"Tiện nhân!" Bằng một giọng nói hung hãn tràn đầy ánh giận, Tô Châu lên tiếng quát tháo vào Khiết Băng. Khiết Băng luôn coi mẹ con cô ta là ân nhân vì đã cứu mình đợt cô bị bất tỉnh giữa đường nhưng thái độ càng quá quắt của họ khiến cô hận không thể mắng lai họ một lần. Cô liếc nhìn mẹ con Tô Châu, Tô Mộc Lan. Tô Châu chẳng qua chỉ là đứa con ngoài giá thú, vì không được người cha tài phiệt chấp nhận nên mẹ con cô ta đã lưu lạc đến thành phố M không mấy danh tiếng này. Họ đem cô về nhà được 2 năm, ngoài mặt thì nhiệt tình, thân thiện, luôn miệng khen con nuôi - Khiết Băng là tài ba, luôn cho cô thứ tốt nhưng đâu ai biết rằng bà chỉ coi cô là ở đợ, làm trâu làm ngựa cho bà. Mang trong mình nỗi hận thù nhưng Khiết Băng không thể làm gì, cô chỉ biết ngoan ngoãn để họ nói cho cô biết quá khứ của mình. Vậy nhưng, không đơn giản như thế! Họ liên tục chà đạp lên lòng tự tôn của cô. Bây giờ vì chàng trai con gái bà yêu đem lòng thích cô, bà ta quát tháo, đánh cô dã man. Toàn thân đầy thương…
Chương 25: Em Chỉ Yêu Mình Anh
Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn!Tác giả: Miin MiinTruyện Ngôn Tình"Tiện nhân!" Bằng một giọng nói hung hãn tràn đầy ánh giận, Tô Châu lên tiếng quát tháo vào Khiết Băng. Khiết Băng luôn coi mẹ con cô ta là ân nhân vì đã cứu mình đợt cô bị bất tỉnh giữa đường nhưng thái độ càng quá quắt của họ khiến cô hận không thể mắng lai họ một lần. Cô liếc nhìn mẹ con Tô Châu, Tô Mộc Lan. Tô Châu chẳng qua chỉ là đứa con ngoài giá thú, vì không được người cha tài phiệt chấp nhận nên mẹ con cô ta đã lưu lạc đến thành phố M không mấy danh tiếng này. Họ đem cô về nhà được 2 năm, ngoài mặt thì nhiệt tình, thân thiện, luôn miệng khen con nuôi - Khiết Băng là tài ba, luôn cho cô thứ tốt nhưng đâu ai biết rằng bà chỉ coi cô là ở đợ, làm trâu làm ngựa cho bà. Mang trong mình nỗi hận thù nhưng Khiết Băng không thể làm gì, cô chỉ biết ngoan ngoãn để họ nói cho cô biết quá khứ của mình. Vậy nhưng, không đơn giản như thế! Họ liên tục chà đạp lên lòng tự tôn của cô. Bây giờ vì chàng trai con gái bà yêu đem lòng thích cô, bà ta quát tháo, đánh cô dã man. Toàn thân đầy thương… Dòng hồi ức về lúc cô cùng dáng vẻ người con trai bị bóng đêm che khuất mặt kia bỗng chốc ùa về.Đó là bí mật về chiếc vòng tay kia sao?Mối tình đầu đẹp tựa như tranh vẽ nhưng rồi cũng lụi tàn và trôi theo dĩ vãng.Đến cả kí ức đó cô còn quên thì còn chuyện gì cô quên nữa cơ chứ?Phải chăng trong thâm tâm cô đã lãng quên rất nhiều, rất nhiều? Giờ đây đã đến lúc nó tìm đến cô rồi sao?Ở ngoài tiềm thức, Hoàng Minh đang ngồi bên cô, nhẹ nhàng dùng chiếc khăn bông lau mồ hôi cho cô.Từng giọt, từng giọt rơi rơi làm người cô ướt đẫm.Bất chợt Khiết Băng mở mắt ra.Nhìn thấy anh, cô vui đến mức chết đi sống lại.Cô nhanh chóng ngồi dậy, ôm lấy anh."Đông Phương Hoàng Minh, dù cho có chuyện gì xảy đến, em cũng chỉ yêu mình anh mà thôi!"Những giọt lệ không ngừng tuôn ra từ mắt cô khiến anh cứng đờ.Anh đưa tay ôm cô, dịu dàng vuốt lưng cô để cô trấn an tinh thần.Anh không ngờ, cô lại khóc nhiều như vậy.Tận sâu trong con tim anh lúc này tràn ngập nỗi đau thương, chua xót.Anh đau, đau vô cùng!Từng giọt nước mắt mang bao nỗi ưu phiền của cô làm anh xót xa.Nếu biết kí ức làm cô có biến động lớn như vậy thì anh đã không để mẹ anh khơi lại.Đến khi nước mắt đã cạn khô, Khiết Băng giờ đây rất mệt mỏi.Cảm giác được cô không chịu được nỗi nữa, Hoàng Minh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.Anh cũng từ từ nằm xuống bên cô, ôm cô vào lòng.Cô nép vào lòng anh, hơi ấm của anh dần truyền đến cơ thể đang lạnh ngắt của cô khiến cô an tâm.Sau đó cô từ từ thiếp đi.Đông Phương Hoàng minh giờ đây hối hận vô cùng.Anh áy náy vì đã khiến cô buồn lòng, phiền não.Có lẽ cô chưa thể nhớ rõ hết toàn bộ.Có lẽ cô chưa biết người con trai năm ấy, mối tình đầu của cô là anh.Tưởng xa nhưng lại rất gần, gần ngay trước mắt nhưng cô nào hay biết?Anh nhớ những ngày cô xa anh, anh không còn là bản thân nữa!Anh điên cuồng tìm cô, nhớ cô, mong cô, đợi cô.Vậy nhưng mọi dấu tích của cô như bị thế lực nào đó che đậy.Từ trước đến nay anh chưa từng biết cảm giác yêu một người là như thế nào.Cho đến khi gặp cô thì anh đã hiểu.Quả thật, sức mạnh của tình yêu là vô tận, nó khiến con người ta đánh mất bản thân, nguyên hi sinh tất cả để bảo vệ người mình yêu thương từ tận đáy lòng.
Dòng hồi ức về lúc cô cùng dáng vẻ người con trai bị bóng đêm che khuất mặt kia bỗng chốc ùa về.
Đó là bí mật về chiếc vòng tay kia sao?
Mối tình đầu đẹp tựa như tranh vẽ nhưng rồi cũng lụi tàn và trôi theo dĩ vãng.
Đến cả kí ức đó cô còn quên thì còn chuyện gì cô quên nữa cơ chứ?
Phải chăng trong thâm tâm cô đã lãng quên rất nhiều, rất nhiều? Giờ đây đã đến lúc nó tìm đến cô rồi sao?
Ở ngoài tiềm thức, Hoàng Minh đang ngồi bên cô, nhẹ nhàng dùng chiếc khăn bông lau mồ hôi cho cô.
Từng giọt, từng giọt rơi rơi làm người cô ướt đẫm.
Bất chợt Khiết Băng mở mắt ra.
Nhìn thấy anh, cô vui đến mức chết đi sống lại.
Cô nhanh chóng ngồi dậy, ôm lấy anh.
"Đông Phương Hoàng Minh, dù cho có chuyện gì xảy đến, em cũng chỉ yêu mình anh mà thôi!"
Những giọt lệ không ngừng tuôn ra từ mắt cô khiến anh cứng đờ.
Anh đưa tay ôm cô, dịu dàng vuốt lưng cô để cô trấn an tinh thần.
Anh không ngờ, cô lại khóc nhiều như vậy.
Tận sâu trong con tim anh lúc này tràn ngập nỗi đau thương, chua xót.
Anh đau, đau vô cùng!
Từng giọt nước mắt mang bao nỗi ưu phiền của cô làm anh xót xa.
Nếu biết kí ức làm cô có biến động lớn như vậy thì anh đã không để mẹ anh khơi lại.
Đến khi nước mắt đã cạn khô, Khiết Băng giờ đây rất mệt mỏi.
Cảm giác được cô không chịu được nỗi nữa, Hoàng Minh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Anh cũng từ từ nằm xuống bên cô, ôm cô vào lòng.
Cô nép vào lòng anh, hơi ấm của anh dần truyền đến cơ thể đang lạnh ngắt của cô khiến cô an tâm.
Sau đó cô từ từ thiếp đi.
Đông Phương Hoàng minh giờ đây hối hận vô cùng.
Anh áy náy vì đã khiến cô buồn lòng, phiền não.
Có lẽ cô chưa thể nhớ rõ hết toàn bộ.
Có lẽ cô chưa biết người con trai năm ấy, mối tình đầu của cô là anh.
Tưởng xa nhưng lại rất gần, gần ngay trước mắt nhưng cô nào hay biết?
Anh nhớ những ngày cô xa anh, anh không còn là bản thân nữa!
Anh điên cuồng tìm cô, nhớ cô, mong cô, đợi cô.
Vậy nhưng mọi dấu tích của cô như bị thế lực nào đó che đậy.
Từ trước đến nay anh chưa từng biết cảm giác yêu một người là như thế nào.
Cho đến khi gặp cô thì anh đã hiểu.
Quả thật, sức mạnh của tình yêu là vô tận, nó khiến con người ta đánh mất bản thân, nguyên hi sinh tất cả để bảo vệ người mình yêu thương từ tận đáy lòng.
Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn!Tác giả: Miin MiinTruyện Ngôn Tình"Tiện nhân!" Bằng một giọng nói hung hãn tràn đầy ánh giận, Tô Châu lên tiếng quát tháo vào Khiết Băng. Khiết Băng luôn coi mẹ con cô ta là ân nhân vì đã cứu mình đợt cô bị bất tỉnh giữa đường nhưng thái độ càng quá quắt của họ khiến cô hận không thể mắng lai họ một lần. Cô liếc nhìn mẹ con Tô Châu, Tô Mộc Lan. Tô Châu chẳng qua chỉ là đứa con ngoài giá thú, vì không được người cha tài phiệt chấp nhận nên mẹ con cô ta đã lưu lạc đến thành phố M không mấy danh tiếng này. Họ đem cô về nhà được 2 năm, ngoài mặt thì nhiệt tình, thân thiện, luôn miệng khen con nuôi - Khiết Băng là tài ba, luôn cho cô thứ tốt nhưng đâu ai biết rằng bà chỉ coi cô là ở đợ, làm trâu làm ngựa cho bà. Mang trong mình nỗi hận thù nhưng Khiết Băng không thể làm gì, cô chỉ biết ngoan ngoãn để họ nói cho cô biết quá khứ của mình. Vậy nhưng, không đơn giản như thế! Họ liên tục chà đạp lên lòng tự tôn của cô. Bây giờ vì chàng trai con gái bà yêu đem lòng thích cô, bà ta quát tháo, đánh cô dã man. Toàn thân đầy thương… Dòng hồi ức về lúc cô cùng dáng vẻ người con trai bị bóng đêm che khuất mặt kia bỗng chốc ùa về.Đó là bí mật về chiếc vòng tay kia sao?Mối tình đầu đẹp tựa như tranh vẽ nhưng rồi cũng lụi tàn và trôi theo dĩ vãng.Đến cả kí ức đó cô còn quên thì còn chuyện gì cô quên nữa cơ chứ?Phải chăng trong thâm tâm cô đã lãng quên rất nhiều, rất nhiều? Giờ đây đã đến lúc nó tìm đến cô rồi sao?Ở ngoài tiềm thức, Hoàng Minh đang ngồi bên cô, nhẹ nhàng dùng chiếc khăn bông lau mồ hôi cho cô.Từng giọt, từng giọt rơi rơi làm người cô ướt đẫm.Bất chợt Khiết Băng mở mắt ra.Nhìn thấy anh, cô vui đến mức chết đi sống lại.Cô nhanh chóng ngồi dậy, ôm lấy anh."Đông Phương Hoàng Minh, dù cho có chuyện gì xảy đến, em cũng chỉ yêu mình anh mà thôi!"Những giọt lệ không ngừng tuôn ra từ mắt cô khiến anh cứng đờ.Anh đưa tay ôm cô, dịu dàng vuốt lưng cô để cô trấn an tinh thần.Anh không ngờ, cô lại khóc nhiều như vậy.Tận sâu trong con tim anh lúc này tràn ngập nỗi đau thương, chua xót.Anh đau, đau vô cùng!Từng giọt nước mắt mang bao nỗi ưu phiền của cô làm anh xót xa.Nếu biết kí ức làm cô có biến động lớn như vậy thì anh đã không để mẹ anh khơi lại.Đến khi nước mắt đã cạn khô, Khiết Băng giờ đây rất mệt mỏi.Cảm giác được cô không chịu được nỗi nữa, Hoàng Minh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.Anh cũng từ từ nằm xuống bên cô, ôm cô vào lòng.Cô nép vào lòng anh, hơi ấm của anh dần truyền đến cơ thể đang lạnh ngắt của cô khiến cô an tâm.Sau đó cô từ từ thiếp đi.Đông Phương Hoàng minh giờ đây hối hận vô cùng.Anh áy náy vì đã khiến cô buồn lòng, phiền não.Có lẽ cô chưa thể nhớ rõ hết toàn bộ.Có lẽ cô chưa biết người con trai năm ấy, mối tình đầu của cô là anh.Tưởng xa nhưng lại rất gần, gần ngay trước mắt nhưng cô nào hay biết?Anh nhớ những ngày cô xa anh, anh không còn là bản thân nữa!Anh điên cuồng tìm cô, nhớ cô, mong cô, đợi cô.Vậy nhưng mọi dấu tích của cô như bị thế lực nào đó che đậy.Từ trước đến nay anh chưa từng biết cảm giác yêu một người là như thế nào.Cho đến khi gặp cô thì anh đã hiểu.Quả thật, sức mạnh của tình yêu là vô tận, nó khiến con người ta đánh mất bản thân, nguyên hi sinh tất cả để bảo vệ người mình yêu thương từ tận đáy lòng.