Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 140: Chương 140

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Cũng không có gì để nói, là một người cẩn thận lại nhỏ nhen, người đắc tội với anh ta đều không có kết cục tốt. Anh biết ông bảy Lưu ở hẻm Xuyến Tử không, ông ta trêu chọc người không nên chọc mới biến mất đấy.”Đặng Diễm châm một điếu thuốc rít một hơi, năng lực của Vương Kiến Thiết không chỉ có như thế. Khoảng thời gian trước gã còn khoe khoang với cô, nói gã đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn...Tuy không biết cụ thể là cái gì nhưng tóm lại không phải chuyện tốt. Mà sau khi gã nhân tình nghe được ba chữ ông bảy Lưu thì lập tức bị dọa đến co rụt cổ lại, không dám hỏi nữa, thậm chí ở lại đây cũng không dám, vội vàng tìm một cái cớ rời đi.Đặng Diễm tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó sợ lần này dọa người chạy mất, cô ta vội vàng mặc quần áo đuổi theo.Đợi đến khi tất cả mọi người bên ngoài tủ quần áo đều đi rồi, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều mới đi ra.Không khí trong phòng ngột ngạt khó thở khiến Cố Kỳ Việt cau mày kéo Thẩm Triều Triều đang chân tay rã rời ra khỏi phòng, vì để tránh cho Đặng Diễm quay lại nên anh không để Thẩm Triều Triều đi từ cửa chính.Cố Kỳ Việt bế ngang cô lên, giống như sức nặng của Thẩm Triều Triều nhẹ như lông hồng, chạy một đoạn, anh nhẹ nhàng nhảy lên tường rào như một con khỉ. Sau đó nhanh chóng nhảy xuống từ trên tường, bước chân Cố Kỳ Việt không ngừng.Anh ôm Thẩm Triều Triều đi vào khu vực an toàn, sau khi xác định xung quanh không có ai mới thả Thẩm Triều Triều xuống.“Em ổn chứ?”Nghe Cố Kỳ Việt hỏi, Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu. Cô cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lần này đến đây thật sự rất đáng giá, rất nhanh có thể khiến Vương Kiến Thiết tự ăn trái đắng!Xiềng xích trói buộc trên người cô cũng sẽ được cởi bỏ, cô sắp được tự do, không còn phải chìm trong cơn ác mộng nữa.Nhìn thấy Thẩm Triều Triều cười vui vẻ, Cố Kỳ Việt không lập tức lên tiếng.Cứ để cô vui thêm một lát nữa đi!...Cố Kỳ Việt tìm được một chiếc xe ngựa thay vì đi xe buýt, anh đưa Thẩm Triều Triều về nhà nhưng chỉ đưa Thẩm Triều Triều về trước, còn anh phải đem cuốn sổ này đi.Việc tố cáo giữa các quản đốc nhà máy cho dù là thật hay giả cũng đều sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Vì vậy Cố Kỳ Việt không giao chứng cứ như lần trước mà quyết định tìm người khác giúp đỡ.Bây giờ trời vẫn còn sớm, đi một chuyến cũng không sao. Còn về việc người nhận sổ sách có bận hay không, Cố Kỳ Việt không cần bận tâm, bởi vì lần này anh đang đứng về phía chính nghĩa. Sau nhà họ Lưu lại tóm được thêm một con chuột lớn.Vì vậy Cố Kỳ Việt không đi xe đạp mà chạy bộ đến điểm đến, khi gặp thị trưởng Lý Nam, anh không vòng vo mà nói thẳng: “Chú Lý, cháu tìm được một thứ rất thú vị, chú xem thử.”Nghe vậy, Lý Nam kinh ngạc nhìn sang, luôn cảm thấy đứa cháu trai của Bạch Tuyền này không đơn giản!DTVSau đó khi Lý Nam nhìn thấy nội dung trên cuốn sổ, tư thế ngồi nhàn nhã ban đầu của ông ấy lập tức thay đổi, lưng thẳng tắp, đôi mắt sau cặp kính trở nên nghiêm nghị, sắc bén.So với nhà họ Lưu bị tóm trước đó, chủ nhân của cuốn sổ này còn tham lam hơn! Nếu là thật thì không thể tưởng tượng nổi thành phố Giang Lâm đã bị thiệt hại bao nhiêu tiền, không được, chắc chắn phải bắt người này lại ngay!“Là ai?”“Vương Kiến Thiết, quản đốc nhà máy cơ khí.”Nghe đến cái tên này, Lý Nam lại kinh ngạc một lần nữa, theo như ông ấy được biết, Vương Kiến Thiết là một người trầm ổn, mỗi lần ông ấy đến nhà máy cơ khí thị sát đều nghe thấy công nhân hết lòng khen ngợi gã.

“Cũng không có gì để nói, là một người cẩn thận lại nhỏ nhen, người đắc tội với anh ta đều không có kết cục tốt. Anh biết ông bảy Lưu ở hẻm Xuyến Tử không, ông ta trêu chọc người không nên chọc mới biến mất đấy.”

Đặng Diễm châm một điếu thuốc rít một hơi, năng lực của Vương Kiến Thiết không chỉ có như thế. Khoảng thời gian trước gã còn khoe khoang với cô, nói gã đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn...

Tuy không biết cụ thể là cái gì nhưng tóm lại không phải chuyện tốt. Mà sau khi gã nhân tình nghe được ba chữ ông bảy Lưu thì lập tức bị dọa đến co rụt cổ lại, không dám hỏi nữa, thậm chí ở lại đây cũng không dám, vội vàng tìm một cái cớ rời đi.

Đặng Diễm tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó sợ lần này dọa người chạy mất, cô ta vội vàng mặc quần áo đuổi theo.

Đợi đến khi tất cả mọi người bên ngoài tủ quần áo đều đi rồi, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều mới đi ra.

Không khí trong phòng ngột ngạt khó thở khiến Cố Kỳ Việt cau mày kéo Thẩm Triều Triều đang chân tay rã rời ra khỏi phòng, vì để tránh cho Đặng Diễm quay lại nên anh không để Thẩm Triều Triều đi từ cửa chính.

Cố Kỳ Việt bế ngang cô lên, giống như sức nặng của Thẩm Triều Triều nhẹ như lông hồng, chạy một đoạn, anh nhẹ nhàng nhảy lên tường rào như một con khỉ. Sau đó nhanh chóng nhảy xuống từ trên tường, bước chân Cố Kỳ Việt không ngừng.

Anh ôm Thẩm Triều Triều đi vào khu vực an toàn, sau khi xác định xung quanh không có ai mới thả Thẩm Triều Triều xuống.

“Em ổn chứ?”

Nghe Cố Kỳ Việt hỏi, Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu. Cô cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lần này đến đây thật sự rất đáng giá, rất nhanh có thể khiến Vương Kiến Thiết tự ăn trái đắng!

Xiềng xích trói buộc trên người cô cũng sẽ được cởi bỏ, cô sắp được tự do, không còn phải chìm trong cơn ác mộng nữa.

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều cười vui vẻ, Cố Kỳ Việt không lập tức lên tiếng.

Cứ để cô vui thêm một lát nữa đi!

...

Cố Kỳ Việt tìm được một chiếc xe ngựa thay vì đi xe buýt, anh đưa Thẩm Triều Triều về nhà nhưng chỉ đưa Thẩm Triều Triều về trước, còn anh phải đem cuốn sổ này đi.

Việc tố cáo giữa các quản đốc nhà máy cho dù là thật hay giả cũng đều sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Vì vậy Cố Kỳ Việt không giao chứng cứ như lần trước mà quyết định tìm người khác giúp đỡ.

Bây giờ trời vẫn còn sớm, đi một chuyến cũng không sao. Còn về việc người nhận sổ sách có bận hay không, Cố Kỳ Việt không cần bận tâm, bởi vì lần này anh đang đứng về phía chính nghĩa. Sau nhà họ Lưu lại tóm được thêm một con chuột lớn.

Vì vậy Cố Kỳ Việt không đi xe đạp mà chạy bộ đến điểm đến, khi gặp thị trưởng Lý Nam, anh không vòng vo mà nói thẳng: “Chú Lý, cháu tìm được một thứ rất thú vị, chú xem thử.”

Nghe vậy, Lý Nam kinh ngạc nhìn sang, luôn cảm thấy đứa cháu trai của Bạch Tuyền này không đơn giản!

DTV

Sau đó khi Lý Nam nhìn thấy nội dung trên cuốn sổ, tư thế ngồi nhàn nhã ban đầu của ông ấy lập tức thay đổi, lưng thẳng tắp, đôi mắt sau cặp kính trở nên nghiêm nghị, sắc bén.

So với nhà họ Lưu bị tóm trước đó, chủ nhân của cuốn sổ này còn tham lam hơn! Nếu là thật thì không thể tưởng tượng nổi thành phố Giang Lâm đã bị thiệt hại bao nhiêu tiền, không được, chắc chắn phải bắt người này lại ngay!

“Là ai?”

“Vương Kiến Thiết, quản đốc nhà máy cơ khí.”

Nghe đến cái tên này, Lý Nam lại kinh ngạc một lần nữa, theo như ông ấy được biết, Vương Kiến Thiết là một người trầm ổn, mỗi lần ông ấy đến nhà máy cơ khí thị sát đều nghe thấy công nhân hết lòng khen ngợi gã.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Cũng không có gì để nói, là một người cẩn thận lại nhỏ nhen, người đắc tội với anh ta đều không có kết cục tốt. Anh biết ông bảy Lưu ở hẻm Xuyến Tử không, ông ta trêu chọc người không nên chọc mới biến mất đấy.”Đặng Diễm châm một điếu thuốc rít một hơi, năng lực của Vương Kiến Thiết không chỉ có như thế. Khoảng thời gian trước gã còn khoe khoang với cô, nói gã đã hoàn thành một vụ làm ăn lớn...Tuy không biết cụ thể là cái gì nhưng tóm lại không phải chuyện tốt. Mà sau khi gã nhân tình nghe được ba chữ ông bảy Lưu thì lập tức bị dọa đến co rụt cổ lại, không dám hỏi nữa, thậm chí ở lại đây cũng không dám, vội vàng tìm một cái cớ rời đi.Đặng Diễm tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó sợ lần này dọa người chạy mất, cô ta vội vàng mặc quần áo đuổi theo.Đợi đến khi tất cả mọi người bên ngoài tủ quần áo đều đi rồi, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều mới đi ra.Không khí trong phòng ngột ngạt khó thở khiến Cố Kỳ Việt cau mày kéo Thẩm Triều Triều đang chân tay rã rời ra khỏi phòng, vì để tránh cho Đặng Diễm quay lại nên anh không để Thẩm Triều Triều đi từ cửa chính.Cố Kỳ Việt bế ngang cô lên, giống như sức nặng của Thẩm Triều Triều nhẹ như lông hồng, chạy một đoạn, anh nhẹ nhàng nhảy lên tường rào như một con khỉ. Sau đó nhanh chóng nhảy xuống từ trên tường, bước chân Cố Kỳ Việt không ngừng.Anh ôm Thẩm Triều Triều đi vào khu vực an toàn, sau khi xác định xung quanh không có ai mới thả Thẩm Triều Triều xuống.“Em ổn chứ?”Nghe Cố Kỳ Việt hỏi, Thẩm Triều Triều vội vàng gật đầu. Cô cúi đầu nhìn cuốn sổ trong tay, trên mặt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, lần này đến đây thật sự rất đáng giá, rất nhanh có thể khiến Vương Kiến Thiết tự ăn trái đắng!Xiềng xích trói buộc trên người cô cũng sẽ được cởi bỏ, cô sắp được tự do, không còn phải chìm trong cơn ác mộng nữa.Nhìn thấy Thẩm Triều Triều cười vui vẻ, Cố Kỳ Việt không lập tức lên tiếng.Cứ để cô vui thêm một lát nữa đi!...Cố Kỳ Việt tìm được một chiếc xe ngựa thay vì đi xe buýt, anh đưa Thẩm Triều Triều về nhà nhưng chỉ đưa Thẩm Triều Triều về trước, còn anh phải đem cuốn sổ này đi.Việc tố cáo giữa các quản đốc nhà máy cho dù là thật hay giả cũng đều sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Vì vậy Cố Kỳ Việt không giao chứng cứ như lần trước mà quyết định tìm người khác giúp đỡ.Bây giờ trời vẫn còn sớm, đi một chuyến cũng không sao. Còn về việc người nhận sổ sách có bận hay không, Cố Kỳ Việt không cần bận tâm, bởi vì lần này anh đang đứng về phía chính nghĩa. Sau nhà họ Lưu lại tóm được thêm một con chuột lớn.Vì vậy Cố Kỳ Việt không đi xe đạp mà chạy bộ đến điểm đến, khi gặp thị trưởng Lý Nam, anh không vòng vo mà nói thẳng: “Chú Lý, cháu tìm được một thứ rất thú vị, chú xem thử.”Nghe vậy, Lý Nam kinh ngạc nhìn sang, luôn cảm thấy đứa cháu trai của Bạch Tuyền này không đơn giản!DTVSau đó khi Lý Nam nhìn thấy nội dung trên cuốn sổ, tư thế ngồi nhàn nhã ban đầu của ông ấy lập tức thay đổi, lưng thẳng tắp, đôi mắt sau cặp kính trở nên nghiêm nghị, sắc bén.So với nhà họ Lưu bị tóm trước đó, chủ nhân của cuốn sổ này còn tham lam hơn! Nếu là thật thì không thể tưởng tượng nổi thành phố Giang Lâm đã bị thiệt hại bao nhiêu tiền, không được, chắc chắn phải bắt người này lại ngay!“Là ai?”“Vương Kiến Thiết, quản đốc nhà máy cơ khí.”Nghe đến cái tên này, Lý Nam lại kinh ngạc một lần nữa, theo như ông ấy được biết, Vương Kiến Thiết là một người trầm ổn, mỗi lần ông ấy đến nhà máy cơ khí thị sát đều nghe thấy công nhân hết lòng khen ngợi gã.

Chương 140: Chương 140