Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 99: Chương 99

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi hắn ta bị Thẩm Triều Triều đánh ngất, lão Hùng đã bại dưới tay thằng nhóc Cố Kỳ Việt kia à? Không đời nào!Đầu Dẹp hoàn toàn không tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, lão Hùng mạnh mẽ hung hãn ở trong mắt hắn ta bây giờ đang nằm bên cạnh giống như đã chết, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.Đầu Dẹp giờ mới biết bọn chúng không thể thoát được.Bởi vậy khi cảnh sát chen vào trong đám đông, hắn ta cũng bất chấp miệng vết thương đau đớn mà lảo đảo chui qua người bên cạnh, muốn chạy ra ngoài.“Bọn buôn người muốn chạy trốn, mọi người mau bắt hắn ta lại!”Nhưng theo dân chúng nhiệt tình vung tay hô to, Đầu Dẹp nửa bước khó đi như lâm vào vũng bùn, cảnh sát cũng không có đất dụng võ, sau một phút, Đầu Dẹp trực tiếp bị mọi người ***** áo làm dây thừng trói gô, áp giải đến trước mặt cảnh sát.Trong quá trình áp giải, anh một quyền, tôi một cước, len lén đánh cho đã.Vì thế chỉ trong một khoảng cách ngắn ngủi, lúc nhìn thấy lại Đầu Dẹp thì hắn ta đã bị đánh cho không ra dáng người, ngay cả răng cũng bị đánh rụng mấy cái, mặt mũi bầm dập trông vô cùng thê thảm.Thấy vậy, cảnh sát yên lặng dời tầm mắt, chỉ cho rằng quần chúng quá mức kích động, nhưng động tác trên tay lại nhanh chóng bắt được Đầu Dẹp, sau đó cao giọng hô về phía mọi người vây xem: “Vất vả cho mọi người rồi, chúng tôi sẽ không để người tốt chịu thiệt, nhưng cũng sẽ không buông tha người xấu, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi kết quả điều tra!”Trong mấy cảnh sát, cảnh sát Chu liếc mắt một cái đã thấy được Cố Kỳ Việt, sau khi anh và Thẩm Triều Triều bị đám người đẩy ra thì cũng không định chen vào lại nữa, dù sao mấy người lão Hùng đều đang ở ngay dưới mí mắt, không thể chạy thoát.Cố Kỳ Việt biết Thẩm Triều Triều đặc biệt sợ đám đông, tuy trông anh lơ đễnh nhưng thân thể cũng thành thật chắn ở phía trước cô, tránh để cô tiếp xúc cùng người khác.Anh còn không quên nói: “Đeo khăn quàng cổ xong rồi, có tôi che giúp cô, nhiều người không nhìn thấy cô đâu.”Quả thật như thế, dưới sự che chắn của thân hình cao lớn của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều như cây nấm nhỏ trong bóng tối, không dễ thấy chút nào, bởi vậy dù cho quần chúng xung quanh có rất nhiều người, cô cũng không hoảng sợ và run rẩy như trước hoặc không thể hô hấp.Thẩm Triều Triều lặng lẽ đưa tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, ngước mắt nhìn tấm lưng rộng lớn, trên áo sơ mi màu lam lưu lại vết m.á.u là bằng chứng anh phấn đấu quên mình để cứu cô.Bởi vậy đã mang đến cho cô cảm giác an toàn, nhanh chóng xua tan cảm xúc tiêu cực.Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cúi đầu, tựa trán vào lưng Cố Kỳ Việt, im lặng khôi phục thể lực để chân mình không còn nhũn ra nữa.Những gì đã trải qua hôm nay thật kỳ diệu.Đó là sự phát triển mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.Dù sao đây đã là cái đầu thứ hai bị cô đập vỡ rồi!Mặc dù trước đó cô đã từng nghĩ tới... Trong lúc nguy cấp, tiềm lực của con người là vô hạn, nhưng có thể phát huy vượt xa người thường cũng khiến người ta vô cùng bất ngờ và có Cố Kỳ Việt ở phía trước hấp dẫn sự chú ý mới giúp cô có thể đánh lén thành công.DTVKhi Thẩm Triều Triều yên lặng kiểm kê lại những gì đã trải qua hôm nay, cô không chút khách sáo nào mà biểu đạt cảm giác thân cận khiến thân thể Cố Kỳ Việt cứng ngắc, đôi mắt hoa đào hiện lên vài phần xấu hổ, sao Thẩm Triều Triều bây giờ lại như vậy chứ!

Sau khi hắn ta bị Thẩm Triều Triều đánh ngất, lão Hùng đã bại dưới tay thằng nhóc Cố Kỳ Việt kia à? Không đời nào!

Đầu Dẹp hoàn toàn không tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, lão Hùng mạnh mẽ hung hãn ở trong mắt hắn ta bây giờ đang nằm bên cạnh giống như đã chết, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Đầu Dẹp giờ mới biết bọn chúng không thể thoát được.

Bởi vậy khi cảnh sát chen vào trong đám đông, hắn ta cũng bất chấp miệng vết thương đau đớn mà lảo đảo chui qua người bên cạnh, muốn chạy ra ngoài.

“Bọn buôn người muốn chạy trốn, mọi người mau bắt hắn ta lại!”

Nhưng theo dân chúng nhiệt tình vung tay hô to, Đầu Dẹp nửa bước khó đi như lâm vào vũng bùn, cảnh sát cũng không có đất dụng võ, sau một phút, Đầu Dẹp trực tiếp bị mọi người ***** áo làm dây thừng trói gô, áp giải đến trước mặt cảnh sát.

Trong quá trình áp giải, anh một quyền, tôi một cước, len lén đánh cho đã.

Vì thế chỉ trong một khoảng cách ngắn ngủi, lúc nhìn thấy lại Đầu Dẹp thì hắn ta đã bị đánh cho không ra dáng người, ngay cả răng cũng bị đánh rụng mấy cái, mặt mũi bầm dập trông vô cùng thê thảm.

Thấy vậy, cảnh sát yên lặng dời tầm mắt, chỉ cho rằng quần chúng quá mức kích động, nhưng động tác trên tay lại nhanh chóng bắt được Đầu Dẹp, sau đó cao giọng hô về phía mọi người vây xem: “Vất vả cho mọi người rồi, chúng tôi sẽ không để người tốt chịu thiệt, nhưng cũng sẽ không buông tha người xấu, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi kết quả điều tra!”

Trong mấy cảnh sát, cảnh sát Chu liếc mắt một cái đã thấy được Cố Kỳ Việt, sau khi anh và Thẩm Triều Triều bị đám người đẩy ra thì cũng không định chen vào lại nữa, dù sao mấy người lão Hùng đều đang ở ngay dưới mí mắt, không thể chạy thoát.

Cố Kỳ Việt biết Thẩm Triều Triều đặc biệt sợ đám đông, tuy trông anh lơ đễnh nhưng thân thể cũng thành thật chắn ở phía trước cô, tránh để cô tiếp xúc cùng người khác.

Anh còn không quên nói: “Đeo khăn quàng cổ xong rồi, có tôi che giúp cô, nhiều người không nhìn thấy cô đâu.”

Quả thật như thế, dưới sự che chắn của thân hình cao lớn của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều như cây nấm nhỏ trong bóng tối, không dễ thấy chút nào, bởi vậy dù cho quần chúng xung quanh có rất nhiều người, cô cũng không hoảng sợ và run rẩy như trước hoặc không thể hô hấp.

Thẩm Triều Triều lặng lẽ đưa tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, ngước mắt nhìn tấm lưng rộng lớn, trên áo sơ mi màu lam lưu lại vết m.á.u là bằng chứng anh phấn đấu quên mình để cứu cô.

Bởi vậy đã mang đến cho cô cảm giác an toàn, nhanh chóng xua tan cảm xúc tiêu cực.

Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cúi đầu, tựa trán vào lưng Cố Kỳ Việt, im lặng khôi phục thể lực để chân mình không còn nhũn ra nữa.

Những gì đã trải qua hôm nay thật kỳ diệu.

Đó là sự phát triển mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.

Dù sao đây đã là cái đầu thứ hai bị cô đập vỡ rồi!

Mặc dù trước đó cô đã từng nghĩ tới... Trong lúc nguy cấp, tiềm lực của con người là vô hạn, nhưng có thể phát huy vượt xa người thường cũng khiến người ta vô cùng bất ngờ và có Cố Kỳ Việt ở phía trước hấp dẫn sự chú ý mới giúp cô có thể đánh lén thành công.

DTV

Khi Thẩm Triều Triều yên lặng kiểm kê lại những gì đã trải qua hôm nay, cô không chút khách sáo nào mà biểu đạt cảm giác thân cận khiến thân thể Cố Kỳ Việt cứng ngắc, đôi mắt hoa đào hiện lên vài phần xấu hổ, sao Thẩm Triều Triều bây giờ lại như vậy chứ!

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi hắn ta bị Thẩm Triều Triều đánh ngất, lão Hùng đã bại dưới tay thằng nhóc Cố Kỳ Việt kia à? Không đời nào!Đầu Dẹp hoàn toàn không tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt, lão Hùng mạnh mẽ hung hãn ở trong mắt hắn ta bây giờ đang nằm bên cạnh giống như đã chết, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.Đầu Dẹp giờ mới biết bọn chúng không thể thoát được.Bởi vậy khi cảnh sát chen vào trong đám đông, hắn ta cũng bất chấp miệng vết thương đau đớn mà lảo đảo chui qua người bên cạnh, muốn chạy ra ngoài.“Bọn buôn người muốn chạy trốn, mọi người mau bắt hắn ta lại!”Nhưng theo dân chúng nhiệt tình vung tay hô to, Đầu Dẹp nửa bước khó đi như lâm vào vũng bùn, cảnh sát cũng không có đất dụng võ, sau một phút, Đầu Dẹp trực tiếp bị mọi người ***** áo làm dây thừng trói gô, áp giải đến trước mặt cảnh sát.Trong quá trình áp giải, anh một quyền, tôi một cước, len lén đánh cho đã.Vì thế chỉ trong một khoảng cách ngắn ngủi, lúc nhìn thấy lại Đầu Dẹp thì hắn ta đã bị đánh cho không ra dáng người, ngay cả răng cũng bị đánh rụng mấy cái, mặt mũi bầm dập trông vô cùng thê thảm.Thấy vậy, cảnh sát yên lặng dời tầm mắt, chỉ cho rằng quần chúng quá mức kích động, nhưng động tác trên tay lại nhanh chóng bắt được Đầu Dẹp, sau đó cao giọng hô về phía mọi người vây xem: “Vất vả cho mọi người rồi, chúng tôi sẽ không để người tốt chịu thiệt, nhưng cũng sẽ không buông tha người xấu, xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi kết quả điều tra!”Trong mấy cảnh sát, cảnh sát Chu liếc mắt một cái đã thấy được Cố Kỳ Việt, sau khi anh và Thẩm Triều Triều bị đám người đẩy ra thì cũng không định chen vào lại nữa, dù sao mấy người lão Hùng đều đang ở ngay dưới mí mắt, không thể chạy thoát.Cố Kỳ Việt biết Thẩm Triều Triều đặc biệt sợ đám đông, tuy trông anh lơ đễnh nhưng thân thể cũng thành thật chắn ở phía trước cô, tránh để cô tiếp xúc cùng người khác.Anh còn không quên nói: “Đeo khăn quàng cổ xong rồi, có tôi che giúp cô, nhiều người không nhìn thấy cô đâu.”Quả thật như thế, dưới sự che chắn của thân hình cao lớn của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều như cây nấm nhỏ trong bóng tối, không dễ thấy chút nào, bởi vậy dù cho quần chúng xung quanh có rất nhiều người, cô cũng không hoảng sợ và run rẩy như trước hoặc không thể hô hấp.Thẩm Triều Triều lặng lẽ đưa tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, ngước mắt nhìn tấm lưng rộng lớn, trên áo sơ mi màu lam lưu lại vết m.á.u là bằng chứng anh phấn đấu quên mình để cứu cô.Bởi vậy đã mang đến cho cô cảm giác an toàn, nhanh chóng xua tan cảm xúc tiêu cực.Thẩm Triều Triều nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cúi đầu, tựa trán vào lưng Cố Kỳ Việt, im lặng khôi phục thể lực để chân mình không còn nhũn ra nữa.Những gì đã trải qua hôm nay thật kỳ diệu.Đó là sự phát triển mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.Dù sao đây đã là cái đầu thứ hai bị cô đập vỡ rồi!Mặc dù trước đó cô đã từng nghĩ tới... Trong lúc nguy cấp, tiềm lực của con người là vô hạn, nhưng có thể phát huy vượt xa người thường cũng khiến người ta vô cùng bất ngờ và có Cố Kỳ Việt ở phía trước hấp dẫn sự chú ý mới giúp cô có thể đánh lén thành công.DTVKhi Thẩm Triều Triều yên lặng kiểm kê lại những gì đã trải qua hôm nay, cô không chút khách sáo nào mà biểu đạt cảm giác thân cận khiến thân thể Cố Kỳ Việt cứng ngắc, đôi mắt hoa đào hiện lên vài phần xấu hổ, sao Thẩm Triều Triều bây giờ lại như vậy chứ!

Chương 99: Chương 99