Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 194: Chương 194

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Quan hệ của em và Cố Kỳ Việt cũng đâu tốt đẹp gì, nếu không thì hai đứa đã chẳng cãi nhau lâu như vậy, nghe lời chị, mau đăng báo ly hôn với cậu ta đi...”Nhưng chưa để chị Đại Lâm nói hết câu, Thẩm Triều Triều đã ngắt lời: “Chị Đại Lâm, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã lo lắng cho em!”Sau ba ngày ủ rũ, giờ phút này, Thẩm Triều Triều lại nở nụ cười.Trong mắt ánh lên tia sáng của sự giải thoát, cô nói tiếp: “Em sẽ không ly hôn với Cố Kỳ Việt đâu!”Sau đó Thẩm Triều Triều không hề do dự, sau khi kiên quyết tiễn chị Lâm đi, cô ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận trang điểm cho bản thân. Lần này cô không tiếp tục mặc quần áo dài mà thay vào bộ váy dài màu xanh lục chỉ mặc một lần ở nhà họ Cố trước đó.Thẩm Triều Triều nhìn mình trong gương, miệng khẽ cười, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ kiên quyết.*“Thẩm Triều Triều!”Trong phòng thẩm vấn, Cố Kỳ Việt không thể tin vào mắt mình. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều trang điểm tỉ mỉ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô bị điên rồi!DTVNgay cả ba anh là Cố Hằng cũng bất lực, Cố Kỳ Việt đã chấp nhận kết quả lần này, vốn không ôm hy vọng quá lớn, chỉ mong đừng liên lụy đến gia đình là được.Vậy mà Thẩm Triều Triều lại cố chấp không chịu được. Không thể cứu anh ra ngoài, vậy thì cô sẽ vào đây cùng anh.Thật sự quá điên rồ!Từ nhỏ đã được dạy dỗ là nam tử hán đổ m.á.u không đổ lệ, vậy mà giờ đây, Cố Kỳ Việt lại đỏ hoe mắt. Anh siết chặt tay, mặc kệ còng tay lạnh lẽo cứa vào da thịt. Tâm trạng phức tạp khiến anh nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa, giọng nói đã trở nên sắc bén: “Thẩm Triều Triều, em đừng ngốc nữa, tôi đã muốn ly hôn với em rồi, bây giờ em làm vậy chỉ là tự mình cảm động mà thôi, tôi sẽ không thích em đâu, em...”Cố Kỳ Việt chưa nói hết câu đã bị Thẩm Triều Triều đưa tay che miệng. Không còn vẻ rụt rè, e ngại như trước, lúc này, cô nghiêm túc nói: “Cho dù anh có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không nghe. Bất kể người khác thế nào, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”“...”Cố Kỳ Việt thất bại, anh không phản kháng, trong đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ yếu ớt.Đợi đến khi Thẩm Triều Triều buông tay, anh mới nhỏ giọng nói: “Không đáng đâu.”Nhưng ngay sau đó Thẩm Triều Triều nắm lấy tay anh, siết chặt, cúi người ngang tầm mắt với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, một người tốt như anh xứng đáng được như vậy!”Trong nháy mắt, trái tim Cố Kỳ Việt lại đập loạn nhịp, anh ngơ ngác nhìn Thẩm Triều Triều. Anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết nữa.Rõ ràng đây là lúc anh cảm thấy khổ sở nhất nhưng anh lại muốn cười. Trên thực tế khóe miệng anh đã vô thức nhếch lên. Nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.Cuối cùng anh cũng đã tìm được viên ngọc quý thuộc về mình, độc nhất vô nhị. Đây quả thực là chuyện đáng để vui mừng.“Khụ khụ, xin lỗi đã cắt ngang...”Ngay lúc hai người đang nhìn nhau say đắm, cảnh sát Chu mở cửa phòng thẩm vấn hơi ngại ngùng. Ông ấy giơ tay gõ cửa sắt, tiếng động khiến Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đồng thời nhìn sang.Nghĩ đến tin tức vừa nghe được, cảnh sát Chu cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến việc phá hỏng bầu không khí xấu hổ nữa, ông ấy vui mừng thông báo: “Cố Kỳ Việt, chiếc máy nhập khẩu gặp trục trặc của xưởng máy móc đã được khởi động thành công rồi!”Sau khi cảnh sát Chu nói xong, ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó tin. Ánh mắt ông ấy nhìn Cố Kỳ Việt mang theo vẻ kỳ lạ, giống như đang nhìn một con khỉ hoang từ trên núi xuống, cuối cùng đã hòa nhập thành công với xã hội loài người!

“Quan hệ của em và Cố Kỳ Việt cũng đâu tốt đẹp gì, nếu không thì hai đứa đã chẳng cãi nhau lâu như vậy, nghe lời chị, mau đăng báo ly hôn với cậu ta đi...”

Nhưng chưa để chị Đại Lâm nói hết câu, Thẩm Triều Triều đã ngắt lời: “Chị Đại Lâm, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã lo lắng cho em!”

Sau ba ngày ủ rũ, giờ phút này, Thẩm Triều Triều lại nở nụ cười.

Trong mắt ánh lên tia sáng của sự giải thoát, cô nói tiếp: “Em sẽ không ly hôn với Cố Kỳ Việt đâu!”

Sau đó Thẩm Triều Triều không hề do dự, sau khi kiên quyết tiễn chị Lâm đi, cô ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận trang điểm cho bản thân. Lần này cô không tiếp tục mặc quần áo dài mà thay vào bộ váy dài màu xanh lục chỉ mặc một lần ở nhà họ Cố trước đó.

Thẩm Triều Triều nhìn mình trong gương, miệng khẽ cười, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ kiên quyết.

*

“Thẩm Triều Triều!”

Trong phòng thẩm vấn, Cố Kỳ Việt không thể tin vào mắt mình. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều trang điểm tỉ mỉ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô bị điên rồi!

DTV

Ngay cả ba anh là Cố Hằng cũng bất lực, Cố Kỳ Việt đã chấp nhận kết quả lần này, vốn không ôm hy vọng quá lớn, chỉ mong đừng liên lụy đến gia đình là được.

Vậy mà Thẩm Triều Triều lại cố chấp không chịu được. Không thể cứu anh ra ngoài, vậy thì cô sẽ vào đây cùng anh.

Thật sự quá điên rồ!

Từ nhỏ đã được dạy dỗ là nam tử hán đổ m.á.u không đổ lệ, vậy mà giờ đây, Cố Kỳ Việt lại đỏ hoe mắt. Anh siết chặt tay, mặc kệ còng tay lạnh lẽo cứa vào da thịt. Tâm trạng phức tạp khiến anh nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa, giọng nói đã trở nên sắc bén: “Thẩm Triều Triều, em đừng ngốc nữa, tôi đã muốn ly hôn với em rồi, bây giờ em làm vậy chỉ là tự mình cảm động mà thôi, tôi sẽ không thích em đâu, em...”

Cố Kỳ Việt chưa nói hết câu đã bị Thẩm Triều Triều đưa tay che miệng. Không còn vẻ rụt rè, e ngại như trước, lúc này, cô nghiêm túc nói: “Cho dù anh có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không nghe. Bất kể người khác thế nào, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

“...”

Cố Kỳ Việt thất bại, anh không phản kháng, trong đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ yếu ớt.

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều buông tay, anh mới nhỏ giọng nói: “Không đáng đâu.”

Nhưng ngay sau đó Thẩm Triều Triều nắm lấy tay anh, siết chặt, cúi người ngang tầm mắt với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, một người tốt như anh xứng đáng được như vậy!”

Trong nháy mắt, trái tim Cố Kỳ Việt lại đập loạn nhịp, anh ngơ ngác nhìn Thẩm Triều Triều. Anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết nữa.

Rõ ràng đây là lúc anh cảm thấy khổ sở nhất nhưng anh lại muốn cười. Trên thực tế khóe miệng anh đã vô thức nhếch lên. Nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.

Cuối cùng anh cũng đã tìm được viên ngọc quý thuộc về mình, độc nhất vô nhị. Đây quả thực là chuyện đáng để vui mừng.

“Khụ khụ, xin lỗi đã cắt ngang...”

Ngay lúc hai người đang nhìn nhau say đắm, cảnh sát Chu mở cửa phòng thẩm vấn hơi ngại ngùng. Ông ấy giơ tay gõ cửa sắt, tiếng động khiến Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đồng thời nhìn sang.

Nghĩ đến tin tức vừa nghe được, cảnh sát Chu cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến việc phá hỏng bầu không khí xấu hổ nữa, ông ấy vui mừng thông báo: “Cố Kỳ Việt, chiếc máy nhập khẩu gặp trục trặc của xưởng máy móc đã được khởi động thành công rồi!”

Sau khi cảnh sát Chu nói xong, ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó tin. Ánh mắt ông ấy nhìn Cố Kỳ Việt mang theo vẻ kỳ lạ, giống như đang nhìn một con khỉ hoang từ trên núi xuống, cuối cùng đã hòa nhập thành công với xã hội loài người!

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Quan hệ của em và Cố Kỳ Việt cũng đâu tốt đẹp gì, nếu không thì hai đứa đã chẳng cãi nhau lâu như vậy, nghe lời chị, mau đăng báo ly hôn với cậu ta đi...”Nhưng chưa để chị Đại Lâm nói hết câu, Thẩm Triều Triều đã ngắt lời: “Chị Đại Lâm, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã lo lắng cho em!”Sau ba ngày ủ rũ, giờ phút này, Thẩm Triều Triều lại nở nụ cười.Trong mắt ánh lên tia sáng của sự giải thoát, cô nói tiếp: “Em sẽ không ly hôn với Cố Kỳ Việt đâu!”Sau đó Thẩm Triều Triều không hề do dự, sau khi kiên quyết tiễn chị Lâm đi, cô ngồi trước bàn trang điểm cẩn thận trang điểm cho bản thân. Lần này cô không tiếp tục mặc quần áo dài mà thay vào bộ váy dài màu xanh lục chỉ mặc một lần ở nhà họ Cố trước đó.Thẩm Triều Triều nhìn mình trong gương, miệng khẽ cười, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ kiên quyết.*“Thẩm Triều Triều!”Trong phòng thẩm vấn, Cố Kỳ Việt không thể tin vào mắt mình. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Triều Triều trang điểm tỉ mỉ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô bị điên rồi!DTVNgay cả ba anh là Cố Hằng cũng bất lực, Cố Kỳ Việt đã chấp nhận kết quả lần này, vốn không ôm hy vọng quá lớn, chỉ mong đừng liên lụy đến gia đình là được.Vậy mà Thẩm Triều Triều lại cố chấp không chịu được. Không thể cứu anh ra ngoài, vậy thì cô sẽ vào đây cùng anh.Thật sự quá điên rồ!Từ nhỏ đã được dạy dỗ là nam tử hán đổ m.á.u không đổ lệ, vậy mà giờ đây, Cố Kỳ Việt lại đỏ hoe mắt. Anh siết chặt tay, mặc kệ còng tay lạnh lẽo cứa vào da thịt. Tâm trạng phức tạp khiến anh nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa, giọng nói đã trở nên sắc bén: “Thẩm Triều Triều, em đừng ngốc nữa, tôi đã muốn ly hôn với em rồi, bây giờ em làm vậy chỉ là tự mình cảm động mà thôi, tôi sẽ không thích em đâu, em...”Cố Kỳ Việt chưa nói hết câu đã bị Thẩm Triều Triều đưa tay che miệng. Không còn vẻ rụt rè, e ngại như trước, lúc này, cô nghiêm túc nói: “Cho dù anh có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không nghe. Bất kể người khác thế nào, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”“...”Cố Kỳ Việt thất bại, anh không phản kháng, trong đôi mắt cụp xuống mang theo vẻ yếu ớt.Đợi đến khi Thẩm Triều Triều buông tay, anh mới nhỏ giọng nói: “Không đáng đâu.”Nhưng ngay sau đó Thẩm Triều Triều nắm lấy tay anh, siết chặt, cúi người ngang tầm mắt với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, một người tốt như anh xứng đáng được như vậy!”Trong nháy mắt, trái tim Cố Kỳ Việt lại đập loạn nhịp, anh ngơ ngác nhìn Thẩm Triều Triều. Anh muốn nói gì đó nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết nữa.Rõ ràng đây là lúc anh cảm thấy khổ sở nhất nhưng anh lại muốn cười. Trên thực tế khóe miệng anh đã vô thức nhếch lên. Nụ cười vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.Cuối cùng anh cũng đã tìm được viên ngọc quý thuộc về mình, độc nhất vô nhị. Đây quả thực là chuyện đáng để vui mừng.“Khụ khụ, xin lỗi đã cắt ngang...”Ngay lúc hai người đang nhìn nhau say đắm, cảnh sát Chu mở cửa phòng thẩm vấn hơi ngại ngùng. Ông ấy giơ tay gõ cửa sắt, tiếng động khiến Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều đồng thời nhìn sang.Nghĩ đến tin tức vừa nghe được, cảnh sát Chu cũng không còn tâm trí đâu mà bận tâm đến việc phá hỏng bầu không khí xấu hổ nữa, ông ấy vui mừng thông báo: “Cố Kỳ Việt, chiếc máy nhập khẩu gặp trục trặc của xưởng máy móc đã được khởi động thành công rồi!”Sau khi cảnh sát Chu nói xong, ngay cả chính anh cũng cảm thấy khó tin. Ánh mắt ông ấy nhìn Cố Kỳ Việt mang theo vẻ kỳ lạ, giống như đang nhìn một con khỉ hoang từ trên núi xuống, cuối cùng đã hòa nhập thành công với xã hội loài người!

Chương 194: Chương 194