Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 101: Chương 101
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi rời khỏi đồn công an, bởi vì Thẩm Triều Triều kiên trì nên Cố Kỳ Việt vốn muốn tự mình xử lý vết thương không thể không đến bệnh viện một chuyến, để bác sĩ kiểm tra vết thương và chữa trị.Hai người ăn ý không đến bệnh viện của Diệp Phương, đợi đến khi bác sĩ khâu lại vết thương và kê đơn thuốc xong xuôi, lúc này đã là hai giờ chiều, Cố Kỳ Việt mặc áo sơ mi mới mua từ cửa hàng bách hóa, bỏ ống tay áo xuống để có thể che đi vết thương.Áo sơ mi màu trắng bán ở trung tâm thương mại rất bình thường, nhưng mặc trên người Cố Kỳ Việt vai rộng eo nhỏ lại lập tức làm nổi bật dáng áo.Đi trên đường cái cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, khiến Cố Kỳ thấy phiền không chịu được.Thân phận ác bá của anh trước kia khiến người ta sợ hãi không dám nhìn nhiều, mà bây giờ lại anh mặc áo sơ mi trắng vô cùng thu hút ánh nhìn.Thấy lại có bóng người nhìn qua như xem khỉ, Cố Kỳ Việt cắn răng, sau đó nắm lấy cánh tay Thẩm Triều Triều rồi trực tiếp kéo cô chạy bộ về nhà.“Cố Kỳ Việt, vết thương của anh...”“Không sao, không c.h.ế.t được.”DTVGiọng của Thẩm Triều Triều biến mất trong tiếng gió, thể chất của cô không kém, hơn nữa Cố Kỳ Việt cũng không chạy rất nhanh, mà là đi tới với tốc độ đều đặn để Thẩm Triều Triều cũng có thể theo kịp.Mà trong lúc cô chạy bộ thoải mái, cảm giác sợ hãi khi trải qua nguy hiểm lúc trước cũng hoàn toàn bị gió cuốn bay.Đến khi về đến nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều đã chạy rất nhiều nhưng tinh thần cũng rất phấn khởi, khăn quàng cổ che mặt bị kéo xuống một đoạn, để lộ đôi mắt hạnh cực kỳ lóe sáng.Khi đôi mắt tràn đầy vui mừng của cô nhìn về phía Cố Kỳ Việt, tầm mắt hai người đối diện nhau, không bao lâu sau đã khiến Cố Kỳ Việt cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không dám tiếp tục đối diện nữa.Vành tai anh đỏ rực.Trong lòng anh còn suy nghĩ tại sao mắt cô lại sáng như vậy làm gì, thật xinh đẹp...Chờ một chút, Thẩm Triều Triều là muốn dùng d.a.o mềm cắt thịt, nước ấm nấu ếch xanh khiến anh tê liệt, không được, anh đã đưa ra quyết định rồi, tuyệt đối không thể thay đổi.Anh nhất định phải ly hôn!Tuy không biết vì sao Cố Kỳ Việt đột nhiên im lặng, nhưng nhìn dáng vẻ tay sắp cùng chân của anh, Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.Đàn ông thật sự rất khó hiểu!Sau khi trở về nhà họ Cố, chỉ thấy Vương Thải Hà lo lắng chờ đợi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc hỏi: “Hai người các con đi đâu mà cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng, làm bà thật sự lo muốn chết.”Vương Thải Hà nói chuyện còn không quên giơ tay vỗ lên người Cố Kỳ Việt vài cái, kết quả động tác trên tay còn chưa dừng lại thì đã bị Thẩm Triều Triều ngăn cản.Thẩm Triều Triều cẩn thận che chở cánh tay bị thương của Cố Kỳ Việt, không chú ý tới nét mặt ngây ngốc của anh, vội vàng nói: “Bà nội, tay Cố Kỳ Việt... bị thương rồi!”“Hả? Bị thương?”Vương Thải Hà giật mình, ngay sau đó bà ấy xắn ống tay áo của Cố Kỳ Việt lên, kết quả chỉ thấy vết thương đã được băng bó khiến bà ấy nhíu mày, vội vàng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Về việc này, Cố Kỳ Việt không quen lắm với sự chăm sóc của Thẩm Triều Triều cũng không tính giấu giếm, tự thuật sơ qua một lần.Đồng thời không quên nhắc tới “chuyện tốt” mà Lưu Tư Viễn làm!Quả nhiên, khi nghe thấy Lưu Tư Viễn thuê người đánh anh, bà ấy đã rất tức giận, hơi thở có chút gấp, sau đó lập tức lên lầu hai gọi điện thoại, bảo Cố Hằng và Diệp Phương về nhà hết.
Sau khi rời khỏi đồn công an, bởi vì Thẩm Triều Triều kiên trì nên Cố Kỳ Việt vốn muốn tự mình xử lý vết thương không thể không đến bệnh viện một chuyến, để bác sĩ kiểm tra vết thương và chữa trị.
Hai người ăn ý không đến bệnh viện của Diệp Phương, đợi đến khi bác sĩ khâu lại vết thương và kê đơn thuốc xong xuôi, lúc này đã là hai giờ chiều, Cố Kỳ Việt mặc áo sơ mi mới mua từ cửa hàng bách hóa, bỏ ống tay áo xuống để có thể che đi vết thương.
Áo sơ mi màu trắng bán ở trung tâm thương mại rất bình thường, nhưng mặc trên người Cố Kỳ Việt vai rộng eo nhỏ lại lập tức làm nổi bật dáng áo.
Đi trên đường cái cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, khiến Cố Kỳ thấy phiền không chịu được.
Thân phận ác bá của anh trước kia khiến người ta sợ hãi không dám nhìn nhiều, mà bây giờ lại anh mặc áo sơ mi trắng vô cùng thu hút ánh nhìn.
Thấy lại có bóng người nhìn qua như xem khỉ, Cố Kỳ Việt cắn răng, sau đó nắm lấy cánh tay Thẩm Triều Triều rồi trực tiếp kéo cô chạy bộ về nhà.
“Cố Kỳ Việt, vết thương của anh...”
“Không sao, không c.h.ế.t được.”
DTV
Giọng của Thẩm Triều Triều biến mất trong tiếng gió, thể chất của cô không kém, hơn nữa Cố Kỳ Việt cũng không chạy rất nhanh, mà là đi tới với tốc độ đều đặn để Thẩm Triều Triều cũng có thể theo kịp.
Mà trong lúc cô chạy bộ thoải mái, cảm giác sợ hãi khi trải qua nguy hiểm lúc trước cũng hoàn toàn bị gió cuốn bay.
Đến khi về đến nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều đã chạy rất nhiều nhưng tinh thần cũng rất phấn khởi, khăn quàng cổ che mặt bị kéo xuống một đoạn, để lộ đôi mắt hạnh cực kỳ lóe sáng.
Khi đôi mắt tràn đầy vui mừng của cô nhìn về phía Cố Kỳ Việt, tầm mắt hai người đối diện nhau, không bao lâu sau đã khiến Cố Kỳ Việt cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không dám tiếp tục đối diện nữa.
Vành tai anh đỏ rực.
Trong lòng anh còn suy nghĩ tại sao mắt cô lại sáng như vậy làm gì, thật xinh đẹp...
Chờ một chút, Thẩm Triều Triều là muốn dùng d.a.o mềm cắt thịt, nước ấm nấu ếch xanh khiến anh tê liệt, không được, anh đã đưa ra quyết định rồi, tuyệt đối không thể thay đổi.
Anh nhất định phải ly hôn!
Tuy không biết vì sao Cố Kỳ Việt đột nhiên im lặng, nhưng nhìn dáng vẻ tay sắp cùng chân của anh, Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đàn ông thật sự rất khó hiểu!
Sau khi trở về nhà họ Cố, chỉ thấy Vương Thải Hà lo lắng chờ đợi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc hỏi: “Hai người các con đi đâu mà cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng, làm bà thật sự lo muốn chết.”
Vương Thải Hà nói chuyện còn không quên giơ tay vỗ lên người Cố Kỳ Việt vài cái, kết quả động tác trên tay còn chưa dừng lại thì đã bị Thẩm Triều Triều ngăn cản.
Thẩm Triều Triều cẩn thận che chở cánh tay bị thương của Cố Kỳ Việt, không chú ý tới nét mặt ngây ngốc của anh, vội vàng nói: “Bà nội, tay Cố Kỳ Việt... bị thương rồi!”
“Hả? Bị thương?”
Vương Thải Hà giật mình, ngay sau đó bà ấy xắn ống tay áo của Cố Kỳ Việt lên, kết quả chỉ thấy vết thương đã được băng bó khiến bà ấy nhíu mày, vội vàng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Về việc này, Cố Kỳ Việt không quen lắm với sự chăm sóc của Thẩm Triều Triều cũng không tính giấu giếm, tự thuật sơ qua một lần.
Đồng thời không quên nhắc tới “chuyện tốt” mà Lưu Tư Viễn làm!
Quả nhiên, khi nghe thấy Lưu Tư Viễn thuê người đánh anh, bà ấy đã rất tức giận, hơi thở có chút gấp, sau đó lập tức lên lầu hai gọi điện thoại, bảo Cố Hằng và Diệp Phương về nhà hết.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi rời khỏi đồn công an, bởi vì Thẩm Triều Triều kiên trì nên Cố Kỳ Việt vốn muốn tự mình xử lý vết thương không thể không đến bệnh viện một chuyến, để bác sĩ kiểm tra vết thương và chữa trị.Hai người ăn ý không đến bệnh viện của Diệp Phương, đợi đến khi bác sĩ khâu lại vết thương và kê đơn thuốc xong xuôi, lúc này đã là hai giờ chiều, Cố Kỳ Việt mặc áo sơ mi mới mua từ cửa hàng bách hóa, bỏ ống tay áo xuống để có thể che đi vết thương.Áo sơ mi màu trắng bán ở trung tâm thương mại rất bình thường, nhưng mặc trên người Cố Kỳ Việt vai rộng eo nhỏ lại lập tức làm nổi bật dáng áo.Đi trên đường cái cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, khiến Cố Kỳ thấy phiền không chịu được.Thân phận ác bá của anh trước kia khiến người ta sợ hãi không dám nhìn nhiều, mà bây giờ lại anh mặc áo sơ mi trắng vô cùng thu hút ánh nhìn.Thấy lại có bóng người nhìn qua như xem khỉ, Cố Kỳ Việt cắn răng, sau đó nắm lấy cánh tay Thẩm Triều Triều rồi trực tiếp kéo cô chạy bộ về nhà.“Cố Kỳ Việt, vết thương của anh...”“Không sao, không c.h.ế.t được.”DTVGiọng của Thẩm Triều Triều biến mất trong tiếng gió, thể chất của cô không kém, hơn nữa Cố Kỳ Việt cũng không chạy rất nhanh, mà là đi tới với tốc độ đều đặn để Thẩm Triều Triều cũng có thể theo kịp.Mà trong lúc cô chạy bộ thoải mái, cảm giác sợ hãi khi trải qua nguy hiểm lúc trước cũng hoàn toàn bị gió cuốn bay.Đến khi về đến nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều đã chạy rất nhiều nhưng tinh thần cũng rất phấn khởi, khăn quàng cổ che mặt bị kéo xuống một đoạn, để lộ đôi mắt hạnh cực kỳ lóe sáng.Khi đôi mắt tràn đầy vui mừng của cô nhìn về phía Cố Kỳ Việt, tầm mắt hai người đối diện nhau, không bao lâu sau đã khiến Cố Kỳ Việt cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không dám tiếp tục đối diện nữa.Vành tai anh đỏ rực.Trong lòng anh còn suy nghĩ tại sao mắt cô lại sáng như vậy làm gì, thật xinh đẹp...Chờ một chút, Thẩm Triều Triều là muốn dùng d.a.o mềm cắt thịt, nước ấm nấu ếch xanh khiến anh tê liệt, không được, anh đã đưa ra quyết định rồi, tuyệt đối không thể thay đổi.Anh nhất định phải ly hôn!Tuy không biết vì sao Cố Kỳ Việt đột nhiên im lặng, nhưng nhìn dáng vẻ tay sắp cùng chân của anh, Thẩm Triều Triều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.Đàn ông thật sự rất khó hiểu!Sau khi trở về nhà họ Cố, chỉ thấy Vương Thải Hà lo lắng chờ đợi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghiêm túc hỏi: “Hai người các con đi đâu mà cũng không biết nói với người trong nhà một tiếng, làm bà thật sự lo muốn chết.”Vương Thải Hà nói chuyện còn không quên giơ tay vỗ lên người Cố Kỳ Việt vài cái, kết quả động tác trên tay còn chưa dừng lại thì đã bị Thẩm Triều Triều ngăn cản.Thẩm Triều Triều cẩn thận che chở cánh tay bị thương của Cố Kỳ Việt, không chú ý tới nét mặt ngây ngốc của anh, vội vàng nói: “Bà nội, tay Cố Kỳ Việt... bị thương rồi!”“Hả? Bị thương?”Vương Thải Hà giật mình, ngay sau đó bà ấy xắn ống tay áo của Cố Kỳ Việt lên, kết quả chỉ thấy vết thương đã được băng bó khiến bà ấy nhíu mày, vội vàng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Về việc này, Cố Kỳ Việt không quen lắm với sự chăm sóc của Thẩm Triều Triều cũng không tính giấu giếm, tự thuật sơ qua một lần.Đồng thời không quên nhắc tới “chuyện tốt” mà Lưu Tư Viễn làm!Quả nhiên, khi nghe thấy Lưu Tư Viễn thuê người đánh anh, bà ấy đã rất tức giận, hơi thở có chút gấp, sau đó lập tức lên lầu hai gọi điện thoại, bảo Cố Hằng và Diệp Phương về nhà hết.