Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 271: Chương 271
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Bà ấy cũng không nói dối, quả thật có người không xem trọng cặp đôi Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, cho rằng hai người ly hôn là sớm muộn, vì thế nên tìm đối tượng khác trước.Lúc nghe thấy những lời đó, Vương Thải Hà lập tức sa sầm mặt mày, đuổi người nói chuyện đó đi, đồng thời tuyên bố hai vợ chồng trẻ đang rất tốt, tuyệt đối không thể ly hôn! Vì vậy cháu trai bà phải cố gắng hơn nữa, đừng để bà trở thành kẻ nói dối....Sau khi hoàn thành việc gửi bản thảo, Thẩm Triều Triều không còn ru rú trong nhà nữa, nhờ nhiều lần ra ngoài cùng Cố Kỳ Việt, chưa kể đến những nơi khác, riêng khu phố phía Tây này cũng đã đi dạo gần hết.Không chỉ ngắm cảnh xung quanh, mà cả những món ăn đặc sản và đồ ăn vặt gần đó hai người cũng đã thử qua, làm cho Thẩm Triều Triều mỗi tối trước khi ngủ đều mong chờ ngày hôm sau. Mỗi ngày thức dậy đều tâm trạng rất tốt!Tuy nhiên khi Thẩm Triều Triều ngày càng quen thuộc với thế giới bên ngoài, không còn sợ hãi như lúc ban đầu thì lại có những chuyện dở khóc dở cười khác xảy ra.Vì đã đồng ý với Cố Kỳ Việt, hiện tại hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu. Nhưng có lẽ Cố Kỳ Việt quá phấn khích, không kiềm chế được bản thân, ví dụ như bây giờ anh ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt như con công, tóc tai cũng chải chuốt bóng mượt.DTVĂn mặc như vậy xong, anh còn cố tình đến trước mặt Thẩm Triều Triều lượn qua lượn lại, ra vẻ chờ được khen, khiến Thẩm Triều Triều không khỏi cạn lời.Cố Kỳ Việt có mặt mũi tinh tế nhưng xương mày và đường nét khuôn mặt lại khá sắc cạnh, giờ lộ ra ngoài càng khiến anh trông khó gần, giống như một tên côn đồ. Nhưng khi ở bên cạnh cô, anh lại như một chú cún con nhiệt tình vẫy đuôi cứ lẽo đẽo theo cô, bị người nhà trêu chọc không ít lần, làm cho Thẩm Triều Triều mỗi khi nghe thấy cũng đỏ mặt, hơi ngại ngùng.Có lẽ vì cuộc sống trước đây quá cô độc nên cô rất thích cảm giác luôn có người bên cạnh. Cố Kỳ Việt ở bên cạnh không hề ồn ào, khi hai người không ra ngoài, thường cùng nhau đọc sách.Người xem truyện ký văn học, người xem sách về cơ khí vật lý, trong những ngày nắng đẹp, vừa uống trà nóng vừa đọc sách, đúng là “thời gian tươi đẹp”.Còn về mối quan hệ yêu đương mà cô từng lo lắng, thực ra cũng không đến mức khó xử.Bởi vì yêu đương không phải là chuyện bị ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc, không có quy định phải làm gì, không được làm gì nên tất cả đều dựa vào cảm nhận của hai người.Có lẽ Cố Kỳ Việt lo lắng cô không thể chấp nhận tiến triển quá nhanh nên cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ thỉnh thoảng khi đi dạo trong vườn, giữa những bông hoa đung đưa trong gió, hai người lén lút nắm tay nhau.Chỉ nắm tay thôi cũng đủ khiến người ta tim đập mặt đỏ, không thể tưởng tượng được những chuyện khác... Thẩm Triều Triều đột nhiên thất thần, khiến Chu Lan ngồi bên cạnh bĩu môi, u oán nói: “Ôi chao, tớ vừa từ quê lên đã vội vàng đến gặp cậu, vậy mà cậu lại cứ nhớ đến tên đàn ông hoang dã kia, đau lòng quá đi.”Vừa nói Chu Lan vừa khoa trương ôm ngực, vẻ mặt đùa giỡn khiến Thẩm Triều Triều hoàn hồn, cô không nhịn được cười, nụ cười xinh đẹp khiến Chu Lan cũng không diễn nổi nữa.Cô ấy ngây người nhìn Thẩm Triều Triều, cảm thấy nước miếng sắp chảy ra. Lần trước đi dã ngoại cùng nhau đã gặp Thẩm Triều Triều rồi, lúc đó Chu Lan mải ngắm nhìn cô mà quên cả ăn thịt, sau đó khi ăn lại thấy ngon hơn hẳn. Quả nhiên, ngắm nhìn người đẹp có thể thanh lọc tâm hồn!
Bà ấy cũng không nói dối, quả thật có người không xem trọng cặp đôi Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, cho rằng hai người ly hôn là sớm muộn, vì thế nên tìm đối tượng khác trước.
Lúc nghe thấy những lời đó, Vương Thải Hà lập tức sa sầm mặt mày, đuổi người nói chuyện đó đi, đồng thời tuyên bố hai vợ chồng trẻ đang rất tốt, tuyệt đối không thể ly hôn! Vì vậy cháu trai bà phải cố gắng hơn nữa, đừng để bà trở thành kẻ nói dối.
...
Sau khi hoàn thành việc gửi bản thảo, Thẩm Triều Triều không còn ru rú trong nhà nữa, nhờ nhiều lần ra ngoài cùng Cố Kỳ Việt, chưa kể đến những nơi khác, riêng khu phố phía Tây này cũng đã đi dạo gần hết.
Không chỉ ngắm cảnh xung quanh, mà cả những món ăn đặc sản và đồ ăn vặt gần đó hai người cũng đã thử qua, làm cho Thẩm Triều Triều mỗi tối trước khi ngủ đều mong chờ ngày hôm sau. Mỗi ngày thức dậy đều tâm trạng rất tốt!
Tuy nhiên khi Thẩm Triều Triều ngày càng quen thuộc với thế giới bên ngoài, không còn sợ hãi như lúc ban đầu thì lại có những chuyện dở khóc dở cười khác xảy ra.
Vì đã đồng ý với Cố Kỳ Việt, hiện tại hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu. Nhưng có lẽ Cố Kỳ Việt quá phấn khích, không kiềm chế được bản thân, ví dụ như bây giờ anh ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt như con công, tóc tai cũng chải chuốt bóng mượt.
DTV
Ăn mặc như vậy xong, anh còn cố tình đến trước mặt Thẩm Triều Triều lượn qua lượn lại, ra vẻ chờ được khen, khiến Thẩm Triều Triều không khỏi cạn lời.
Cố Kỳ Việt có mặt mũi tinh tế nhưng xương mày và đường nét khuôn mặt lại khá sắc cạnh, giờ lộ ra ngoài càng khiến anh trông khó gần, giống như một tên côn đồ. Nhưng khi ở bên cạnh cô, anh lại như một chú cún con nhiệt tình vẫy đuôi cứ lẽo đẽo theo cô, bị người nhà trêu chọc không ít lần, làm cho Thẩm Triều Triều mỗi khi nghe thấy cũng đỏ mặt, hơi ngại ngùng.
Có lẽ vì cuộc sống trước đây quá cô độc nên cô rất thích cảm giác luôn có người bên cạnh. Cố Kỳ Việt ở bên cạnh không hề ồn ào, khi hai người không ra ngoài, thường cùng nhau đọc sách.
Người xem truyện ký văn học, người xem sách về cơ khí vật lý, trong những ngày nắng đẹp, vừa uống trà nóng vừa đọc sách, đúng là “thời gian tươi đẹp”.
Còn về mối quan hệ yêu đương mà cô từng lo lắng, thực ra cũng không đến mức khó xử.
Bởi vì yêu đương không phải là chuyện bị ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc, không có quy định phải làm gì, không được làm gì nên tất cả đều dựa vào cảm nhận của hai người.
Có lẽ Cố Kỳ Việt lo lắng cô không thể chấp nhận tiến triển quá nhanh nên cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ thỉnh thoảng khi đi dạo trong vườn, giữa những bông hoa đung đưa trong gió, hai người lén lút nắm tay nhau.
Chỉ nắm tay thôi cũng đủ khiến người ta tim đập mặt đỏ, không thể tưởng tượng được những chuyện khác... Thẩm Triều Triều đột nhiên thất thần, khiến Chu Lan ngồi bên cạnh bĩu môi, u oán nói: “Ôi chao, tớ vừa từ quê lên đã vội vàng đến gặp cậu, vậy mà cậu lại cứ nhớ đến tên đàn ông hoang dã kia, đau lòng quá đi.”
Vừa nói Chu Lan vừa khoa trương ôm ngực, vẻ mặt đùa giỡn khiến Thẩm Triều Triều hoàn hồn, cô không nhịn được cười, nụ cười xinh đẹp khiến Chu Lan cũng không diễn nổi nữa.
Cô ấy ngây người nhìn Thẩm Triều Triều, cảm thấy nước miếng sắp chảy ra. Lần trước đi dã ngoại cùng nhau đã gặp Thẩm Triều Triều rồi, lúc đó Chu Lan mải ngắm nhìn cô mà quên cả ăn thịt, sau đó khi ăn lại thấy ngon hơn hẳn. Quả nhiên, ngắm nhìn người đẹp có thể thanh lọc tâm hồn!
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Bà ấy cũng không nói dối, quả thật có người không xem trọng cặp đôi Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều, cho rằng hai người ly hôn là sớm muộn, vì thế nên tìm đối tượng khác trước.Lúc nghe thấy những lời đó, Vương Thải Hà lập tức sa sầm mặt mày, đuổi người nói chuyện đó đi, đồng thời tuyên bố hai vợ chồng trẻ đang rất tốt, tuyệt đối không thể ly hôn! Vì vậy cháu trai bà phải cố gắng hơn nữa, đừng để bà trở thành kẻ nói dối....Sau khi hoàn thành việc gửi bản thảo, Thẩm Triều Triều không còn ru rú trong nhà nữa, nhờ nhiều lần ra ngoài cùng Cố Kỳ Việt, chưa kể đến những nơi khác, riêng khu phố phía Tây này cũng đã đi dạo gần hết.Không chỉ ngắm cảnh xung quanh, mà cả những món ăn đặc sản và đồ ăn vặt gần đó hai người cũng đã thử qua, làm cho Thẩm Triều Triều mỗi tối trước khi ngủ đều mong chờ ngày hôm sau. Mỗi ngày thức dậy đều tâm trạng rất tốt!Tuy nhiên khi Thẩm Triều Triều ngày càng quen thuộc với thế giới bên ngoài, không còn sợ hãi như lúc ban đầu thì lại có những chuyện dở khóc dở cười khác xảy ra.Vì đã đồng ý với Cố Kỳ Việt, hiện tại hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu. Nhưng có lẽ Cố Kỳ Việt quá phấn khích, không kiềm chế được bản thân, ví dụ như bây giờ anh ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt như con công, tóc tai cũng chải chuốt bóng mượt.DTVĂn mặc như vậy xong, anh còn cố tình đến trước mặt Thẩm Triều Triều lượn qua lượn lại, ra vẻ chờ được khen, khiến Thẩm Triều Triều không khỏi cạn lời.Cố Kỳ Việt có mặt mũi tinh tế nhưng xương mày và đường nét khuôn mặt lại khá sắc cạnh, giờ lộ ra ngoài càng khiến anh trông khó gần, giống như một tên côn đồ. Nhưng khi ở bên cạnh cô, anh lại như một chú cún con nhiệt tình vẫy đuôi cứ lẽo đẽo theo cô, bị người nhà trêu chọc không ít lần, làm cho Thẩm Triều Triều mỗi khi nghe thấy cũng đỏ mặt, hơi ngại ngùng.Có lẽ vì cuộc sống trước đây quá cô độc nên cô rất thích cảm giác luôn có người bên cạnh. Cố Kỳ Việt ở bên cạnh không hề ồn ào, khi hai người không ra ngoài, thường cùng nhau đọc sách.Người xem truyện ký văn học, người xem sách về cơ khí vật lý, trong những ngày nắng đẹp, vừa uống trà nóng vừa đọc sách, đúng là “thời gian tươi đẹp”.Còn về mối quan hệ yêu đương mà cô từng lo lắng, thực ra cũng không đến mức khó xử.Bởi vì yêu đương không phải là chuyện bị ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc, không có quy định phải làm gì, không được làm gì nên tất cả đều dựa vào cảm nhận của hai người.Có lẽ Cố Kỳ Việt lo lắng cô không thể chấp nhận tiến triển quá nhanh nên cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ thỉnh thoảng khi đi dạo trong vườn, giữa những bông hoa đung đưa trong gió, hai người lén lút nắm tay nhau.Chỉ nắm tay thôi cũng đủ khiến người ta tim đập mặt đỏ, không thể tưởng tượng được những chuyện khác... Thẩm Triều Triều đột nhiên thất thần, khiến Chu Lan ngồi bên cạnh bĩu môi, u oán nói: “Ôi chao, tớ vừa từ quê lên đã vội vàng đến gặp cậu, vậy mà cậu lại cứ nhớ đến tên đàn ông hoang dã kia, đau lòng quá đi.”Vừa nói Chu Lan vừa khoa trương ôm ngực, vẻ mặt đùa giỡn khiến Thẩm Triều Triều hoàn hồn, cô không nhịn được cười, nụ cười xinh đẹp khiến Chu Lan cũng không diễn nổi nữa.Cô ấy ngây người nhìn Thẩm Triều Triều, cảm thấy nước miếng sắp chảy ra. Lần trước đi dã ngoại cùng nhau đã gặp Thẩm Triều Triều rồi, lúc đó Chu Lan mải ngắm nhìn cô mà quên cả ăn thịt, sau đó khi ăn lại thấy ngon hơn hẳn. Quả nhiên, ngắm nhìn người đẹp có thể thanh lọc tâm hồn!