Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 190: Chương 190

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Có đôi khi chuyển sự chú ý thật sự rất hiệu quả, Thẩm Triều Triều không còn cảm thấy đau nữa, mà thay vào đó là nghĩ Cố Kỳ Việt có đau không?Để thuốc cầm m.á.u tự chế vào túi, Thẩm Triều Triều vào nhà thay một bộ quần áo, sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng, cho dù sốt ruột đến mấy, cô cũng phải chờ đợi.Trong trạng thái tinh thần tập trung cao độ, vốn không cảm thấy buồn ngủ, Thẩm Triều Triều mở to mắt, giống như một con búp bê được điêu khắc hoàn mỹ, không nhúc nhích.Cho đến khi sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, giống như công tắc khởi động được bật lên. Thẩm Triều Triều lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, đi vào sân, ngẩng đầu nhìn cánh cổng yên tĩnh, cô đột nhiên có cảm giác như thời gian đang quay ngược...Trước đây cô cũng đã cố gắng vượt qua trở ngại, ép buộc bản thân nghĩ hết mọi cách để tự cứu mình.Mà lần này là vì cứu Cố Kỳ Việt, sự bất an và sợ hãi trong lòng cô đều đang rút lui, khiến cho lòng dũng cảm của cô dần lớn lên.Lần trước cô đã thành công! Lần này cũng sẽ như vậy!“Hả? Chị không nghe nhầm chứ! Triều Triều, sao em lại muốn tìm vị quản đốc mới của xưởng máy móc kia làm gì? Ông ta là một con cáo già, có thể lăn lộn dưới trướng Vương Kiến Thiết lâu như vậy, chị thấy ông ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”Chị Đại Lâm buồn bực không thôi, mặc dù không biết tại sao Thẩm Triều Triều lại đến hỏi những chuyện này vào sáng sớm nhưng chị vẫn tranh thủ thời gian để khuyên nhủ.Chuyện xưởng máy móc nhanh chóng chọn được quản đốc mới cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao sau khi Vương Kiến Thiết bị cách chức, xưởng máy móc không thể không có người đứng đầu, đặc biệt là trong tình huống bây giờ đang gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng, lại càng cần có người lãnh đạo.Vì vậy trong tình huống cấp bách, họ chỉ có thể lựa chọn từ ban lãnh đạo cũ, bỏ chữ “phó” trong chức danh phó quản đốc của Ngô Vĩ.DTVMặc dù bây giờ ngồi vào chức quản đốc giống như là đeo b.o.m hẹn giờ nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì tình hình bây giờ mọi người đều biết, hơn nữa còn có chính quyền thành phố Giang Lâm tiếp quản, cho dù cuối cùng có ra sao cũng không liên quan gì đến quản đốc mới.Cho dù có bị liên lụy một chút thì cũng không đến mức tổn thương gân cốt, ngược lại còn có thể kiếm được chức quản đốc.Bởi vậy Ngô Vĩ cứ như thế mà trở thành quản đốc, phong cách hành sự vô cùng khéo léo.Chủ yếu là theo kiểu “vô vi mà trị.”Không can thiệp quá nhiều, thuận theo tự nhiên... Cũng chính vì vậy mới có không ít công nhân xưởng máy móc nóng nảy, giận cá c.h.é.m thớt, coi Thẩm Triều Triều như cái gai trong mắt.Nếu như ngay từ đầu ông ta mạnh tay ngăn chặn thì vốn sẽ không xảy ra những chuyện sau đó. Nhưng hiển nhiên Ngô Vĩ không phải là người có dã tâm, hoặc là ông ta rất thông minh, biết cách để bản thân không dẫn lửa thiêu thân, tóm lại là sẽ không để những chuyện khác ảnh hưởng đến bản thân.Muốn thuyết phục một người như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng Thẩm Triều Triều vẫn quyết định thử một lần, cô không thể ngồi chờ chết, Cố Kỳ Việt vẫn còn đang ở đồn cảnh sát!Khi nghe Thẩm Triều Triều nói muốn tìm quản đốc mới Ngô Vĩ, trong lòng chị Đại Lâm hơi do dự nhưng rất nhanh sau đó đã quyết định sẽ đi cùng cô.Khuôn mặt của Thẩm Triều Triều quá xinh đẹp, nếu như đi một mình, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sẽ rất phiền phức.Thẩm Triều Triều rất cảm kích trước sự giúp đỡ của chị Đại Lâm, nhưng cô không nói ra chuyện của Cố Kỳ Việt, bây giờ mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, cô không muốn để Cố Kỳ Việt trở thành đối tượng bị người khác bàn tán...

Có đôi khi chuyển sự chú ý thật sự rất hiệu quả, Thẩm Triều Triều không còn cảm thấy đau nữa, mà thay vào đó là nghĩ Cố Kỳ Việt có đau không?

Để thuốc cầm m.á.u tự chế vào túi, Thẩm Triều Triều vào nhà thay một bộ quần áo, sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng, cho dù sốt ruột đến mấy, cô cũng phải chờ đợi.

Trong trạng thái tinh thần tập trung cao độ, vốn không cảm thấy buồn ngủ, Thẩm Triều Triều mở to mắt, giống như một con búp bê được điêu khắc hoàn mỹ, không nhúc nhích.

Cho đến khi sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, giống như công tắc khởi động được bật lên. Thẩm Triều Triều lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, đi vào sân, ngẩng đầu nhìn cánh cổng yên tĩnh, cô đột nhiên có cảm giác như thời gian đang quay ngược...

Trước đây cô cũng đã cố gắng vượt qua trở ngại, ép buộc bản thân nghĩ hết mọi cách để tự cứu mình.

Mà lần này là vì cứu Cố Kỳ Việt, sự bất an và sợ hãi trong lòng cô đều đang rút lui, khiến cho lòng dũng cảm của cô dần lớn lên.

Lần trước cô đã thành công! Lần này cũng sẽ như vậy!

“Hả? Chị không nghe nhầm chứ! Triều Triều, sao em lại muốn tìm vị quản đốc mới của xưởng máy móc kia làm gì? Ông ta là một con cáo già, có thể lăn lộn dưới trướng Vương Kiến Thiết lâu như vậy, chị thấy ông ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”

Chị Đại Lâm buồn bực không thôi, mặc dù không biết tại sao Thẩm Triều Triều lại đến hỏi những chuyện này vào sáng sớm nhưng chị vẫn tranh thủ thời gian để khuyên nhủ.

Chuyện xưởng máy móc nhanh chóng chọn được quản đốc mới cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao sau khi Vương Kiến Thiết bị cách chức, xưởng máy móc không thể không có người đứng đầu, đặc biệt là trong tình huống bây giờ đang gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng, lại càng cần có người lãnh đạo.

Vì vậy trong tình huống cấp bách, họ chỉ có thể lựa chọn từ ban lãnh đạo cũ, bỏ chữ “phó” trong chức danh phó quản đốc của Ngô Vĩ.

DTV

Mặc dù bây giờ ngồi vào chức quản đốc giống như là đeo b.o.m hẹn giờ nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì tình hình bây giờ mọi người đều biết, hơn nữa còn có chính quyền thành phố Giang Lâm tiếp quản, cho dù cuối cùng có ra sao cũng không liên quan gì đến quản đốc mới.

Cho dù có bị liên lụy một chút thì cũng không đến mức tổn thương gân cốt, ngược lại còn có thể kiếm được chức quản đốc.

Bởi vậy Ngô Vĩ cứ như thế mà trở thành quản đốc, phong cách hành sự vô cùng khéo léo.

Chủ yếu là theo kiểu “vô vi mà trị.”

Không can thiệp quá nhiều, thuận theo tự nhiên... Cũng chính vì vậy mới có không ít công nhân xưởng máy móc nóng nảy, giận cá c.h.é.m thớt, coi Thẩm Triều Triều như cái gai trong mắt.

Nếu như ngay từ đầu ông ta mạnh tay ngăn chặn thì vốn sẽ không xảy ra những chuyện sau đó. Nhưng hiển nhiên Ngô Vĩ không phải là người có dã tâm, hoặc là ông ta rất thông minh, biết cách để bản thân không dẫn lửa thiêu thân, tóm lại là sẽ không để những chuyện khác ảnh hưởng đến bản thân.

Muốn thuyết phục một người như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng Thẩm Triều Triều vẫn quyết định thử một lần, cô không thể ngồi chờ chết, Cố Kỳ Việt vẫn còn đang ở đồn cảnh sát!

Khi nghe Thẩm Triều Triều nói muốn tìm quản đốc mới Ngô Vĩ, trong lòng chị Đại Lâm hơi do dự nhưng rất nhanh sau đó đã quyết định sẽ đi cùng cô.

Khuôn mặt của Thẩm Triều Triều quá xinh đẹp, nếu như đi một mình, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sẽ rất phiền phức.

Thẩm Triều Triều rất cảm kích trước sự giúp đỡ của chị Đại Lâm, nhưng cô không nói ra chuyện của Cố Kỳ Việt, bây giờ mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, cô không muốn để Cố Kỳ Việt trở thành đối tượng bị người khác bàn tán...

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Có đôi khi chuyển sự chú ý thật sự rất hiệu quả, Thẩm Triều Triều không còn cảm thấy đau nữa, mà thay vào đó là nghĩ Cố Kỳ Việt có đau không?Để thuốc cầm m.á.u tự chế vào túi, Thẩm Triều Triều vào nhà thay một bộ quần áo, sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng, cho dù sốt ruột đến mấy, cô cũng phải chờ đợi.Trong trạng thái tinh thần tập trung cao độ, vốn không cảm thấy buồn ngủ, Thẩm Triều Triều mở to mắt, giống như một con búp bê được điêu khắc hoàn mỹ, không nhúc nhích.Cho đến khi sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, giống như công tắc khởi động được bật lên. Thẩm Triều Triều lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, đi vào sân, ngẩng đầu nhìn cánh cổng yên tĩnh, cô đột nhiên có cảm giác như thời gian đang quay ngược...Trước đây cô cũng đã cố gắng vượt qua trở ngại, ép buộc bản thân nghĩ hết mọi cách để tự cứu mình.Mà lần này là vì cứu Cố Kỳ Việt, sự bất an và sợ hãi trong lòng cô đều đang rút lui, khiến cho lòng dũng cảm của cô dần lớn lên.Lần trước cô đã thành công! Lần này cũng sẽ như vậy!“Hả? Chị không nghe nhầm chứ! Triều Triều, sao em lại muốn tìm vị quản đốc mới của xưởng máy móc kia làm gì? Ông ta là một con cáo già, có thể lăn lộn dưới trướng Vương Kiến Thiết lâu như vậy, chị thấy ông ta cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”Chị Đại Lâm buồn bực không thôi, mặc dù không biết tại sao Thẩm Triều Triều lại đến hỏi những chuyện này vào sáng sớm nhưng chị vẫn tranh thủ thời gian để khuyên nhủ.Chuyện xưởng máy móc nhanh chóng chọn được quản đốc mới cũng là hành động bất đắc dĩ, dù sao sau khi Vương Kiến Thiết bị cách chức, xưởng máy móc không thể không có người đứng đầu, đặc biệt là trong tình huống bây giờ đang gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng, lại càng cần có người lãnh đạo.Vì vậy trong tình huống cấp bách, họ chỉ có thể lựa chọn từ ban lãnh đạo cũ, bỏ chữ “phó” trong chức danh phó quản đốc của Ngô Vĩ.DTVMặc dù bây giờ ngồi vào chức quản đốc giống như là đeo b.o.m hẹn giờ nhưng nghĩ theo hướng tích cực thì tình hình bây giờ mọi người đều biết, hơn nữa còn có chính quyền thành phố Giang Lâm tiếp quản, cho dù cuối cùng có ra sao cũng không liên quan gì đến quản đốc mới.Cho dù có bị liên lụy một chút thì cũng không đến mức tổn thương gân cốt, ngược lại còn có thể kiếm được chức quản đốc.Bởi vậy Ngô Vĩ cứ như thế mà trở thành quản đốc, phong cách hành sự vô cùng khéo léo.Chủ yếu là theo kiểu “vô vi mà trị.”Không can thiệp quá nhiều, thuận theo tự nhiên... Cũng chính vì vậy mới có không ít công nhân xưởng máy móc nóng nảy, giận cá c.h.é.m thớt, coi Thẩm Triều Triều như cái gai trong mắt.Nếu như ngay từ đầu ông ta mạnh tay ngăn chặn thì vốn sẽ không xảy ra những chuyện sau đó. Nhưng hiển nhiên Ngô Vĩ không phải là người có dã tâm, hoặc là ông ta rất thông minh, biết cách để bản thân không dẫn lửa thiêu thân, tóm lại là sẽ không để những chuyện khác ảnh hưởng đến bản thân.Muốn thuyết phục một người như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng Thẩm Triều Triều vẫn quyết định thử một lần, cô không thể ngồi chờ chết, Cố Kỳ Việt vẫn còn đang ở đồn cảnh sát!Khi nghe Thẩm Triều Triều nói muốn tìm quản đốc mới Ngô Vĩ, trong lòng chị Đại Lâm hơi do dự nhưng rất nhanh sau đó đã quyết định sẽ đi cùng cô.Khuôn mặt của Thẩm Triều Triều quá xinh đẹp, nếu như đi một mình, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì sẽ rất phiền phức.Thẩm Triều Triều rất cảm kích trước sự giúp đỡ của chị Đại Lâm, nhưng cô không nói ra chuyện của Cố Kỳ Việt, bây giờ mọi chuyện vẫn chưa ngã ngũ, cô không muốn để Cố Kỳ Việt trở thành đối tượng bị người khác bàn tán...

Chương 190: Chương 190