Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 167: Chương 167

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Không biết tình hình cụ thể của hai người, trong lòng chị Đại Lâm tràn đầy lo lắng, nhưng mà chưa kịp để chị đi một chuyến đến nhà họ Cố, một đám người đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà họ Thẩm.Sắc mặt bọn họ đỏ bừng giận dữ, tay cầm đá ném về phía cửa sân, khiến cánh cửa gỗ phát ra tiếng vang lớn.Bọn họ đồng thời lớn tiếng chửi bới: “Thẩm Triều Triều, đồ sao chổi nhà mày hại c.h.ế.t cha mẹ mày chưa đủ, bây giờ còn muốn hại chúng tao, sao mày không đi c.h.ế.t đi!”“Lăn ra đây!”“Sao chổi c.h.ế.t đi!”Sau khi đập cửa, có kẻ còn dùng sức ném đá vào trong sân, đập vỡ cả ngói nhà, tiếng vang lớn khiến Thẩm Triều Triều trốn trong nhà vô thức run lên, sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cắn chặt môi.Ngay cả khi bị cắn đến chảy m.á.u cũng không nhận ra, cô chỉ tin chắc rằng bản thân không hề làm sai. Khối u ác tính Vương Kiến Thiết chắc chắn phải loại bỏ.Lúc trước khi rời khỏi nhà họ Cố, nghe được lời nhắc nhở của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều cũng từng tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nhưng lại không ngờ mọi người lại cực đoan đến vậy.Những lời lẽ chói tai khó nghe không ngừng vang lên, âm thanh chấn động cả con ngõ Điềm Thủy.Thẩm Triều Triều không bịt tai lại, mặc cho những lời lẽ cay độc kia lọt vào tai, đôi mắt cô ngấn lệ, khóe mắt đỏ ửng tiết lộ sự ấm ức trong lòng.Cô không sai!Cho dù bọn họ có đập nát căn nhà này, cô vẫn không sai!“Lũ khốn kiếp các người đang làm cái gì đấy, cút hết đi, tôi đã báo cảnh sát rồi, các người đây là phạm tội đấy, tôi... Á!”Đúng lúc này, ngoài cửa sân vang lên tiếng chị Đại Lâm cùng với tiếng cãi vã om sòm của đám người kia.Nhưng mà chỉ một lúc sau, giọng nói của chị Đại Lâm đột nhiên im bặt, khiến Thẩm Triều Triều giật thót mình, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.Cô vội vàng giơ tay lau nước mắt, không tiếp tục trốn trong nhà nữa mà vội vàng chạy ra cửa sân.Đối mặt với một đám người hung hãn cầm đá ném vào nhà mình, có thể tưởng tượng được, một khi Thẩm Triều Triều bước ra khỏi cửa sân sẽ phải chịu đựng điều gì.Dù sao đám người này rõ ràng không phải người biết điều lý lẽ gì, động tay động chân đánh đập một trận cũng là may mắn, chỉ sợ bọn chúng học theo đám người kia, dùng những trò bỉ ổi như cạo đầu, đổ nước bẩn...Thẩm Triều Triều cũng biết sợ.Nhưng cô càng không muốn người tốt phải chịu thiệt thòi vì mình. Chị Đại Lâm ra mặt là vì cô, nếu như chị xảy ra chuyện gì, cả đời này cô sẽ sống trong day dứt.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cầm lấy cây sào tre sau cánh cửa để phòng thân, cô đeo khẩu trang, hít sâu một hơi, sau đó nhắm chặt mắt, dứt khoát mở chốt cửa.Tay cầm cây sào tre, Thẩm Triều Triều xông ra ngoài, lớn tiếng quát: “Bọn mày mau...”Lời nói của Thẩm Triều Triều còn chưa dứt đã thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng, bảy tám người đàn ông đang nằm rên rỉ “ôi ôi” trên mặt đất, tất cả đều mặt mũi bầm dập.Một người đàn ông khác to con hơn thì đang quỳ gối trên mặt đất, nửa người trên bị người ta túm chặt cổ áo, hung hăng tát vào mặt.DTVCòn chị Đại Lâm thì đang đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng phấn khích, chị vỗ mạnh vào đùi, lớn tiếng khen ngợi: “Đánh cho tốt vào, vừa nãy chính là tên này ném đá hăng nhất, còn muốn đánh tôi, khinh người quá thể đáng! Chồng của Triều Triều đánh thêm mấy cái nữa cho tôi!”Cố Kỳ Việt rất biết nghe lời, lại tặng thêm cho tên kia một cú đ.ấ.m thật mạnh vào mặt, đến khi hắn ta rụng mất mấy chiếc răng, ngất xỉu tại chỗ, anh mới chịu buông tay.

Không biết tình hình cụ thể của hai người, trong lòng chị Đại Lâm tràn đầy lo lắng, nhưng mà chưa kịp để chị đi một chuyến đến nhà họ Cố, một đám người đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà họ Thẩm.

Sắc mặt bọn họ đỏ bừng giận dữ, tay cầm đá ném về phía cửa sân, khiến cánh cửa gỗ phát ra tiếng vang lớn.

Bọn họ đồng thời lớn tiếng chửi bới: “Thẩm Triều Triều, đồ sao chổi nhà mày hại c.h.ế.t cha mẹ mày chưa đủ, bây giờ còn muốn hại chúng tao, sao mày không đi c.h.ế.t đi!”

“Lăn ra đây!”

“Sao chổi c.h.ế.t đi!”

Sau khi đập cửa, có kẻ còn dùng sức ném đá vào trong sân, đập vỡ cả ngói nhà, tiếng vang lớn khiến Thẩm Triều Triều trốn trong nhà vô thức run lên, sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cắn chặt môi.

Ngay cả khi bị cắn đến chảy m.á.u cũng không nhận ra, cô chỉ tin chắc rằng bản thân không hề làm sai. Khối u ác tính Vương Kiến Thiết chắc chắn phải loại bỏ.

Lúc trước khi rời khỏi nhà họ Cố, nghe được lời nhắc nhở của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều cũng từng tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nhưng lại không ngờ mọi người lại cực đoan đến vậy.

Những lời lẽ chói tai khó nghe không ngừng vang lên, âm thanh chấn động cả con ngõ Điềm Thủy.

Thẩm Triều Triều không bịt tai lại, mặc cho những lời lẽ cay độc kia lọt vào tai, đôi mắt cô ngấn lệ, khóe mắt đỏ ửng tiết lộ sự ấm ức trong lòng.

Cô không sai!

Cho dù bọn họ có đập nát căn nhà này, cô vẫn không sai!

“Lũ khốn kiếp các người đang làm cái gì đấy, cút hết đi, tôi đã báo cảnh sát rồi, các người đây là phạm tội đấy, tôi... Á!”

Đúng lúc này, ngoài cửa sân vang lên tiếng chị Đại Lâm cùng với tiếng cãi vã om sòm của đám người kia.

Nhưng mà chỉ một lúc sau, giọng nói của chị Đại Lâm đột nhiên im bặt, khiến Thẩm Triều Triều giật thót mình, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Cô vội vàng giơ tay lau nước mắt, không tiếp tục trốn trong nhà nữa mà vội vàng chạy ra cửa sân.

Đối mặt với một đám người hung hãn cầm đá ném vào nhà mình, có thể tưởng tượng được, một khi Thẩm Triều Triều bước ra khỏi cửa sân sẽ phải chịu đựng điều gì.

Dù sao đám người này rõ ràng không phải người biết điều lý lẽ gì, động tay động chân đánh đập một trận cũng là may mắn, chỉ sợ bọn chúng học theo đám người kia, dùng những trò bỉ ổi như cạo đầu, đổ nước bẩn...

Thẩm Triều Triều cũng biết sợ.

Nhưng cô càng không muốn người tốt phải chịu thiệt thòi vì mình. Chị Đại Lâm ra mặt là vì cô, nếu như chị xảy ra chuyện gì, cả đời này cô sẽ sống trong day dứt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cầm lấy cây sào tre sau cánh cửa để phòng thân, cô đeo khẩu trang, hít sâu một hơi, sau đó nhắm chặt mắt, dứt khoát mở chốt cửa.

Tay cầm cây sào tre, Thẩm Triều Triều xông ra ngoài, lớn tiếng quát: “Bọn mày mau...”

Lời nói của Thẩm Triều Triều còn chưa dứt đã thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng, bảy tám người đàn ông đang nằm rên rỉ “ôi ôi” trên mặt đất, tất cả đều mặt mũi bầm dập.

Một người đàn ông khác to con hơn thì đang quỳ gối trên mặt đất, nửa người trên bị người ta túm chặt cổ áo, hung hăng tát vào mặt.

DTV

Còn chị Đại Lâm thì đang đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng phấn khích, chị vỗ mạnh vào đùi, lớn tiếng khen ngợi: “Đánh cho tốt vào, vừa nãy chính là tên này ném đá hăng nhất, còn muốn đánh tôi, khinh người quá thể đáng! Chồng của Triều Triều đánh thêm mấy cái nữa cho tôi!”

Cố Kỳ Việt rất biết nghe lời, lại tặng thêm cho tên kia một cú đ.ấ.m thật mạnh vào mặt, đến khi hắn ta rụng mất mấy chiếc răng, ngất xỉu tại chỗ, anh mới chịu buông tay.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Không biết tình hình cụ thể của hai người, trong lòng chị Đại Lâm tràn đầy lo lắng, nhưng mà chưa kịp để chị đi một chuyến đến nhà họ Cố, một đám người đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà họ Thẩm.Sắc mặt bọn họ đỏ bừng giận dữ, tay cầm đá ném về phía cửa sân, khiến cánh cửa gỗ phát ra tiếng vang lớn.Bọn họ đồng thời lớn tiếng chửi bới: “Thẩm Triều Triều, đồ sao chổi nhà mày hại c.h.ế.t cha mẹ mày chưa đủ, bây giờ còn muốn hại chúng tao, sao mày không đi c.h.ế.t đi!”“Lăn ra đây!”“Sao chổi c.h.ế.t đi!”Sau khi đập cửa, có kẻ còn dùng sức ném đá vào trong sân, đập vỡ cả ngói nhà, tiếng vang lớn khiến Thẩm Triều Triều trốn trong nhà vô thức run lên, sắc mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cắn chặt môi.Ngay cả khi bị cắn đến chảy m.á.u cũng không nhận ra, cô chỉ tin chắc rằng bản thân không hề làm sai. Khối u ác tính Vương Kiến Thiết chắc chắn phải loại bỏ.Lúc trước khi rời khỏi nhà họ Cố, nghe được lời nhắc nhở của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều cũng từng tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nhưng lại không ngờ mọi người lại cực đoan đến vậy.Những lời lẽ chói tai khó nghe không ngừng vang lên, âm thanh chấn động cả con ngõ Điềm Thủy.Thẩm Triều Triều không bịt tai lại, mặc cho những lời lẽ cay độc kia lọt vào tai, đôi mắt cô ngấn lệ, khóe mắt đỏ ửng tiết lộ sự ấm ức trong lòng.Cô không sai!Cho dù bọn họ có đập nát căn nhà này, cô vẫn không sai!“Lũ khốn kiếp các người đang làm cái gì đấy, cút hết đi, tôi đã báo cảnh sát rồi, các người đây là phạm tội đấy, tôi... Á!”Đúng lúc này, ngoài cửa sân vang lên tiếng chị Đại Lâm cùng với tiếng cãi vã om sòm của đám người kia.Nhưng mà chỉ một lúc sau, giọng nói của chị Đại Lâm đột nhiên im bặt, khiến Thẩm Triều Triều giật thót mình, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.Cô vội vàng giơ tay lau nước mắt, không tiếp tục trốn trong nhà nữa mà vội vàng chạy ra cửa sân.Đối mặt với một đám người hung hãn cầm đá ném vào nhà mình, có thể tưởng tượng được, một khi Thẩm Triều Triều bước ra khỏi cửa sân sẽ phải chịu đựng điều gì.Dù sao đám người này rõ ràng không phải người biết điều lý lẽ gì, động tay động chân đánh đập một trận cũng là may mắn, chỉ sợ bọn chúng học theo đám người kia, dùng những trò bỉ ổi như cạo đầu, đổ nước bẩn...Thẩm Triều Triều cũng biết sợ.Nhưng cô càng không muốn người tốt phải chịu thiệt thòi vì mình. Chị Đại Lâm ra mặt là vì cô, nếu như chị xảy ra chuyện gì, cả đời này cô sẽ sống trong day dứt.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều cầm lấy cây sào tre sau cánh cửa để phòng thân, cô đeo khẩu trang, hít sâu một hơi, sau đó nhắm chặt mắt, dứt khoát mở chốt cửa.Tay cầm cây sào tre, Thẩm Triều Triều xông ra ngoài, lớn tiếng quát: “Bọn mày mau...”Lời nói của Thẩm Triều Triều còn chưa dứt đã thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với tưởng tượng, bảy tám người đàn ông đang nằm rên rỉ “ôi ôi” trên mặt đất, tất cả đều mặt mũi bầm dập.Một người đàn ông khác to con hơn thì đang quỳ gối trên mặt đất, nửa người trên bị người ta túm chặt cổ áo, hung hăng tát vào mặt.DTVCòn chị Đại Lâm thì đang đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng phấn khích, chị vỗ mạnh vào đùi, lớn tiếng khen ngợi: “Đánh cho tốt vào, vừa nãy chính là tên này ném đá hăng nhất, còn muốn đánh tôi, khinh người quá thể đáng! Chồng của Triều Triều đánh thêm mấy cái nữa cho tôi!”Cố Kỳ Việt rất biết nghe lời, lại tặng thêm cho tên kia một cú đ.ấ.m thật mạnh vào mặt, đến khi hắn ta rụng mất mấy chiếc răng, ngất xỉu tại chỗ, anh mới chịu buông tay.

Chương 167: Chương 167