Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 245: Chương 245

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Không có, bây giờ gửi bài cho tòa soạn báo không nhận được nhuận bút nữa nhưng sẽ được tặng giấy viết, văn phòng phẩm, thỉnh thoảng còn có tem phiếu, phiếu lương thực.”Lữ Tiểu Quân không muốn tranh luận với Cố Kỳ Việt làm gì, dù sao cũng không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ. Nếu như gửi bài cho tòa soạn mà dễ dàng như vậy thì ai cũng có thể trở thành nhà văn lớn rồi.Ngay cả ông ấy gửi bài bao nhiêu năm nay cũng không dám đảm bảo lần nào cũng được chọn... Cố Kỳ Việt rất tự tin về người vợ mới cưới của mình, nói ngoa thật.“Chú Lữ, hay là chúng ta đánh cược đi, cược xem Triều Triều có thể gửi bài thành công cho tờ báo thành phố Giang Lâm số tiếp theo không?”“...”Lữ Tiểu Quân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Kỳ Việt đang nheo mắt cười giống như một con cáo nhỏ, ông ấy bất đắc dĩ lắc đầu, nói thẳng: “Nói đi, cậu lại nhắm trúng thứ gì ở chỗ tôi rồi?”“Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là cháu muốn mượn mấy cuốn sách quý mà chú cất giữ thôi.”Cố Kỳ Việt không rảnh rỗi đến mức đi đánh cược với người khác, anh rất tự tin vào Thẩm Triều Triều, cho nên tranh thủ lúc này đòi chút lợi ích.Cố Kỳ Việt không biết người khác có cất giữ sách gì, nhưng anh biết chú Lữ có rất nhiều sách hay.Chắc chắn Thẩm Triều Triều mà biết được sẽ rất vui. Còn chuyện gửi bài cho tòa soạn báo, anh cũng chỉ muốn tìm việc gì đó cho Thẩm Triều Triều làm, tránh để cô ở nhà suy nghĩ lung tung, còn anh thì sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ bám theo!*Đợi đến khi Thẩm Triều Triều ở trong bếp trổ tài khiến hai bà lão mê mẩn đến mặt mày hớn hở.Sau đó, hai người tranh nhau bưng mâm, cuối cùng vẫn là Vương Thải Hà nhanh tay hơn, lấy lý do bà Lữ chống gậy không nên giành với bà ấy, thành công giành được cơ hội bưng món ngon lên bàn.Lữ Tiểu Ny tức giận trợn mắt bĩu môi, la hét ngày mai sẽ vứt gậy chống.Hai bà lão đã hơn trăm tuổi, đến nay vẫn thích cãi nhau ỏm tỏi, tình bạn như vậy khiến Thẩm Triều Triều nhìn mà hâm mộ... Bởi vì cô sợ tiếp xúc với người khác, nhiều năm qua cô vốn không có bạn bè. Mặc dù biết đây là lựa chọn của mình nhưng có đôi khi vẫn hơi tiếc nuối.“Tới đây tới đây, mọi người cùng nếm thử tay nghề của Triều Triều nhà chúng ta, đảm bảo ăn một lần còn muốn ăn lần thứ hai, cánh gà mật ong này thật sự rất ngon.”“Vương Đại Mỹ, bà không thể ăn nhiều đồ ngọt, ăn cái này này.”Nói xong, trên gương mặt gầy gò của Lữ Tiểu Ny lộ ra nụ cười, sau đó nâng đũa gắp mấy miếng khổ qua, khiến khóe miệng đang nhếch lên của Vương Thải Hà nhanh chóng hạ xuống, vội vàng bê bát của mình lên, ngăn khổ qua rơi vào trong bát.DTVBà ấy giơ tay xua xua, giống như đang đuổi thứ gì đó không tốt: “Đi chỗ khác chơi đi, tôi thà c.h.ế.t đói chứ không ăn khổ qua.”Thứ đắng như vậy không nên tồn tại!Mặc dù rất tự tin vào tài nấu nướng của Thẩm Triều Triều nhưng dù có làm thế nào thì khổ qua vẫn là khổ qua, sao có thể ngon bằng đồ ngọt được!Tự nhận mình không phải là người thích chịu khổ, Vương Thải Hà lại gắp một cái đùi gà mật ong, trong lòng bắt đầu suy tính sau khi về nhà, bà ấy sẽ đi khắp nơi hỏi xem có thể mua riêng cánh gà không. Thịt đùi gà quá dày, không ngon bằng cánh gà.Mà khi nhìn thấy Vương Thải Hà tránh khổ qua như tránh tà, Lữ Tiểu Ny cười ha ha, năm đó lúc đói kém, đừng nói khổ qua, ngay cả vỏ cây bà ấy cũng gặm hết.

“Không có, bây giờ gửi bài cho tòa soạn báo không nhận được nhuận bút nữa nhưng sẽ được tặng giấy viết, văn phòng phẩm, thỉnh thoảng còn có tem phiếu, phiếu lương thực.”

Lữ Tiểu Quân không muốn tranh luận với Cố Kỳ Việt làm gì, dù sao cũng không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ. Nếu như gửi bài cho tòa soạn mà dễ dàng như vậy thì ai cũng có thể trở thành nhà văn lớn rồi.

Ngay cả ông ấy gửi bài bao nhiêu năm nay cũng không dám đảm bảo lần nào cũng được chọn... Cố Kỳ Việt rất tự tin về người vợ mới cưới của mình, nói ngoa thật.

“Chú Lữ, hay là chúng ta đánh cược đi, cược xem Triều Triều có thể gửi bài thành công cho tờ báo thành phố Giang Lâm số tiếp theo không?”

“...”

Lữ Tiểu Quân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Kỳ Việt đang nheo mắt cười giống như một con cáo nhỏ, ông ấy bất đắc dĩ lắc đầu, nói thẳng: “Nói đi, cậu lại nhắm trúng thứ gì ở chỗ tôi rồi?”

“Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là cháu muốn mượn mấy cuốn sách quý mà chú cất giữ thôi.”

Cố Kỳ Việt không rảnh rỗi đến mức đi đánh cược với người khác, anh rất tự tin vào Thẩm Triều Triều, cho nên tranh thủ lúc này đòi chút lợi ích.

Cố Kỳ Việt không biết người khác có cất giữ sách gì, nhưng anh biết chú Lữ có rất nhiều sách hay.

Chắc chắn Thẩm Triều Triều mà biết được sẽ rất vui. Còn chuyện gửi bài cho tòa soạn báo, anh cũng chỉ muốn tìm việc gì đó cho Thẩm Triều Triều làm, tránh để cô ở nhà suy nghĩ lung tung, còn anh thì sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ bám theo!

*

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều ở trong bếp trổ tài khiến hai bà lão mê mẩn đến mặt mày hớn hở.

Sau đó, hai người tranh nhau bưng mâm, cuối cùng vẫn là Vương Thải Hà nhanh tay hơn, lấy lý do bà Lữ chống gậy không nên giành với bà ấy, thành công giành được cơ hội bưng món ngon lên bàn.

Lữ Tiểu Ny tức giận trợn mắt bĩu môi, la hét ngày mai sẽ vứt gậy chống.

Hai bà lão đã hơn trăm tuổi, đến nay vẫn thích cãi nhau ỏm tỏi, tình bạn như vậy khiến Thẩm Triều Triều nhìn mà hâm mộ... Bởi vì cô sợ tiếp xúc với người khác, nhiều năm qua cô vốn không có bạn bè. Mặc dù biết đây là lựa chọn của mình nhưng có đôi khi vẫn hơi tiếc nuối.

“Tới đây tới đây, mọi người cùng nếm thử tay nghề của Triều Triều nhà chúng ta, đảm bảo ăn một lần còn muốn ăn lần thứ hai, cánh gà mật ong này thật sự rất ngon.”

“Vương Đại Mỹ, bà không thể ăn nhiều đồ ngọt, ăn cái này này.”

Nói xong, trên gương mặt gầy gò của Lữ Tiểu Ny lộ ra nụ cười, sau đó nâng đũa gắp mấy miếng khổ qua, khiến khóe miệng đang nhếch lên của Vương Thải Hà nhanh chóng hạ xuống, vội vàng bê bát của mình lên, ngăn khổ qua rơi vào trong bát.

DTV

Bà ấy giơ tay xua xua, giống như đang đuổi thứ gì đó không tốt: “Đi chỗ khác chơi đi, tôi thà c.h.ế.t đói chứ không ăn khổ qua.”

Thứ đắng như vậy không nên tồn tại!

Mặc dù rất tự tin vào tài nấu nướng của Thẩm Triều Triều nhưng dù có làm thế nào thì khổ qua vẫn là khổ qua, sao có thể ngon bằng đồ ngọt được!

Tự nhận mình không phải là người thích chịu khổ, Vương Thải Hà lại gắp một cái đùi gà mật ong, trong lòng bắt đầu suy tính sau khi về nhà, bà ấy sẽ đi khắp nơi hỏi xem có thể mua riêng cánh gà không. Thịt đùi gà quá dày, không ngon bằng cánh gà.

Mà khi nhìn thấy Vương Thải Hà tránh khổ qua như tránh tà, Lữ Tiểu Ny cười ha ha, năm đó lúc đói kém, đừng nói khổ qua, ngay cả vỏ cây bà ấy cũng gặm hết.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… “Không có, bây giờ gửi bài cho tòa soạn báo không nhận được nhuận bút nữa nhưng sẽ được tặng giấy viết, văn phòng phẩm, thỉnh thoảng còn có tem phiếu, phiếu lương thực.”Lữ Tiểu Quân không muốn tranh luận với Cố Kỳ Việt làm gì, dù sao cũng không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ. Nếu như gửi bài cho tòa soạn mà dễ dàng như vậy thì ai cũng có thể trở thành nhà văn lớn rồi.Ngay cả ông ấy gửi bài bao nhiêu năm nay cũng không dám đảm bảo lần nào cũng được chọn... Cố Kỳ Việt rất tự tin về người vợ mới cưới của mình, nói ngoa thật.“Chú Lữ, hay là chúng ta đánh cược đi, cược xem Triều Triều có thể gửi bài thành công cho tờ báo thành phố Giang Lâm số tiếp theo không?”“...”Lữ Tiểu Quân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Cố Kỳ Việt đang nheo mắt cười giống như một con cáo nhỏ, ông ấy bất đắc dĩ lắc đầu, nói thẳng: “Nói đi, cậu lại nhắm trúng thứ gì ở chỗ tôi rồi?”“Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là cháu muốn mượn mấy cuốn sách quý mà chú cất giữ thôi.”Cố Kỳ Việt không rảnh rỗi đến mức đi đánh cược với người khác, anh rất tự tin vào Thẩm Triều Triều, cho nên tranh thủ lúc này đòi chút lợi ích.Cố Kỳ Việt không biết người khác có cất giữ sách gì, nhưng anh biết chú Lữ có rất nhiều sách hay.Chắc chắn Thẩm Triều Triều mà biết được sẽ rất vui. Còn chuyện gửi bài cho tòa soạn báo, anh cũng chỉ muốn tìm việc gì đó cho Thẩm Triều Triều làm, tránh để cô ở nhà suy nghĩ lung tung, còn anh thì sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ bám theo!*Đợi đến khi Thẩm Triều Triều ở trong bếp trổ tài khiến hai bà lão mê mẩn đến mặt mày hớn hở.Sau đó, hai người tranh nhau bưng mâm, cuối cùng vẫn là Vương Thải Hà nhanh tay hơn, lấy lý do bà Lữ chống gậy không nên giành với bà ấy, thành công giành được cơ hội bưng món ngon lên bàn.Lữ Tiểu Ny tức giận trợn mắt bĩu môi, la hét ngày mai sẽ vứt gậy chống.Hai bà lão đã hơn trăm tuổi, đến nay vẫn thích cãi nhau ỏm tỏi, tình bạn như vậy khiến Thẩm Triều Triều nhìn mà hâm mộ... Bởi vì cô sợ tiếp xúc với người khác, nhiều năm qua cô vốn không có bạn bè. Mặc dù biết đây là lựa chọn của mình nhưng có đôi khi vẫn hơi tiếc nuối.“Tới đây tới đây, mọi người cùng nếm thử tay nghề của Triều Triều nhà chúng ta, đảm bảo ăn một lần còn muốn ăn lần thứ hai, cánh gà mật ong này thật sự rất ngon.”“Vương Đại Mỹ, bà không thể ăn nhiều đồ ngọt, ăn cái này này.”Nói xong, trên gương mặt gầy gò của Lữ Tiểu Ny lộ ra nụ cười, sau đó nâng đũa gắp mấy miếng khổ qua, khiến khóe miệng đang nhếch lên của Vương Thải Hà nhanh chóng hạ xuống, vội vàng bê bát của mình lên, ngăn khổ qua rơi vào trong bát.DTVBà ấy giơ tay xua xua, giống như đang đuổi thứ gì đó không tốt: “Đi chỗ khác chơi đi, tôi thà c.h.ế.t đói chứ không ăn khổ qua.”Thứ đắng như vậy không nên tồn tại!Mặc dù rất tự tin vào tài nấu nướng của Thẩm Triều Triều nhưng dù có làm thế nào thì khổ qua vẫn là khổ qua, sao có thể ngon bằng đồ ngọt được!Tự nhận mình không phải là người thích chịu khổ, Vương Thải Hà lại gắp một cái đùi gà mật ong, trong lòng bắt đầu suy tính sau khi về nhà, bà ấy sẽ đi khắp nơi hỏi xem có thể mua riêng cánh gà không. Thịt đùi gà quá dày, không ngon bằng cánh gà.Mà khi nhìn thấy Vương Thải Hà tránh khổ qua như tránh tà, Lữ Tiểu Ny cười ha ha, năm đó lúc đói kém, đừng nói khổ qua, ngay cả vỏ cây bà ấy cũng gặm hết.

Chương 245: Chương 245