Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 164: Chương 164

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Rời khỏi nhà họ Cố, mặc dù lúc này là giờ tan tầm, trên đường có rất đông người qua lại nhưng Thẩm Triều Triều không còn cảm thấy sợ hãi, bất an như trước nữa. Có lẽ việc chuyển hướng sự chú ý có thể xoa dịu nỗi sợ hãi một cách hiệu quả.Cũng giống như lúc này. Tốc độ phai nhạt của thiện cảm rất nhanh nhưng những dấu vết nó để lại thì rất khó xóa bỏ, Thẩm Triều Triều cảm thấy bản thân thật vô dụng, trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót khó tả, giống như đang nếm phải vị đắng của quả quất.Chính vì vậy việc rời khỏi nhà họ Cố là một quyết định đúng đắn. Rời xa nguồn cơn khiến cô đau khổ.Cũng giống như việc Thẩm Triều Triều đột ngột gả vào nhà họ Cố. Giờ đây cô cũng đột ngột quay trở về.Sau khi mở cánh cửa đã lâu không động đến, tiếng “cọt kẹt” vang lên, khung cảnh quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể hình dung ra lại hiện lên trước mắt.Tâm trạng Thẩm Triều Triều tốt hơn rất nhiều, cô bước nhanh vào trong sân. Khác với khu vườn rộng lớn trước sau của nhà họ Cố, nhà họ Thẩm chỉ có một khoảng sân nhỏ trước nhà, ngoài một cái cây, góc sân trồng một vài luống rau đã héo úa. Chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể bao quát hết thảy nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn.Không cho phép bản thân chìm đắm trong nỗi buồn, sau khi về đến nhà, Thẩm Triều Triều bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, sau khi lau dọn xong xuôi, cô do dự một chút rồi lấy hết can đảm sang nhà họ Lâm bên cạnh, chủ động chào hỏi chị dâu Đại Lâm.“Ôi chao, Triều Triều đấy à, về lấy đồ hả em?”DTVChị Đại Lâm biết Thẩm Triều Triều nhút nhát, sợ người lạ, chị lập tức bỏ mớ quần áo đang giặt dở, gọi lũ trẻ con vào nhà, sau đó kéo Thẩm Triều Triều vào nhà trò chuyện.Chuyện Thẩm Triều Triều lặng lẽ gả cho con trai của quản đốc xưởng sắt thép đã trở thành chủ đề nóng hổi được người dân trong ngõ Điềm Thủy bàn tán xôn xao!Hơn nữa chị Đại Lâm còn thay mặt Thẩm Triều Triều chứng minh rằng con trai của quản đốc xưởng sắt thép là một chàng trai cao ráo, tuấn tú, trẻ trung, hơn hẳn gã Vương Kiến Thiết già khọm kia!Vì vậy mọi người đều cho rằng Thẩm Triều Triều có mắt nhìn người, bảo sao cô không ưa nổi Vương Kiến Thiết.Mặc dù bây giờ là thời đại mới, địa chủ, cường hào đều đã bị lật đổ nhưng trong lòng đa số mọi người vẫn giữ những tư tưởng cũ, làm vợ nhà giàu bao giờ cũng sung sướng hơn làm người ở.Tuy nhiên vẫn có người nói Thẩm Triều Triều tham cái nhỏ mất cái lớn, không cần Vương Kiến Thiết có tiền đồ xán lạn, lại cứ đ.â.m đầu vào gã côn đồ nổi tiếng hung ác.Cho dù Cố Kỳ Việt là con trai của quản đốc xưởng sắt thép thì đã sao chứ? Bản thân cậu ta chẳng làm nên trò trống gì, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ vô dụng, chắc chắn Thẩm Triều Triều sẽ phải hối hận.Rồi...chưa kịp đợi Thẩm Triều Triều hối hận thì Vương Kiến Thiết đã bị bắt vì tội danh biển thủ công quỹ.Người dân trong ngõ Điềm Thủy đều là công nhân của xưởng máy móc, có thể tưởng tượng được tin tức này giống như một cơn bão ập đến khiến ai nấy đều bàng hoàng, sửng sốt.Nhưng khi cảnh sát công bố thông tin liên quan, họ đành phải tin đó là sự thật.Hóa ra vị quản đốc Vương mà họ vẫn luôn cho là cần cù, hiền lành, chất phác lại là kẻ hai mặt, thực chất là một tên tham lam, độc ác, biển thủ công quỹ, hãm hại người khác!Lúc này khi nhắc đến Thẩm Triều Triều, ai nấy đều tấm tắc khen cô sáng suốt.So với loại người như Vương Kiến Thiết, cho dù con trai của quản đốc xưởng sắt thép có là một kẻ suốt ngày đánh nhau thì cũng vẫn tốt hơn gấp trăm lần!

Rời khỏi nhà họ Cố, mặc dù lúc này là giờ tan tầm, trên đường có rất đông người qua lại nhưng Thẩm Triều Triều không còn cảm thấy sợ hãi, bất an như trước nữa. Có lẽ việc chuyển hướng sự chú ý có thể xoa dịu nỗi sợ hãi một cách hiệu quả.

Cũng giống như lúc này. Tốc độ phai nhạt của thiện cảm rất nhanh nhưng những dấu vết nó để lại thì rất khó xóa bỏ, Thẩm Triều Triều cảm thấy bản thân thật vô dụng, trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót khó tả, giống như đang nếm phải vị đắng của quả quất.

Chính vì vậy việc rời khỏi nhà họ Cố là một quyết định đúng đắn. Rời xa nguồn cơn khiến cô đau khổ.

Cũng giống như việc Thẩm Triều Triều đột ngột gả vào nhà họ Cố. Giờ đây cô cũng đột ngột quay trở về.

Sau khi mở cánh cửa đã lâu không động đến, tiếng “cọt kẹt” vang lên, khung cảnh quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể hình dung ra lại hiện lên trước mắt.

Tâm trạng Thẩm Triều Triều tốt hơn rất nhiều, cô bước nhanh vào trong sân. Khác với khu vườn rộng lớn trước sau của nhà họ Cố, nhà họ Thẩm chỉ có một khoảng sân nhỏ trước nhà, ngoài một cái cây, góc sân trồng một vài luống rau đã héo úa. Chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể bao quát hết thảy nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn.

Không cho phép bản thân chìm đắm trong nỗi buồn, sau khi về đến nhà, Thẩm Triều Triều bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, sau khi lau dọn xong xuôi, cô do dự một chút rồi lấy hết can đảm sang nhà họ Lâm bên cạnh, chủ động chào hỏi chị dâu Đại Lâm.

“Ôi chao, Triều Triều đấy à, về lấy đồ hả em?”

DTV

Chị Đại Lâm biết Thẩm Triều Triều nhút nhát, sợ người lạ, chị lập tức bỏ mớ quần áo đang giặt dở, gọi lũ trẻ con vào nhà, sau đó kéo Thẩm Triều Triều vào nhà trò chuyện.

Chuyện Thẩm Triều Triều lặng lẽ gả cho con trai của quản đốc xưởng sắt thép đã trở thành chủ đề nóng hổi được người dân trong ngõ Điềm Thủy bàn tán xôn xao!

Hơn nữa chị Đại Lâm còn thay mặt Thẩm Triều Triều chứng minh rằng con trai của quản đốc xưởng sắt thép là một chàng trai cao ráo, tuấn tú, trẻ trung, hơn hẳn gã Vương Kiến Thiết già khọm kia!

Vì vậy mọi người đều cho rằng Thẩm Triều Triều có mắt nhìn người, bảo sao cô không ưa nổi Vương Kiến Thiết.

Mặc dù bây giờ là thời đại mới, địa chủ, cường hào đều đã bị lật đổ nhưng trong lòng đa số mọi người vẫn giữ những tư tưởng cũ, làm vợ nhà giàu bao giờ cũng sung sướng hơn làm người ở.

Tuy nhiên vẫn có người nói Thẩm Triều Triều tham cái nhỏ mất cái lớn, không cần Vương Kiến Thiết có tiền đồ xán lạn, lại cứ đ.â.m đầu vào gã côn đồ nổi tiếng hung ác.

Cho dù Cố Kỳ Việt là con trai của quản đốc xưởng sắt thép thì đã sao chứ? Bản thân cậu ta chẳng làm nên trò trống gì, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ vô dụng, chắc chắn Thẩm Triều Triều sẽ phải hối hận.

Rồi...chưa kịp đợi Thẩm Triều Triều hối hận thì Vương Kiến Thiết đã bị bắt vì tội danh biển thủ công quỹ.

Người dân trong ngõ Điềm Thủy đều là công nhân của xưởng máy móc, có thể tưởng tượng được tin tức này giống như một cơn bão ập đến khiến ai nấy đều bàng hoàng, sửng sốt.

Nhưng khi cảnh sát công bố thông tin liên quan, họ đành phải tin đó là sự thật.

Hóa ra vị quản đốc Vương mà họ vẫn luôn cho là cần cù, hiền lành, chất phác lại là kẻ hai mặt, thực chất là một tên tham lam, độc ác, biển thủ công quỹ, hãm hại người khác!

Lúc này khi nhắc đến Thẩm Triều Triều, ai nấy đều tấm tắc khen cô sáng suốt.

So với loại người như Vương Kiến Thiết, cho dù con trai của quản đốc xưởng sắt thép có là một kẻ suốt ngày đánh nhau thì cũng vẫn tốt hơn gấp trăm lần!

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Rời khỏi nhà họ Cố, mặc dù lúc này là giờ tan tầm, trên đường có rất đông người qua lại nhưng Thẩm Triều Triều không còn cảm thấy sợ hãi, bất an như trước nữa. Có lẽ việc chuyển hướng sự chú ý có thể xoa dịu nỗi sợ hãi một cách hiệu quả.Cũng giống như lúc này. Tốc độ phai nhạt của thiện cảm rất nhanh nhưng những dấu vết nó để lại thì rất khó xóa bỏ, Thẩm Triều Triều cảm thấy bản thân thật vô dụng, trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót khó tả, giống như đang nếm phải vị đắng của quả quất.Chính vì vậy việc rời khỏi nhà họ Cố là một quyết định đúng đắn. Rời xa nguồn cơn khiến cô đau khổ.Cũng giống như việc Thẩm Triều Triều đột ngột gả vào nhà họ Cố. Giờ đây cô cũng đột ngột quay trở về.Sau khi mở cánh cửa đã lâu không động đến, tiếng “cọt kẹt” vang lên, khung cảnh quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể hình dung ra lại hiện lên trước mắt.Tâm trạng Thẩm Triều Triều tốt hơn rất nhiều, cô bước nhanh vào trong sân. Khác với khu vườn rộng lớn trước sau của nhà họ Cố, nhà họ Thẩm chỉ có một khoảng sân nhỏ trước nhà, ngoài một cái cây, góc sân trồng một vài luống rau đã héo úa. Chỉ cần một cái liếc mắt đã có thể bao quát hết thảy nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn.Không cho phép bản thân chìm đắm trong nỗi buồn, sau khi về đến nhà, Thẩm Triều Triều bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, sau khi lau dọn xong xuôi, cô do dự một chút rồi lấy hết can đảm sang nhà họ Lâm bên cạnh, chủ động chào hỏi chị dâu Đại Lâm.“Ôi chao, Triều Triều đấy à, về lấy đồ hả em?”DTVChị Đại Lâm biết Thẩm Triều Triều nhút nhát, sợ người lạ, chị lập tức bỏ mớ quần áo đang giặt dở, gọi lũ trẻ con vào nhà, sau đó kéo Thẩm Triều Triều vào nhà trò chuyện.Chuyện Thẩm Triều Triều lặng lẽ gả cho con trai của quản đốc xưởng sắt thép đã trở thành chủ đề nóng hổi được người dân trong ngõ Điềm Thủy bàn tán xôn xao!Hơn nữa chị Đại Lâm còn thay mặt Thẩm Triều Triều chứng minh rằng con trai của quản đốc xưởng sắt thép là một chàng trai cao ráo, tuấn tú, trẻ trung, hơn hẳn gã Vương Kiến Thiết già khọm kia!Vì vậy mọi người đều cho rằng Thẩm Triều Triều có mắt nhìn người, bảo sao cô không ưa nổi Vương Kiến Thiết.Mặc dù bây giờ là thời đại mới, địa chủ, cường hào đều đã bị lật đổ nhưng trong lòng đa số mọi người vẫn giữ những tư tưởng cũ, làm vợ nhà giàu bao giờ cũng sung sướng hơn làm người ở.Tuy nhiên vẫn có người nói Thẩm Triều Triều tham cái nhỏ mất cái lớn, không cần Vương Kiến Thiết có tiền đồ xán lạn, lại cứ đ.â.m đầu vào gã côn đồ nổi tiếng hung ác.Cho dù Cố Kỳ Việt là con trai của quản đốc xưởng sắt thép thì đã sao chứ? Bản thân cậu ta chẳng làm nên trò trống gì, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ vô dụng, chắc chắn Thẩm Triều Triều sẽ phải hối hận.Rồi...chưa kịp đợi Thẩm Triều Triều hối hận thì Vương Kiến Thiết đã bị bắt vì tội danh biển thủ công quỹ.Người dân trong ngõ Điềm Thủy đều là công nhân của xưởng máy móc, có thể tưởng tượng được tin tức này giống như một cơn bão ập đến khiến ai nấy đều bàng hoàng, sửng sốt.Nhưng khi cảnh sát công bố thông tin liên quan, họ đành phải tin đó là sự thật.Hóa ra vị quản đốc Vương mà họ vẫn luôn cho là cần cù, hiền lành, chất phác lại là kẻ hai mặt, thực chất là một tên tham lam, độc ác, biển thủ công quỹ, hãm hại người khác!Lúc này khi nhắc đến Thẩm Triều Triều, ai nấy đều tấm tắc khen cô sáng suốt.So với loại người như Vương Kiến Thiết, cho dù con trai của quản đốc xưởng sắt thép có là một kẻ suốt ngày đánh nhau thì cũng vẫn tốt hơn gấp trăm lần!

Chương 164: Chương 164