Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 118: Chương 118
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Cô không biết Vương Kiến Thiết đã giấu thư ở chỗ nào mà một chút dấu vết cũng không có.Mắt thấy hi vọng ở ngay phía trước nhưng cô lại chậm chạp không bước đến được khiến Thẩm Triều Triều bắt đầu bực bội, ngón tay cô dùng sức níu lấy góc áo, hô hấp trở nên dồn dập.Nỗi sợ hãi và oán hận vẫn chôn giấu trong lòng cô cũng theo đó bộc phát dễ dàng, không thể ổn định lại được, trừ phi thật sự tìm được chứng cứ liên quan.“Thẩm Triều Triều, mau tới đây xem tôi phát hiện cái gì này!”Đang lúc Thẩm Triều Triều khó chịu, giọng của Cố Kỳ Việt đột nhiên vang lên.Tựa như xốc mây đen cuồn cuộn sắp kéo đến lên, để ánh mặt trời theo đó rọi xuống một chùm sáng vừa vặn ngay dưới đỉnh đầu của Thẩm Triều Triều, xua tan đi cảm xúc tiêu cực.Đợi đến khi Thẩm Triều Triều bước dồn dập tới gần, Cố Kỳ Việt mới giơ tờ giấy trong tay lên.Có vết đốt rõ ràng, tờ giấy biến thành màu đen giòn rụm, còn có lỗ thủng bị lửa đốt qua.Thẩm Triều Triều nhìn thấy vậy, nét mặt vui sướng dần dần trở nên mất mát, ký ức về cuộc đời ác mộng mà cô từng chứng kiếnlà chính xác, nhưng cô không ngờ rằng Vương Kiến Thiết lại thực sự đốt thư.Mà khi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng đưa tờ giấy qua, đồng thời mở miệng nói: “Trên này có một cái tên!”Lại có manh mối mới!Vương Kiến Thiết này quả thật không dễ đối phó.Chỉ vì lo lắng Thẩm Triều Triều sẽ tiến hành trả thù gã mà gã đã sớm tiêu hủy hết thảy nhân tố bất lợi, nếu như không phải mảnh giấy bị thiêu hủy này bay vào khe hở trong ngăn tủ, chỉ sợ lần này Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều sẽ trở về tay trắng.Hôm nay lấy được manh mối mới, Thẩm Triều Triều vui mừng tới gần.Cô lập tức lấy lại tinh thần trong cơn bất an.Cô kích động nắm lấy ống tay áo Cố Kỳ Việt, kiễng chân muốn nhìn rõ ràng, Cố Kỳ Việt thấy vậy bèn không khỏi nhướn mày, đột nhiên cảm thấy có mấy phần buồn cười.Vừa rồi cô còn có dáng vẻ khổ sở bi thương, cứ như bị toàn thế giới vứt bỏ.Có khi một giây sau cô sẽ âm thầm khóc thút thít khiến người ta nhìn thấy sẽ rất khó chịu... Mặc dù Cố Kỳ Việt đã rút ra được bài học kinh nghiệm lần trước, hiện giờ trong túi cũng có thêm một chiếc khăn tay sạch sẽ.Nhưng anh không hy vọng chiếc khăn tay này có thể phát huy được tác dụng.Cũng may bây giờ cô đã khôi phục sức sống một lần nữa, cảm xúc hay thay đổi thật sự giống hệt một đứa trẻ.Đối với việc này, Cố Kỳ Việt cũng không lên tiếng trêu chọc vài câu, trực tiếp đưa mảnh giấy cho Thẩm Triều Triều để cô chậm rãi xem... Anh cũng không phải là một cậu bé mấy tuổi thích bắt nạt mấy bạn gái.Mà Thẩm Triều Triều nhận được mảnh giấy thì cẩn thận từng li từng tí, sợ mảnh giấy bị thiêu hủy này hỏng hóc nhiều hơn.Một mảnh giấy nho nhỏ, trên đó không có nhiều thông tin hữu dụng, những chữ khác đều bị đốt lờ mờ không rõ, chỉ còn lại có mấy chữ tương đối rõ ràng (*Người mến mộ: Lý Thúy Hồng để lại.)DTVLý Thúy Hồng?Thẩm Triều Triều nhanh chóng tìm kiếm cảnh tượng ký ức về kiếp sống ác mộng trong tương lai, kết quả tìm qua một lần vẫn không tìm ra được người này.Là một nhân vật trước giờ chưa từng xuất hiện!“Yên tâm, chỉ cần có tên là nhất định có thể tìm được cô ta.” Cố Kỳ Việt bên cạnh nhìn thấy Thẩm Triều Triều sững sờ nhìn mảnh giấy, còn tưởng rằng cô đang lo lắng mình sẽ không tìm được Lý Thúy Hồng này, lập tức lên tiếng trấn an.Chẳng qua nói là nói như vậy, nhưng thành phố Giang Lâm lớn thế này, muốn tìm được người chỉ với một cái tên thì thật sự rất khó!
Cô không biết Vương Kiến Thiết đã giấu thư ở chỗ nào mà một chút dấu vết cũng không có.
Mắt thấy hi vọng ở ngay phía trước nhưng cô lại chậm chạp không bước đến được khiến Thẩm Triều Triều bắt đầu bực bội, ngón tay cô dùng sức níu lấy góc áo, hô hấp trở nên dồn dập.
Nỗi sợ hãi và oán hận vẫn chôn giấu trong lòng cô cũng theo đó bộc phát dễ dàng, không thể ổn định lại được, trừ phi thật sự tìm được chứng cứ liên quan.
“Thẩm Triều Triều, mau tới đây xem tôi phát hiện cái gì này!”
Đang lúc Thẩm Triều Triều khó chịu, giọng của Cố Kỳ Việt đột nhiên vang lên.
Tựa như xốc mây đen cuồn cuộn sắp kéo đến lên, để ánh mặt trời theo đó rọi xuống một chùm sáng vừa vặn ngay dưới đỉnh đầu của Thẩm Triều Triều, xua tan đi cảm xúc tiêu cực.
Đợi đến khi Thẩm Triều Triều bước dồn dập tới gần, Cố Kỳ Việt mới giơ tờ giấy trong tay lên.
Có vết đốt rõ ràng, tờ giấy biến thành màu đen giòn rụm, còn có lỗ thủng bị lửa đốt qua.
Thẩm Triều Triều nhìn thấy vậy, nét mặt vui sướng dần dần trở nên mất mát, ký ức về cuộc đời ác mộng mà cô từng chứng kiến
là chính xác, nhưng cô không ngờ rằng Vương Kiến Thiết lại thực sự đốt thư.
Mà khi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng đưa tờ giấy qua, đồng thời mở miệng nói: “Trên này có một cái tên!”
Lại có manh mối mới!
Vương Kiến Thiết này quả thật không dễ đối phó.
Chỉ vì lo lắng Thẩm Triều Triều sẽ tiến hành trả thù gã mà gã đã sớm tiêu hủy hết thảy nhân tố bất lợi, nếu như không phải mảnh giấy bị thiêu hủy này bay vào khe hở trong ngăn tủ, chỉ sợ lần này Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều sẽ trở về tay trắng.
Hôm nay lấy được manh mối mới, Thẩm Triều Triều vui mừng tới gần.
Cô lập tức lấy lại tinh thần trong cơn bất an.
Cô kích động nắm lấy ống tay áo Cố Kỳ Việt, kiễng chân muốn nhìn rõ ràng, Cố Kỳ Việt thấy vậy bèn không khỏi nhướn mày, đột nhiên cảm thấy có mấy phần buồn cười.
Vừa rồi cô còn có dáng vẻ khổ sở bi thương, cứ như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Có khi một giây sau cô sẽ âm thầm khóc thút thít khiến người ta nhìn thấy sẽ rất khó chịu... Mặc dù Cố Kỳ Việt đã rút ra được bài học kinh nghiệm lần trước, hiện giờ trong túi cũng có thêm một chiếc khăn tay sạch sẽ.
Nhưng anh không hy vọng chiếc khăn tay này có thể phát huy được tác dụng.
Cũng may bây giờ cô đã khôi phục sức sống một lần nữa, cảm xúc hay thay đổi thật sự giống hệt một đứa trẻ.
Đối với việc này, Cố Kỳ Việt cũng không lên tiếng trêu chọc vài câu, trực tiếp đưa mảnh giấy cho Thẩm Triều Triều để cô chậm rãi xem... Anh cũng không phải là một cậu bé mấy tuổi thích bắt nạt mấy bạn gái.
Mà Thẩm Triều Triều nhận được mảnh giấy thì cẩn thận từng li từng tí, sợ mảnh giấy bị thiêu hủy này hỏng hóc nhiều hơn.
Một mảnh giấy nho nhỏ, trên đó không có nhiều thông tin hữu dụng, những chữ khác đều bị đốt lờ mờ không rõ, chỉ còn lại có mấy chữ tương đối rõ ràng (*Người mến mộ: Lý Thúy Hồng để lại.)
DTV
Lý Thúy Hồng?
Thẩm Triều Triều nhanh chóng tìm kiếm cảnh tượng ký ức về kiếp sống ác mộng trong tương lai, kết quả tìm qua một lần vẫn không tìm ra được người này.
Là một nhân vật trước giờ chưa từng xuất hiện!
“Yên tâm, chỉ cần có tên là nhất định có thể tìm được cô ta.” Cố Kỳ Việt bên cạnh nhìn thấy Thẩm Triều Triều sững sờ nhìn mảnh giấy, còn tưởng rằng cô đang lo lắng mình sẽ không tìm được Lý Thúy Hồng này, lập tức lên tiếng trấn an.
Chẳng qua nói là nói như vậy, nhưng thành phố Giang Lâm lớn thế này, muốn tìm được người chỉ với một cái tên thì thật sự rất khó!
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Cô không biết Vương Kiến Thiết đã giấu thư ở chỗ nào mà một chút dấu vết cũng không có.Mắt thấy hi vọng ở ngay phía trước nhưng cô lại chậm chạp không bước đến được khiến Thẩm Triều Triều bắt đầu bực bội, ngón tay cô dùng sức níu lấy góc áo, hô hấp trở nên dồn dập.Nỗi sợ hãi và oán hận vẫn chôn giấu trong lòng cô cũng theo đó bộc phát dễ dàng, không thể ổn định lại được, trừ phi thật sự tìm được chứng cứ liên quan.“Thẩm Triều Triều, mau tới đây xem tôi phát hiện cái gì này!”Đang lúc Thẩm Triều Triều khó chịu, giọng của Cố Kỳ Việt đột nhiên vang lên.Tựa như xốc mây đen cuồn cuộn sắp kéo đến lên, để ánh mặt trời theo đó rọi xuống một chùm sáng vừa vặn ngay dưới đỉnh đầu của Thẩm Triều Triều, xua tan đi cảm xúc tiêu cực.Đợi đến khi Thẩm Triều Triều bước dồn dập tới gần, Cố Kỳ Việt mới giơ tờ giấy trong tay lên.Có vết đốt rõ ràng, tờ giấy biến thành màu đen giòn rụm, còn có lỗ thủng bị lửa đốt qua.Thẩm Triều Triều nhìn thấy vậy, nét mặt vui sướng dần dần trở nên mất mát, ký ức về cuộc đời ác mộng mà cô từng chứng kiếnlà chính xác, nhưng cô không ngờ rằng Vương Kiến Thiết lại thực sự đốt thư.Mà khi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng đưa tờ giấy qua, đồng thời mở miệng nói: “Trên này có một cái tên!”Lại có manh mối mới!Vương Kiến Thiết này quả thật không dễ đối phó.Chỉ vì lo lắng Thẩm Triều Triều sẽ tiến hành trả thù gã mà gã đã sớm tiêu hủy hết thảy nhân tố bất lợi, nếu như không phải mảnh giấy bị thiêu hủy này bay vào khe hở trong ngăn tủ, chỉ sợ lần này Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều sẽ trở về tay trắng.Hôm nay lấy được manh mối mới, Thẩm Triều Triều vui mừng tới gần.Cô lập tức lấy lại tinh thần trong cơn bất an.Cô kích động nắm lấy ống tay áo Cố Kỳ Việt, kiễng chân muốn nhìn rõ ràng, Cố Kỳ Việt thấy vậy bèn không khỏi nhướn mày, đột nhiên cảm thấy có mấy phần buồn cười.Vừa rồi cô còn có dáng vẻ khổ sở bi thương, cứ như bị toàn thế giới vứt bỏ.Có khi một giây sau cô sẽ âm thầm khóc thút thít khiến người ta nhìn thấy sẽ rất khó chịu... Mặc dù Cố Kỳ Việt đã rút ra được bài học kinh nghiệm lần trước, hiện giờ trong túi cũng có thêm một chiếc khăn tay sạch sẽ.Nhưng anh không hy vọng chiếc khăn tay này có thể phát huy được tác dụng.Cũng may bây giờ cô đã khôi phục sức sống một lần nữa, cảm xúc hay thay đổi thật sự giống hệt một đứa trẻ.Đối với việc này, Cố Kỳ Việt cũng không lên tiếng trêu chọc vài câu, trực tiếp đưa mảnh giấy cho Thẩm Triều Triều để cô chậm rãi xem... Anh cũng không phải là một cậu bé mấy tuổi thích bắt nạt mấy bạn gái.Mà Thẩm Triều Triều nhận được mảnh giấy thì cẩn thận từng li từng tí, sợ mảnh giấy bị thiêu hủy này hỏng hóc nhiều hơn.Một mảnh giấy nho nhỏ, trên đó không có nhiều thông tin hữu dụng, những chữ khác đều bị đốt lờ mờ không rõ, chỉ còn lại có mấy chữ tương đối rõ ràng (*Người mến mộ: Lý Thúy Hồng để lại.)DTVLý Thúy Hồng?Thẩm Triều Triều nhanh chóng tìm kiếm cảnh tượng ký ức về kiếp sống ác mộng trong tương lai, kết quả tìm qua một lần vẫn không tìm ra được người này.Là một nhân vật trước giờ chưa từng xuất hiện!“Yên tâm, chỉ cần có tên là nhất định có thể tìm được cô ta.” Cố Kỳ Việt bên cạnh nhìn thấy Thẩm Triều Triều sững sờ nhìn mảnh giấy, còn tưởng rằng cô đang lo lắng mình sẽ không tìm được Lý Thúy Hồng này, lập tức lên tiếng trấn an.Chẳng qua nói là nói như vậy, nhưng thành phố Giang Lâm lớn thế này, muốn tìm được người chỉ với một cái tên thì thật sự rất khó!