Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 81: Chương 81

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thẩm Triều Triều nghe xong lời khuyên của Cố Kỳ Việt, cô lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại nói lời thật lòng: “Nhưng mà, em chỉ muốn... đối xử tốt với anh.”Chân thành mãi mãi là kỹ năng tất sát.Cố Kỳ Việt hiếm khi không nói nên lời, anh lựa chọn câm miệng, yên lặng ăn bát cơm chiên trứng trước mặt, biểu cảm trên mặt không có bất kỳ thay đổi gì nhưng trái tim trong lồng n.g.ự.c lại đột nhiên kích động nhảy lên mấy lần.DTV*Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Kỳ Việt thu dọn mấy bộ quần áo, lặng lẽ rời đi.Anh để lại một lá thư trên bàn trong phòng khách.Anh bày tỏ rằng mình chỉ tạm thời ở bên ngoài vài ngày, đến lúc đó sẽ trở về, không cần lo lắng. Đây là quyết định mà Cố Kỳ Việt đưa ra sau một đêm không ngủ, Thẩm Triều Triều không che mặt nữa có lực sát thương quá lớn.Hơn nữa dường như cô càng ngày càng không sợ anh, ngay cả việc nói chuyện ở trước mặt anh cũng trơn tru hơn rất nhiều.Nếu như cứ tiếp tục ở nhà, có phải Thẩm Triều Triều sẽ cưỡi lên đầu anh luôn không? Bởi vậy, Cố Kỳ Việt quyết định ra ngoài trốn một thời gian.Nếu như trước đó có người nói với anh rằng anh sẽ không dám về nhà vì một người phụ nữ thì nhất định sẽ bị anh khịt mũi coi thường, cảm thấy đối phương nằm mơ hão huyền, Cố Kỳ Việt anh sao có thể sợ phụ nữ?Nhưng mà bây giờ sự thật bày ra trước mắt, quả thật là anh sợ.Sợ cô ngượng ngùng cười với anh, sợ cô nhắc lại từ “gần gũi” này, cũng sợ cô lặng lẽ đi vào giấc mộng buổi tối...Nghĩ đến cái quần mình giặt lúc sáng sớm, Cố Kỳ Việt mím môi, mang theo bao quần áo nhẹ nhàng đi tới nhà anh Cường chợ đen, trực tiếp đi tới căn phòng đã được sắp xếp cho anh.Thường xuyên nhận việc ở chợ đen nên anh Cường cũng kiếm được không ít nhờ vào đơn hàng, đương nhiên cam lòng bỏ vốn gốc lên người Cố Kỳ Việt, chỉ thiếu dỗ dành anh như ông nội.Cho dù anh nóng nảy hơn nữa cũng không sao, giỏi kiếm tiền là được.Cố Kỳ Việt vừa tới, anh Cường ngủ ở phòng bên cạnh đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, anh ta mơ hồ giơ tay dụi mắt, lại nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, trong lòng cân nhắc, ngay sau đó đoán được là Cố Kỳ Việt!Thần tài của anh ta đến rồi!!Tinh thần của anh Cường lập tức lên gấp trăm lần, anh ta nhanh chóng mang giày vào đi đến phòng bên cạnh, *****ên là lễ phép gõ cửa, được cho phép mới dám đi vào...Kể đến cái này, trong lòng anh Cường đau xót cực kỳ, trước đây anh ta tùy tiện quen rồi, đều là đàn ông mà gõ cái gì chứ, trực tiếp tiến vào là được.Dù sao ai mà chả giống nhau?Kết quả Cố Kỳ Việt dùng nắm đ.ấ.m khiến anh Cường nếm đủ dạy dỗ, từ đó học được cách lễ phép.Đồng thời anh ta cũng càng ngày càng cảm thấy làm đàn ông độc thân có nhiều chỗ tốt hơn, không ai trông coi, anh ta muốn làm gì thì làm cái đó, nói nhảm móc chân đánh rắm đều được!!!Cũng không có ai ghét bỏ anh ta... Nhớ Cố Kỳ Việt lúc trước thích sạch sẽ nhìn chằm chằm, khiến một ngôi nhà lộn xộn trở nên không nhiễm một hạt bụi, anh Cường đã muốn khóc.Nếu như không phải Cố Kỳ Việt có thể kiếm tiền, anh ta đã sớm đá cái tên xoi mói này ra khỏi nhà, đỡ phải ở chỗ này gây họa cho anh ta!“Kỳ Việt, cuối cùng cậu cũng tới rồi, đơn hàng được đưa tới nhiều lắm, cậu xem xem nên nhận cái nào trước?”Anh Cường cười nịnh nọt với Cố Kỳ Việt, sau đó lấy ra một cuốn sổ tay từ trong ngực, mở ra đặt lên bàn, để Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay lên lật xem rồi quyết định nhận mấy đơn trong số đó.

Thẩm Triều Triều nghe xong lời khuyên của Cố Kỳ Việt, cô lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại nói lời thật lòng: “Nhưng mà, em chỉ muốn... đối xử tốt với anh.”

Chân thành mãi mãi là kỹ năng tất sát.

Cố Kỳ Việt hiếm khi không nói nên lời, anh lựa chọn câm miệng, yên lặng ăn bát cơm chiên trứng trước mặt, biểu cảm trên mặt không có bất kỳ thay đổi gì nhưng trái tim trong lồng n.g.ự.c lại đột nhiên kích động nhảy lên mấy lần.

DTV

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Kỳ Việt thu dọn mấy bộ quần áo, lặng lẽ rời đi.

Anh để lại một lá thư trên bàn trong phòng khách.

Anh bày tỏ rằng mình chỉ tạm thời ở bên ngoài vài ngày, đến lúc đó sẽ trở về, không cần lo lắng. Đây là quyết định mà Cố Kỳ Việt đưa ra sau một đêm không ngủ, Thẩm Triều Triều không che mặt nữa có lực sát thương quá lớn.

Hơn nữa dường như cô càng ngày càng không sợ anh, ngay cả việc nói chuyện ở trước mặt anh cũng trơn tru hơn rất nhiều.

Nếu như cứ tiếp tục ở nhà, có phải Thẩm Triều Triều sẽ cưỡi lên đầu anh luôn không? Bởi vậy, Cố Kỳ Việt quyết định ra ngoài trốn một thời gian.

Nếu như trước đó có người nói với anh rằng anh sẽ không dám về nhà vì một người phụ nữ thì nhất định sẽ bị anh khịt mũi coi thường, cảm thấy đối phương nằm mơ hão huyền, Cố Kỳ Việt anh sao có thể sợ phụ nữ?

Nhưng mà bây giờ sự thật bày ra trước mắt, quả thật là anh sợ.

Sợ cô ngượng ngùng cười với anh, sợ cô nhắc lại từ “gần gũi” này, cũng sợ cô lặng lẽ đi vào giấc mộng buổi tối...

Nghĩ đến cái quần mình giặt lúc sáng sớm, Cố Kỳ Việt mím môi, mang theo bao quần áo nhẹ nhàng đi tới nhà anh Cường chợ đen, trực tiếp đi tới căn phòng đã được sắp xếp cho anh.

Thường xuyên nhận việc ở chợ đen nên anh Cường cũng kiếm được không ít nhờ vào đơn hàng, đương nhiên cam lòng bỏ vốn gốc lên người Cố Kỳ Việt, chỉ thiếu dỗ dành anh như ông nội.

Cho dù anh nóng nảy hơn nữa cũng không sao, giỏi kiếm tiền là được.

Cố Kỳ Việt vừa tới, anh Cường ngủ ở phòng bên cạnh đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, anh ta mơ hồ giơ tay dụi mắt, lại nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, trong lòng cân nhắc, ngay sau đó đoán được là Cố Kỳ Việt!

Thần tài của anh ta đến rồi!!

Tinh thần của anh Cường lập tức lên gấp trăm lần, anh ta nhanh chóng mang giày vào đi đến phòng bên cạnh, *****ên là lễ phép gõ cửa, được cho phép mới dám đi vào...

Kể đến cái này, trong lòng anh Cường đau xót cực kỳ, trước đây anh ta tùy tiện quen rồi, đều là đàn ông mà gõ cái gì chứ, trực tiếp tiến vào là được.

Dù sao ai mà chả giống nhau?

Kết quả Cố Kỳ Việt dùng nắm đ.ấ.m khiến anh Cường nếm đủ dạy dỗ, từ đó học được cách lễ phép.

Đồng thời anh ta cũng càng ngày càng cảm thấy làm đàn ông độc thân có nhiều chỗ tốt hơn, không ai trông coi, anh ta muốn làm gì thì làm cái đó, nói nhảm móc chân đánh rắm đều được!!!

Cũng không có ai ghét bỏ anh ta... Nhớ Cố Kỳ Việt lúc trước thích sạch sẽ nhìn chằm chằm, khiến một ngôi nhà lộn xộn trở nên không nhiễm một hạt bụi, anh Cường đã muốn khóc.

Nếu như không phải Cố Kỳ Việt có thể kiếm tiền, anh ta đã sớm đá cái tên xoi mói này ra khỏi nhà, đỡ phải ở chỗ này gây họa cho anh ta!

“Kỳ Việt, cuối cùng cậu cũng tới rồi, đơn hàng được đưa tới nhiều lắm, cậu xem xem nên nhận cái nào trước?”

Anh Cường cười nịnh nọt với Cố Kỳ Việt, sau đó lấy ra một cuốn sổ tay từ trong ngực, mở ra đặt lên bàn, để Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay lên lật xem rồi quyết định nhận mấy đơn trong số đó.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thẩm Triều Triều nghe xong lời khuyên của Cố Kỳ Việt, cô lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại nói lời thật lòng: “Nhưng mà, em chỉ muốn... đối xử tốt với anh.”Chân thành mãi mãi là kỹ năng tất sát.Cố Kỳ Việt hiếm khi không nói nên lời, anh lựa chọn câm miệng, yên lặng ăn bát cơm chiên trứng trước mặt, biểu cảm trên mặt không có bất kỳ thay đổi gì nhưng trái tim trong lồng n.g.ự.c lại đột nhiên kích động nhảy lên mấy lần.DTV*Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Kỳ Việt thu dọn mấy bộ quần áo, lặng lẽ rời đi.Anh để lại một lá thư trên bàn trong phòng khách.Anh bày tỏ rằng mình chỉ tạm thời ở bên ngoài vài ngày, đến lúc đó sẽ trở về, không cần lo lắng. Đây là quyết định mà Cố Kỳ Việt đưa ra sau một đêm không ngủ, Thẩm Triều Triều không che mặt nữa có lực sát thương quá lớn.Hơn nữa dường như cô càng ngày càng không sợ anh, ngay cả việc nói chuyện ở trước mặt anh cũng trơn tru hơn rất nhiều.Nếu như cứ tiếp tục ở nhà, có phải Thẩm Triều Triều sẽ cưỡi lên đầu anh luôn không? Bởi vậy, Cố Kỳ Việt quyết định ra ngoài trốn một thời gian.Nếu như trước đó có người nói với anh rằng anh sẽ không dám về nhà vì một người phụ nữ thì nhất định sẽ bị anh khịt mũi coi thường, cảm thấy đối phương nằm mơ hão huyền, Cố Kỳ Việt anh sao có thể sợ phụ nữ?Nhưng mà bây giờ sự thật bày ra trước mắt, quả thật là anh sợ.Sợ cô ngượng ngùng cười với anh, sợ cô nhắc lại từ “gần gũi” này, cũng sợ cô lặng lẽ đi vào giấc mộng buổi tối...Nghĩ đến cái quần mình giặt lúc sáng sớm, Cố Kỳ Việt mím môi, mang theo bao quần áo nhẹ nhàng đi tới nhà anh Cường chợ đen, trực tiếp đi tới căn phòng đã được sắp xếp cho anh.Thường xuyên nhận việc ở chợ đen nên anh Cường cũng kiếm được không ít nhờ vào đơn hàng, đương nhiên cam lòng bỏ vốn gốc lên người Cố Kỳ Việt, chỉ thiếu dỗ dành anh như ông nội.Cho dù anh nóng nảy hơn nữa cũng không sao, giỏi kiếm tiền là được.Cố Kỳ Việt vừa tới, anh Cường ngủ ở phòng bên cạnh đã nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, anh ta mơ hồ giơ tay dụi mắt, lại nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, trong lòng cân nhắc, ngay sau đó đoán được là Cố Kỳ Việt!Thần tài của anh ta đến rồi!!Tinh thần của anh Cường lập tức lên gấp trăm lần, anh ta nhanh chóng mang giày vào đi đến phòng bên cạnh, *****ên là lễ phép gõ cửa, được cho phép mới dám đi vào...Kể đến cái này, trong lòng anh Cường đau xót cực kỳ, trước đây anh ta tùy tiện quen rồi, đều là đàn ông mà gõ cái gì chứ, trực tiếp tiến vào là được.Dù sao ai mà chả giống nhau?Kết quả Cố Kỳ Việt dùng nắm đ.ấ.m khiến anh Cường nếm đủ dạy dỗ, từ đó học được cách lễ phép.Đồng thời anh ta cũng càng ngày càng cảm thấy làm đàn ông độc thân có nhiều chỗ tốt hơn, không ai trông coi, anh ta muốn làm gì thì làm cái đó, nói nhảm móc chân đánh rắm đều được!!!Cũng không có ai ghét bỏ anh ta... Nhớ Cố Kỳ Việt lúc trước thích sạch sẽ nhìn chằm chằm, khiến một ngôi nhà lộn xộn trở nên không nhiễm một hạt bụi, anh Cường đã muốn khóc.Nếu như không phải Cố Kỳ Việt có thể kiếm tiền, anh ta đã sớm đá cái tên xoi mói này ra khỏi nhà, đỡ phải ở chỗ này gây họa cho anh ta!“Kỳ Việt, cuối cùng cậu cũng tới rồi, đơn hàng được đưa tới nhiều lắm, cậu xem xem nên nhận cái nào trước?”Anh Cường cười nịnh nọt với Cố Kỳ Việt, sau đó lấy ra một cuốn sổ tay từ trong ngực, mở ra đặt lên bàn, để Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay lên lật xem rồi quyết định nhận mấy đơn trong số đó.

Chương 81: Chương 81