Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 215: Chương 215

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mà trong câu nói này không đề cập đến sự tò mò của Thẩm Triều Triều đối với thế giới bên ngoài.Tâm trạng con người rất phức tạp, giống như đối với Thẩm Triều Triều trước đây mà nói, thế giới bên ngoài đại diện cho sự bí ẩn và nguy hiểm, giống như một con quái vật khổng lồ đang há to miệng có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.Nhưng sau khi trải qua không ít chuyện, cô thử dò xét bước ra một bước, lại phát hiện nó không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, khiến lá gan của cô cũng lớn hơn không ít.Có lẽ sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ không còn e ngại ánh mắt của người khác, có thể đường hoàng đứng trước mặt mọi người.“Lúc trước khác bây giờ khác, về sau có cơ hội, anh dẫn em đi dạo chơi bên ngoài, có rất nhiều quán ăn nhỏ mở khuất trong ngõ, đồ ăn bán cũng rất ngon.”Cố Kỳ Việt cười cười, tốc độ đan lát trong tay cực nhanh, một chú thỏ nhỏ vừa mới ra lò, trên đầu đội một chiếc mũ rơm, trông có vẻ quen mắt.Lại kéo thêm vài đóa hoa dại nhỏ nhắn, quấn quanh chiếc mũ rơm của chú thỏ, ngay lập tức biến thành vòng hoa.Sau khi làm xong bước này, Cố Kỳ Việt đưa tay nhét chú thỏ vào trong tay Thẩm Triều Triều. Chú thỏ được đan rất sống động và vô cùng đáng yêu, khiến Thẩm Triều Triều không thể nào từ chối.Gương mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi cầm chú thỏ nhỏ, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Kỳ Việt, định nói lời cảm ơn, kết quả khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen mà anh đang mặc, lập tức nghẹn lời.Đôi mắt đen của cô hơi sững sờ.DTVChiếc áo này...Mà khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều rốt cuộc cũng nhìn sang, biểu cảm trên gương mặt Cố Kỳ Việt vẫn không thay đổi, nhưng tư thế có phần lười biếng lại lặng lẽ thay đổi, sống lưng thẳng tắp càng làm lộ rõ bờ vai rộng mà tư thế ngồi khiến cho đôi chân dài của anh như không có chỗ để đặt.Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, tuy Thẩm Triều Triều biết kiểu dáng quần áo do chính tay mình làm vốn là tôn lên ưu điểm và che đi khuyết điểm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh chính là cái móc áo trời sinh.Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, Thẩm Triều Triều trong nháy mắt đã nảy sinh cảm hứng.Cô có thêm rất nhiều ý tưởng thiết kế.Ngay sau đó, cô mới nhớ đến lúc đưa quần áo, vẻ mặt Cố Kỳ Việt hình như không muốn nhận, còn nói chi bằng ra cửa hàng bách hóa bỏ tiền mua...Thẩm Triều Triều vẫn còn nhớ rõ lúc đó trong lòng cô cực kỳ thất vọng, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn bực.Lúc đó cô đúng là tự mình đa tình.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ủ rũ không vui, vốn định nói lời cảm ơn nhưng cũng không nói gì thêm.Sau đó cô im lặng quay đầu đi, ngay cả chú thỏ bện trong tay cũng trở nên không còn đáng yêu nữa.Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Triều Triều thay đổi nhanh chóng, ban đầu Cố Kỳ Việt còn đang nghi ngờ nguyên nhân.Sau đó nghĩ lại, rất nhanh anh đã đoán ra, là do trước đây chính anh đã lỡ lời... Lúc mặc chiếc áo sơ mi này, Cố Kỳ Việt chỉ muốn lấy lòng Thẩm Triều Triều, kết quả bây giờ lại tạo thành tác dụng ngược.Vì vậy anh vội vàng cứu vãn: “Thật ra anh rất thích chiếc áo này!”Nói như vậy hình như hơi qua loa, thấy Thẩm Triều Triều lại bắt đầu im lặng dịch người ra xa, Cố Kỳ Việt lập tức nói tiếp: “Lúc ấy anh không thể chấp nhận chuyện kết hôn này nên chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đây là chiếc áo đẹp nhất mà anh nhận được, không có cái thứ hai.”Cố Kỳ Việt thật sự không hề nói dối.

Mà trong câu nói này không đề cập đến sự tò mò của Thẩm Triều Triều đối với thế giới bên ngoài.

Tâm trạng con người rất phức tạp, giống như đối với Thẩm Triều Triều trước đây mà nói, thế giới bên ngoài đại diện cho sự bí ẩn và nguy hiểm, giống như một con quái vật khổng lồ đang há to miệng có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.

Nhưng sau khi trải qua không ít chuyện, cô thử dò xét bước ra một bước, lại phát hiện nó không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, khiến lá gan của cô cũng lớn hơn không ít.

Có lẽ sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ không còn e ngại ánh mắt của người khác, có thể đường hoàng đứng trước mặt mọi người.

“Lúc trước khác bây giờ khác, về sau có cơ hội, anh dẫn em đi dạo chơi bên ngoài, có rất nhiều quán ăn nhỏ mở khuất trong ngõ, đồ ăn bán cũng rất ngon.”

Cố Kỳ Việt cười cười, tốc độ đan lát trong tay cực nhanh, một chú thỏ nhỏ vừa mới ra lò, trên đầu đội một chiếc mũ rơm, trông có vẻ quen mắt.

Lại kéo thêm vài đóa hoa dại nhỏ nhắn, quấn quanh chiếc mũ rơm của chú thỏ, ngay lập tức biến thành vòng hoa.

Sau khi làm xong bước này, Cố Kỳ Việt đưa tay nhét chú thỏ vào trong tay Thẩm Triều Triều. Chú thỏ được đan rất sống động và vô cùng đáng yêu, khiến Thẩm Triều Triều không thể nào từ chối.

Gương mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi cầm chú thỏ nhỏ, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Kỳ Việt, định nói lời cảm ơn, kết quả khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen mà anh đang mặc, lập tức nghẹn lời.

Đôi mắt đen của cô hơi sững sờ.

DTV

Chiếc áo này...

Mà khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều rốt cuộc cũng nhìn sang, biểu cảm trên gương mặt Cố Kỳ Việt vẫn không thay đổi, nhưng tư thế có phần lười biếng lại lặng lẽ thay đổi, sống lưng thẳng tắp càng làm lộ rõ bờ vai rộng mà tư thế ngồi khiến cho đôi chân dài của anh như không có chỗ để đặt.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, tuy Thẩm Triều Triều biết kiểu dáng quần áo do chính tay mình làm vốn là tôn lên ưu điểm và che đi khuyết điểm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh chính là cái móc áo trời sinh.

Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, Thẩm Triều Triều trong nháy mắt đã nảy sinh cảm hứng.

Cô có thêm rất nhiều ý tưởng thiết kế.

Ngay sau đó, cô mới nhớ đến lúc đưa quần áo, vẻ mặt Cố Kỳ Việt hình như không muốn nhận, còn nói chi bằng ra cửa hàng bách hóa bỏ tiền mua...

Thẩm Triều Triều vẫn còn nhớ rõ lúc đó trong lòng cô cực kỳ thất vọng, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn bực.

Lúc đó cô đúng là tự mình đa tình.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ủ rũ không vui, vốn định nói lời cảm ơn nhưng cũng không nói gì thêm.

Sau đó cô im lặng quay đầu đi, ngay cả chú thỏ bện trong tay cũng trở nên không còn đáng yêu nữa.

Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Triều Triều thay đổi nhanh chóng, ban đầu Cố Kỳ Việt còn đang nghi ngờ nguyên nhân.

Sau đó nghĩ lại, rất nhanh anh đã đoán ra, là do trước đây chính anh đã lỡ lời... Lúc mặc chiếc áo sơ mi này, Cố Kỳ Việt chỉ muốn lấy lòng Thẩm Triều Triều, kết quả bây giờ lại tạo thành tác dụng ngược.

Vì vậy anh vội vàng cứu vãn: “Thật ra anh rất thích chiếc áo này!”

Nói như vậy hình như hơi qua loa, thấy Thẩm Triều Triều lại bắt đầu im lặng dịch người ra xa, Cố Kỳ Việt lập tức nói tiếp: “Lúc ấy anh không thể chấp nhận chuyện kết hôn này nên chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đây là chiếc áo đẹp nhất mà anh nhận được, không có cái thứ hai.”

Cố Kỳ Việt thật sự không hề nói dối.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mà trong câu nói này không đề cập đến sự tò mò của Thẩm Triều Triều đối với thế giới bên ngoài.Tâm trạng con người rất phức tạp, giống như đối với Thẩm Triều Triều trước đây mà nói, thế giới bên ngoài đại diện cho sự bí ẩn và nguy hiểm, giống như một con quái vật khổng lồ đang há to miệng có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.Nhưng sau khi trải qua không ít chuyện, cô thử dò xét bước ra một bước, lại phát hiện nó không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, khiến lá gan của cô cũng lớn hơn không ít.Có lẽ sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ không còn e ngại ánh mắt của người khác, có thể đường hoàng đứng trước mặt mọi người.“Lúc trước khác bây giờ khác, về sau có cơ hội, anh dẫn em đi dạo chơi bên ngoài, có rất nhiều quán ăn nhỏ mở khuất trong ngõ, đồ ăn bán cũng rất ngon.”Cố Kỳ Việt cười cười, tốc độ đan lát trong tay cực nhanh, một chú thỏ nhỏ vừa mới ra lò, trên đầu đội một chiếc mũ rơm, trông có vẻ quen mắt.Lại kéo thêm vài đóa hoa dại nhỏ nhắn, quấn quanh chiếc mũ rơm của chú thỏ, ngay lập tức biến thành vòng hoa.Sau khi làm xong bước này, Cố Kỳ Việt đưa tay nhét chú thỏ vào trong tay Thẩm Triều Triều. Chú thỏ được đan rất sống động và vô cùng đáng yêu, khiến Thẩm Triều Triều không thể nào từ chối.Gương mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi cầm chú thỏ nhỏ, sau đó lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Kỳ Việt, định nói lời cảm ơn, kết quả khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen mà anh đang mặc, lập tức nghẹn lời.Đôi mắt đen của cô hơi sững sờ.DTVChiếc áo này...Mà khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều rốt cuộc cũng nhìn sang, biểu cảm trên gương mặt Cố Kỳ Việt vẫn không thay đổi, nhưng tư thế có phần lười biếng lại lặng lẽ thay đổi, sống lưng thẳng tắp càng làm lộ rõ bờ vai rộng mà tư thế ngồi khiến cho đôi chân dài của anh như không có chỗ để đặt.Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, tuy Thẩm Triều Triều biết kiểu dáng quần áo do chính tay mình làm vốn là tôn lên ưu điểm và che đi khuyết điểm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh chính là cái móc áo trời sinh.Nhìn thấy Cố Kỳ Việt như vậy, Thẩm Triều Triều trong nháy mắt đã nảy sinh cảm hứng.Cô có thêm rất nhiều ý tưởng thiết kế.Ngay sau đó, cô mới nhớ đến lúc đưa quần áo, vẻ mặt Cố Kỳ Việt hình như không muốn nhận, còn nói chi bằng ra cửa hàng bách hóa bỏ tiền mua...Thẩm Triều Triều vẫn còn nhớ rõ lúc đó trong lòng cô cực kỳ thất vọng, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn bực.Lúc đó cô đúng là tự mình đa tình.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều ủ rũ không vui, vốn định nói lời cảm ơn nhưng cũng không nói gì thêm.Sau đó cô im lặng quay đầu đi, ngay cả chú thỏ bện trong tay cũng trở nên không còn đáng yêu nữa.Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Triều Triều thay đổi nhanh chóng, ban đầu Cố Kỳ Việt còn đang nghi ngờ nguyên nhân.Sau đó nghĩ lại, rất nhanh anh đã đoán ra, là do trước đây chính anh đã lỡ lời... Lúc mặc chiếc áo sơ mi này, Cố Kỳ Việt chỉ muốn lấy lòng Thẩm Triều Triều, kết quả bây giờ lại tạo thành tác dụng ngược.Vì vậy anh vội vàng cứu vãn: “Thật ra anh rất thích chiếc áo này!”Nói như vậy hình như hơi qua loa, thấy Thẩm Triều Triều lại bắt đầu im lặng dịch người ra xa, Cố Kỳ Việt lập tức nói tiếp: “Lúc ấy anh không thể chấp nhận chuyện kết hôn này nên chỉ thuận miệng nói vậy thôi, đây là chiếc áo đẹp nhất mà anh nhận được, không có cái thứ hai.”Cố Kỳ Việt thật sự không hề nói dối.

Chương 215: Chương 215