Ta tên là Tự Như Vy, nhi nữ của thái phó nổi tiếng khắp kinh thành Trong yến tiệc Trung thu, ta cứu được Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước. Thái hậu cảm thấy ta tính tình ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, phượng tâm cực kỳ vui vẻ. Một đạo ý chỉ hạ xuống chỉ hôn ta cho Trấn Bắc vương Nhiếp Hàn Sơn thanh danh hiển hách đương triều. Sắc mặt ta tái nhợt, suýt chút nữa té ngã, vội vàng quỳ xuống nói: “Như Vy tài sơ học thiển, thật sự không phải lương phối xứng đôi với Trấn Bắc vương. Khẩn xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Mọi người đều biết, trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là ý trung nhân của Trấn Bắc vương mang về từ chiến trường. Hắn từng tuyên bố hùng hồn, đời này tuyệt không cưới thê nạp thiếp, muốn cùng nàng ấy một đời một thế một đôi người. Thành thân trong tình huống này... Ta vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc hắn u ám, sắc mặt đen như mực. Sau đó, phụ thân cùng mẫu thân ta vì lo lắng cho ta mà…
Chương 65
Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió BãoTác giả: 木易Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tên là Tự Như Vy, nhi nữ của thái phó nổi tiếng khắp kinh thành Trong yến tiệc Trung thu, ta cứu được Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước. Thái hậu cảm thấy ta tính tình ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, phượng tâm cực kỳ vui vẻ. Một đạo ý chỉ hạ xuống chỉ hôn ta cho Trấn Bắc vương Nhiếp Hàn Sơn thanh danh hiển hách đương triều. Sắc mặt ta tái nhợt, suýt chút nữa té ngã, vội vàng quỳ xuống nói: “Như Vy tài sơ học thiển, thật sự không phải lương phối xứng đôi với Trấn Bắc vương. Khẩn xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Mọi người đều biết, trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là ý trung nhân của Trấn Bắc vương mang về từ chiến trường. Hắn từng tuyên bố hùng hồn, đời này tuyệt không cưới thê nạp thiếp, muốn cùng nàng ấy một đời một thế một đôi người. Thành thân trong tình huống này... Ta vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc hắn u ám, sắc mặt đen như mực. Sau đó, phụ thân cùng mẫu thân ta vì lo lắng cho ta mà… Giọng điệu của nàng mang theo chút xúc động, ta lắc đầu thở dài, nở ra nụ cười tự giễu"Thời gian không để lại dấu vết, lòng người dễ đổi thay."Lúc trước, Tự thái phó là một nhân vật tài giỏi, ông ấy đã chống lại sức ép của những kẻ quyền thế, liều c.h.ế.t dâng biểu vạn ngôn vì bách tính chịu lũ lụt ở miền Nam, cũng đã từng dựa vào lý lẽ mà tranh luận gay gắt vì những bách tính chịu oan khuất, lúc manh mối chỉ về phía ông ấy, ta cũng không thể nào tin nổi, nếu không phải đã điều tra ra tất cả, ta thực sự không dám tin.“Vậy… sau này vương gia có thay đổi không?” Nàng đột nhiên hỏi."Ta..." Ta sửng sốt một chút, rốt cuộc vẫn không dám đưa ra câu trả lời chắc chắn, lắc đầu: "Ta không biết, tương lai còn rất dài, trước khi tắt thở, ai dám nói ra điều gì chắc chắn được.”Dừng một chút, ta lại mỉm cười, ngập ngừng hỏi: “Vy Vy, đây là nàng đang lo lắng sao? Hay là nàng giám sát ta, nếu như có một ngày ta mê luyến quyền thế, vứt bỏ sinh nhai của người dân, tham lam tàn bạo, nàng cứ tự tay lấy mạng ta.”"Ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối."“Nếu là nàng ra tay, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.” Ta kiên định nhìn nàng, thấy nàng cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của ta."Vương gia, nếu như thật sự có ngày đó, chỉ sợ cũng không đến lượt ta ra tay, tự nhiên sẽ có người giống như ngươi xông lên dẫn đầu, dù thế nào ta vẫn tin thế gian này còn có công lý chính nghĩa.”Có lẽ nàng nhìn ra ý định của ta nên không muốn nói thêm gì nữa, nàng đứng dậy nói: “Đã muộn rồi, buổi chiều ta còn có lớp, vương gia, ta đi trước.”Nàng khom người hành lễ, tư thế dáng vẻ đoan trang không khác gì lúc trước.Ta nhìn theo bóng lưng nàng, gió Bắc Tân Cương thổi vào người nàng, tà váy bay nhẹ.Ta vốn muốn đuổi theo, nhưng lại không làm được.Có lẽ Hà Nhị nói đúng, ta thực sự là kẻ hèn nhát.Ta lại thực sự không thể buông bỏ, có lẽ phải nên dũng cảm hơn.Vạn sự khởi đầu nan, ta đã gặp nàng được một lần.Sau ngày hôm đó, ta tranh thủ tất cả thời gian giải quyết công việc ở thành Hoắc Dương, dứt khoát chạy tới sống ở trấn Lục Hợp, chỉ là vất vả cho đám người Hà Nhị bôn ba qua lại giữa thành Hắc Dương và trấn Lục Hợp để sự vụ tới chờ phê duyệt rồi lại đưa trở về. Bất cứ khi nào ta có thời gian rảnh rỗi, đều sẽ chạy tới bên cạnh nàng.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/goc-nhin-cua-nam-chinh-8.html.]Thời gian trôi qua, mọi người trong trấn đều biết bên cạnh Tống phu tử không biết từ khi nào đã có thêm một nam nhân.Khi bị người khác hỏi tới, nàng dừng lại một chút, nói là bằng hữu..Sợ dọa nàng sợ hãi, ta không dám bày tỏ mong muốn tái hợp.Nhưng nàng vẫn hiểu, thái độ rất rõ ràng, nhiều lần khéo léo từ chối ta.Ta chỉ xem như là không nghe thấy.Ở Bắc Tân Cương nam nhi theo đuổi thê tử, chuyện đầu tiên phải làm chính là không cần mặt mũi.Chỉ là ánh mắt Hổ Phách nhìn ta ngày càng không thiện cảm, thậm chí còn nhiều lần dùng chổi đánh đuổi ta.Ta biết nàng ở trong thư phòng cũng đang nhìn, trong lòng đại khái cũng có chút tức giận.Một ngày nọ, Hổ Phách lại nhặt cây chổi lên, nhưng còn chưa kịp vung tới thì đã nghe thấy tiếng mắng từ trong nhà truyền đến, nàng ấy trừng mắt nhìn ta rồi chạy vào.Một lúc sau, Hổ Phách đưa cho ta một mảnh giấy với vẻ mặt phức tạp rồi đẩy ta ra khỏi cửa.Ta mở tờ giấy ra xem, chỉ có hai dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ.Mười lăm tháng tám hội Thuỷ Nguyệt.Hội Thuỷ Nguyệt là một lễ hội truyền thống ở Bắc Tân Cương, vào ngày đó nam nữ đều sẽ ăn mặc đẹp đẽ ra ngoài xem đèn lồng vào ban đêm, ngày đó còn được gọi là ngày lễ tình nhân.Được lời hẹn, ta thấp thỏm chờ mong.Đêm hôm trước ta gần như không ngủ được.Suy nghĩ kỹ lại, trong suốt những năm ta và nàng ở bên nhau, ngoại trừ những ngày ngắn ngủi ở kinh thành, dường như không có mấy thời gian gần gũi.Ánh trăng như nước, mặt đất phủ sương bạc, ta cầm đèn hoa mẫu đơn đứng trước sân nhỏ sớm hơn thời gian hẹn nửa canh giờ để đợi nàng.Ta không dám gõ cửa.chỉ đứng đợi cho đến khi cửa mở.Nàng mặc một bộ xiêm y màu xanh lam bước ra, mái tóc đen nhánh cài lên một cái trâm cài hoa mộc lan, trên tay cầm một cái đèn lồng hình con thỏ, có thể nhìn ra được nàng đã ăn mặc rất cẩn thận, lông mày thanh tú đẹp như tranh vẽ, cực kỳ xinh đẹp.“Ngươi đợi lâu chưa?” Nàng mỉm cười với ta.
Giọng điệu của nàng mang theo chút xúc động, ta lắc đầu thở dài, nở ra nụ cười tự giễu
"Thời gian không để lại dấu vết, lòng người dễ đổi thay."
Lúc trước, Tự thái phó là một nhân vật tài giỏi, ông ấy đã chống lại sức ép của những kẻ quyền thế, liều c.h.ế.t dâng biểu vạn ngôn vì bách tính chịu lũ lụt ở miền Nam, cũng đã từng dựa vào lý lẽ mà tranh luận gay gắt vì những bách tính chịu oan khuất, lúc manh mối chỉ về phía ông ấy, ta cũng không thể nào tin nổi, nếu không phải đã điều tra ra tất cả, ta thực sự không dám tin.
“Vậy… sau này vương gia có thay đổi không?” Nàng đột nhiên hỏi.
"Ta..." Ta sửng sốt một chút, rốt cuộc vẫn không dám đưa ra câu trả lời chắc chắn, lắc đầu: "Ta không biết, tương lai còn rất dài, trước khi tắt thở, ai dám nói ra điều gì chắc chắn được.”
Dừng một chút, ta lại mỉm cười, ngập ngừng hỏi: “Vy Vy, đây là nàng đang lo lắng sao? Hay là nàng giám sát ta, nếu như có một ngày ta mê luyến quyền thế, vứt bỏ sinh nhai của người dân, tham lam tàn bạo, nàng cứ tự tay lấy mạng ta.”
"Ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối."
“Nếu là nàng ra tay, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.” Ta kiên định nhìn nàng, thấy nàng cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của ta.
"Vương gia, nếu như thật sự có ngày đó, chỉ sợ cũng không đến lượt ta ra tay, tự nhiên sẽ có người giống như ngươi xông lên dẫn đầu, dù thế nào ta vẫn tin thế gian này còn có công lý chính nghĩa.”
Có lẽ nàng nhìn ra ý định của ta nên không muốn nói thêm gì nữa, nàng đứng dậy nói: “Đã muộn rồi, buổi chiều ta còn có lớp, vương gia, ta đi trước.”
Nàng khom người hành lễ, tư thế dáng vẻ đoan trang không khác gì lúc trước.
Ta nhìn theo bóng lưng nàng, gió Bắc Tân Cương thổi vào người nàng, tà váy bay nhẹ.
Ta vốn muốn đuổi theo, nhưng lại không làm được.
Có lẽ Hà Nhị nói đúng, ta thực sự là kẻ hèn nhát.
Ta lại thực sự không thể buông bỏ, có lẽ phải nên dũng cảm hơn.
Vạn sự khởi đầu nan, ta đã gặp nàng được một lần.
Sau ngày hôm đó, ta tranh thủ tất cả thời gian giải quyết công việc ở thành Hoắc Dương, dứt khoát chạy tới sống ở trấn Lục Hợp, chỉ là vất vả cho đám người Hà Nhị bôn ba qua lại giữa thành Hắc Dương và trấn Lục Hợp để sự vụ tới chờ phê duyệt rồi lại đưa trở về.
Bất cứ khi nào ta có thời gian rảnh rỗi, đều sẽ chạy tới bên cạnh nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/goc-nhin-cua-nam-chinh-8.html
.]
Thời gian trôi qua, mọi người trong trấn đều biết bên cạnh Tống phu tử không biết từ khi nào đã có thêm một nam nhân.
Khi bị người khác hỏi tới, nàng dừng lại một chút, nói là bằng hữu..
Sợ dọa nàng sợ hãi, ta không dám bày tỏ mong muốn tái hợp.
Nhưng nàng vẫn hiểu, thái độ rất rõ ràng, nhiều lần khéo léo từ chối ta.
Ta chỉ xem như là không nghe thấy.
Ở Bắc Tân Cương nam nhi theo đuổi thê tử, chuyện đầu tiên phải làm chính là không cần mặt mũi.
Chỉ là ánh mắt Hổ Phách nhìn ta ngày càng không thiện cảm, thậm chí còn nhiều lần dùng chổi đánh đuổi ta.
Ta biết nàng ở trong thư phòng cũng đang nhìn, trong lòng đại khái cũng có chút tức giận.
Một ngày nọ, Hổ Phách lại nhặt cây chổi lên, nhưng còn chưa kịp vung tới thì đã nghe thấy tiếng mắng từ trong nhà truyền đến, nàng ấy trừng mắt nhìn ta rồi chạy vào.
Một lúc sau, Hổ Phách đưa cho ta một mảnh giấy với vẻ mặt phức tạp rồi đẩy ta ra khỏi cửa.
Ta mở tờ giấy ra xem, chỉ có hai dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ.
Mười lăm tháng tám hội Thuỷ Nguyệt.
Hội Thuỷ Nguyệt là một lễ hội truyền thống ở Bắc Tân Cương, vào ngày đó nam nữ đều sẽ ăn mặc đẹp đẽ ra ngoài xem đèn lồng vào ban đêm, ngày đó còn được gọi là ngày lễ tình nhân.
Được lời hẹn, ta thấp thỏm chờ mong.
Đêm hôm trước ta gần như không ngủ được.
Suy nghĩ kỹ lại, trong suốt những năm ta và nàng ở bên nhau, ngoại trừ những ngày ngắn ngủi ở kinh thành, dường như không có mấy thời gian gần gũi.
Ánh trăng như nước, mặt đất phủ sương bạc, ta cầm đèn hoa mẫu đơn đứng trước sân nhỏ sớm hơn thời gian hẹn nửa canh giờ để đợi nàng.
Ta không dám gõ cửa.chỉ đứng đợi cho đến khi cửa mở.
Nàng mặc một bộ xiêm y màu xanh lam bước ra, mái tóc đen nhánh cài lên một cái trâm cài hoa mộc lan, trên tay cầm một cái đèn lồng hình con thỏ, có thể nhìn ra được nàng đã ăn mặc rất cẩn thận, lông mày thanh tú đẹp như tranh vẽ, cực kỳ xinh đẹp.
“Ngươi đợi lâu chưa?” Nàng mỉm cười với ta.
Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió BãoTác giả: 木易Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTa tên là Tự Như Vy, nhi nữ của thái phó nổi tiếng khắp kinh thành Trong yến tiệc Trung thu, ta cứu được Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước. Thái hậu cảm thấy ta tính tình ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, phượng tâm cực kỳ vui vẻ. Một đạo ý chỉ hạ xuống chỉ hôn ta cho Trấn Bắc vương Nhiếp Hàn Sơn thanh danh hiển hách đương triều. Sắc mặt ta tái nhợt, suýt chút nữa té ngã, vội vàng quỳ xuống nói: “Như Vy tài sơ học thiển, thật sự không phải lương phối xứng đôi với Trấn Bắc vương. Khẩn xin Thái hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Mọi người đều biết, trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là ý trung nhân của Trấn Bắc vương mang về từ chiến trường. Hắn từng tuyên bố hùng hồn, đời này tuyệt không cưới thê nạp thiếp, muốn cùng nàng ấy một đời một thế một đôi người. Thành thân trong tình huống này... Ta vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc hắn u ám, sắc mặt đen như mực. Sau đó, phụ thân cùng mẫu thân ta vì lo lắng cho ta mà… Giọng điệu của nàng mang theo chút xúc động, ta lắc đầu thở dài, nở ra nụ cười tự giễu"Thời gian không để lại dấu vết, lòng người dễ đổi thay."Lúc trước, Tự thái phó là một nhân vật tài giỏi, ông ấy đã chống lại sức ép của những kẻ quyền thế, liều c.h.ế.t dâng biểu vạn ngôn vì bách tính chịu lũ lụt ở miền Nam, cũng đã từng dựa vào lý lẽ mà tranh luận gay gắt vì những bách tính chịu oan khuất, lúc manh mối chỉ về phía ông ấy, ta cũng không thể nào tin nổi, nếu không phải đã điều tra ra tất cả, ta thực sự không dám tin.“Vậy… sau này vương gia có thay đổi không?” Nàng đột nhiên hỏi."Ta..." Ta sửng sốt một chút, rốt cuộc vẫn không dám đưa ra câu trả lời chắc chắn, lắc đầu: "Ta không biết, tương lai còn rất dài, trước khi tắt thở, ai dám nói ra điều gì chắc chắn được.”Dừng một chút, ta lại mỉm cười, ngập ngừng hỏi: “Vy Vy, đây là nàng đang lo lắng sao? Hay là nàng giám sát ta, nếu như có một ngày ta mê luyến quyền thế, vứt bỏ sinh nhai của người dân, tham lam tàn bạo, nàng cứ tự tay lấy mạng ta.”"Ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối."“Nếu là nàng ra tay, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.” Ta kiên định nhìn nàng, thấy nàng cụp mắt xuống, tránh ánh mắt của ta."Vương gia, nếu như thật sự có ngày đó, chỉ sợ cũng không đến lượt ta ra tay, tự nhiên sẽ có người giống như ngươi xông lên dẫn đầu, dù thế nào ta vẫn tin thế gian này còn có công lý chính nghĩa.”Có lẽ nàng nhìn ra ý định của ta nên không muốn nói thêm gì nữa, nàng đứng dậy nói: “Đã muộn rồi, buổi chiều ta còn có lớp, vương gia, ta đi trước.”Nàng khom người hành lễ, tư thế dáng vẻ đoan trang không khác gì lúc trước.Ta nhìn theo bóng lưng nàng, gió Bắc Tân Cương thổi vào người nàng, tà váy bay nhẹ.Ta vốn muốn đuổi theo, nhưng lại không làm được.Có lẽ Hà Nhị nói đúng, ta thực sự là kẻ hèn nhát.Ta lại thực sự không thể buông bỏ, có lẽ phải nên dũng cảm hơn.Vạn sự khởi đầu nan, ta đã gặp nàng được một lần.Sau ngày hôm đó, ta tranh thủ tất cả thời gian giải quyết công việc ở thành Hoắc Dương, dứt khoát chạy tới sống ở trấn Lục Hợp, chỉ là vất vả cho đám người Hà Nhị bôn ba qua lại giữa thành Hắc Dương và trấn Lục Hợp để sự vụ tới chờ phê duyệt rồi lại đưa trở về. Bất cứ khi nào ta có thời gian rảnh rỗi, đều sẽ chạy tới bên cạnh nàng.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/goc-nhin-cua-nam-chinh-8.html.]Thời gian trôi qua, mọi người trong trấn đều biết bên cạnh Tống phu tử không biết từ khi nào đã có thêm một nam nhân.Khi bị người khác hỏi tới, nàng dừng lại một chút, nói là bằng hữu..Sợ dọa nàng sợ hãi, ta không dám bày tỏ mong muốn tái hợp.Nhưng nàng vẫn hiểu, thái độ rất rõ ràng, nhiều lần khéo léo từ chối ta.Ta chỉ xem như là không nghe thấy.Ở Bắc Tân Cương nam nhi theo đuổi thê tử, chuyện đầu tiên phải làm chính là không cần mặt mũi.Chỉ là ánh mắt Hổ Phách nhìn ta ngày càng không thiện cảm, thậm chí còn nhiều lần dùng chổi đánh đuổi ta.Ta biết nàng ở trong thư phòng cũng đang nhìn, trong lòng đại khái cũng có chút tức giận.Một ngày nọ, Hổ Phách lại nhặt cây chổi lên, nhưng còn chưa kịp vung tới thì đã nghe thấy tiếng mắng từ trong nhà truyền đến, nàng ấy trừng mắt nhìn ta rồi chạy vào.Một lúc sau, Hổ Phách đưa cho ta một mảnh giấy với vẻ mặt phức tạp rồi đẩy ta ra khỏi cửa.Ta mở tờ giấy ra xem, chỉ có hai dòng chữ ngay ngắn đẹp đẽ.Mười lăm tháng tám hội Thuỷ Nguyệt.Hội Thuỷ Nguyệt là một lễ hội truyền thống ở Bắc Tân Cương, vào ngày đó nam nữ đều sẽ ăn mặc đẹp đẽ ra ngoài xem đèn lồng vào ban đêm, ngày đó còn được gọi là ngày lễ tình nhân.Được lời hẹn, ta thấp thỏm chờ mong.Đêm hôm trước ta gần như không ngủ được.Suy nghĩ kỹ lại, trong suốt những năm ta và nàng ở bên nhau, ngoại trừ những ngày ngắn ngủi ở kinh thành, dường như không có mấy thời gian gần gũi.Ánh trăng như nước, mặt đất phủ sương bạc, ta cầm đèn hoa mẫu đơn đứng trước sân nhỏ sớm hơn thời gian hẹn nửa canh giờ để đợi nàng.Ta không dám gõ cửa.chỉ đứng đợi cho đến khi cửa mở.Nàng mặc một bộ xiêm y màu xanh lam bước ra, mái tóc đen nhánh cài lên một cái trâm cài hoa mộc lan, trên tay cầm một cái đèn lồng hình con thỏ, có thể nhìn ra được nàng đã ăn mặc rất cẩn thận, lông mày thanh tú đẹp như tranh vẽ, cực kỳ xinh đẹp.“Ngươi đợi lâu chưa?” Nàng mỉm cười với ta.