Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 115: Chương 115
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi nhìn thấy vẻ mặt mê man hiện lên trên mặt Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết mình không nói rõ được, anh giơ tay nhéo sống mũi cao thẳng, cứng nhắc nói: “Dáng người của em không thích hợp mặc loại quần áo này, trở về đổi cái nào rộng rãi hơn chút.”Ngày thường Thẩm Triều Triều ăn mặc rộng thùng thình nên không nhìn ra gì cả.Nhưng hôm nay cô mặc áo sơ mi vừa người lại lập tức làm lộ ra dáng người khiến Cố Kỳ Việt chỉ nhìn vài lần thôi đã không dám nhìn nữa.Vành tai anh ửng đỏ.Rõ ràng là trang phục bình thường của cô nhưng anh cứ luôn có cảm giác hơi dụ dỗ người khác.Dẫn theo một Thẩm Triều Triều như vậy ra ngoài, đừng nói là lén lút điều tra, cho dù cô đeo khẩu trang che mặt thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ trở thành người nổi nhất trong đám đông.Mà sau khi Thẩm Triều Triều nghe anh nói không thích hợp, cô lập tức gật gật đầu, vốn dĩ cũng là cô cố nén học theo cho giống những cô gái khác nhưng lại quá khó khăn.Cô cúi đầu nhìn xuống, căn bản không thấy mũi chân.Vẫn là quần áo rộng thùng thình thích hợp hơn.Cố Kỳ Việt đang nhìn chằm chằm cô, cô bèn theo bản năng nhìn lại, kết quả gương mặt của anh trong nháy mắt nghẹn đến mức đỏ bừng, sau đó anh hung tợn cắn răng, nghĩ rằng người phụ nữ này không biết rụt rè là gì hết.Cố Kỳ Việt nhanh chóng đưa tay đẩy vai Thẩm Triều Triều, bảo cô đi thay quần áo.Chỉ là khi Thẩm Triều Triều xoay người, áo sơ mi phác họa vòng eo nhỏ xíu, yêu kiều vừa tay như một đóa hoa chập chờn, tỏa ra sức hấp dẫn vô hạn với anh.Cố Kỳ Việt đợi đến khi cửa phòng của Thẩm Triều Triều đóng lại mới nhanh chóng vô cảm lấy tạ đá tự chế ra, xuống lầu bắt đầu rèn luyện với tần suất cực nhanh ở trong viện để làm tiêu hao tinh lực dư thừa của mình.Trải qua những năm tháng trong quân khu, có nhiều thứ đã thấm vào trong xương tủy.Chẳng hạn như chuyện rèn luyện này, Cố Kỳ Việt chưa bao giờ ngừng.Hơn nữa nhận đơn sửa chữa ở chợ đen để kiếm tiền, có thể mua được nhiều thịt để ăn đã khiến cơ bắp trên người anh không biến mất, mà trái lại còn càng ngày càng rắn chắc.Bây giờ cách một lớp vải cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng cơ n.g.ự.c và cơ bụng rõ ràng.DTVTrước kia khi rèn luyện, Cố Kỳ Việt chuyên chú tập trung, nhưng lúc này đây, anh lại liên tục thất thần, chỉ cảm thấy tinh lực quá mức dư thừa khiến sức lực cả người anh không có chỗ nào cần dùng tới.Ngay sau đó anh lại hung hăng cắn răng, mặc kệ có phải Thẩm Triều Triều cố ý hay không, nếu như cô còn như vậy nữa, anh cũng muốn phản kích.Anh cũng có một thân hình đẹp.Đến lúc đó cứ tổn thương lẫn nhau đi!Chẳng qua khi nghĩ đến sự to gan của Thẩm Triều Triều đối với anh, Cố Kỳ Việt lại yên lặng thu hồi suy nghĩ vừa rồi.Anh sợ Thẩm Triều Triều không khống chế được mình...Haizzz!Buồn bực.“Em thay xong rồi, đi thôi!”Sau khi Thẩm Triều Triều thay xong quần áo, lần này cô mặc quần áo lao động màu xám, rộng thùng thình không lộ dáng người, Cố Kỳ Việt nhìn thấy cô đi tới mới đưa tay tùy ý ném tạ đá sang một bên.Hoạt động làm nóng người cũng không khiến anh đổ mồ hôi mà sắc mặt chỉ trở nên hồng hào hơn một chút.Nhưng đường nét cơ bắp hiện ra bởi vì rèn luyện vẫn chưa biến mất, cách một lớp quần áo mà vẫn rõ ràng như cũ khiến tầm mắt của Thẩm Triều Triều luôn bị hấp dẫn, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Cố Kỳ Việt thẹn quá hóa giận giơ tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Triều Triều, kéo cô chạy về phía trước.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt mê man hiện lên trên mặt Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết mình không nói rõ được, anh giơ tay nhéo sống mũi cao thẳng, cứng nhắc nói: “Dáng người của em không thích hợp mặc loại quần áo này, trở về đổi cái nào rộng rãi hơn chút.”
Ngày thường Thẩm Triều Triều ăn mặc rộng thùng thình nên không nhìn ra gì cả.
Nhưng hôm nay cô mặc áo sơ mi vừa người lại lập tức làm lộ ra dáng người khiến Cố Kỳ Việt chỉ nhìn vài lần thôi đã không dám nhìn nữa.
Vành tai anh ửng đỏ.
Rõ ràng là trang phục bình thường của cô nhưng anh cứ luôn có cảm giác hơi dụ dỗ người khác.
Dẫn theo một Thẩm Triều Triều như vậy ra ngoài, đừng nói là lén lút điều tra, cho dù cô đeo khẩu trang che mặt thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ trở thành người nổi nhất trong đám đông.
Mà sau khi Thẩm Triều Triều nghe anh nói không thích hợp, cô lập tức gật gật đầu, vốn dĩ cũng là cô cố nén học theo cho giống những cô gái khác nhưng lại quá khó khăn.
Cô cúi đầu nhìn xuống, căn bản không thấy mũi chân.
Vẫn là quần áo rộng thùng thình thích hợp hơn.
Cố Kỳ Việt đang nhìn chằm chằm cô, cô bèn theo bản năng nhìn lại, kết quả gương mặt của anh trong nháy mắt nghẹn đến mức đỏ bừng, sau đó anh hung tợn cắn răng, nghĩ rằng người phụ nữ này không biết rụt rè là gì hết.
Cố Kỳ Việt nhanh chóng đưa tay đẩy vai Thẩm Triều Triều, bảo cô đi thay quần áo.
Chỉ là khi Thẩm Triều Triều xoay người, áo sơ mi phác họa vòng eo nhỏ xíu, yêu kiều vừa tay như một đóa hoa chập chờn, tỏa ra sức hấp dẫn vô hạn với anh.
Cố Kỳ Việt đợi đến khi cửa phòng của Thẩm Triều Triều đóng lại mới nhanh chóng vô cảm lấy tạ đá tự chế ra, xuống lầu bắt đầu rèn luyện với tần suất cực nhanh ở trong viện để làm tiêu hao tinh lực dư thừa của mình.
Trải qua những năm tháng trong quân khu, có nhiều thứ đã thấm vào trong xương tủy.
Chẳng hạn như chuyện rèn luyện này, Cố Kỳ Việt chưa bao giờ ngừng.
Hơn nữa nhận đơn sửa chữa ở chợ đen để kiếm tiền, có thể mua được nhiều thịt để ăn đã khiến cơ bắp trên người anh không biến mất, mà trái lại còn càng ngày càng rắn chắc.
Bây giờ cách một lớp vải cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng cơ n.g.ự.c và cơ bụng rõ ràng.
DTV
Trước kia khi rèn luyện, Cố Kỳ Việt chuyên chú tập trung, nhưng lúc này đây, anh lại liên tục thất thần, chỉ cảm thấy tinh lực quá mức dư thừa khiến sức lực cả người anh không có chỗ nào cần dùng tới.
Ngay sau đó anh lại hung hăng cắn răng, mặc kệ có phải Thẩm Triều Triều cố ý hay không, nếu như cô còn như vậy nữa, anh cũng muốn phản kích.
Anh cũng có một thân hình đẹp.
Đến lúc đó cứ tổn thương lẫn nhau đi!
Chẳng qua khi nghĩ đến sự to gan của Thẩm Triều Triều đối với anh, Cố Kỳ Việt lại yên lặng thu hồi suy nghĩ vừa rồi.
Anh sợ Thẩm Triều Triều không khống chế được mình...
Haizzz!
Buồn bực.
“Em thay xong rồi, đi thôi!”
Sau khi Thẩm Triều Triều thay xong quần áo, lần này cô mặc quần áo lao động màu xám, rộng thùng thình không lộ dáng người, Cố Kỳ Việt nhìn thấy cô đi tới mới đưa tay tùy ý ném tạ đá sang một bên.
Hoạt động làm nóng người cũng không khiến anh đổ mồ hôi mà sắc mặt chỉ trở nên hồng hào hơn một chút.
Nhưng đường nét cơ bắp hiện ra bởi vì rèn luyện vẫn chưa biến mất, cách một lớp quần áo mà vẫn rõ ràng như cũ khiến tầm mắt của Thẩm Triều Triều luôn bị hấp dẫn, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Cố Kỳ Việt thẹn quá hóa giận giơ tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Triều Triều, kéo cô chạy về phía trước.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi nhìn thấy vẻ mặt mê man hiện lên trên mặt Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết mình không nói rõ được, anh giơ tay nhéo sống mũi cao thẳng, cứng nhắc nói: “Dáng người của em không thích hợp mặc loại quần áo này, trở về đổi cái nào rộng rãi hơn chút.”Ngày thường Thẩm Triều Triều ăn mặc rộng thùng thình nên không nhìn ra gì cả.Nhưng hôm nay cô mặc áo sơ mi vừa người lại lập tức làm lộ ra dáng người khiến Cố Kỳ Việt chỉ nhìn vài lần thôi đã không dám nhìn nữa.Vành tai anh ửng đỏ.Rõ ràng là trang phục bình thường của cô nhưng anh cứ luôn có cảm giác hơi dụ dỗ người khác.Dẫn theo một Thẩm Triều Triều như vậy ra ngoài, đừng nói là lén lút điều tra, cho dù cô đeo khẩu trang che mặt thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ trở thành người nổi nhất trong đám đông.Mà sau khi Thẩm Triều Triều nghe anh nói không thích hợp, cô lập tức gật gật đầu, vốn dĩ cũng là cô cố nén học theo cho giống những cô gái khác nhưng lại quá khó khăn.Cô cúi đầu nhìn xuống, căn bản không thấy mũi chân.Vẫn là quần áo rộng thùng thình thích hợp hơn.Cố Kỳ Việt đang nhìn chằm chằm cô, cô bèn theo bản năng nhìn lại, kết quả gương mặt của anh trong nháy mắt nghẹn đến mức đỏ bừng, sau đó anh hung tợn cắn răng, nghĩ rằng người phụ nữ này không biết rụt rè là gì hết.Cố Kỳ Việt nhanh chóng đưa tay đẩy vai Thẩm Triều Triều, bảo cô đi thay quần áo.Chỉ là khi Thẩm Triều Triều xoay người, áo sơ mi phác họa vòng eo nhỏ xíu, yêu kiều vừa tay như một đóa hoa chập chờn, tỏa ra sức hấp dẫn vô hạn với anh.Cố Kỳ Việt đợi đến khi cửa phòng của Thẩm Triều Triều đóng lại mới nhanh chóng vô cảm lấy tạ đá tự chế ra, xuống lầu bắt đầu rèn luyện với tần suất cực nhanh ở trong viện để làm tiêu hao tinh lực dư thừa của mình.Trải qua những năm tháng trong quân khu, có nhiều thứ đã thấm vào trong xương tủy.Chẳng hạn như chuyện rèn luyện này, Cố Kỳ Việt chưa bao giờ ngừng.Hơn nữa nhận đơn sửa chữa ở chợ đen để kiếm tiền, có thể mua được nhiều thịt để ăn đã khiến cơ bắp trên người anh không biến mất, mà trái lại còn càng ngày càng rắn chắc.Bây giờ cách một lớp vải cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng cơ n.g.ự.c và cơ bụng rõ ràng.DTVTrước kia khi rèn luyện, Cố Kỳ Việt chuyên chú tập trung, nhưng lúc này đây, anh lại liên tục thất thần, chỉ cảm thấy tinh lực quá mức dư thừa khiến sức lực cả người anh không có chỗ nào cần dùng tới.Ngay sau đó anh lại hung hăng cắn răng, mặc kệ có phải Thẩm Triều Triều cố ý hay không, nếu như cô còn như vậy nữa, anh cũng muốn phản kích.Anh cũng có một thân hình đẹp.Đến lúc đó cứ tổn thương lẫn nhau đi!Chẳng qua khi nghĩ đến sự to gan của Thẩm Triều Triều đối với anh, Cố Kỳ Việt lại yên lặng thu hồi suy nghĩ vừa rồi.Anh sợ Thẩm Triều Triều không khống chế được mình...Haizzz!Buồn bực.“Em thay xong rồi, đi thôi!”Sau khi Thẩm Triều Triều thay xong quần áo, lần này cô mặc quần áo lao động màu xám, rộng thùng thình không lộ dáng người, Cố Kỳ Việt nhìn thấy cô đi tới mới đưa tay tùy ý ném tạ đá sang một bên.Hoạt động làm nóng người cũng không khiến anh đổ mồ hôi mà sắc mặt chỉ trở nên hồng hào hơn một chút.Nhưng đường nét cơ bắp hiện ra bởi vì rèn luyện vẫn chưa biến mất, cách một lớp quần áo mà vẫn rõ ràng như cũ khiến tầm mắt của Thẩm Triều Triều luôn bị hấp dẫn, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Cố Kỳ Việt thẹn quá hóa giận giơ tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Triều Triều, kéo cô chạy về phía trước.