôn.Nhị Ni thì lên núi hái hạ cô thảo.Tam Ni, 10 tuổi, cùng tuổi với Thẩm Bảo Nhi, giúp đỡ Thẩm Dịch An vải vóc, chế y.Vương gia có hai tiểu ca nhi, một đứa 7 tuổi, một đứa 9 tuổi, ở trong sân Thẩm gia quét dọn, đồng thời chơi đùa cùng Thẩm Bảo Nhi.Lão mẫu của Vương gia cũng giúp Liễu Nhứ Nhi chuẩn bị đồ ăn.Thẩm Dịch An nhìn thấy gia đình hòa thuận, mọi người đông đủ, cuộc sống tươi đẹp, cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng gia đình này cũng có chút bộ dáng.Nhanh chóng đến buổi trưa, Đại Ni mua về hai cái đại lu cao nửa người, biết sẽ cầu hôn nên cao hứng không thôi, mọi người hào hứng lên đem mơ chua ướp vào trong lu, phong kín miệng lu lại.Sau bữa trưa, bà Vương cõng gạo thóc, Lý thị mang vải vóc, Vương Đại Ni cầm theo hai con gà rừng nàng săn được, cùng với Liễu Nhứ Nhi mang theo trứng gà và đường đỏ.Thẩm Dịch An nhàn rỗi cũng đi theo, Vương Nhị Ni và Vương Tam Ni cõng củi lửa cùng rau dại, mấy người mênh mông cuồn cuộn đi đến nhà Trương gia.Trương gia cách Vương gia không xa, nhà nhỏ gạch mộc.Trương Xuân Lê ở trước cửa thêu thùa may vá, Trương thợ săn ở bên cạnh đan sọt.Phu lang của Trương thợ săn mất sớm, nên nhà chỉ có vài người.Trương Xuân Lê nhìn thấy Vương Đại Ni và gia đình đến, mắt sáng rực lên, hôm qua Vương Đại Ni lặng lẽ đến nói rằng hai ngày nữa sẽ cầu hôn, bảo hắn chờ, nên hôm nay hắn không dám ra ngoài.“Xuân, Xuân Lê.Ta tới cầu hôn,” Vương Đại Ni nghẹn đỏ mặt, tiến lên nói.“Tới, vào nhà đi.Xuân Lê, pha trà cho khách.” Trương thợ săn ngừng tay, cao hứng nghênh đón mấy người.Đoàn người vào nhà Trương gia, đặt đồ lên bàn.Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, lão mẫu của Trương gia nằm trong phòng, không thể ra đón khách.Bà Vương nói: “Trương gia muội muội, hôm nay chúng ta đến thay con gái bất hiếu Đại Ni cầu hôn, nàng coi trọng nhà ngươi Xuân Lê.Ta may mắn thỉnh đến chủ gia và chủ quân làm mai.Chúng ta là nông dân, không biết nhiều lễ nghĩa, không biết sính lễ cho Xuân Lê cần gì? Nhà ta sẽ cố gắng thỏa mãn.”“Xuân Lê trông hiền lành, ta rất thích, mong rằng không chê nhà của chúng ta Đại Ni.” Lý thị cười nói, lôi kéo Trương Xuân Lê xem xét không ngừng, càng xem càng thích.“Còn phải xem ý của Xuân Lê.” Trương thợ săn cũng rất vui mừng, người trong thôn nói Xuân Lê cường tráng như nữ tử, khó gả, nhưng nàng biết Xuân Lê có người trong lòng, hiện giờ người trong lòng đến cầu hôn, nàng tất nhiên là rất vui.