Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 184: Chương 184
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nhìn thấy Cố Kỳ Việt tự tay hủy hoại tương lai của mình, cảnh sát Chu chỉ biết ngậm ngùi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cho dù cậu c.h.ế.t có thể giải quyết được mọi chuyện nhưng cậu có nghĩ cho người nhà của mình không? Còn có Thẩm Triều Triều vừa mới kết hôn với cậu, là vợ của cậu, cô ấy sẽ phải chịu đựng sự chỉ trích của người đời... Trước đây đã có người ném đá vào nhà họ Thẩm rồi, sau này sẽ còn quá đáng hơn, mà tất cả đều là vì cậu...”Nghe những lời của cảnh sát Chu, nụ cười trên môi Cố Kỳ Việt cứng đờ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay đang khóa chặt hai tay mình. Lạnh lẽo và sắc bén.Tuy anh không định giữ im lặng nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy.Cố Kỳ Việt mím chặt môi, cắt ngang lời cảnh sát Chu còn chưa dứt, chủ động khai báo: “Cảnh sát Chu, tôi không ăn trộm máy móc, tôi đến... sửa chữa máy móc.”Khi nói đến việc sửa chữa máy móc, giọng nói của Cố Kỳ Việt trở nên cứng nhắc. Giọng anh cũng trở nên khàn đặc. Nếu có thể, anh không muốn nói ra những lời này trước mặt mọi người, cảm giác như bị *****, rất khó chịu.Lý do tại sao anh không tiếp tục theo đuổi niềm đam mê với máy móc nữa thật ra là bởi vì Cố Kỳ Việt cảm thấy bản thân không xứng, trong những năm tháng huấn luyện ở quân khu, anh có thể dựa vào nắm đ.ấ.m để đánh bại những lời đe dọa nhưng lại không thể đối mặt với niềm đam mê máy móc học của mình.Bởi vì khi đối mặt với những cú đấm, đá và hình phạt khắc nghiệt, anh oán hận tất cả, bao gồm cả việc học máy móc vô dụng.Cho dù sau này đã thoát khỏi nguồn gốc nỗi đau đè nén nhưng anh cũng không thể nào trở lại như xưa, anh chán ghét sự ràng buộc, cũng chán ghét sự kỳ vọng của người khác, cảm giác đó khiến anh ngạt thở.Anh thà làm một tên côn đồ bị người người khinh bỉ còn hơn. Ít nhất sẽ không ai kỳ vọng gì ở anh nữa.“Cố Kỳ Việt, cậu đúng là dối trá thành thói rồi, đến lúc này còn cứng miệng, tôi vốn tưởng rằng bản tính cậu không xấu, bây giờ xem ra là quá tệ!”Lời khai báo thẳng thắn của Cố Kỳ Việt rõ ràng đã gây ra tác dụng ngược, cảnh sát Chu hoàn toàn không tin.Ông ấy tức giận đập bàn, yêu cầu Cố Kỳ Việt đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng khai báo rõ ràng mọi chuyện: “Cố Kỳ Việt, con gái tôi học cùng trường với cậu đấy, thành tích cấp ba của cậu kém cỏi ra sao, cần tôi phải nói lại cho cậu nghe không hả!”“…”Cố Kỳ Việt đã sớm đoán được phản ứng của cảnh sát Chu, anh cũng không giải thích nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Cứ để xưởng máy móc khởi động máy móc lên là biết tôi có sửa chữa hay không.”DTVChỉ là những lời này khiến cảnh sát Chu nghe xong lập tức lắc đầu thất vọng. Đối với Cố Kỳ Việt cứng đầu cứng cổ, ông ấy cũng không khuyên nhủ gì thêm, ông ấy vốn định khuyên anh chủ động nhận tội có thể được giảm nhẹ tội nhưng Cố Kỳ Việt không hợp tác thì cũng bằng thừa, chỉ có thể đợi người nhà họ Cố đến.Vì nhà họ Cố đã lắp điện thoại nên đồn cảnh sát rất nhanh đã liên lạc được với Cố Hằng, vừa nghe tin Cố Kỳ Việt ăn trộm máy móc của xưởng máy móc, cả nhà đều vô cùng hoảng hốt, vội vàng đến đồn cảnh sát.Cố Hằng mặt mày sa sầm, tức giận đến mức nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên.Còn Diệp Phương thì không thể nào tin được con trai mình lại làm ra chuyện như vậy!Trên đường đến đồn cảnh sát, Cố Hằng vừa lái xe, Diệp Phương vừa sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó lên tiếng: “Cố Hằng, anh bình tĩnh, trước tiên hỏi rõ ràng mọi chuyện đã rồi hãy nói.”
Nhìn thấy Cố Kỳ Việt tự tay hủy hoại tương lai của mình, cảnh sát Chu chỉ biết ngậm ngùi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cho dù cậu c.h.ế.t có thể giải quyết được mọi chuyện nhưng cậu có nghĩ cho người nhà của mình không? Còn có Thẩm Triều Triều vừa mới kết hôn với cậu, là vợ của cậu, cô ấy sẽ phải chịu đựng sự chỉ trích của người đời... Trước đây đã có người ném đá vào nhà họ Thẩm rồi, sau này sẽ còn quá đáng hơn, mà tất cả đều là vì cậu...”
Nghe những lời của cảnh sát Chu, nụ cười trên môi Cố Kỳ Việt cứng đờ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay đang khóa chặt hai tay mình. Lạnh lẽo và sắc bén.
Tuy anh không định giữ im lặng nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy.
Cố Kỳ Việt mím chặt môi, cắt ngang lời cảnh sát Chu còn chưa dứt, chủ động khai báo: “Cảnh sát Chu, tôi không ăn trộm máy móc, tôi đến... sửa chữa máy móc.”
Khi nói đến việc sửa chữa máy móc, giọng nói của Cố Kỳ Việt trở nên cứng nhắc. Giọng anh cũng trở nên khàn đặc. Nếu có thể, anh không muốn nói ra những lời này trước mặt mọi người, cảm giác như bị *****, rất khó chịu.
Lý do tại sao anh không tiếp tục theo đuổi niềm đam mê với máy móc nữa thật ra là bởi vì Cố Kỳ Việt cảm thấy bản thân không xứng, trong những năm tháng huấn luyện ở quân khu, anh có thể dựa vào nắm đ.ấ.m để đánh bại những lời đe dọa nhưng lại không thể đối mặt với niềm đam mê máy móc học của mình.
Bởi vì khi đối mặt với những cú đấm, đá và hình phạt khắc nghiệt, anh oán hận tất cả, bao gồm cả việc học máy móc vô dụng.
Cho dù sau này đã thoát khỏi nguồn gốc nỗi đau đè nén nhưng anh cũng không thể nào trở lại như xưa, anh chán ghét sự ràng buộc, cũng chán ghét sự kỳ vọng của người khác, cảm giác đó khiến anh ngạt thở.
Anh thà làm một tên côn đồ bị người người khinh bỉ còn hơn. Ít nhất sẽ không ai kỳ vọng gì ở anh nữa.
“Cố Kỳ Việt, cậu đúng là dối trá thành thói rồi, đến lúc này còn cứng miệng, tôi vốn tưởng rằng bản tính cậu không xấu, bây giờ xem ra là quá tệ!”
Lời khai báo thẳng thắn của Cố Kỳ Việt rõ ràng đã gây ra tác dụng ngược, cảnh sát Chu hoàn toàn không tin.
Ông ấy tức giận đập bàn, yêu cầu Cố Kỳ Việt đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng khai báo rõ ràng mọi chuyện: “Cố Kỳ Việt, con gái tôi học cùng trường với cậu đấy, thành tích cấp ba của cậu kém cỏi ra sao, cần tôi phải nói lại cho cậu nghe không hả!”
“…”
Cố Kỳ Việt đã sớm đoán được phản ứng của cảnh sát Chu, anh cũng không giải thích nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Cứ để xưởng máy móc khởi động máy móc lên là biết tôi có sửa chữa hay không.”
DTV
Chỉ là những lời này khiến cảnh sát Chu nghe xong lập tức lắc đầu thất vọng. Đối với Cố Kỳ Việt cứng đầu cứng cổ, ông ấy cũng không khuyên nhủ gì thêm, ông ấy vốn định khuyên anh chủ động nhận tội có thể được giảm nhẹ tội nhưng Cố Kỳ Việt không hợp tác thì cũng bằng thừa, chỉ có thể đợi người nhà họ Cố đến.
Vì nhà họ Cố đã lắp điện thoại nên đồn cảnh sát rất nhanh đã liên lạc được với Cố Hằng, vừa nghe tin Cố Kỳ Việt ăn trộm máy móc của xưởng máy móc, cả nhà đều vô cùng hoảng hốt, vội vàng đến đồn cảnh sát.
Cố Hằng mặt mày sa sầm, tức giận đến mức nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên.
Còn Diệp Phương thì không thể nào tin được con trai mình lại làm ra chuyện như vậy!
Trên đường đến đồn cảnh sát, Cố Hằng vừa lái xe, Diệp Phương vừa sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó lên tiếng: “Cố Hằng, anh bình tĩnh, trước tiên hỏi rõ ràng mọi chuyện đã rồi hãy nói.”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Nhìn thấy Cố Kỳ Việt tự tay hủy hoại tương lai của mình, cảnh sát Chu chỉ biết ngậm ngùi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Cho dù cậu c.h.ế.t có thể giải quyết được mọi chuyện nhưng cậu có nghĩ cho người nhà của mình không? Còn có Thẩm Triều Triều vừa mới kết hôn với cậu, là vợ của cậu, cô ấy sẽ phải chịu đựng sự chỉ trích của người đời... Trước đây đã có người ném đá vào nhà họ Thẩm rồi, sau này sẽ còn quá đáng hơn, mà tất cả đều là vì cậu...”Nghe những lời của cảnh sát Chu, nụ cười trên môi Cố Kỳ Việt cứng đờ, anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc còng tay đang khóa chặt hai tay mình. Lạnh lẽo và sắc bén.Tuy anh không định giữ im lặng nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy.Cố Kỳ Việt mím chặt môi, cắt ngang lời cảnh sát Chu còn chưa dứt, chủ động khai báo: “Cảnh sát Chu, tôi không ăn trộm máy móc, tôi đến... sửa chữa máy móc.”Khi nói đến việc sửa chữa máy móc, giọng nói của Cố Kỳ Việt trở nên cứng nhắc. Giọng anh cũng trở nên khàn đặc. Nếu có thể, anh không muốn nói ra những lời này trước mặt mọi người, cảm giác như bị *****, rất khó chịu.Lý do tại sao anh không tiếp tục theo đuổi niềm đam mê với máy móc nữa thật ra là bởi vì Cố Kỳ Việt cảm thấy bản thân không xứng, trong những năm tháng huấn luyện ở quân khu, anh có thể dựa vào nắm đ.ấ.m để đánh bại những lời đe dọa nhưng lại không thể đối mặt với niềm đam mê máy móc học của mình.Bởi vì khi đối mặt với những cú đấm, đá và hình phạt khắc nghiệt, anh oán hận tất cả, bao gồm cả việc học máy móc vô dụng.Cho dù sau này đã thoát khỏi nguồn gốc nỗi đau đè nén nhưng anh cũng không thể nào trở lại như xưa, anh chán ghét sự ràng buộc, cũng chán ghét sự kỳ vọng của người khác, cảm giác đó khiến anh ngạt thở.Anh thà làm một tên côn đồ bị người người khinh bỉ còn hơn. Ít nhất sẽ không ai kỳ vọng gì ở anh nữa.“Cố Kỳ Việt, cậu đúng là dối trá thành thói rồi, đến lúc này còn cứng miệng, tôi vốn tưởng rằng bản tính cậu không xấu, bây giờ xem ra là quá tệ!”Lời khai báo thẳng thắn của Cố Kỳ Việt rõ ràng đã gây ra tác dụng ngược, cảnh sát Chu hoàn toàn không tin.Ông ấy tức giận đập bàn, yêu cầu Cố Kỳ Việt đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng khai báo rõ ràng mọi chuyện: “Cố Kỳ Việt, con gái tôi học cùng trường với cậu đấy, thành tích cấp ba của cậu kém cỏi ra sao, cần tôi phải nói lại cho cậu nghe không hả!”“…”Cố Kỳ Việt đã sớm đoán được phản ứng của cảnh sát Chu, anh cũng không giải thích nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Cứ để xưởng máy móc khởi động máy móc lên là biết tôi có sửa chữa hay không.”DTVChỉ là những lời này khiến cảnh sát Chu nghe xong lập tức lắc đầu thất vọng. Đối với Cố Kỳ Việt cứng đầu cứng cổ, ông ấy cũng không khuyên nhủ gì thêm, ông ấy vốn định khuyên anh chủ động nhận tội có thể được giảm nhẹ tội nhưng Cố Kỳ Việt không hợp tác thì cũng bằng thừa, chỉ có thể đợi người nhà họ Cố đến.Vì nhà họ Cố đã lắp điện thoại nên đồn cảnh sát rất nhanh đã liên lạc được với Cố Hằng, vừa nghe tin Cố Kỳ Việt ăn trộm máy móc của xưởng máy móc, cả nhà đều vô cùng hoảng hốt, vội vàng đến đồn cảnh sát.Cố Hằng mặt mày sa sầm, tức giận đến mức nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên.Còn Diệp Phương thì không thể nào tin được con trai mình lại làm ra chuyện như vậy!Trên đường đến đồn cảnh sát, Cố Hằng vừa lái xe, Diệp Phương vừa sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó lên tiếng: “Cố Hằng, anh bình tĩnh, trước tiên hỏi rõ ràng mọi chuyện đã rồi hãy nói.”