Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 231: Chương 231

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Bây giờ chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan nghênh anh hùng của thành phố Giang Lâm - Cố Kỳ Việt lên đài phát biểu, mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay!”Cuối cùng cũng không cần đợi nữa, Cố Kỳ Việt đưa tay vỗ vỗ túi áo trước ngực, sải bước đi ra ngoài, dáng người cao lớn đứng cạnh người dẫn chương trình, sự đối lập giữa hai người càng thêm rõ ràng.Nhưng hôm nay đeo kính, trông anh có vẻ nho nhã hơn, không còn vẻ lười biếng, bất cần đời như thường ngày, giống như biến thành một người khác vậy.Những người ở dưới đài quen biết Cố Kỳ Việt đều kinh ngạc không thôi, không ngờ con trai nhà họ Cố lại có khí chất nho nhã thế này. Rốt cuộc là ai nói Cố Kỳ Việt hung dữ, suốt ngày đánh nhau gây chuyện?Sớm biết anh thế này, bọn họ đã không bỏ lỡ cơ hội, sớm đã đến cửa bàn chuyện cưới xin rồi! Đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng đã muộn, Cố Kỳ Việt đã kết hôn rồi. Nghe nói cô dâu rất xinh đẹp.DTVTrong tiếng vỗ tay phấn khích của mọi người, Cố Kỳ Việt không hề để ý đến bọn họ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Triều Triều mặc chiếc váy dài màu xanh lam, đang ngồi ở hàng ghế phía trước. Khoảng cách giữa hai người không xa.Trong nháy mắt, Cố Kỳ Việt trở nên phấn khích, anh không nhịn được nhoẻn miệng cười, tuy anh không nhìn chằm chằm nhưng cũng không khác là mấy, đôi mắt hoa đào lấp lánh cứ luôn hướng về phía cô.Bị nhìn chăm chú như vậy, Thẩm Triều Triều tự nhiên cảm nhận được, cô hơi căng thẳng, nắm chặt góc áo, hai má ửng hồng. Mặc dù muốn cúi đầu né tránh nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày quan trọng của Cố Kỳ Việt, cô run rẩy ngước mắt lên.Cố Kỳ Việt trên sân khấu thật rạng rỡ. Anh vốn là một người tốt, xứng đáng được mọi người khen ngợi.Thấy Thẩm Triều Triều không né tránh, Cố Kỳ Việt càng thêm phấn khích, ánh mắt không hề nhìn bản thảo trong tay, cất cao giọng nói: “Chào mọi người, tôi là Cố Kỳ Việt, thấy việc nghĩa hăng hái làm là điều mà mỗi thanh niên nhiệt huyết chúng ta nên làm, tôi rất may mắn đã triệt phá được băng nhóm buôn người, ngăn chặn bọn chúng...”Dưới đài, Cố Hằng hài lòng gật đầu, may mà con trai đã không làm mình mất mặt vào thời khắc quan trọng. Nhờ ông dặn dò hết lời, Cố Kỳ Việt mới chịu nghiêm túc viết bản thảo.Diệp Phương ngồi bên cạnh nhìn thấy nụ cười hài lòng trên gương mặt Cố Hằng, bà mỉm cười, lý do quan trọng nhất khiến Cố Kỳ Việt có thể nghiêm túc như vậy trong buổi lễ khen thưởng lần này là vì Thẩm Triều Triều chứ không phải vì Cố Hằng.Còn Vương Thải Hà bị thương cũng đến xem náo nhiệt, nhìn cháu trai mình trên sân khấu, bà ấy không khỏi tự hào, bà ấy cười nghĩ, dù sao Cố Kỳ Việt cũng thừa hưởng vài phần khí phách năm xưa của bà ấy. Gặp được người mình thích thì phải dũng cảm theo đuổi, nếu bỏ lỡ, cả đời này sẽ phải hối hận.Tuy Cố Cảnh Lâm càng già càng cố chấp nhưng chưa bao giờ lớn tiếng với bà ấy… Chắc là bị dáng vẻ anh dũng năm đó của bà ấy khi đánh ngất giặc Nhật làm cho mê mẩn rồi, ôi chao, nghĩ lại vẫn thấy ngại ngùng!Bỗng nhiên nghĩ đến ông ấy vẫn đang công tác ở quân khu, Vương Thải Hà lặng lẽ thở dài, chuyển đến đây cũng đã nhiều năm, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.Chờ khi nào Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều làm hòa, bà ấy cũng có thể rời khỏi thành phố Giang Lâm.Mấy năm nay, bởi vì chuyện năm xưa của Cố Cảnh Lâm làm với Cố Kỳ Việt, Vương Thải Hà vẫn luôn áy náy, thậm chí bà ấy đã chuẩn bị tinh thần sống ở đây cả đời. Có điều bây giờ xem ra Cố Kỳ Việt đã có người bạn đời tốt hơn rồi.Hy vọng Triều Triều và Tiểu Việt có thể hạnh phúc!

“Bây giờ chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan nghênh anh hùng của thành phố Giang Lâm - Cố Kỳ Việt lên đài phát biểu, mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay!”

Cuối cùng cũng không cần đợi nữa, Cố Kỳ Việt đưa tay vỗ vỗ túi áo trước ngực, sải bước đi ra ngoài, dáng người cao lớn đứng cạnh người dẫn chương trình, sự đối lập giữa hai người càng thêm rõ ràng.

Nhưng hôm nay đeo kính, trông anh có vẻ nho nhã hơn, không còn vẻ lười biếng, bất cần đời như thường ngày, giống như biến thành một người khác vậy.

Những người ở dưới đài quen biết Cố Kỳ Việt đều kinh ngạc không thôi, không ngờ con trai nhà họ Cố lại có khí chất nho nhã thế này. Rốt cuộc là ai nói Cố Kỳ Việt hung dữ, suốt ngày đánh nhau gây chuyện?

Sớm biết anh thế này, bọn họ đã không bỏ lỡ cơ hội, sớm đã đến cửa bàn chuyện cưới xin rồi! Đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng đã muộn, Cố Kỳ Việt đã kết hôn rồi. Nghe nói cô dâu rất xinh đẹp.

DTV

Trong tiếng vỗ tay phấn khích của mọi người, Cố Kỳ Việt không hề để ý đến bọn họ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Triều Triều mặc chiếc váy dài màu xanh lam, đang ngồi ở hàng ghế phía trước. Khoảng cách giữa hai người không xa.

Trong nháy mắt, Cố Kỳ Việt trở nên phấn khích, anh không nhịn được nhoẻn miệng cười, tuy anh không nhìn chằm chằm nhưng cũng không khác là mấy, đôi mắt hoa đào lấp lánh cứ luôn hướng về phía cô.

Bị nhìn chăm chú như vậy, Thẩm Triều Triều tự nhiên cảm nhận được, cô hơi căng thẳng, nắm chặt góc áo, hai má ửng hồng. Mặc dù muốn cúi đầu né tránh nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày quan trọng của Cố Kỳ Việt, cô run rẩy ngước mắt lên.

Cố Kỳ Việt trên sân khấu thật rạng rỡ. Anh vốn là một người tốt, xứng đáng được mọi người khen ngợi.

Thấy Thẩm Triều Triều không né tránh, Cố Kỳ Việt càng thêm phấn khích, ánh mắt không hề nhìn bản thảo trong tay, cất cao giọng nói: “Chào mọi người, tôi là Cố Kỳ Việt, thấy việc nghĩa hăng hái làm là điều mà mỗi thanh niên nhiệt huyết chúng ta nên làm, tôi rất may mắn đã triệt phá được băng nhóm buôn người, ngăn chặn bọn chúng...”

Dưới đài, Cố Hằng hài lòng gật đầu, may mà con trai đã không làm mình mất mặt vào thời khắc quan trọng. Nhờ ông dặn dò hết lời, Cố Kỳ Việt mới chịu nghiêm túc viết bản thảo.

Diệp Phương ngồi bên cạnh nhìn thấy nụ cười hài lòng trên gương mặt Cố Hằng, bà mỉm cười, lý do quan trọng nhất khiến Cố Kỳ Việt có thể nghiêm túc như vậy trong buổi lễ khen thưởng lần này là vì Thẩm Triều Triều chứ không phải vì Cố Hằng.

Còn Vương Thải Hà bị thương cũng đến xem náo nhiệt, nhìn cháu trai mình trên sân khấu, bà ấy không khỏi tự hào, bà ấy cười nghĩ, dù sao Cố Kỳ Việt cũng thừa hưởng vài phần khí phách năm xưa của bà ấy. Gặp được người mình thích thì phải dũng cảm theo đuổi, nếu bỏ lỡ, cả đời này sẽ phải hối hận.

Tuy Cố Cảnh Lâm càng già càng cố chấp nhưng chưa bao giờ lớn tiếng với bà ấy… Chắc là bị dáng vẻ anh dũng năm đó của bà ấy khi đánh ngất giặc Nhật làm cho mê mẩn rồi, ôi chao, nghĩ lại vẫn thấy ngại ngùng!

Bỗng nhiên nghĩ đến ông ấy vẫn đang công tác ở quân khu, Vương Thải Hà lặng lẽ thở dài, chuyển đến đây cũng đã nhiều năm, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.

Chờ khi nào Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều làm hòa, bà ấy cũng có thể rời khỏi thành phố Giang Lâm.

Mấy năm nay, bởi vì chuyện năm xưa của Cố Cảnh Lâm làm với Cố Kỳ Việt, Vương Thải Hà vẫn luôn áy náy, thậm chí bà ấy đã chuẩn bị tinh thần sống ở đây cả đời. Có điều bây giờ xem ra Cố Kỳ Việt đã có người bạn đời tốt hơn rồi.

Hy vọng Triều Triều và Tiểu Việt có thể hạnh phúc!

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Bây giờ chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan nghênh anh hùng của thành phố Giang Lâm - Cố Kỳ Việt lên đài phát biểu, mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay!”Cuối cùng cũng không cần đợi nữa, Cố Kỳ Việt đưa tay vỗ vỗ túi áo trước ngực, sải bước đi ra ngoài, dáng người cao lớn đứng cạnh người dẫn chương trình, sự đối lập giữa hai người càng thêm rõ ràng.Nhưng hôm nay đeo kính, trông anh có vẻ nho nhã hơn, không còn vẻ lười biếng, bất cần đời như thường ngày, giống như biến thành một người khác vậy.Những người ở dưới đài quen biết Cố Kỳ Việt đều kinh ngạc không thôi, không ngờ con trai nhà họ Cố lại có khí chất nho nhã thế này. Rốt cuộc là ai nói Cố Kỳ Việt hung dữ, suốt ngày đánh nhau gây chuyện?Sớm biết anh thế này, bọn họ đã không bỏ lỡ cơ hội, sớm đã đến cửa bàn chuyện cưới xin rồi! Đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng đã muộn, Cố Kỳ Việt đã kết hôn rồi. Nghe nói cô dâu rất xinh đẹp.DTVTrong tiếng vỗ tay phấn khích của mọi người, Cố Kỳ Việt không hề để ý đến bọn họ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua, rất nhanh đã tìm thấy Thẩm Triều Triều mặc chiếc váy dài màu xanh lam, đang ngồi ở hàng ghế phía trước. Khoảng cách giữa hai người không xa.Trong nháy mắt, Cố Kỳ Việt trở nên phấn khích, anh không nhịn được nhoẻn miệng cười, tuy anh không nhìn chằm chằm nhưng cũng không khác là mấy, đôi mắt hoa đào lấp lánh cứ luôn hướng về phía cô.Bị nhìn chăm chú như vậy, Thẩm Triều Triều tự nhiên cảm nhận được, cô hơi căng thẳng, nắm chặt góc áo, hai má ửng hồng. Mặc dù muốn cúi đầu né tránh nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày quan trọng của Cố Kỳ Việt, cô run rẩy ngước mắt lên.Cố Kỳ Việt trên sân khấu thật rạng rỡ. Anh vốn là một người tốt, xứng đáng được mọi người khen ngợi.Thấy Thẩm Triều Triều không né tránh, Cố Kỳ Việt càng thêm phấn khích, ánh mắt không hề nhìn bản thảo trong tay, cất cao giọng nói: “Chào mọi người, tôi là Cố Kỳ Việt, thấy việc nghĩa hăng hái làm là điều mà mỗi thanh niên nhiệt huyết chúng ta nên làm, tôi rất may mắn đã triệt phá được băng nhóm buôn người, ngăn chặn bọn chúng...”Dưới đài, Cố Hằng hài lòng gật đầu, may mà con trai đã không làm mình mất mặt vào thời khắc quan trọng. Nhờ ông dặn dò hết lời, Cố Kỳ Việt mới chịu nghiêm túc viết bản thảo.Diệp Phương ngồi bên cạnh nhìn thấy nụ cười hài lòng trên gương mặt Cố Hằng, bà mỉm cười, lý do quan trọng nhất khiến Cố Kỳ Việt có thể nghiêm túc như vậy trong buổi lễ khen thưởng lần này là vì Thẩm Triều Triều chứ không phải vì Cố Hằng.Còn Vương Thải Hà bị thương cũng đến xem náo nhiệt, nhìn cháu trai mình trên sân khấu, bà ấy không khỏi tự hào, bà ấy cười nghĩ, dù sao Cố Kỳ Việt cũng thừa hưởng vài phần khí phách năm xưa của bà ấy. Gặp được người mình thích thì phải dũng cảm theo đuổi, nếu bỏ lỡ, cả đời này sẽ phải hối hận.Tuy Cố Cảnh Lâm càng già càng cố chấp nhưng chưa bao giờ lớn tiếng với bà ấy… Chắc là bị dáng vẻ anh dũng năm đó của bà ấy khi đánh ngất giặc Nhật làm cho mê mẩn rồi, ôi chao, nghĩ lại vẫn thấy ngại ngùng!Bỗng nhiên nghĩ đến ông ấy vẫn đang công tác ở quân khu, Vương Thải Hà lặng lẽ thở dài, chuyển đến đây cũng đã nhiều năm, bình thường chỉ liên lạc qua điện thoại, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.Chờ khi nào Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều làm hòa, bà ấy cũng có thể rời khỏi thành phố Giang Lâm.Mấy năm nay, bởi vì chuyện năm xưa của Cố Cảnh Lâm làm với Cố Kỳ Việt, Vương Thải Hà vẫn luôn áy náy, thậm chí bà ấy đã chuẩn bị tinh thần sống ở đây cả đời. Có điều bây giờ xem ra Cố Kỳ Việt đã có người bạn đời tốt hơn rồi.Hy vọng Triều Triều và Tiểu Việt có thể hạnh phúc!

Chương 231: Chương 231