Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 134: Chương 134
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Đây chính là ở chung một phòng đấy! Mặc dù hai người đều không có ý gì khác nhưng mà... Dù sao thì làm vậy cũng không tốt.Nếu sau này ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thẩm Triều Triều, hơn nữa anh cũng là người có mặt mũi, lỡ như bị người khác biết được... Nghĩ đến những chuyện lung tung rối ren đó, cuối cùng Cố Kỳ Việt vẫn quyết định không vào!Anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều, cảnh cáo: “Thẩm Triều Triều, chúng ta không thể ở chung một phòng, tôi đi tìm chỗ ở khác.”Nhìn thấy Cố Kỳ Việt xoay người rời đi, Thẩm Triều Triều vội vàng túm lấy vạt áo của anh.DTVỞ đây không giống ở nhà, người đến người đi, cho dù cách một cánh cửa, Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy bất an... Lúc nãy khi nói muốn ở cùng phòng với Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lo anh không có chỗ ở. Nhưng bây giờ lại có thêm một lý do nữa, có Cố Kỳ Việt ở đây, cô sẽ cảm thấy rất an toàn.Vì vậy khi Cố Kỳ Việt chưa đi xa, Thẩm Triều Triều nhỏ giọng nói với vẻ lo lắng: “Cố Kỳ Việt, em ở một mình ở đây sợ lắm.”Chính câu nói này khiến Cố Kỳ Việt không thể bước tiếp. Anh bực bội nhắm mắt lại, muốn bỏ đi nhưng lại không đành lòng.Khi mở mắt ra lần nữa, anh bình tĩnh nhìn Thẩm Triều Triều, đặt ra quy tắc: “Ở chung cũng được nhưng em không được làm gì tôi, chúng ta phải giữ khoảng cách.”Có một số chuyện phải nói rõ ràng trước, tránh xảy ra chuyện lúc sau lại khó xử.Nghe vậy Thẩm Triều Triều lập tức gật đầu ngoan ngoãn.Sau đó Cố Kỳ Việt đành bất đắc dĩ đi theo cô vào phòng, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, một chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ, bên cạnh là chiếc tủ thấp, có thể để quần áo và hành lý.Đúng như dự đoán, không có chiếc giường thứ hai nào, Cố Kỳ Việt nhìn chỗ trống trong phòng.Sau đó anh chỉ vào chỗ gần cửa ra vào, nói mình sẽ trải chăn đệm ngủ ở đây, đồng thời cảnh giác nhìn Thẩm Triều Triều: “Giường là của em, chỗ này là của tôi, đừng hòng giành!”Thẩm Triều Triều không phản đối, giường khách sạn quá nhỏ, không thích hợp với người cao to như Cố Kỳ Việt, chi bằng ngủ dưới đất còn thoải mái hơn.Đêm nay chắc chắn không thể ngủ ngon được, hay là, hai người có thể trò chuyện một chút.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều hơi mong chờ, chỉ có điều... Sau khi Cố Kỳ Việt đi mua cơm hộp ở nhà hàng quốc doanh về ăn xong, trời vừa tối, anh đã đi tìm bà cô mặt tròn ở quầy lễ tân xin thêm một cái chăn, sau đó nằm nghiêng quay lưng về phía Thẩm Triều Triều, giống như ngủ ngay lập tức.Thẩm Triều Triều nằm trên giường, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của Cố Kỳ Việt. Cô thử thăm dò, nhỏ giọng gọi: “Cố Kỳ Việt, anh ngủ chưa?”Vừa dứt lời, bên phía Cố Kỳ Việt lập tức vang lên tiếng ngáy đều đều khiến Thẩm Triều Triều không biết nên nói gì, nhưng khóe môi cô lại nở nụ cười, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Chúc anh ngủ ngon.”Cố Kỳ Việt nghe thấy rất rõ ràng, thấy Thẩm Triều Triều không làm phiền mình nữa, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có điều chúc ngủ ngon cái gì chứ...Sáng sớm hôm sau, Cố Kỳ Việt rón rén rời giường, sau khi rửa mặt bằng nước giếng lạnh thì lập tức tỉnh táo hẳn, chỉ là dưới mắt có quầng thâm khá rõ.Đó là cái giá phải trả cho việc thức trắng đêm.Ngược lại Thẩm Triều Triều ngủ rất ngon khiến Cố Kỳ Việt buồn bực mím môi.Cố Kỳ Việt mượn giấy bút ở quầy lễ tân, để lại lời nhắn cho Thẩm Triều Triều, sau đó kiểm tra cửa phòng lần nữa cho chắc chắn.
Đây chính là ở chung một phòng đấy! Mặc dù hai người đều không có ý gì khác nhưng mà... Dù sao thì làm vậy cũng không tốt.
Nếu sau này ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thẩm Triều Triều, hơn nữa anh cũng là người có mặt mũi, lỡ như bị người khác biết được... Nghĩ đến những chuyện lung tung rối ren đó, cuối cùng Cố Kỳ Việt vẫn quyết định không vào!
Anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều, cảnh cáo: “Thẩm Triều Triều, chúng ta không thể ở chung một phòng, tôi đi tìm chỗ ở khác.”
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt xoay người rời đi, Thẩm Triều Triều vội vàng túm lấy vạt áo của anh.
DTV
Ở đây không giống ở nhà, người đến người đi, cho dù cách một cánh cửa, Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy bất an... Lúc nãy khi nói muốn ở cùng phòng với Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lo anh không có chỗ ở. Nhưng bây giờ lại có thêm một lý do nữa, có Cố Kỳ Việt ở đây, cô sẽ cảm thấy rất an toàn.
Vì vậy khi Cố Kỳ Việt chưa đi xa, Thẩm Triều Triều nhỏ giọng nói với vẻ lo lắng: “Cố Kỳ Việt, em ở một mình ở đây sợ lắm.”
Chính câu nói này khiến Cố Kỳ Việt không thể bước tiếp. Anh bực bội nhắm mắt lại, muốn bỏ đi nhưng lại không đành lòng.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh bình tĩnh nhìn Thẩm Triều Triều, đặt ra quy tắc: “Ở chung cũng được nhưng em không được làm gì tôi, chúng ta phải giữ khoảng cách.”
Có một số chuyện phải nói rõ ràng trước, tránh xảy ra chuyện lúc sau lại khó xử.
Nghe vậy Thẩm Triều Triều lập tức gật đầu ngoan ngoãn.
Sau đó Cố Kỳ Việt đành bất đắc dĩ đi theo cô vào phòng, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, một chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ, bên cạnh là chiếc tủ thấp, có thể để quần áo và hành lý.
Đúng như dự đoán, không có chiếc giường thứ hai nào, Cố Kỳ Việt nhìn chỗ trống trong phòng.
Sau đó anh chỉ vào chỗ gần cửa ra vào, nói mình sẽ trải chăn đệm ngủ ở đây, đồng thời cảnh giác nhìn Thẩm Triều Triều: “Giường là của em, chỗ này là của tôi, đừng hòng giành!”
Thẩm Triều Triều không phản đối, giường khách sạn quá nhỏ, không thích hợp với người cao to như Cố Kỳ Việt, chi bằng ngủ dưới đất còn thoải mái hơn.
Đêm nay chắc chắn không thể ngủ ngon được, hay là, hai người có thể trò chuyện một chút.
Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều hơi mong chờ, chỉ có điều... Sau khi Cố Kỳ Việt đi mua cơm hộp ở nhà hàng quốc doanh về ăn xong, trời vừa tối, anh đã đi tìm bà cô mặt tròn ở quầy lễ tân xin thêm một cái chăn, sau đó nằm nghiêng quay lưng về phía Thẩm Triều Triều, giống như ngủ ngay lập tức.
Thẩm Triều Triều nằm trên giường, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của Cố Kỳ Việt. Cô thử thăm dò, nhỏ giọng gọi: “Cố Kỳ Việt, anh ngủ chưa?”
Vừa dứt lời, bên phía Cố Kỳ Việt lập tức vang lên tiếng ngáy đều đều khiến Thẩm Triều Triều không biết nên nói gì, nhưng khóe môi cô lại nở nụ cười, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Chúc anh ngủ ngon.”
Cố Kỳ Việt nghe thấy rất rõ ràng, thấy Thẩm Triều Triều không làm phiền mình nữa, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có điều chúc ngủ ngon cái gì chứ...
Sáng sớm hôm sau, Cố Kỳ Việt rón rén rời giường, sau khi rửa mặt bằng nước giếng lạnh thì lập tức tỉnh táo hẳn, chỉ là dưới mắt có quầng thâm khá rõ.
Đó là cái giá phải trả cho việc thức trắng đêm.
Ngược lại Thẩm Triều Triều ngủ rất ngon khiến Cố Kỳ Việt buồn bực mím môi.
Cố Kỳ Việt mượn giấy bút ở quầy lễ tân, để lại lời nhắn cho Thẩm Triều Triều, sau đó kiểm tra cửa phòng lần nữa cho chắc chắn.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Đây chính là ở chung một phòng đấy! Mặc dù hai người đều không có ý gì khác nhưng mà... Dù sao thì làm vậy cũng không tốt.Nếu sau này ly hôn thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thẩm Triều Triều, hơn nữa anh cũng là người có mặt mũi, lỡ như bị người khác biết được... Nghĩ đến những chuyện lung tung rối ren đó, cuối cùng Cố Kỳ Việt vẫn quyết định không vào!Anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều, cảnh cáo: “Thẩm Triều Triều, chúng ta không thể ở chung một phòng, tôi đi tìm chỗ ở khác.”Nhìn thấy Cố Kỳ Việt xoay người rời đi, Thẩm Triều Triều vội vàng túm lấy vạt áo của anh.DTVỞ đây không giống ở nhà, người đến người đi, cho dù cách một cánh cửa, Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy bất an... Lúc nãy khi nói muốn ở cùng phòng với Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lo anh không có chỗ ở. Nhưng bây giờ lại có thêm một lý do nữa, có Cố Kỳ Việt ở đây, cô sẽ cảm thấy rất an toàn.Vì vậy khi Cố Kỳ Việt chưa đi xa, Thẩm Triều Triều nhỏ giọng nói với vẻ lo lắng: “Cố Kỳ Việt, em ở một mình ở đây sợ lắm.”Chính câu nói này khiến Cố Kỳ Việt không thể bước tiếp. Anh bực bội nhắm mắt lại, muốn bỏ đi nhưng lại không đành lòng.Khi mở mắt ra lần nữa, anh bình tĩnh nhìn Thẩm Triều Triều, đặt ra quy tắc: “Ở chung cũng được nhưng em không được làm gì tôi, chúng ta phải giữ khoảng cách.”Có một số chuyện phải nói rõ ràng trước, tránh xảy ra chuyện lúc sau lại khó xử.Nghe vậy Thẩm Triều Triều lập tức gật đầu ngoan ngoãn.Sau đó Cố Kỳ Việt đành bất đắc dĩ đi theo cô vào phòng, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, một chiếc giường đơn đặt cạnh cửa sổ, bên cạnh là chiếc tủ thấp, có thể để quần áo và hành lý.Đúng như dự đoán, không có chiếc giường thứ hai nào, Cố Kỳ Việt nhìn chỗ trống trong phòng.Sau đó anh chỉ vào chỗ gần cửa ra vào, nói mình sẽ trải chăn đệm ngủ ở đây, đồng thời cảnh giác nhìn Thẩm Triều Triều: “Giường là của em, chỗ này là của tôi, đừng hòng giành!”Thẩm Triều Triều không phản đối, giường khách sạn quá nhỏ, không thích hợp với người cao to như Cố Kỳ Việt, chi bằng ngủ dưới đất còn thoải mái hơn.Đêm nay chắc chắn không thể ngủ ngon được, hay là, hai người có thể trò chuyện một chút.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều hơi mong chờ, chỉ có điều... Sau khi Cố Kỳ Việt đi mua cơm hộp ở nhà hàng quốc doanh về ăn xong, trời vừa tối, anh đã đi tìm bà cô mặt tròn ở quầy lễ tân xin thêm một cái chăn, sau đó nằm nghiêng quay lưng về phía Thẩm Triều Triều, giống như ngủ ngay lập tức.Thẩm Triều Triều nằm trên giường, kéo chăn che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của Cố Kỳ Việt. Cô thử thăm dò, nhỏ giọng gọi: “Cố Kỳ Việt, anh ngủ chưa?”Vừa dứt lời, bên phía Cố Kỳ Việt lập tức vang lên tiếng ngáy đều đều khiến Thẩm Triều Triều không biết nên nói gì, nhưng khóe môi cô lại nở nụ cười, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Chúc anh ngủ ngon.”Cố Kỳ Việt nghe thấy rất rõ ràng, thấy Thẩm Triều Triều không làm phiền mình nữa, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm. Có điều chúc ngủ ngon cái gì chứ...Sáng sớm hôm sau, Cố Kỳ Việt rón rén rời giường, sau khi rửa mặt bằng nước giếng lạnh thì lập tức tỉnh táo hẳn, chỉ là dưới mắt có quầng thâm khá rõ.Đó là cái giá phải trả cho việc thức trắng đêm.Ngược lại Thẩm Triều Triều ngủ rất ngon khiến Cố Kỳ Việt buồn bực mím môi.Cố Kỳ Việt mượn giấy bút ở quầy lễ tân, để lại lời nhắn cho Thẩm Triều Triều, sau đó kiểm tra cửa phòng lần nữa cho chắc chắn.