Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 268: Chương 268

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Cố Kỳ Việt cũng đoán ra được phần nào, anh có chút bất lực, vội vàng đi theo vào phòng khách. Anh phải nói chuyện rõ ràng với chú Lữ trước khi Thẩm Triều Triều đến, để tránh bị lộ chuyện anh lừa cả hai bên.Lúc trước khi nói đến vụ cá cược, anh đã dùng kho sách riêng làm mồi nhử Thẩm Triều Triều, để cô gửi bài viết đến báo chí và được chú Lữ công nhận, nhưng thực ra là ông ấy đã đề nghị cá cược trước.Bây giờ mối quan hệ của hai người cuối cùng cũng có tiến triển, không thể để người khác phá hỏng! Nhưng Cố Kỳ Việt đã đến muộn một bước, Thẩm Triều Triều đã về trước nhưng không lên lầu, thế nên vừa vào phòng khách, Lữ Tiểu Quân và cô đã gặp nhau.Đến khi Cố Kỳ Việt đuổi theo đến nơi, Lữ Tiểu Quân và Thẩm Triều Triều đã ngồi nói chuyện trên ghế sofa. Nhìn thấy Thẩm Triều Triều ngồi đối diện, vẻ mặt dè dặt, người cứng đờ, ngồi thẳng đuột, Cố Kỳ Việt vội vàng đi tới, lo lắng cô sẽ sợ hãi. Vì vậy Cố Kỳ Việt ngồi bên cạnh như một vị thần giữ cửa, mắt nhìn chằm chằm.DTVTuy nhiên có lẽ những người yêu thích văn học đều có chung sở thích nên khi nói chuyện về những chủ đề liên quan, mắt Thẩm Triều Triều càng lúc càng sáng, lời nói cũng dần nhiều hơn.Cả người căng thẳng của cô cũng dần thả lỏng, sau đó, khi nói đến các nhân vật lịch sử, hai người càng hào hứng trò chuyện khiến Cố Kỳ Việt có chút buồn chán, đưa tay chống cằm.Đối với những nhân vật được nhắc đến, anh chỉ biết những câu chuyện bên lề. Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không hề mất kiên nhẫn bỏ đi mà vẫn ngồi tại chỗ lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Triều Triều đang hào hứng, cô hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của anh, tất cả sự chú ý đều tập trung vào cuộc trò chuyện.Cố Kỳ Việt bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt cong cong, cảm thấy càng tiếp xúc với Thẩm Triều Triều, anh càng phát hiện ra nhiều điều khác biệt ở cô. Có thể trò chuyện ngang hàng với chú Lữ, chứng tỏ Thẩm Triều Triều cũng không phải người tầm thường.Dựa theo những thông tin anh đã xem trước đó, mẹ của Thẩm Triều Triều là một trí thức cao cấp, tốt nghiệp trường nữ sinh, là một nhân tài xuất sắc. Được người như vậy dạy dỗ, Thẩm Triều Triều đương nhiên cũng sẽ không kém.Vì vậy anh thật may mắn khi cưới được Thẩm Triều Triều! Đến khi Thẩm Triều Triều thoát khỏi tính nhút nhát, e dè, cô nhất định sẽ càng thêm tỏa sáng, đến lúc đó liệu anh, một kẻ vô công rồi nghề có xứng với cô không?Có lẽ vì Thẩm Triều Triều cuối cùng cũng đã chấp nhận tình cảm của anh nên bây giờ Cố Kỳ Việt cũng trở nên lo được lo mất. Có lẽ tình yêu khiến người ta mụ mị đầu óc, dễ dàng nghĩ đến những chuyện linh tinh, vô tình rơi vào ngõ cụt.Nhưng anh không thể vì những lo lắng này mà ngăn cản cô. Cố Kỳ Việt muốn Thẩm Triều Triều trở nên hoạt bát, vui vẻ và tự tin.Sau đó, cuối cùng cũng đến lúc hai người ngừng nói chuyện, nhìn đồng hồ đã đến giờ ăn trưa. Chưa kịp để Cố Kỳ Việt lên tiếng đuổi khách, Thẩm Triều Triều đã chủ động giữ Lữ Tiểu Quân lại: “Chú Lữ, hôm nay chú ở lại ăn cơm với chúng cháu nhé. Được trò chuyện với một người uyên bác như chú, cháu học hỏi được rất nhiều điều, mong chú đừng từ chối!”Lần trước gặp Lữ Tiểu Quân ở nhà ông ấy, vì đến giờ ăn, ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô, không biết vì lý do gì mà Thẩm Triều Triều thấy sợ. Nhưng sau cuộc trò chuyện hôm nay, mọi nỗi sợ hãi đều bị gạt sang một bên. Bây giờ chỉ còn lại niềm vui khi gặp được người cùng chí hướng.

Cố Kỳ Việt cũng đoán ra được phần nào, anh có chút bất lực, vội vàng đi theo vào phòng khách. Anh phải nói chuyện rõ ràng với chú Lữ trước khi Thẩm Triều Triều đến, để tránh bị lộ chuyện anh lừa cả hai bên.

Lúc trước khi nói đến vụ cá cược, anh đã dùng kho sách riêng làm mồi nhử Thẩm Triều Triều, để cô gửi bài viết đến báo chí và được chú Lữ công nhận, nhưng thực ra là ông ấy đã đề nghị cá cược trước.

Bây giờ mối quan hệ của hai người cuối cùng cũng có tiến triển, không thể để người khác phá hỏng! Nhưng Cố Kỳ Việt đã đến muộn một bước, Thẩm Triều Triều đã về trước nhưng không lên lầu, thế nên vừa vào phòng khách, Lữ Tiểu Quân và cô đã gặp nhau.

Đến khi Cố Kỳ Việt đuổi theo đến nơi, Lữ Tiểu Quân và Thẩm Triều Triều đã ngồi nói chuyện trên ghế sofa. Nhìn thấy Thẩm Triều Triều ngồi đối diện, vẻ mặt dè dặt, người cứng đờ, ngồi thẳng đuột, Cố Kỳ Việt vội vàng đi tới, lo lắng cô sẽ sợ hãi. Vì vậy Cố Kỳ Việt ngồi bên cạnh như một vị thần giữ cửa, mắt nhìn chằm chằm.

DTV

Tuy nhiên có lẽ những người yêu thích văn học đều có chung sở thích nên khi nói chuyện về những chủ đề liên quan, mắt Thẩm Triều Triều càng lúc càng sáng, lời nói cũng dần nhiều hơn.

Cả người căng thẳng của cô cũng dần thả lỏng, sau đó, khi nói đến các nhân vật lịch sử, hai người càng hào hứng trò chuyện khiến Cố Kỳ Việt có chút buồn chán, đưa tay chống cằm.

Đối với những nhân vật được nhắc đến, anh chỉ biết những câu chuyện bên lề. Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không hề mất kiên nhẫn bỏ đi mà vẫn ngồi tại chỗ lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Triều Triều đang hào hứng, cô hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của anh, tất cả sự chú ý đều tập trung vào cuộc trò chuyện.

Cố Kỳ Việt bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt cong cong, cảm thấy càng tiếp xúc với Thẩm Triều Triều, anh càng phát hiện ra nhiều điều khác biệt ở cô. Có thể trò chuyện ngang hàng với chú Lữ, chứng tỏ Thẩm Triều Triều cũng không phải người tầm thường.

Dựa theo những thông tin anh đã xem trước đó, mẹ của Thẩm Triều Triều là một trí thức cao cấp, tốt nghiệp trường nữ sinh, là một nhân tài xuất sắc. Được người như vậy dạy dỗ, Thẩm Triều Triều đương nhiên cũng sẽ không kém.

Vì vậy anh thật may mắn khi cưới được Thẩm Triều Triều! Đến khi Thẩm Triều Triều thoát khỏi tính nhút nhát, e dè, cô nhất định sẽ càng thêm tỏa sáng, đến lúc đó liệu anh, một kẻ vô công rồi nghề có xứng với cô không?

Có lẽ vì Thẩm Triều Triều cuối cùng cũng đã chấp nhận tình cảm của anh nên bây giờ Cố Kỳ Việt cũng trở nên lo được lo mất. Có lẽ tình yêu khiến người ta mụ mị đầu óc, dễ dàng nghĩ đến những chuyện linh tinh, vô tình rơi vào ngõ cụt.

Nhưng anh không thể vì những lo lắng này mà ngăn cản cô. Cố Kỳ Việt muốn Thẩm Triều Triều trở nên hoạt bát, vui vẻ và tự tin.

Sau đó, cuối cùng cũng đến lúc hai người ngừng nói chuyện, nhìn đồng hồ đã đến giờ ăn trưa. Chưa kịp để Cố Kỳ Việt lên tiếng đuổi khách, Thẩm Triều Triều đã chủ động giữ Lữ Tiểu Quân lại: “Chú Lữ, hôm nay chú ở lại ăn cơm với chúng cháu nhé. Được trò chuyện với một người uyên bác như chú, cháu học hỏi được rất nhiều điều, mong chú đừng từ chối!”

Lần trước gặp Lữ Tiểu Quân ở nhà ông ấy, vì đến giờ ăn, ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô, không biết vì lý do gì mà Thẩm Triều Triều thấy sợ. Nhưng sau cuộc trò chuyện hôm nay, mọi nỗi sợ hãi đều bị gạt sang một bên. Bây giờ chỉ còn lại niềm vui khi gặp được người cùng chí hướng.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Cố Kỳ Việt cũng đoán ra được phần nào, anh có chút bất lực, vội vàng đi theo vào phòng khách. Anh phải nói chuyện rõ ràng với chú Lữ trước khi Thẩm Triều Triều đến, để tránh bị lộ chuyện anh lừa cả hai bên.Lúc trước khi nói đến vụ cá cược, anh đã dùng kho sách riêng làm mồi nhử Thẩm Triều Triều, để cô gửi bài viết đến báo chí và được chú Lữ công nhận, nhưng thực ra là ông ấy đã đề nghị cá cược trước.Bây giờ mối quan hệ của hai người cuối cùng cũng có tiến triển, không thể để người khác phá hỏng! Nhưng Cố Kỳ Việt đã đến muộn một bước, Thẩm Triều Triều đã về trước nhưng không lên lầu, thế nên vừa vào phòng khách, Lữ Tiểu Quân và cô đã gặp nhau.Đến khi Cố Kỳ Việt đuổi theo đến nơi, Lữ Tiểu Quân và Thẩm Triều Triều đã ngồi nói chuyện trên ghế sofa. Nhìn thấy Thẩm Triều Triều ngồi đối diện, vẻ mặt dè dặt, người cứng đờ, ngồi thẳng đuột, Cố Kỳ Việt vội vàng đi tới, lo lắng cô sẽ sợ hãi. Vì vậy Cố Kỳ Việt ngồi bên cạnh như một vị thần giữ cửa, mắt nhìn chằm chằm.DTVTuy nhiên có lẽ những người yêu thích văn học đều có chung sở thích nên khi nói chuyện về những chủ đề liên quan, mắt Thẩm Triều Triều càng lúc càng sáng, lời nói cũng dần nhiều hơn.Cả người căng thẳng của cô cũng dần thả lỏng, sau đó, khi nói đến các nhân vật lịch sử, hai người càng hào hứng trò chuyện khiến Cố Kỳ Việt có chút buồn chán, đưa tay chống cằm.Đối với những nhân vật được nhắc đến, anh chỉ biết những câu chuyện bên lề. Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không hề mất kiên nhẫn bỏ đi mà vẫn ngồi tại chỗ lắng nghe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Triều Triều đang hào hứng, cô hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của anh, tất cả sự chú ý đều tập trung vào cuộc trò chuyện.Cố Kỳ Việt bỗng nhiên mỉm cười, đôi mắt cong cong, cảm thấy càng tiếp xúc với Thẩm Triều Triều, anh càng phát hiện ra nhiều điều khác biệt ở cô. Có thể trò chuyện ngang hàng với chú Lữ, chứng tỏ Thẩm Triều Triều cũng không phải người tầm thường.Dựa theo những thông tin anh đã xem trước đó, mẹ của Thẩm Triều Triều là một trí thức cao cấp, tốt nghiệp trường nữ sinh, là một nhân tài xuất sắc. Được người như vậy dạy dỗ, Thẩm Triều Triều đương nhiên cũng sẽ không kém.Vì vậy anh thật may mắn khi cưới được Thẩm Triều Triều! Đến khi Thẩm Triều Triều thoát khỏi tính nhút nhát, e dè, cô nhất định sẽ càng thêm tỏa sáng, đến lúc đó liệu anh, một kẻ vô công rồi nghề có xứng với cô không?Có lẽ vì Thẩm Triều Triều cuối cùng cũng đã chấp nhận tình cảm của anh nên bây giờ Cố Kỳ Việt cũng trở nên lo được lo mất. Có lẽ tình yêu khiến người ta mụ mị đầu óc, dễ dàng nghĩ đến những chuyện linh tinh, vô tình rơi vào ngõ cụt.Nhưng anh không thể vì những lo lắng này mà ngăn cản cô. Cố Kỳ Việt muốn Thẩm Triều Triều trở nên hoạt bát, vui vẻ và tự tin.Sau đó, cuối cùng cũng đến lúc hai người ngừng nói chuyện, nhìn đồng hồ đã đến giờ ăn trưa. Chưa kịp để Cố Kỳ Việt lên tiếng đuổi khách, Thẩm Triều Triều đã chủ động giữ Lữ Tiểu Quân lại: “Chú Lữ, hôm nay chú ở lại ăn cơm với chúng cháu nhé. Được trò chuyện với một người uyên bác như chú, cháu học hỏi được rất nhiều điều, mong chú đừng từ chối!”Lần trước gặp Lữ Tiểu Quân ở nhà ông ấy, vì đến giờ ăn, ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô, không biết vì lý do gì mà Thẩm Triều Triều thấy sợ. Nhưng sau cuộc trò chuyện hôm nay, mọi nỗi sợ hãi đều bị gạt sang một bên. Bây giờ chỉ còn lại niềm vui khi gặp được người cùng chí hướng.

Chương 268: Chương 268