Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 76: Chương 76
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Anh phòng bị giấu tay ở phía sau, trong mắt tràn đầy cảnh giác, gương mặt không vui khiển trách: “Thẩm Triều Triều, cô là phụ nữ, phải thận trọng, không thể tùy tiện sờ tay đàn ông.”Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, Thẩm Triều Triều trừng mắt nhìn: “Nhưng mà, anh... là chồng của em, không phải người đàn ông khác!”“...”Phục!Cố Kỳ Việt thật sự phục rồi!Nhưng không đợi Cố Kỳ Việt tiếp tục phiền não, trong mắt Thẩm Triều Triều hiện lên vẻ ngây thơ và nhiệt tình, nụ cười cũng mang theo vị ngọt, gương mặt hiện vẻ thẹn thùng tiếp tục nói: “Cố Kỳ Việt, em muốn gần gũi với anh, anh...”*Sau khi bị Cố Kỳ Việt ném thẳng ra khỏi phòng, Thẩm Triều Triều có chút tiếc nuối thở dài một hơi.Cô thực sự muốn được gần gũi với chồng mình.Nhưng Cố Kỳ Việt hình như hơi dễ thẹn thùng nhỉ?Khi cô nói rằng mình muốn gần gũi, cả khuôn mặt anh trở nên đỏ bừng như một giây sau đỉnh đầu sẽ bốc khói, khiến Thẩm Triều Triều không dám nói tiếp nữa. Nhưng mà, cũng chỉ là vì vừa rồi cô mới dũng cảm hơn được một chút thôi, về sau muốn cô nói thì cô cũng sẽ không nói ra đâu.Thẩm Triều Triều cảm thấy mình vô cùng kỳ quái.Đôi khi lá gan cô cực kỳ cực kỳ nhỏ, khủng hoảng bất an quá độ, nhưng đôi khi lại lớn thái quá!Giống như vì tự cứu mình mà chủ động bước ra cửa viện dù đã mười năm không ra ngoài, hay cầm gậy gỗ đánh Vương Kiến Thiết đầu rơi m.á.u chảy, lại như vừa rồi đối xử to gan với Cố Kỳ Việt cao lớn...Đứng ở trước cửa phòng Cố Kỳ Việt nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Triều Triều tổng kết đó là bùng nổ vào thời khắc nguy cấp!DTVSau đó, đợi Thẩm Triều Triều đeo khăn quàng cổ lên xuống lầu, Vương Thải Hà vẫn luôn ngồi trên sô pha chờ đợi bèn vội vàng đứng dậy, kéo Thẩm Triều Triều đến bên cạnh ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Triều Triều à, con xem Tiểu Việt chưa? Nó thế nào? Có làm gì con không!”Thẩm Triều Triều lập tức lắc đầu, ngoại trừ Vương Thải Hà, trên gương mặt của hai vợ chồng Cố Hằng và Diệp Phương ngồi đối diện cũng mang theo lo lắng.Nhất là Cố Hằng khơi mào, lúc này ông nghiêm mặt nhìn như là đang giận chó đánh mèo, nhưng thật ra khi cẩn thận quan sát sẽ thấy ngón tay của hắn khẽ run, hiển nhiên trong lòng cũng lo lắng.“Không cần lo lắng, con vừa mới... Bôi thuốc giúp... Cố Kỳ Việt, trạng thái... vẫn ổn ạ.”Thẩm Triều Triều nhớ lại trạng thái của Cố Kỳ Việt ban nãy, trông anh vừa tức vừa xấu hổ nhưng cũng không còn nổi giận như trước nữa nên hẳn là có thể yên tâm.Vừa nghĩ như vậy, cô lại thấy bản thân thật lợi hại.Vậy mà lại tiêu diệt được cơn tức giận của Cố Kỳ Việt!Nghe Thẩm Triều Triều nói không sao, hai người Vương Thải Hà và Diệp Phương mới lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ai trong hai người họ hoài nghi Thẩm Triều Triều nói dối, sau đó Diệp Phương chần chừ nói: “Tiểu Việt thật sự rất biết giấu giếm, trạng thái của nó không đúng, con thấy vẫn nên dẫn nó đến bệnh viện cho con xem thử xem sao!”“Đến bệnh viện có thể xem cái gì đây?” Vương Thải Hà thở dài lắc đầu, bệnh viện có thể trị vết thương nhẹ vết thương lớn, nhưng lại không thể trị được thương tích trong lòng, thậm chí còn khiến tình trạng tệ hơn.Cho nên bà ấy không đồng ý với đề nghị của Diệp Phương: “Tiểu Việt đã làm rất tốt rồi, ngày thường chúng ta chú ý nhiều một chút là được, Cố Hằng, sau này đừng nhắc đến chuyện đi lính nữa! Cả chuyện đi làm, Tiểu Việt muốn làm thì làm, không muốn thì cứ ở trong nhà, cũng đâu phải là không nuôi nổi nó.”Thời gian Vương Thải Hà ở nhà nhiều hơn vợ chồng Cố Hằng nên ít nhiều gì cũng đoán được Cố Kỳ Việt có cách kiếm tiền.
Anh phòng bị giấu tay ở phía sau, trong mắt tràn đầy cảnh giác, gương mặt không vui khiển trách: “Thẩm Triều Triều, cô là phụ nữ, phải thận trọng, không thể tùy tiện sờ tay đàn ông.”
Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, Thẩm Triều Triều trừng mắt nhìn: “Nhưng mà, anh... là chồng của em, không phải người đàn ông khác!”
“...”
Phục!
Cố Kỳ Việt thật sự phục rồi!
Nhưng không đợi Cố Kỳ Việt tiếp tục phiền não, trong mắt Thẩm Triều Triều hiện lên vẻ ngây thơ và nhiệt tình, nụ cười cũng mang theo vị ngọt, gương mặt hiện vẻ thẹn thùng tiếp tục nói: “Cố Kỳ Việt, em muốn gần gũi với anh, anh...”
*
Sau khi bị Cố Kỳ Việt ném thẳng ra khỏi phòng, Thẩm Triều Triều có chút tiếc nuối thở dài một hơi.
Cô thực sự muốn được gần gũi với chồng mình.
Nhưng Cố Kỳ Việt hình như hơi dễ thẹn thùng nhỉ?
Khi cô nói rằng mình muốn gần gũi, cả khuôn mặt anh trở nên đỏ bừng như một giây sau đỉnh đầu sẽ bốc khói, khiến Thẩm Triều Triều không dám nói tiếp nữa. Nhưng mà, cũng chỉ là vì vừa rồi cô mới dũng cảm hơn được một chút thôi, về sau muốn cô nói thì cô cũng sẽ không nói ra đâu.
Thẩm Triều Triều cảm thấy mình vô cùng kỳ quái.
Đôi khi lá gan cô cực kỳ cực kỳ nhỏ, khủng hoảng bất an quá độ, nhưng đôi khi lại lớn thái quá!
Giống như vì tự cứu mình mà chủ động bước ra cửa viện dù đã mười năm không ra ngoài, hay cầm gậy gỗ đánh Vương Kiến Thiết đầu rơi m.á.u chảy, lại như vừa rồi đối xử to gan với Cố Kỳ Việt cao lớn...
Đứng ở trước cửa phòng Cố Kỳ Việt nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Triều Triều tổng kết đó là bùng nổ vào thời khắc nguy cấp!
DTV
Sau đó, đợi Thẩm Triều Triều đeo khăn quàng cổ lên xuống lầu, Vương Thải Hà vẫn luôn ngồi trên sô pha chờ đợi bèn vội vàng đứng dậy, kéo Thẩm Triều Triều đến bên cạnh ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Triều Triều à, con xem Tiểu Việt chưa? Nó thế nào? Có làm gì con không!”
Thẩm Triều Triều lập tức lắc đầu, ngoại trừ Vương Thải Hà, trên gương mặt của hai vợ chồng Cố Hằng và Diệp Phương ngồi đối diện cũng mang theo lo lắng.
Nhất là Cố Hằng khơi mào, lúc này ông nghiêm mặt nhìn như là đang giận chó đánh mèo, nhưng thật ra khi cẩn thận quan sát sẽ thấy ngón tay của hắn khẽ run, hiển nhiên trong lòng cũng lo lắng.
“Không cần lo lắng, con vừa mới... Bôi thuốc giúp... Cố Kỳ Việt, trạng thái... vẫn ổn ạ.”
Thẩm Triều Triều nhớ lại trạng thái của Cố Kỳ Việt ban nãy, trông anh vừa tức vừa xấu hổ nhưng cũng không còn nổi giận như trước nữa nên hẳn là có thể yên tâm.
Vừa nghĩ như vậy, cô lại thấy bản thân thật lợi hại.
Vậy mà lại tiêu diệt được cơn tức giận của Cố Kỳ Việt!
Nghe Thẩm Triều Triều nói không sao, hai người Vương Thải Hà và Diệp Phương mới lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ai trong hai người họ hoài nghi Thẩm Triều Triều nói dối, sau đó Diệp Phương chần chừ nói: “Tiểu Việt thật sự rất biết giấu giếm, trạng thái của nó không đúng, con thấy vẫn nên dẫn nó đến bệnh viện cho con xem thử xem sao!”
“Đến bệnh viện có thể xem cái gì đây?” Vương Thải Hà thở dài lắc đầu, bệnh viện có thể trị vết thương nhẹ vết thương lớn, nhưng lại không thể trị được thương tích trong lòng, thậm chí còn khiến tình trạng tệ hơn.
Cho nên bà ấy không đồng ý với đề nghị của Diệp Phương: “Tiểu Việt đã làm rất tốt rồi, ngày thường chúng ta chú ý nhiều một chút là được, Cố Hằng, sau này đừng nhắc đến chuyện đi lính nữa! Cả chuyện đi làm, Tiểu Việt muốn làm thì làm, không muốn thì cứ ở trong nhà, cũng đâu phải là không nuôi nổi nó.”
Thời gian Vương Thải Hà ở nhà nhiều hơn vợ chồng Cố Hằng nên ít nhiều gì cũng đoán được Cố Kỳ Việt có cách kiếm tiền.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Anh phòng bị giấu tay ở phía sau, trong mắt tràn đầy cảnh giác, gương mặt không vui khiển trách: “Thẩm Triều Triều, cô là phụ nữ, phải thận trọng, không thể tùy tiện sờ tay đàn ông.”Nghe Cố Kỳ Việt nói vậy, Thẩm Triều Triều trừng mắt nhìn: “Nhưng mà, anh... là chồng của em, không phải người đàn ông khác!”“...”Phục!Cố Kỳ Việt thật sự phục rồi!Nhưng không đợi Cố Kỳ Việt tiếp tục phiền não, trong mắt Thẩm Triều Triều hiện lên vẻ ngây thơ và nhiệt tình, nụ cười cũng mang theo vị ngọt, gương mặt hiện vẻ thẹn thùng tiếp tục nói: “Cố Kỳ Việt, em muốn gần gũi với anh, anh...”*Sau khi bị Cố Kỳ Việt ném thẳng ra khỏi phòng, Thẩm Triều Triều có chút tiếc nuối thở dài một hơi.Cô thực sự muốn được gần gũi với chồng mình.Nhưng Cố Kỳ Việt hình như hơi dễ thẹn thùng nhỉ?Khi cô nói rằng mình muốn gần gũi, cả khuôn mặt anh trở nên đỏ bừng như một giây sau đỉnh đầu sẽ bốc khói, khiến Thẩm Triều Triều không dám nói tiếp nữa. Nhưng mà, cũng chỉ là vì vừa rồi cô mới dũng cảm hơn được một chút thôi, về sau muốn cô nói thì cô cũng sẽ không nói ra đâu.Thẩm Triều Triều cảm thấy mình vô cùng kỳ quái.Đôi khi lá gan cô cực kỳ cực kỳ nhỏ, khủng hoảng bất an quá độ, nhưng đôi khi lại lớn thái quá!Giống như vì tự cứu mình mà chủ động bước ra cửa viện dù đã mười năm không ra ngoài, hay cầm gậy gỗ đánh Vương Kiến Thiết đầu rơi m.á.u chảy, lại như vừa rồi đối xử to gan với Cố Kỳ Việt cao lớn...Đứng ở trước cửa phòng Cố Kỳ Việt nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Triều Triều tổng kết đó là bùng nổ vào thời khắc nguy cấp!DTVSau đó, đợi Thẩm Triều Triều đeo khăn quàng cổ lên xuống lầu, Vương Thải Hà vẫn luôn ngồi trên sô pha chờ đợi bèn vội vàng đứng dậy, kéo Thẩm Triều Triều đến bên cạnh ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Triều Triều à, con xem Tiểu Việt chưa? Nó thế nào? Có làm gì con không!”Thẩm Triều Triều lập tức lắc đầu, ngoại trừ Vương Thải Hà, trên gương mặt của hai vợ chồng Cố Hằng và Diệp Phương ngồi đối diện cũng mang theo lo lắng.Nhất là Cố Hằng khơi mào, lúc này ông nghiêm mặt nhìn như là đang giận chó đánh mèo, nhưng thật ra khi cẩn thận quan sát sẽ thấy ngón tay của hắn khẽ run, hiển nhiên trong lòng cũng lo lắng.“Không cần lo lắng, con vừa mới... Bôi thuốc giúp... Cố Kỳ Việt, trạng thái... vẫn ổn ạ.”Thẩm Triều Triều nhớ lại trạng thái của Cố Kỳ Việt ban nãy, trông anh vừa tức vừa xấu hổ nhưng cũng không còn nổi giận như trước nữa nên hẳn là có thể yên tâm.Vừa nghĩ như vậy, cô lại thấy bản thân thật lợi hại.Vậy mà lại tiêu diệt được cơn tức giận của Cố Kỳ Việt!Nghe Thẩm Triều Triều nói không sao, hai người Vương Thải Hà và Diệp Phương mới lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ai trong hai người họ hoài nghi Thẩm Triều Triều nói dối, sau đó Diệp Phương chần chừ nói: “Tiểu Việt thật sự rất biết giấu giếm, trạng thái của nó không đúng, con thấy vẫn nên dẫn nó đến bệnh viện cho con xem thử xem sao!”“Đến bệnh viện có thể xem cái gì đây?” Vương Thải Hà thở dài lắc đầu, bệnh viện có thể trị vết thương nhẹ vết thương lớn, nhưng lại không thể trị được thương tích trong lòng, thậm chí còn khiến tình trạng tệ hơn.Cho nên bà ấy không đồng ý với đề nghị của Diệp Phương: “Tiểu Việt đã làm rất tốt rồi, ngày thường chúng ta chú ý nhiều một chút là được, Cố Hằng, sau này đừng nhắc đến chuyện đi lính nữa! Cả chuyện đi làm, Tiểu Việt muốn làm thì làm, không muốn thì cứ ở trong nhà, cũng đâu phải là không nuôi nổi nó.”Thời gian Vương Thải Hà ở nhà nhiều hơn vợ chồng Cố Hằng nên ít nhiều gì cũng đoán được Cố Kỳ Việt có cách kiếm tiền.