Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 92: Chương 92

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Lời nói không giữ mồm giữ miệng này khiến sắc mặt lão Hùng sa sầm.Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm tên đàn ông vừa nói chuyện, cho dù không mở miệng nhưng áp lực mạnh mẽ lại theo đó mà đến, khiến cho tên đàn ông kia hậm hực ngậm miệng lại, không dám tiếp tục beep beep nữa.Nhưng cho dù là thế, lão Hùng cũng không tha cho gã: “Hầu Tử, nếu như mày cũng muốn đi theo Tiếu Tử thì đi đi, tao không ngăn cản mày đâu.”“Đừng đừng đừng, anh Hùng, em đúng là mồm thối, anh tha cho em đi!”Tên đàn ông được gọi là Hầu Tử hoảng sợ cầu xin tha thứ, dáng vẻ không hề có khí khái khiến lão Hùng cười nhạo một tiếng, biết đám này đúng là không làm được việc lớn.May mắn là khi làm xong đơn hàng lớn của thành phố Giang Lâm, mấy người bọn họ sẽ hoàn toàn giải tán.Đến lúc đó, tiền kiếm được cũng đủ cho hắn ta tùy ý tiêu xài, nếu như tiêu hết? Vậy thì cứ tiếp tục công việc cũ là được.Dù sao thì đi đâu cũng có “hàng hóa”!Vừa nghĩ tới tiền phiếu sắp tới tay, tinh thần lão Hùng cũng theo đó phấn khởi lên, hiện giờ chỉ còn lại có hai “món hàng” là Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều.Mặc dù Lưu Tư Viễn dùng tiền ủy thác đánh gãy chân Cố Kỳ Việt nhưng dù sao cũng phải vận dụng tối đa mới được.Cơ thể khỏe mạnh như vậy bị tàn phế cũng thật đáng tiếc.Trực tiếp mang đi bán. Thợ mỏ làm lao động khổ sai, bên kia thích đàn ông cường tráng có thể làm việc.Về phần người phụ nữ Thẩm Triều Triều này thì càng dễ ra tay, bán đi cùng với “hàng” mà bọn họ có được trong khoảng thời gian này, cũng là nguồn tiền chính của bọn họ lần này.“Là thằng cháu trai Lưu Tư Viễn kia tìm bọn mày tới đây đúng chứ! Nó cho bao nhiêu tiền, tao có thể ra gấp ba.”Cố Kỳ Việt thông minh lập tức tìm ra chân tướng từ trong đôi câu vài lời của Hầu Tử, anh mở miệng thương lượng, tiền mất rồi thì còn có thể kiếm lại, nhưng con người thì không thể xảy ra chuyện gì được.Nếu chỉ có một mình Cố Kỳ Việt, anh chắc chắn sẽ không nén giận.Đánh một trận là xong.Nhưng tình huống hiện tại không cho phép, sự an toàn của Thẩm Triều Triều phải được đặt lên hàng đầu.Nhưng Cố Kỳ Việt vẫn nghĩ đơn giản cho nhóm người này, trước mắt có món hàng hấp dẫn lớn hơn nữa đang bày ra đó thì làm sao bọn họ có thể để ý tới dưa vẹo táo nứt này, lão Hùng ngược lại cười cười với anh, trên mặt bày ra dáng vẻ khổ não.DTV“Mày đã đoán ra thì tao cũng không giấu giếm mày nữa, đúng là Lưu Tư Viễn dùng tiền mời bọn tao đến dạy dỗ mày một trận, bọn tao đều là người có nguyên tắc, đó là không thể tạm thời đổi ý, cho nên mày cứ ngoan ngoãn đứng đó để bọn tao đánh một trận là chuyện này coi như xong.”Có thể dễ dàng giải quyết, Cố Kỳ Việt cần gì phải dùng cứng chọi cứng.Dù sao anh trông cũng giống một tên khó chơi, không dễ đối phó.Thế nhưng, không đợi Cố Kỳ Việt há miệng trả lời, Thẩm Triều Triều đã lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, trong mắt tràn đầy lo lắng bất an, sau đó dồn dập nói: “Đừng tin, bọn họ đã từng ngồi ở ngoài cửa nhà họ Cố chờ tôi ra ngoài để bắt cóc.”Vừa nghe xong lời này, đôi mắt Cố Kỳ Việt trầm xuống, anh không ngờ đối phương còn từng đến nhà họ Cố.Mà mấy người lão Hùng đứng đối diện hai người cách đó không xa đương nhiên cũng nghe được câu nói của Thẩm Triều Triều, lão Hùng tiếc nuối thở dài một hơi, còn tưởng rằng có thể thoải mái giải quyết mục tiêu!Vậy là không được rồi.Nhưng...

Lời nói không giữ mồm giữ miệng này khiến sắc mặt lão Hùng sa sầm.

Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm tên đàn ông vừa nói chuyện, cho dù không mở miệng nhưng áp lực mạnh mẽ lại theo đó mà đến, khiến cho tên đàn ông kia hậm hực ngậm miệng lại, không dám tiếp tục beep beep nữa.

Nhưng cho dù là thế, lão Hùng cũng không tha cho gã: “Hầu Tử, nếu như mày cũng muốn đi theo Tiếu Tử thì đi đi, tao không ngăn cản mày đâu.”

“Đừng đừng đừng, anh Hùng, em đúng là mồm thối, anh tha cho em đi!”

Tên đàn ông được gọi là Hầu Tử hoảng sợ cầu xin tha thứ, dáng vẻ không hề có khí khái khiến lão Hùng cười nhạo một tiếng, biết đám này đúng là không làm được việc lớn.

May mắn là khi làm xong đơn hàng lớn của thành phố Giang Lâm, mấy người bọn họ sẽ hoàn toàn giải tán.

Đến lúc đó, tiền kiếm được cũng đủ cho hắn ta tùy ý tiêu xài, nếu như tiêu hết? Vậy thì cứ tiếp tục công việc cũ là được.

Dù sao thì đi đâu cũng có “hàng hóa”!

Vừa nghĩ tới tiền phiếu sắp tới tay, tinh thần lão Hùng cũng theo đó phấn khởi lên, hiện giờ chỉ còn lại có hai “món hàng” là Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều.

Mặc dù Lưu Tư Viễn dùng tiền ủy thác đánh gãy chân Cố Kỳ Việt nhưng dù sao cũng phải vận dụng tối đa mới được.

Cơ thể khỏe mạnh như vậy bị tàn phế cũng thật đáng tiếc.

Trực tiếp mang đi bán. Thợ mỏ làm lao động khổ sai, bên kia thích đàn ông cường tráng có thể làm việc.

Về phần người phụ nữ Thẩm Triều Triều này thì càng dễ ra tay, bán đi cùng với “hàng” mà bọn họ có được trong khoảng thời gian này, cũng là nguồn tiền chính của bọn họ lần này.

“Là thằng cháu trai Lưu Tư Viễn kia tìm bọn mày tới đây đúng chứ! Nó cho bao nhiêu tiền, tao có thể ra gấp ba.”

Cố Kỳ Việt thông minh lập tức tìm ra chân tướng từ trong đôi câu vài lời của Hầu Tử, anh mở miệng thương lượng, tiền mất rồi thì còn có thể kiếm lại, nhưng con người thì không thể xảy ra chuyện gì được.

Nếu chỉ có một mình Cố Kỳ Việt, anh chắc chắn sẽ không nén giận.

Đánh một trận là xong.

Nhưng tình huống hiện tại không cho phép, sự an toàn của Thẩm Triều Triều phải được đặt lên hàng đầu.

Nhưng Cố Kỳ Việt vẫn nghĩ đơn giản cho nhóm người này, trước mắt có món hàng hấp dẫn lớn hơn nữa đang bày ra đó thì làm sao bọn họ có thể để ý tới dưa vẹo táo nứt này, lão Hùng ngược lại cười cười với anh, trên mặt bày ra dáng vẻ khổ não.

DTV

“Mày đã đoán ra thì tao cũng không giấu giếm mày nữa, đúng là Lưu Tư Viễn dùng tiền mời bọn tao đến dạy dỗ mày một trận, bọn tao đều là người có nguyên tắc, đó là không thể tạm thời đổi ý, cho nên mày cứ ngoan ngoãn đứng đó để bọn tao đánh một trận là chuyện này coi như xong.”

Có thể dễ dàng giải quyết, Cố Kỳ Việt cần gì phải dùng cứng chọi cứng.

Dù sao anh trông cũng giống một tên khó chơi, không dễ đối phó.

Thế nhưng, không đợi Cố Kỳ Việt há miệng trả lời, Thẩm Triều Triều đã lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, trong mắt tràn đầy lo lắng bất an, sau đó dồn dập nói: “Đừng tin, bọn họ đã từng ngồi ở ngoài cửa nhà họ Cố chờ tôi ra ngoài để bắt cóc.”

Vừa nghe xong lời này, đôi mắt Cố Kỳ Việt trầm xuống, anh không ngờ đối phương còn từng đến nhà họ Cố.

Mà mấy người lão Hùng đứng đối diện hai người cách đó không xa đương nhiên cũng nghe được câu nói của Thẩm Triều Triều, lão Hùng tiếc nuối thở dài một hơi, còn tưởng rằng có thể thoải mái giải quyết mục tiêu!

Vậy là không được rồi.

Nhưng...

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Lời nói không giữ mồm giữ miệng này khiến sắc mặt lão Hùng sa sầm.Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm tên đàn ông vừa nói chuyện, cho dù không mở miệng nhưng áp lực mạnh mẽ lại theo đó mà đến, khiến cho tên đàn ông kia hậm hực ngậm miệng lại, không dám tiếp tục beep beep nữa.Nhưng cho dù là thế, lão Hùng cũng không tha cho gã: “Hầu Tử, nếu như mày cũng muốn đi theo Tiếu Tử thì đi đi, tao không ngăn cản mày đâu.”“Đừng đừng đừng, anh Hùng, em đúng là mồm thối, anh tha cho em đi!”Tên đàn ông được gọi là Hầu Tử hoảng sợ cầu xin tha thứ, dáng vẻ không hề có khí khái khiến lão Hùng cười nhạo một tiếng, biết đám này đúng là không làm được việc lớn.May mắn là khi làm xong đơn hàng lớn của thành phố Giang Lâm, mấy người bọn họ sẽ hoàn toàn giải tán.Đến lúc đó, tiền kiếm được cũng đủ cho hắn ta tùy ý tiêu xài, nếu như tiêu hết? Vậy thì cứ tiếp tục công việc cũ là được.Dù sao thì đi đâu cũng có “hàng hóa”!Vừa nghĩ tới tiền phiếu sắp tới tay, tinh thần lão Hùng cũng theo đó phấn khởi lên, hiện giờ chỉ còn lại có hai “món hàng” là Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều.Mặc dù Lưu Tư Viễn dùng tiền ủy thác đánh gãy chân Cố Kỳ Việt nhưng dù sao cũng phải vận dụng tối đa mới được.Cơ thể khỏe mạnh như vậy bị tàn phế cũng thật đáng tiếc.Trực tiếp mang đi bán. Thợ mỏ làm lao động khổ sai, bên kia thích đàn ông cường tráng có thể làm việc.Về phần người phụ nữ Thẩm Triều Triều này thì càng dễ ra tay, bán đi cùng với “hàng” mà bọn họ có được trong khoảng thời gian này, cũng là nguồn tiền chính của bọn họ lần này.“Là thằng cháu trai Lưu Tư Viễn kia tìm bọn mày tới đây đúng chứ! Nó cho bao nhiêu tiền, tao có thể ra gấp ba.”Cố Kỳ Việt thông minh lập tức tìm ra chân tướng từ trong đôi câu vài lời của Hầu Tử, anh mở miệng thương lượng, tiền mất rồi thì còn có thể kiếm lại, nhưng con người thì không thể xảy ra chuyện gì được.Nếu chỉ có một mình Cố Kỳ Việt, anh chắc chắn sẽ không nén giận.Đánh một trận là xong.Nhưng tình huống hiện tại không cho phép, sự an toàn của Thẩm Triều Triều phải được đặt lên hàng đầu.Nhưng Cố Kỳ Việt vẫn nghĩ đơn giản cho nhóm người này, trước mắt có món hàng hấp dẫn lớn hơn nữa đang bày ra đó thì làm sao bọn họ có thể để ý tới dưa vẹo táo nứt này, lão Hùng ngược lại cười cười với anh, trên mặt bày ra dáng vẻ khổ não.DTV“Mày đã đoán ra thì tao cũng không giấu giếm mày nữa, đúng là Lưu Tư Viễn dùng tiền mời bọn tao đến dạy dỗ mày một trận, bọn tao đều là người có nguyên tắc, đó là không thể tạm thời đổi ý, cho nên mày cứ ngoan ngoãn đứng đó để bọn tao đánh một trận là chuyện này coi như xong.”Có thể dễ dàng giải quyết, Cố Kỳ Việt cần gì phải dùng cứng chọi cứng.Dù sao anh trông cũng giống một tên khó chơi, không dễ đối phó.Thế nhưng, không đợi Cố Kỳ Việt há miệng trả lời, Thẩm Triều Triều đã lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, trong mắt tràn đầy lo lắng bất an, sau đó dồn dập nói: “Đừng tin, bọn họ đã từng ngồi ở ngoài cửa nhà họ Cố chờ tôi ra ngoài để bắt cóc.”Vừa nghe xong lời này, đôi mắt Cố Kỳ Việt trầm xuống, anh không ngờ đối phương còn từng đến nhà họ Cố.Mà mấy người lão Hùng đứng đối diện hai người cách đó không xa đương nhiên cũng nghe được câu nói của Thẩm Triều Triều, lão Hùng tiếc nuối thở dài một hơi, còn tưởng rằng có thể thoải mái giải quyết mục tiêu!Vậy là không được rồi.Nhưng...

Chương 92: Chương 92