Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 156: Chương 156

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Chỉ là sau khi dần dần tiếp xúc, quan hệ của hai người được kéo gần lại khiến cho tình cảm của Thẩm Triều Triều dành cho anh tăng lên.Cùng với việc thành công khiến Vương Kiến Thiết nhận tội, tất cả đều nhờ có Cố Kỳ Việt, tình cảm trong nháy mắt tăng vọt.Tâm trạng của Thẩm Triều Triều cũng có sự thay đổi không nhỏ.Cô muốn hiểu Cố Kỳ Việt nhiều hơn.Nhưng những suy nghĩ này lại không thể nói ra, Thẩm Triều Triều đã cố gắng che giấu, chỉ là ánh mắt và hành vi lại không thể kiểm soát khiến cô cũng rất đau đầu.Cô lo lắng bị Cố Kỳ Việt nhìn thấu.“Cũng tạm được, cầm phiếu vải đến cửa hàng bách hóa là có thể mua được, không cần thiết phải lãng phí thời gian.”Khác với Thẩm Triều Triều đang bối rối, Cố Kỳ Việt thản nhiên nói.Một câu “không cần thiết phải lãng phí thời gian” khiến cho sự chờ mong trong mắt Thẩm Triều Triều dần dần biến mất, cô ủ rũ cụp mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất, trong lòng nặng trĩu giống như cơn mưa to sắp ập đến, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.Chiếc áo sơ mi được thiết kế dành cho Cố Kỳ Việt, mỗi mũi kim thêu hoa đều rất tỉ mỉ.Lúc ấy môi cô còn mang theo ý cười, bây giờ lại bắt đầu thấy khổ sở.Thẩm Triều Triều chậm rãi cắn môi dưới, cố nén cảm xúc nhưng khóe mắt vẫn đỏ ửng, nước mắt lưng tròng giống như sắp sửa rơi xuống.Sự im lặng đột ngột của cô khiến Cố Kỳ Việt không nhịn được liếc nhìn, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.Dài dòng chi bằng dứt khoát, anh chắc chắn phải dập tắt ngọn lửa này.Mà Thẩm Triều Triều cũng không muốn mất mặt trước mặt Cố Kỳ Việt, cho dù đau lòng cũng phải trở về phòng mình, cô chậm rãi buông môi ra, dấu răng mờ nhạt vẫn còn in trên môi nhưng không cách nào nhanh chóng biến mất.Thẩm Triều Triều gượng gạo duy trì biểu cảm bình thường, cô lại ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt.Đôi mắt sáng lấp lánh trước đó không lâu giờ đây đã trở nên tĩnh lặng, giọng nói khàn khàn: “Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa, em có việc phải về phòng một lát.”DTVNói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của Cố Kỳ Việt, cô đứng dậy. Bước chân vội vã lên tầng hai khiến cho động tác gật đầu của Cố Kỳ Việt khựng lại, sau đó đợi mọi người rời đi, trong phòng khách vắng lặng, anh thở dài một hơi, cau mày lấy bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra.Anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa, chỉ lắc lư trong không trung.Mà ánh mắt của Cố Kỳ Việt lại nhìn về phía góc sô pha, Thẩm Triều Triều đã quên lấy lọ sứ nhỏ.Thực ra cũng không cần phải như vậy, anh nên nói chuyện uyển chuyển một chút, dù sao Thẩm Triều Triều cũng không giống người bình thường, gần đây vừa mới vì Vương Kiến Thiết bị bắt và tuyên án mà tinh thần phấn cô chấn hơn một chút, lỡ như lại trở về trạng thái ban đầu thì rất phiền phức.Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến lúc nhắc đến chuyện ly hôn thì sẽ gây ra vô số rắc rối, cũng sẽ khiến cho Thẩm Triều Triều càng thêm đau lòng.Càng nghĩ càng bực bội, Cố Kỳ Việt đưa tay lấy điếu thuốc ném vào thùng rác, mắt không thấy tâm không phiền.Đúng lúc anh muốn đứng dậy rời khỏi phòng khách, Diệp Phương vừa tan ca về đến nhà đã ngăn anh lại.Ngay sau đó Diệp Phương ngồi xuống sô pha đối diện Cố Kỳ Việt, vẻ mặt mang theo ý cười nhắc nhở: “Con và Thẩm Triều Triều kết hôn cũng được một thời gian rồi, bây giờ cũng hiểu nhau kha khá rồi, nên để con bé chuyển đến phòng con đi.”“...”Cố Kỳ Việt im lặng, miệng giật giật, thầm nghĩ mẹ đúng là hết chuyện để nói rồi.

Chỉ là sau khi dần dần tiếp xúc, quan hệ của hai người được kéo gần lại khiến cho tình cảm của Thẩm Triều Triều dành cho anh tăng lên.

Cùng với việc thành công khiến Vương Kiến Thiết nhận tội, tất cả đều nhờ có Cố Kỳ Việt, tình cảm trong nháy mắt tăng vọt.

Tâm trạng của Thẩm Triều Triều cũng có sự thay đổi không nhỏ.

Cô muốn hiểu Cố Kỳ Việt nhiều hơn.

Nhưng những suy nghĩ này lại không thể nói ra, Thẩm Triều Triều đã cố gắng che giấu, chỉ là ánh mắt và hành vi lại không thể kiểm soát khiến cô cũng rất đau đầu.

Cô lo lắng bị Cố Kỳ Việt nhìn thấu.

“Cũng tạm được, cầm phiếu vải đến cửa hàng bách hóa là có thể mua được, không cần thiết phải lãng phí thời gian.”

Khác với Thẩm Triều Triều đang bối rối, Cố Kỳ Việt thản nhiên nói.

Một câu “không cần thiết phải lãng phí thời gian” khiến cho sự chờ mong trong mắt Thẩm Triều Triều dần dần biến mất, cô ủ rũ cụp mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất, trong lòng nặng trĩu giống như cơn mưa to sắp ập đến, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Chiếc áo sơ mi được thiết kế dành cho Cố Kỳ Việt, mỗi mũi kim thêu hoa đều rất tỉ mỉ.

Lúc ấy môi cô còn mang theo ý cười, bây giờ lại bắt đầu thấy khổ sở.

Thẩm Triều Triều chậm rãi cắn môi dưới, cố nén cảm xúc nhưng khóe mắt vẫn đỏ ửng, nước mắt lưng tròng giống như sắp sửa rơi xuống.

Sự im lặng đột ngột của cô khiến Cố Kỳ Việt không nhịn được liếc nhìn, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Dài dòng chi bằng dứt khoát, anh chắc chắn phải dập tắt ngọn lửa này.

Mà Thẩm Triều Triều cũng không muốn mất mặt trước mặt Cố Kỳ Việt, cho dù đau lòng cũng phải trở về phòng mình, cô chậm rãi buông môi ra, dấu răng mờ nhạt vẫn còn in trên môi nhưng không cách nào nhanh chóng biến mất.

Thẩm Triều Triều gượng gạo duy trì biểu cảm bình thường, cô lại ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt.

Đôi mắt sáng lấp lánh trước đó không lâu giờ đây đã trở nên tĩnh lặng, giọng nói khàn khàn: “Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa, em có việc phải về phòng một lát.”

DTV

Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của Cố Kỳ Việt, cô đứng dậy. Bước chân vội vã lên tầng hai khiến cho động tác gật đầu của Cố Kỳ Việt khựng lại, sau đó đợi mọi người rời đi, trong phòng khách vắng lặng, anh thở dài một hơi, cau mày lấy bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra.

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa, chỉ lắc lư trong không trung.

Mà ánh mắt của Cố Kỳ Việt lại nhìn về phía góc sô pha, Thẩm Triều Triều đã quên lấy lọ sứ nhỏ.

Thực ra cũng không cần phải như vậy, anh nên nói chuyện uyển chuyển một chút, dù sao Thẩm Triều Triều cũng không giống người bình thường, gần đây vừa mới vì Vương Kiến Thiết bị bắt và tuyên án mà tinh thần phấn cô chấn hơn một chút, lỡ như lại trở về trạng thái ban đầu thì rất phiền phức.

Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến lúc nhắc đến chuyện ly hôn thì sẽ gây ra vô số rắc rối, cũng sẽ khiến cho Thẩm Triều Triều càng thêm đau lòng.

Càng nghĩ càng bực bội, Cố Kỳ Việt đưa tay lấy điếu thuốc ném vào thùng rác, mắt không thấy tâm không phiền.

Đúng lúc anh muốn đứng dậy rời khỏi phòng khách, Diệp Phương vừa tan ca về đến nhà đã ngăn anh lại.

Ngay sau đó Diệp Phương ngồi xuống sô pha đối diện Cố Kỳ Việt, vẻ mặt mang theo ý cười nhắc nhở: “Con và Thẩm Triều Triều kết hôn cũng được một thời gian rồi, bây giờ cũng hiểu nhau kha khá rồi, nên để con bé chuyển đến phòng con đi.”

“...”

Cố Kỳ Việt im lặng, miệng giật giật, thầm nghĩ mẹ đúng là hết chuyện để nói rồi.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Chỉ là sau khi dần dần tiếp xúc, quan hệ của hai người được kéo gần lại khiến cho tình cảm của Thẩm Triều Triều dành cho anh tăng lên.Cùng với việc thành công khiến Vương Kiến Thiết nhận tội, tất cả đều nhờ có Cố Kỳ Việt, tình cảm trong nháy mắt tăng vọt.Tâm trạng của Thẩm Triều Triều cũng có sự thay đổi không nhỏ.Cô muốn hiểu Cố Kỳ Việt nhiều hơn.Nhưng những suy nghĩ này lại không thể nói ra, Thẩm Triều Triều đã cố gắng che giấu, chỉ là ánh mắt và hành vi lại không thể kiểm soát khiến cô cũng rất đau đầu.Cô lo lắng bị Cố Kỳ Việt nhìn thấu.“Cũng tạm được, cầm phiếu vải đến cửa hàng bách hóa là có thể mua được, không cần thiết phải lãng phí thời gian.”Khác với Thẩm Triều Triều đang bối rối, Cố Kỳ Việt thản nhiên nói.Một câu “không cần thiết phải lãng phí thời gian” khiến cho sự chờ mong trong mắt Thẩm Triều Triều dần dần biến mất, cô ủ rũ cụp mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất, trong lòng nặng trĩu giống như cơn mưa to sắp ập đến, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.Chiếc áo sơ mi được thiết kế dành cho Cố Kỳ Việt, mỗi mũi kim thêu hoa đều rất tỉ mỉ.Lúc ấy môi cô còn mang theo ý cười, bây giờ lại bắt đầu thấy khổ sở.Thẩm Triều Triều chậm rãi cắn môi dưới, cố nén cảm xúc nhưng khóe mắt vẫn đỏ ửng, nước mắt lưng tròng giống như sắp sửa rơi xuống.Sự im lặng đột ngột của cô khiến Cố Kỳ Việt không nhịn được liếc nhìn, anh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.Dài dòng chi bằng dứt khoát, anh chắc chắn phải dập tắt ngọn lửa này.Mà Thẩm Triều Triều cũng không muốn mất mặt trước mặt Cố Kỳ Việt, cho dù đau lòng cũng phải trở về phòng mình, cô chậm rãi buông môi ra, dấu răng mờ nhạt vẫn còn in trên môi nhưng không cách nào nhanh chóng biến mất.Thẩm Triều Triều gượng gạo duy trì biểu cảm bình thường, cô lại ngước mắt nhìn Cố Kỳ Việt.Đôi mắt sáng lấp lánh trước đó không lâu giờ đây đã trở nên tĩnh lặng, giọng nói khàn khàn: “Lần sau em sẽ không làm như vậy nữa, em có việc phải về phòng một lát.”DTVNói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của Cố Kỳ Việt, cô đứng dậy. Bước chân vội vã lên tầng hai khiến cho động tác gật đầu của Cố Kỳ Việt khựng lại, sau đó đợi mọi người rời đi, trong phòng khách vắng lặng, anh thở dài một hơi, cau mày lấy bao t.h.u.ố.c lá trong túi ra.Anh ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không châm lửa, chỉ lắc lư trong không trung.Mà ánh mắt của Cố Kỳ Việt lại nhìn về phía góc sô pha, Thẩm Triều Triều đã quên lấy lọ sứ nhỏ.Thực ra cũng không cần phải như vậy, anh nên nói chuyện uyển chuyển một chút, dù sao Thẩm Triều Triều cũng không giống người bình thường, gần đây vừa mới vì Vương Kiến Thiết bị bắt và tuyên án mà tinh thần phấn cô chấn hơn một chút, lỡ như lại trở về trạng thái ban đầu thì rất phiền phức.Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi đến lúc nhắc đến chuyện ly hôn thì sẽ gây ra vô số rắc rối, cũng sẽ khiến cho Thẩm Triều Triều càng thêm đau lòng.Càng nghĩ càng bực bội, Cố Kỳ Việt đưa tay lấy điếu thuốc ném vào thùng rác, mắt không thấy tâm không phiền.Đúng lúc anh muốn đứng dậy rời khỏi phòng khách, Diệp Phương vừa tan ca về đến nhà đã ngăn anh lại.Ngay sau đó Diệp Phương ngồi xuống sô pha đối diện Cố Kỳ Việt, vẻ mặt mang theo ý cười nhắc nhở: “Con và Thẩm Triều Triều kết hôn cũng được một thời gian rồi, bây giờ cũng hiểu nhau kha khá rồi, nên để con bé chuyển đến phòng con đi.”“...”Cố Kỳ Việt im lặng, miệng giật giật, thầm nghĩ mẹ đúng là hết chuyện để nói rồi.

Chương 156: Chương 156