Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 86: Chương 86

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Diệp Phương lại nhẹ giọng an ủi Thẩm Triều Triều, khi nhìn thấy cô thật sự không còn sợ hãi nữa, lúc này mới tìm người đến đồn công an báo án, nhờ cảnh sát hỗ trợ xem dấu vết hiện trường, nếu như có thể bắt được người thì càng tốt!Đáng tiếc, sau khi cảnh sát điều tra xong lại trực tiếp lắc đầu.Dấu vết ở hiện trường hỗn loạn, tất cả những dấu chân lưu lại đều không trọn vẹn và không đầy đủ, nếu như không phải trùng hợp thì đó chính là vì đối phương cố ý, là một tay phạm tội lão luyện.Vừa nghe xong lời này đã dọa sợ Diệp Phương, bà nhất thời cảm thấy trong nhà không an toàn, hận không thể đưa Thẩm Triều Triều đến bệnh viện trông coi.Chỉ có điều, Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác, bệnh viện lại là nơi người đến người đi. Diệp Phương cảm thấy có hơi khó giải quyết, chẳng qua về sau không thể để Thẩm Triều Triều ở lại trong nhà một mình được.Đến khi Vương Thải Hà trở về từ nhà bạn, nghe Diệp Phương kể lại, bà ấy cũng nghĩ mà sợ hãi không thôi, không ngờ nhà họ Cố lại bị người ta theo dõi, còn có cả cháu dâu xinh đẹp của bà ấy cũng không được an toàn.Không được!Cháu dâu của bà ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.Lần này, bà ấy không đi dạo bên ngoài nữa, bày tỏ rằng sau này mình sẽ ở nhà.Đồng thời bà ấy hung tợn cắn răng mắng chửi, nếu như những người kia còn dám đến thì bà ấy sẽ giội phân ra bên ngoài.Trong nháy mắt, Vương Thải Hà có vóc dáng không cao nhưng ở trong mắt Thẩm Triều Triều lại vô cùng cao lớn, rất có cảm giác an toàn...Cứ như vậy, một tuần sau đó gió êm sóng lặng, không có chuyện gì khác phát sinh, ngay cả Thẩm Triều Triều cũng không còn tiếp tục lo lắng hãi hùng nữa, chủ yếu là vì cô căn bản không ra khỏi cửa nên thế giới bên ngoài có nguy hiểm hơn đi chăng nữa cũng không cách nào làm hại đến cô.Chỉ cần bảo vệ cửa viện, không cho nguy hiểm tiến vào!Chẳng qua có đôi khi vẫn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến người ta phải thay đổi kế hoạch tùy lúc.DTV“Gì cơ? Tiểu Việt lại vào đồn công an rồi à? Cái thằng nhóc này, được được được, tôi qua đó xem thử.”Hôm nay, lúc Thẩm Triều Triều vẽ tranh trong phòng mình, cho dù đóng cửa thì cũng có thể nghe được giọng nói bất đắc dĩ của Vương Thải Hà, sau khi nghe được tên của Cố Kỳ Việt, cô lập tức vểnh tai lên.Đôi mắt hạnh vô thức mở tròn.Đã hơn một tuần không gặp Cố Kỳ Việt, cứ như vậy mãi cũng không được, Thẩm Triều Triều yên lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định sẽ đến đồn công an cùng bà Vương.Lần này không biết vì sao mà Cố Kỳ Việt lại vào đó, vẫn là đánh nhau sao?Cô có chút tò mò.Mà khi Thẩm Triều Triều ra khỏi phòng, tìm được Vương Thải Hà nói mình cũng muốn đi đã khiến Vương Thải Hà kinh ngạc há miệng, ngay sau đó bà ấy phản ứng lại, mặt mày hớn hở.Không ngờ thằng cháu trai đó của bà ấy vẫn rất hữu dụng, còn có thể khiến Triều Triều chủ động ra ngoài!Vừa lúc Vương Thải Hà cũng không dám để Thẩm Triều Triều ở nhà một mình, đương nhiên là gật đầu đồng ý, sau đó thu dọn một phen, Thẩm Triều Triều lại đeo khăn quàng cổ đã lâu không đeo che khuất cả khuôn mặt, theo Vương Thải Hà rời khỏi nhà.Thẩm Triều Triều đội mũ, cúi đầu, bởi vậy cũng không dẫn tới quá nhiều sự chú ý, chỉ có bọn nhóc điên cuồng chạy nhảy chơi đùa nghi hoặc nhìn qua.Cảm thấy chị gái này thật kỳ quái!Vì sao lại che kín mít?Chẳng qua cảm giác tò mò của trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện này, tiếp tục chơi trò chơi.

Diệp Phương lại nhẹ giọng an ủi Thẩm Triều Triều, khi nhìn thấy cô thật sự không còn sợ hãi nữa, lúc này mới tìm người đến đồn công an báo án, nhờ cảnh sát hỗ trợ xem dấu vết hiện trường, nếu như có thể bắt được người thì càng tốt!

Đáng tiếc, sau khi cảnh sát điều tra xong lại trực tiếp lắc đầu.

Dấu vết ở hiện trường hỗn loạn, tất cả những dấu chân lưu lại đều không trọn vẹn và không đầy đủ, nếu như không phải trùng hợp thì đó chính là vì đối phương cố ý, là một tay phạm tội lão luyện.

Vừa nghe xong lời này đã dọa sợ Diệp Phương, bà nhất thời cảm thấy trong nhà không an toàn, hận không thể đưa Thẩm Triều Triều đến bệnh viện trông coi.

Chỉ có điều, Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác, bệnh viện lại là nơi người đến người đi. Diệp Phương cảm thấy có hơi khó giải quyết, chẳng qua về sau không thể để Thẩm Triều Triều ở lại trong nhà một mình được.

Đến khi Vương Thải Hà trở về từ nhà bạn, nghe Diệp Phương kể lại, bà ấy cũng nghĩ mà sợ hãi không thôi, không ngờ nhà họ Cố lại bị người ta theo dõi, còn có cả cháu dâu xinh đẹp của bà ấy cũng không được an toàn.

Không được!

Cháu dâu của bà ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Lần này, bà ấy không đi dạo bên ngoài nữa, bày tỏ rằng sau này mình sẽ ở nhà.

Đồng thời bà ấy hung tợn cắn răng mắng chửi, nếu như những người kia còn dám đến thì bà ấy sẽ giội phân ra bên ngoài.

Trong nháy mắt, Vương Thải Hà có vóc dáng không cao nhưng ở trong mắt Thẩm Triều Triều lại vô cùng cao lớn, rất có cảm giác an toàn...

Cứ như vậy, một tuần sau đó gió êm sóng lặng, không có chuyện gì khác phát sinh, ngay cả Thẩm Triều Triều cũng không còn tiếp tục lo lắng hãi hùng nữa, chủ yếu là vì cô căn bản không ra khỏi cửa nên thế giới bên ngoài có nguy hiểm hơn đi chăng nữa cũng không cách nào làm hại đến cô.

Chỉ cần bảo vệ cửa viện, không cho nguy hiểm tiến vào!

Chẳng qua có đôi khi vẫn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến người ta phải thay đổi kế hoạch tùy lúc.

DTV

“Gì cơ? Tiểu Việt lại vào đồn công an rồi à? Cái thằng nhóc này, được được được, tôi qua đó xem thử.”

Hôm nay, lúc Thẩm Triều Triều vẽ tranh trong phòng mình, cho dù đóng cửa thì cũng có thể nghe được giọng nói bất đắc dĩ của Vương Thải Hà, sau khi nghe được tên của Cố Kỳ Việt, cô lập tức vểnh tai lên.

Đôi mắt hạnh vô thức mở tròn.

Đã hơn một tuần không gặp Cố Kỳ Việt, cứ như vậy mãi cũng không được, Thẩm Triều Triều yên lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định sẽ đến đồn công an cùng bà Vương.

Lần này không biết vì sao mà Cố Kỳ Việt lại vào đó, vẫn là đánh nhau sao?

Cô có chút tò mò.

Mà khi Thẩm Triều Triều ra khỏi phòng, tìm được Vương Thải Hà nói mình cũng muốn đi đã khiến Vương Thải Hà kinh ngạc há miệng, ngay sau đó bà ấy phản ứng lại, mặt mày hớn hở.

Không ngờ thằng cháu trai đó của bà ấy vẫn rất hữu dụng, còn có thể khiến Triều Triều chủ động ra ngoài!

Vừa lúc Vương Thải Hà cũng không dám để Thẩm Triều Triều ở nhà một mình, đương nhiên là gật đầu đồng ý, sau đó thu dọn một phen, Thẩm Triều Triều lại đeo khăn quàng cổ đã lâu không đeo che khuất cả khuôn mặt, theo Vương Thải Hà rời khỏi nhà.

Thẩm Triều Triều đội mũ, cúi đầu, bởi vậy cũng không dẫn tới quá nhiều sự chú ý, chỉ có bọn nhóc điên cuồng chạy nhảy chơi đùa nghi hoặc nhìn qua.

Cảm thấy chị gái này thật kỳ quái!

Vì sao lại che kín mít?

Chẳng qua cảm giác tò mò của trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện này, tiếp tục chơi trò chơi.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Diệp Phương lại nhẹ giọng an ủi Thẩm Triều Triều, khi nhìn thấy cô thật sự không còn sợ hãi nữa, lúc này mới tìm người đến đồn công an báo án, nhờ cảnh sát hỗ trợ xem dấu vết hiện trường, nếu như có thể bắt được người thì càng tốt!Đáng tiếc, sau khi cảnh sát điều tra xong lại trực tiếp lắc đầu.Dấu vết ở hiện trường hỗn loạn, tất cả những dấu chân lưu lại đều không trọn vẹn và không đầy đủ, nếu như không phải trùng hợp thì đó chính là vì đối phương cố ý, là một tay phạm tội lão luyện.Vừa nghe xong lời này đã dọa sợ Diệp Phương, bà nhất thời cảm thấy trong nhà không an toàn, hận không thể đưa Thẩm Triều Triều đến bệnh viện trông coi.Chỉ có điều, Thẩm Triều Triều sợ tiếp xúc với người khác, bệnh viện lại là nơi người đến người đi. Diệp Phương cảm thấy có hơi khó giải quyết, chẳng qua về sau không thể để Thẩm Triều Triều ở lại trong nhà một mình được.Đến khi Vương Thải Hà trở về từ nhà bạn, nghe Diệp Phương kể lại, bà ấy cũng nghĩ mà sợ hãi không thôi, không ngờ nhà họ Cố lại bị người ta theo dõi, còn có cả cháu dâu xinh đẹp của bà ấy cũng không được an toàn.Không được!Cháu dâu của bà ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.Lần này, bà ấy không đi dạo bên ngoài nữa, bày tỏ rằng sau này mình sẽ ở nhà.Đồng thời bà ấy hung tợn cắn răng mắng chửi, nếu như những người kia còn dám đến thì bà ấy sẽ giội phân ra bên ngoài.Trong nháy mắt, Vương Thải Hà có vóc dáng không cao nhưng ở trong mắt Thẩm Triều Triều lại vô cùng cao lớn, rất có cảm giác an toàn...Cứ như vậy, một tuần sau đó gió êm sóng lặng, không có chuyện gì khác phát sinh, ngay cả Thẩm Triều Triều cũng không còn tiếp tục lo lắng hãi hùng nữa, chủ yếu là vì cô căn bản không ra khỏi cửa nên thế giới bên ngoài có nguy hiểm hơn đi chăng nữa cũng không cách nào làm hại đến cô.Chỉ cần bảo vệ cửa viện, không cho nguy hiểm tiến vào!Chẳng qua có đôi khi vẫn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến người ta phải thay đổi kế hoạch tùy lúc.DTV“Gì cơ? Tiểu Việt lại vào đồn công an rồi à? Cái thằng nhóc này, được được được, tôi qua đó xem thử.”Hôm nay, lúc Thẩm Triều Triều vẽ tranh trong phòng mình, cho dù đóng cửa thì cũng có thể nghe được giọng nói bất đắc dĩ của Vương Thải Hà, sau khi nghe được tên của Cố Kỳ Việt, cô lập tức vểnh tai lên.Đôi mắt hạnh vô thức mở tròn.Đã hơn một tuần không gặp Cố Kỳ Việt, cứ như vậy mãi cũng không được, Thẩm Triều Triều yên lặng suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định sẽ đến đồn công an cùng bà Vương.Lần này không biết vì sao mà Cố Kỳ Việt lại vào đó, vẫn là đánh nhau sao?Cô có chút tò mò.Mà khi Thẩm Triều Triều ra khỏi phòng, tìm được Vương Thải Hà nói mình cũng muốn đi đã khiến Vương Thải Hà kinh ngạc há miệng, ngay sau đó bà ấy phản ứng lại, mặt mày hớn hở.Không ngờ thằng cháu trai đó của bà ấy vẫn rất hữu dụng, còn có thể khiến Triều Triều chủ động ra ngoài!Vừa lúc Vương Thải Hà cũng không dám để Thẩm Triều Triều ở nhà một mình, đương nhiên là gật đầu đồng ý, sau đó thu dọn một phen, Thẩm Triều Triều lại đeo khăn quàng cổ đã lâu không đeo che khuất cả khuôn mặt, theo Vương Thải Hà rời khỏi nhà.Thẩm Triều Triều đội mũ, cúi đầu, bởi vậy cũng không dẫn tới quá nhiều sự chú ý, chỉ có bọn nhóc điên cuồng chạy nhảy chơi đùa nghi hoặc nhìn qua.Cảm thấy chị gái này thật kỳ quái!Vì sao lại che kín mít?Chẳng qua cảm giác tò mò của trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã quên mất chuyện này, tiếp tục chơi trò chơi.

Chương 86: Chương 86