Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 28: Chương 28

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Chỉ là, Thẩm Triều Triều nghĩ mình có thể giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ cô không lên tiếng kêu cứu mà Vương Kiến Thiết bị đánh lại không hề để ý thể diện, thê thảm lớn tiếng kêu la.Khi Thẩm Triều Triều kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa rồi, hàng xóm xung quanh đã nhanh chóng chạy tới.Có người sốt ruột trực tiếp trèo tường muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mới vào trong viện đã thấy cửa phòng mở rộng, Thẩm Triều Triều che kín toàn thân cầm gậy gỗ đang đánh một người đàn ông nằm trên đất *****."Triều Triều có sao không? Bên trong mau chóng mở cửa đi, cho chúng tôi vào trong!"Ngoài cửa, chị Đại Lâm lo lắng đưa tay dùng sức nện cửa viện làm người trèo tường vào đã nhìn đến ngây ngốc kịp lấy lại tinh thần, nhanh chóng xoay người mở cửa viện ra.Trong nháy mắt, năm sáu người tràn vào trong viện nhà họ Thẩm.Chị Đại Lâm lại càng đứng mũi chịu sào, sau khi nhìn thấy đột nhiên có thêm một người đàn ông trong nhà họ Thẩm, còn bị con gái nhà họ Thẩm thì đánh đập người đó khiến người xông vào là chị cũng sửng sốt mấy giây.Nhưng chị nhanh chóng nghĩ đến nhà họ Thẩm chỉ còn lại có một người con gái thì đàn ông từ đâu ra?Vừa nghĩ như vậy, chị Đại Lâm nổi giận, chị xắn hai tay áo lên, mắng chửi hùng hổ: "Thằng khốn này ở đâu chui ra vậy, dám đến hẻm Điềm Thủy của chúng ta làm càn, hôm nay bà đây sẽ khiến mày đẹp mặt!"Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, Thẩm Triều Triều hoảng sợ, gậy gỗ trong tay cô rơi xuống đất "bịch" một tiếng rồi cô căng thẳng lùi về góc.Cảm giác bất lực sau khi đánh người khác đến khiến tay chân Thẩm Triều Triều như nhũn ra.Mà chị Đại Lâm thì một bước dài vọt tới, đưa tay túm tóc tên đàn ông đã ngã xuống đất rồi xách gã lên bằng hết sức của mình, nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp nện lên mặt tên đàn ông một cái "chát".Sau đó tiếp tục mắng: "Không làm người tốt mà cứ phải làm tên trộm vặt, bà đây sẽ làm tay mày! Quản! quản đốc Vương! "Khi chị Đại Lâm cuối cùng cũng nhìn thấy mặt tên đàn ông, lời nói trong miệng chị cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.Chị lập tức hậm hực buông lỏng tay ra, thừa dịp Vương Kiến Thiết còn hôn mê, chị nhanh chóng trốn ra sau lưng người khác.Ông trời ơi, thật là ghê gớm, chị vừa mới đánh quản đốc!Người ở hẻm Điềm Thủy đều là công nhân của xưởng máy móc, coi như là người một nhà, cũng đã gặp quản đốc của xương máy móc là Vương Kiến Thiết, cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.Mà người đi vào phía sau nghe được hai chữ quản đốc cũng kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ lại nhìn thấy Vương Kiến Thiết ở nhà họ Thẩm.Là tới đưa tiền trợ cấp của Thẩm Hà sao?Đối với Thẩm Triều Triều che giấu toàn thân kín đáo cả ngày, hàng xóm trái phải cũng không nghĩ lung tung đến phương diện khác, nhưng đối với chuyện cô cố ý đánh quản đốc Vương thì lập tức dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn về phía Thẩm Triều Triều.Sao con bé này lại bạo lực như vậy chứ?Cho dù Thẩm Hà hy sinh vì nhiệm vụ thì cũng không phải lỗi của quản đốc Vương, có giận chó đánh mèo cũng không nên ra tay!

Chỉ là, Thẩm Triều Triều nghĩ mình có thể giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ cô không lên tiếng kêu cứu mà Vương Kiến Thiết bị đánh lại không hề để ý thể diện, thê thảm lớn tiếng kêu la.

Khi Thẩm Triều Triều kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa rồi, hàng xóm xung quanh đã nhanh chóng chạy tới.

Có người sốt ruột trực tiếp trèo tường muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mới vào trong viện đã thấy cửa phòng mở rộng, Thẩm Triều Triều che kín toàn thân cầm gậy gỗ đang đánh một người đàn ông nằm trên đất *****.

"Triều Triều có sao không? Bên trong mau chóng mở cửa đi, cho chúng tôi vào trong!"

Ngoài cửa, chị Đại Lâm lo lắng đưa tay dùng sức nện cửa viện làm người trèo tường vào đã nhìn đến ngây ngốc kịp lấy lại tinh thần, nhanh chóng xoay người mở cửa viện ra.

Trong nháy mắt, năm sáu người tràn vào trong viện nhà họ Thẩm.

Chị Đại Lâm lại càng đứng mũi chịu sào, sau khi nhìn thấy đột nhiên có thêm một người đàn ông trong nhà họ Thẩm, còn bị con gái nhà họ Thẩm thì đánh đập người đó khiến người xông vào là chị cũng sửng sốt mấy giây.

Nhưng chị nhanh chóng nghĩ đến nhà họ Thẩm chỉ còn lại có một người con gái thì đàn ông từ đâu ra?

Vừa nghĩ như vậy, chị Đại Lâm nổi giận, chị xắn hai tay áo lên, mắng chửi hùng hổ: "Thằng khốn này ở đâu chui ra vậy, dám đến hẻm Điềm Thủy của chúng ta làm càn, hôm nay bà đây sẽ khiến mày đẹp mặt!"

Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, Thẩm Triều Triều hoảng sợ, gậy gỗ trong tay cô rơi xuống đất "bịch" một tiếng rồi cô căng thẳng lùi về góc.

Cảm giác bất lực sau khi đánh người khác đến khiến tay chân Thẩm Triều Triều như nhũn ra.

Mà chị Đại Lâm thì một bước dài vọt tới, đưa tay túm tóc tên đàn ông đã ngã xuống đất rồi xách gã lên bằng hết sức của mình, nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp nện lên mặt tên đàn ông một cái "chát".

Sau đó tiếp tục mắng: "Không làm người tốt mà cứ phải làm tên trộm vặt, bà đây sẽ làm tay mày! Quản! quản đốc Vương! "

Khi chị Đại Lâm cuối cùng cũng nhìn thấy mặt tên đàn ông, lời nói trong miệng chị cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.

Chị lập tức hậm hực buông lỏng tay ra, thừa dịp Vương Kiến Thiết còn hôn mê, chị nhanh chóng trốn ra sau lưng người khác.

Ông trời ơi, thật là ghê gớm, chị vừa mới đánh quản đốc!

Người ở hẻm Điềm Thủy đều là công nhân của xưởng máy móc, coi như là người một nhà, cũng đã gặp quản đốc của xương máy móc là Vương Kiến Thiết, cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

Mà người đi vào phía sau nghe được hai chữ quản đốc cũng kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ lại nhìn thấy Vương Kiến Thiết ở nhà họ Thẩm.

Là tới đưa tiền trợ cấp của Thẩm Hà sao?

Đối với Thẩm Triều Triều che giấu toàn thân kín đáo cả ngày, hàng xóm trái phải cũng không nghĩ lung tung đến phương diện khác, nhưng đối với chuyện cô cố ý đánh quản đốc Vương thì lập tức dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn về phía Thẩm Triều Triều.

Sao con bé này lại bạo lực như vậy chứ?

Cho dù Thẩm Hà hy sinh vì nhiệm vụ thì cũng không phải lỗi của quản đốc Vương, có giận chó đánh mèo cũng không nên ra tay!

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Chỉ là, Thẩm Triều Triều nghĩ mình có thể giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ cô không lên tiếng kêu cứu mà Vương Kiến Thiết bị đánh lại không hề để ý thể diện, thê thảm lớn tiếng kêu la.Khi Thẩm Triều Triều kịp phản ứng lại thì đã không còn kịp nữa rồi, hàng xóm xung quanh đã nhanh chóng chạy tới.Có người sốt ruột trực tiếp trèo tường muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả vừa mới vào trong viện đã thấy cửa phòng mở rộng, Thẩm Triều Triều che kín toàn thân cầm gậy gỗ đang đánh một người đàn ông nằm trên đất *****."Triều Triều có sao không? Bên trong mau chóng mở cửa đi, cho chúng tôi vào trong!"Ngoài cửa, chị Đại Lâm lo lắng đưa tay dùng sức nện cửa viện làm người trèo tường vào đã nhìn đến ngây ngốc kịp lấy lại tinh thần, nhanh chóng xoay người mở cửa viện ra.Trong nháy mắt, năm sáu người tràn vào trong viện nhà họ Thẩm.Chị Đại Lâm lại càng đứng mũi chịu sào, sau khi nhìn thấy đột nhiên có thêm một người đàn ông trong nhà họ Thẩm, còn bị con gái nhà họ Thẩm thì đánh đập người đó khiến người xông vào là chị cũng sửng sốt mấy giây.Nhưng chị nhanh chóng nghĩ đến nhà họ Thẩm chỉ còn lại có một người con gái thì đàn ông từ đâu ra?Vừa nghĩ như vậy, chị Đại Lâm nổi giận, chị xắn hai tay áo lên, mắng chửi hùng hổ: "Thằng khốn này ở đâu chui ra vậy, dám đến hẻm Điềm Thủy của chúng ta làm càn, hôm nay bà đây sẽ khiến mày đẹp mặt!"Đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, Thẩm Triều Triều hoảng sợ, gậy gỗ trong tay cô rơi xuống đất "bịch" một tiếng rồi cô căng thẳng lùi về góc.Cảm giác bất lực sau khi đánh người khác đến khiến tay chân Thẩm Triều Triều như nhũn ra.Mà chị Đại Lâm thì một bước dài vọt tới, đưa tay túm tóc tên đàn ông đã ngã xuống đất rồi xách gã lên bằng hết sức của mình, nhìn cũng không nhìn đã trực tiếp nện lên mặt tên đàn ông một cái "chát".Sau đó tiếp tục mắng: "Không làm người tốt mà cứ phải làm tên trộm vặt, bà đây sẽ làm tay mày! Quản! quản đốc Vương! "Khi chị Đại Lâm cuối cùng cũng nhìn thấy mặt tên đàn ông, lời nói trong miệng chị cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.Chị lập tức hậm hực buông lỏng tay ra, thừa dịp Vương Kiến Thiết còn hôn mê, chị nhanh chóng trốn ra sau lưng người khác.Ông trời ơi, thật là ghê gớm, chị vừa mới đánh quản đốc!Người ở hẻm Điềm Thủy đều là công nhân của xưởng máy móc, coi như là người một nhà, cũng đã gặp quản đốc của xương máy móc là Vương Kiến Thiết, cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.Mà người đi vào phía sau nghe được hai chữ quản đốc cũng kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ lại nhìn thấy Vương Kiến Thiết ở nhà họ Thẩm.Là tới đưa tiền trợ cấp của Thẩm Hà sao?Đối với Thẩm Triều Triều che giấu toàn thân kín đáo cả ngày, hàng xóm trái phải cũng không nghĩ lung tung đến phương diện khác, nhưng đối với chuyện cô cố ý đánh quản đốc Vương thì lập tức dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn về phía Thẩm Triều Triều.Sao con bé này lại bạo lực như vậy chứ?Cho dù Thẩm Hà hy sinh vì nhiệm vụ thì cũng không phải lỗi của quản đốc Vương, có giận chó đánh mèo cũng không nên ra tay!

Chương 28: Chương 28