Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 260: Chương 260
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi con cá lớn mang về tối qua được kho đã nhận được sự khen ngợi nhất trí của mọi người trong nhà.Cố Hằng còn quyết định sau này nghỉ sẽ dẫn Cố Kỳ Việt đi câu cá bên sông, Cố Kỳ Việt thẳng thừng từ chối... Đùa gì vậy, đi cùng ông ba nghiêm khắc và đi cùng Thẩm Triều Triều có giống nhau không?Sáng sớm hôm nay, Cố Kỳ Việt nhanh chóng dậy rửa mặt, khi mở tủ quần áo, anh đưa tay sờ chiếc áo sơ mi đen, tuy anh muốn mặc nó đến trước mặt Thẩm Triều Triều nhưng nghĩ đến lần trước lại phản tác dụng...Tạm thời không nên mặc thì hơn.Nhưng mà mặc áo sơ mi khác thì không vấn đề gì, so với những bộ quần áo rộng thùng thình khác, mặc áo sơ mi có hiệu quả hơn, không chỉ thu hút người khác mà cả Thẩm Triều Triều cũng vậy.Còn nhớ lần trước sau khi xử lý bọn buôn người, vì bị thương nên quần áo trên người bẩn không mặc được, sau đó anh mua một chiếc áo sơ mi để thay, vừa mặc vào lập tức phát hiện Thẩm Triều Triều nhìn anh chằm chằm khiến anh hơi ngại ngùng.Vì vậy, anh chỉ có thể kéo Thẩm Triều Triều chạy về nhà... Bây giờ nghĩ lại, thật là ngu ngốc! Cơ hội tốt như vậy, cho dù Thẩm Triều Triều nói muốn sờ cũng không sao!Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt chuẩn bị kỹ càng, sau đó xuống lầu đợi Thẩm Triều Triều.Thẩm Triều Triều cũng không để anh đợi lâu, nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, phối với một chiếc thắt lưng màu trắng, cả khẩu trang cũng đổi thành màu cùng tông, trông rất trẻ trung năng động.DTVNhưng Cố Kỳ Việt lại thấy Thẩm Triều Triều như vậy giống một chú gà con lông xù, vô cùng đáng yêu!“Thẩm Triều Triều, hôm nay em mặc đẹp lắm!”Cố Kỳ Việt không tiếc lời khen ngợi, Thẩm Triều Triều hơi ngại ngùng mỉm cười, khóe mắt cong cong, lúc tự tay làm chiếc váy này, cô nghĩ rằng sẽ không có cơ hội mặc ra ngoài.Kết quả bây giờ lại có cơ hội, sau đó nhìn Cố Kỳ Việt, vì không quen nên cô chỉ khen ngắn gọn: “Anh cũng rất có tinh thần.”Nhưng vì hiểu Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết lời khen này rất có giá trị.Tâm trạng tốt của anh vẫn duy trì cho đến khi đạp xe đưa Thẩm Triều Triều đến công viên, sau khi dừng xe, anh lập tức hào hứng cầm con diều hình mèo con đã chuẩn bị sẵn, định tìm một chỗ vắng người.Tuy nói là muốn đưa Thẩm Triều Triều đến chỗ đông, người nhưng không có nghĩa là để cô tiếp xúc trực tiếp với người khác. Chỉ là nhìn từ xa. Coi như tập làm quen? Cũng là một thói quen.Sau đó từng bước tiến lên, sẽ thích nghi...Trong khi tìm kiếm địa điểm thích hợp, Thẩm Triều Triều nhìn con diều Cố Kỳ Việt đang cầm, cô mới phát hiện ra hình vẽ trên diều rất đặc biệt, cô còn tưởng rằng Cố Kỳ Việt sẽ thả diều hình chim ưng hoặc chó sói!Không ngờ lại là diều hình mèo con đáng yêu như vậy. Hình như là đặt làm riêng... Dù Cố Kỳ Việt không nói, Thẩm Triều Triều cũng biết, đó là chuẩn bị riêng cho cô.Lại nghĩ đến việc Cố Kỳ Việt chưa từng thả diều khi còn nhỏ... Trong mắt Thẩm Triều Triều bỗng hiện lên ý cười, cô cảm thấy Cố Kỳ Việt cầm diều mèo con rất nam tính! Sao lại có người tốt như vậy chứ!Đang lúc Thẩm Triều Triều lén nhìn Cố Kỳ Việt, khi đang đi, bên phải truyền đến tiếng động lớn, khiến cô vô thức quay đầu nhìn lại, kết quả mắt mở to kinh ngạc! Ngay sau đó, cô tức giận nắm chặt tay, mắt đỏ hoe.Vì đã lâu không ra khỏi nhà, Thẩm Triều Triều chỉ biết về thế giới bên ngoài qua lời kể của người khác nên những chuyện đang diễn ra hiện nay, cô chưa từng thực sự trải qua.
Sau khi con cá lớn mang về tối qua được kho đã nhận được sự khen ngợi nhất trí của mọi người trong nhà.
Cố Hằng còn quyết định sau này nghỉ sẽ dẫn Cố Kỳ Việt đi câu cá bên sông, Cố Kỳ Việt thẳng thừng từ chối... Đùa gì vậy, đi cùng ông ba nghiêm khắc và đi cùng Thẩm Triều Triều có giống nhau không?
Sáng sớm hôm nay, Cố Kỳ Việt nhanh chóng dậy rửa mặt, khi mở tủ quần áo, anh đưa tay sờ chiếc áo sơ mi đen, tuy anh muốn mặc nó đến trước mặt Thẩm Triều Triều nhưng nghĩ đến lần trước lại phản tác dụng...
Tạm thời không nên mặc thì hơn.
Nhưng mà mặc áo sơ mi khác thì không vấn đề gì, so với những bộ quần áo rộng thùng thình khác, mặc áo sơ mi có hiệu quả hơn, không chỉ thu hút người khác mà cả Thẩm Triều Triều cũng vậy.
Còn nhớ lần trước sau khi xử lý bọn buôn người, vì bị thương nên quần áo trên người bẩn không mặc được, sau đó anh mua một chiếc áo sơ mi để thay, vừa mặc vào lập tức phát hiện Thẩm Triều Triều nhìn anh chằm chằm khiến anh hơi ngại ngùng.
Vì vậy, anh chỉ có thể kéo Thẩm Triều Triều chạy về nhà... Bây giờ nghĩ lại, thật là ngu ngốc! Cơ hội tốt như vậy, cho dù Thẩm Triều Triều nói muốn sờ cũng không sao!
Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt chuẩn bị kỹ càng, sau đó xuống lầu đợi Thẩm Triều Triều.
Thẩm Triều Triều cũng không để anh đợi lâu, nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, phối với một chiếc thắt lưng màu trắng, cả khẩu trang cũng đổi thành màu cùng tông, trông rất trẻ trung năng động.
DTV
Nhưng Cố Kỳ Việt lại thấy Thẩm Triều Triều như vậy giống một chú gà con lông xù, vô cùng đáng yêu!
“Thẩm Triều Triều, hôm nay em mặc đẹp lắm!”
Cố Kỳ Việt không tiếc lời khen ngợi, Thẩm Triều Triều hơi ngại ngùng mỉm cười, khóe mắt cong cong, lúc tự tay làm chiếc váy này, cô nghĩ rằng sẽ không có cơ hội mặc ra ngoài.
Kết quả bây giờ lại có cơ hội, sau đó nhìn Cố Kỳ Việt, vì không quen nên cô chỉ khen ngắn gọn: “Anh cũng rất có tinh thần.”
Nhưng vì hiểu Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết lời khen này rất có giá trị.
Tâm trạng tốt của anh vẫn duy trì cho đến khi đạp xe đưa Thẩm Triều Triều đến công viên, sau khi dừng xe, anh lập tức hào hứng cầm con diều hình mèo con đã chuẩn bị sẵn, định tìm một chỗ vắng người.
Tuy nói là muốn đưa Thẩm Triều Triều đến chỗ đông, người nhưng không có nghĩa là để cô tiếp xúc trực tiếp với người khác. Chỉ là nhìn từ xa. Coi như tập làm quen? Cũng là một thói quen.
Sau đó từng bước tiến lên, sẽ thích nghi...
Trong khi tìm kiếm địa điểm thích hợp, Thẩm Triều Triều nhìn con diều Cố Kỳ Việt đang cầm, cô mới phát hiện ra hình vẽ trên diều rất đặc biệt, cô còn tưởng rằng Cố Kỳ Việt sẽ thả diều hình chim ưng hoặc chó sói!
Không ngờ lại là diều hình mèo con đáng yêu như vậy. Hình như là đặt làm riêng... Dù Cố Kỳ Việt không nói, Thẩm Triều Triều cũng biết, đó là chuẩn bị riêng cho cô.
Lại nghĩ đến việc Cố Kỳ Việt chưa từng thả diều khi còn nhỏ... Trong mắt Thẩm Triều Triều bỗng hiện lên ý cười, cô cảm thấy Cố Kỳ Việt cầm diều mèo con rất nam tính! Sao lại có người tốt như vậy chứ!
Đang lúc Thẩm Triều Triều lén nhìn Cố Kỳ Việt, khi đang đi, bên phải truyền đến tiếng động lớn, khiến cô vô thức quay đầu nhìn lại, kết quả mắt mở to kinh ngạc! Ngay sau đó, cô tức giận nắm chặt tay, mắt đỏ hoe.
Vì đã lâu không ra khỏi nhà, Thẩm Triều Triều chỉ biết về thế giới bên ngoài qua lời kể của người khác nên những chuyện đang diễn ra hiện nay, cô chưa từng thực sự trải qua.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau khi con cá lớn mang về tối qua được kho đã nhận được sự khen ngợi nhất trí của mọi người trong nhà.Cố Hằng còn quyết định sau này nghỉ sẽ dẫn Cố Kỳ Việt đi câu cá bên sông, Cố Kỳ Việt thẳng thừng từ chối... Đùa gì vậy, đi cùng ông ba nghiêm khắc và đi cùng Thẩm Triều Triều có giống nhau không?Sáng sớm hôm nay, Cố Kỳ Việt nhanh chóng dậy rửa mặt, khi mở tủ quần áo, anh đưa tay sờ chiếc áo sơ mi đen, tuy anh muốn mặc nó đến trước mặt Thẩm Triều Triều nhưng nghĩ đến lần trước lại phản tác dụng...Tạm thời không nên mặc thì hơn.Nhưng mà mặc áo sơ mi khác thì không vấn đề gì, so với những bộ quần áo rộng thùng thình khác, mặc áo sơ mi có hiệu quả hơn, không chỉ thu hút người khác mà cả Thẩm Triều Triều cũng vậy.Còn nhớ lần trước sau khi xử lý bọn buôn người, vì bị thương nên quần áo trên người bẩn không mặc được, sau đó anh mua một chiếc áo sơ mi để thay, vừa mặc vào lập tức phát hiện Thẩm Triều Triều nhìn anh chằm chằm khiến anh hơi ngại ngùng.Vì vậy, anh chỉ có thể kéo Thẩm Triều Triều chạy về nhà... Bây giờ nghĩ lại, thật là ngu ngốc! Cơ hội tốt như vậy, cho dù Thẩm Triều Triều nói muốn sờ cũng không sao!Nghĩ đến những điều này, Cố Kỳ Việt chuẩn bị kỹ càng, sau đó xuống lầu đợi Thẩm Triều Triều.Thẩm Triều Triều cũng không để anh đợi lâu, nhanh chóng xuất hiện trước mặt anh, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, phối với một chiếc thắt lưng màu trắng, cả khẩu trang cũng đổi thành màu cùng tông, trông rất trẻ trung năng động.DTVNhưng Cố Kỳ Việt lại thấy Thẩm Triều Triều như vậy giống một chú gà con lông xù, vô cùng đáng yêu!“Thẩm Triều Triều, hôm nay em mặc đẹp lắm!”Cố Kỳ Việt không tiếc lời khen ngợi, Thẩm Triều Triều hơi ngại ngùng mỉm cười, khóe mắt cong cong, lúc tự tay làm chiếc váy này, cô nghĩ rằng sẽ không có cơ hội mặc ra ngoài.Kết quả bây giờ lại có cơ hội, sau đó nhìn Cố Kỳ Việt, vì không quen nên cô chỉ khen ngắn gọn: “Anh cũng rất có tinh thần.”Nhưng vì hiểu Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết lời khen này rất có giá trị.Tâm trạng tốt của anh vẫn duy trì cho đến khi đạp xe đưa Thẩm Triều Triều đến công viên, sau khi dừng xe, anh lập tức hào hứng cầm con diều hình mèo con đã chuẩn bị sẵn, định tìm một chỗ vắng người.Tuy nói là muốn đưa Thẩm Triều Triều đến chỗ đông, người nhưng không có nghĩa là để cô tiếp xúc trực tiếp với người khác. Chỉ là nhìn từ xa. Coi như tập làm quen? Cũng là một thói quen.Sau đó từng bước tiến lên, sẽ thích nghi...Trong khi tìm kiếm địa điểm thích hợp, Thẩm Triều Triều nhìn con diều Cố Kỳ Việt đang cầm, cô mới phát hiện ra hình vẽ trên diều rất đặc biệt, cô còn tưởng rằng Cố Kỳ Việt sẽ thả diều hình chim ưng hoặc chó sói!Không ngờ lại là diều hình mèo con đáng yêu như vậy. Hình như là đặt làm riêng... Dù Cố Kỳ Việt không nói, Thẩm Triều Triều cũng biết, đó là chuẩn bị riêng cho cô.Lại nghĩ đến việc Cố Kỳ Việt chưa từng thả diều khi còn nhỏ... Trong mắt Thẩm Triều Triều bỗng hiện lên ý cười, cô cảm thấy Cố Kỳ Việt cầm diều mèo con rất nam tính! Sao lại có người tốt như vậy chứ!Đang lúc Thẩm Triều Triều lén nhìn Cố Kỳ Việt, khi đang đi, bên phải truyền đến tiếng động lớn, khiến cô vô thức quay đầu nhìn lại, kết quả mắt mở to kinh ngạc! Ngay sau đó, cô tức giận nắm chặt tay, mắt đỏ hoe.Vì đã lâu không ra khỏi nhà, Thẩm Triều Triều chỉ biết về thế giới bên ngoài qua lời kể của người khác nên những chuyện đang diễn ra hiện nay, cô chưa từng thực sự trải qua.