Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 224: Chương 224
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thấy Thẩm Triều Triều tò mò, Vương Thải Hà mỉm cười, đợi đến khi ăn thêm một thìa chè, bà ấy mới tiết lộ: “Ban đầu mọi người cũng thấy lạ, sau mới cẩn thận hỏi thì ra là do thằng bé thấy cười khi chụp ảnh thật ngốc nghếch, nó muốn phải đẹp trai.”Năm đó khi nghe được câu trả lời này, họ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dù sao thì đó cũng chỉ là một đứa nhóc chưa cao đến đầu gối, nó biết gì chứ?Nhưng sự thật đã chứng minh nó biết rất nhiều.Cho dù họ có dụ dỗ thế nào thì Cố Kỳ Việt vẫn kiên quyết không cười khi chụp ảnh, thế nên lần nào chụp ảnh nó cũng giữ nguyên một biểu cảm khiến bây giờ Vương Thải Hà cảm thấy hơi tiếc nuối.“Hả? Lúc đó Cố Kỳ Việt còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?”DTVThẩm Triều Triều hơi kinh ngạc, trước khi bị bắt cóc, cô là một cô bé hoạt bát, lúc chụp ảnh, cô cười rạng rỡ đến mức không thể khép miệng lại được, lúc nào cô cũng cảm thấy mình là đứa trẻ đáng yêu nhất!Vương Thải Hà bưng bát chè lên tiếp tục ăn, bà ấy nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai nói không phải chứ, thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, già dặn, nhất là sau khi được gửi sang nhà cậu nó ở một thời gian, khi về nhà nó càng giống một con mọt sách, lúc nào cũng đọc sách không buông.”Thẩm Triều Triều hơi không thể tưởng tượng dáng vẻ lúc đó của Cố Kỳ Việt.Cô tiếp tục lật xem album, Cố Kỳ Việt dần cao lớn, quả thật lúc nào trong tay anh cũng cầm một cuốn sách dày cộp, tuy trên gương mặt là vẻ nghiêm túc nhưng đôi mắt lại sáng ngời, tràn đầy sức sống.Nếu không phải sau này phải trải qua những chuyện như vậy, có lẽ bây giờ anh đã là một con người khác.Vương Thải Hà len lén nhìn Thẩm Triều Triều đang chăm chú xem album, bà ấy thầm cười, quả nhiên vẫn phải để bà ấy ra tay giúp đỡ, nếu không với tốc độ chậm như rùa của Cố Kỳ Việt, đến lúc đó thì muộn mất rồi.Giữa nam nữ phải tìm hiểu nhiều, thấu hiểu nhau thì mới có thể tạo ra nhiều tia lửa hơn!Nghĩ vậy Vương Thải Hà thỏa mãn uống hết chè cuối cùng, bà ấy vừa đặt bát xuống thì bỗng thấy cửa phòng Cố Kỳ Việt hé mở.Bà ấy không khỏi dở khóc dở cười, thằng nhóc thối tha này đúng là để tâm thật.Bài phát biểu cũng không lo viết cho tử tế, coi chừng ngày mai lên đó bêu xấu đấy.Sau đó, Thẩm Triều Triều xem album xong, lại trò chuyện với Vương Thải Hà một lúc rồi mới bưng bát xuống bếp, lúc này cô cũng không còn việc gì để làm, bèn quyết định về phòng vẽ tranh.Lần này cô về nhà họ Cố là để chăm sóc Vương Thải Hà bị thương, thời gian không cố định, thế nên Thẩm Triều Triều đã mang theo rất nhiều đồ từ nhà đến. Trong đó có cả dụng cụ vẽ tranh.Không phải cô muốn vẽ thân hình khiến người ta đỏ mặt của Cố Kỳ Việt mà là muốn vẽ anh lúc nhỏ... Thẩm Triều Triều rất muốn xin một tấm ảnh của Cố Kỳ Việt nhưng lại ngại mở lời.Chi bằng cô tự mình vẽ ra, có thể lén cất đi ngắm.“Hửm?”Vừa mở cửa phòng, Thẩm Triều Triều đã thấy một cuốn sổ màu đen ở dưới sàn, cô tò mò cúi xuống nhặt lên, cuốn sổ không lớn lắm nhưng khá dày.Cô tiện tay lật giở, bên trong không phải chữ viết mà là những bài báo được cắt ra rồi dán vào.Người có thể để những thứ này trong nhà, ngoài Cố Kỳ Việt ra thì Thẩm Triều Triều không nghĩ ra ai khác, cô không cúi người xem tiếp nữa mà đứng dậy đi vào phòng.Đóng cửa phòng lại, cô ngồi xuống bàn học, mở cuốn sổ màu đen ra.Bắt đầu từ trang *****ên.
Thấy Thẩm Triều Triều tò mò, Vương Thải Hà mỉm cười, đợi đến khi ăn thêm một thìa chè, bà ấy mới tiết lộ: “Ban đầu mọi người cũng thấy lạ, sau mới cẩn thận hỏi thì ra là do thằng bé thấy cười khi chụp ảnh thật ngốc nghếch, nó muốn phải đẹp trai.”
Năm đó khi nghe được câu trả lời này, họ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dù sao thì đó cũng chỉ là một đứa nhóc chưa cao đến đầu gối, nó biết gì chứ?
Nhưng sự thật đã chứng minh nó biết rất nhiều.
Cho dù họ có dụ dỗ thế nào thì Cố Kỳ Việt vẫn kiên quyết không cười khi chụp ảnh, thế nên lần nào chụp ảnh nó cũng giữ nguyên một biểu cảm khiến bây giờ Vương Thải Hà cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Hả? Lúc đó Cố Kỳ Việt còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?”
DTV
Thẩm Triều Triều hơi kinh ngạc, trước khi bị bắt cóc, cô là một cô bé hoạt bát, lúc chụp ảnh, cô cười rạng rỡ đến mức không thể khép miệng lại được, lúc nào cô cũng cảm thấy mình là đứa trẻ đáng yêu nhất!
Vương Thải Hà bưng bát chè lên tiếp tục ăn, bà ấy nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai nói không phải chứ, thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, già dặn, nhất là sau khi được gửi sang nhà cậu nó ở một thời gian, khi về nhà nó càng giống một con mọt sách, lúc nào cũng đọc sách không buông.”
Thẩm Triều Triều hơi không thể tưởng tượng dáng vẻ lúc đó của Cố Kỳ Việt.
Cô tiếp tục lật xem album, Cố Kỳ Việt dần cao lớn, quả thật lúc nào trong tay anh cũng cầm một cuốn sách dày cộp, tuy trên gương mặt là vẻ nghiêm túc nhưng đôi mắt lại sáng ngời, tràn đầy sức sống.
Nếu không phải sau này phải trải qua những chuyện như vậy, có lẽ bây giờ anh đã là một con người khác.
Vương Thải Hà len lén nhìn Thẩm Triều Triều đang chăm chú xem album, bà ấy thầm cười, quả nhiên vẫn phải để bà ấy ra tay giúp đỡ, nếu không với tốc độ chậm như rùa của Cố Kỳ Việt, đến lúc đó thì muộn mất rồi.
Giữa nam nữ phải tìm hiểu nhiều, thấu hiểu nhau thì mới có thể tạo ra nhiều tia lửa hơn!
Nghĩ vậy Vương Thải Hà thỏa mãn uống hết chè cuối cùng, bà ấy vừa đặt bát xuống thì bỗng thấy cửa phòng Cố Kỳ Việt hé mở.
Bà ấy không khỏi dở khóc dở cười, thằng nhóc thối tha này đúng là để tâm thật.
Bài phát biểu cũng không lo viết cho tử tế, coi chừng ngày mai lên đó bêu xấu đấy.
Sau đó, Thẩm Triều Triều xem album xong, lại trò chuyện với Vương Thải Hà một lúc rồi mới bưng bát xuống bếp, lúc này cô cũng không còn việc gì để làm, bèn quyết định về phòng vẽ tranh.
Lần này cô về nhà họ Cố là để chăm sóc Vương Thải Hà bị thương, thời gian không cố định, thế nên Thẩm Triều Triều đã mang theo rất nhiều đồ từ nhà đến. Trong đó có cả dụng cụ vẽ tranh.
Không phải cô muốn vẽ thân hình khiến người ta đỏ mặt của Cố Kỳ Việt mà là muốn vẽ anh lúc nhỏ... Thẩm Triều Triều rất muốn xin một tấm ảnh của Cố Kỳ Việt nhưng lại ngại mở lời.
Chi bằng cô tự mình vẽ ra, có thể lén cất đi ngắm.
“Hửm?”
Vừa mở cửa phòng, Thẩm Triều Triều đã thấy một cuốn sổ màu đen ở dưới sàn, cô tò mò cúi xuống nhặt lên, cuốn sổ không lớn lắm nhưng khá dày.
Cô tiện tay lật giở, bên trong không phải chữ viết mà là những bài báo được cắt ra rồi dán vào.
Người có thể để những thứ này trong nhà, ngoài Cố Kỳ Việt ra thì Thẩm Triều Triều không nghĩ ra ai khác, cô không cúi người xem tiếp nữa mà đứng dậy đi vào phòng.
Đóng cửa phòng lại, cô ngồi xuống bàn học, mở cuốn sổ màu đen ra.
Bắt đầu từ trang *****ên.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thấy Thẩm Triều Triều tò mò, Vương Thải Hà mỉm cười, đợi đến khi ăn thêm một thìa chè, bà ấy mới tiết lộ: “Ban đầu mọi người cũng thấy lạ, sau mới cẩn thận hỏi thì ra là do thằng bé thấy cười khi chụp ảnh thật ngốc nghếch, nó muốn phải đẹp trai.”Năm đó khi nghe được câu trả lời này, họ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, dù sao thì đó cũng chỉ là một đứa nhóc chưa cao đến đầu gối, nó biết gì chứ?Nhưng sự thật đã chứng minh nó biết rất nhiều.Cho dù họ có dụ dỗ thế nào thì Cố Kỳ Việt vẫn kiên quyết không cười khi chụp ảnh, thế nên lần nào chụp ảnh nó cũng giữ nguyên một biểu cảm khiến bây giờ Vương Thải Hà cảm thấy hơi tiếc nuối.“Hả? Lúc đó Cố Kỳ Việt còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ đến chuyện này rồi sao?”DTVThẩm Triều Triều hơi kinh ngạc, trước khi bị bắt cóc, cô là một cô bé hoạt bát, lúc chụp ảnh, cô cười rạng rỡ đến mức không thể khép miệng lại được, lúc nào cô cũng cảm thấy mình là đứa trẻ đáng yêu nhất!Vương Thải Hà bưng bát chè lên tiếp tục ăn, bà ấy nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ai nói không phải chứ, thằng bé này từ nhỏ đã thông minh, già dặn, nhất là sau khi được gửi sang nhà cậu nó ở một thời gian, khi về nhà nó càng giống một con mọt sách, lúc nào cũng đọc sách không buông.”Thẩm Triều Triều hơi không thể tưởng tượng dáng vẻ lúc đó của Cố Kỳ Việt.Cô tiếp tục lật xem album, Cố Kỳ Việt dần cao lớn, quả thật lúc nào trong tay anh cũng cầm một cuốn sách dày cộp, tuy trên gương mặt là vẻ nghiêm túc nhưng đôi mắt lại sáng ngời, tràn đầy sức sống.Nếu không phải sau này phải trải qua những chuyện như vậy, có lẽ bây giờ anh đã là một con người khác.Vương Thải Hà len lén nhìn Thẩm Triều Triều đang chăm chú xem album, bà ấy thầm cười, quả nhiên vẫn phải để bà ấy ra tay giúp đỡ, nếu không với tốc độ chậm như rùa của Cố Kỳ Việt, đến lúc đó thì muộn mất rồi.Giữa nam nữ phải tìm hiểu nhiều, thấu hiểu nhau thì mới có thể tạo ra nhiều tia lửa hơn!Nghĩ vậy Vương Thải Hà thỏa mãn uống hết chè cuối cùng, bà ấy vừa đặt bát xuống thì bỗng thấy cửa phòng Cố Kỳ Việt hé mở.Bà ấy không khỏi dở khóc dở cười, thằng nhóc thối tha này đúng là để tâm thật.Bài phát biểu cũng không lo viết cho tử tế, coi chừng ngày mai lên đó bêu xấu đấy.Sau đó, Thẩm Triều Triều xem album xong, lại trò chuyện với Vương Thải Hà một lúc rồi mới bưng bát xuống bếp, lúc này cô cũng không còn việc gì để làm, bèn quyết định về phòng vẽ tranh.Lần này cô về nhà họ Cố là để chăm sóc Vương Thải Hà bị thương, thời gian không cố định, thế nên Thẩm Triều Triều đã mang theo rất nhiều đồ từ nhà đến. Trong đó có cả dụng cụ vẽ tranh.Không phải cô muốn vẽ thân hình khiến người ta đỏ mặt của Cố Kỳ Việt mà là muốn vẽ anh lúc nhỏ... Thẩm Triều Triều rất muốn xin một tấm ảnh của Cố Kỳ Việt nhưng lại ngại mở lời.Chi bằng cô tự mình vẽ ra, có thể lén cất đi ngắm.“Hửm?”Vừa mở cửa phòng, Thẩm Triều Triều đã thấy một cuốn sổ màu đen ở dưới sàn, cô tò mò cúi xuống nhặt lên, cuốn sổ không lớn lắm nhưng khá dày.Cô tiện tay lật giở, bên trong không phải chữ viết mà là những bài báo được cắt ra rồi dán vào.Người có thể để những thứ này trong nhà, ngoài Cố Kỳ Việt ra thì Thẩm Triều Triều không nghĩ ra ai khác, cô không cúi người xem tiếp nữa mà đứng dậy đi vào phòng.Đóng cửa phòng lại, cô ngồi xuống bàn học, mở cuốn sổ màu đen ra.Bắt đầu từ trang *****ên.