Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 280: Chương 280
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Cố Kỳ Việt bị câu này làm cho tức cười. Anh là loại người xấu xa vô cùng sao? Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt cảm thấy nhất định phải minh oan cho mình, vì vậy anh nghiêm túc nói: “Thẩm Triều Triều, tin đồn anh là kẻ đầu gấu không đáng tin, tuy trước đây anh hay đánh nhau nhưng chưa từng làm việc xấu, anh toàn đánh những tên côn đồ phạm tội, đây là hành hiệp trượng nghĩa!”Nói đến mấy chữ cuối cùng, anh cố ý nhấn mạnh giọng điệu khiến Thẩm Triều Triều chột dạ dời mắt.Cô không hề cảm thấy Cố Kỳ Việt là kẻ đầu gấu, chỉ là với cách hành xử trước đây của Cố Kỳ Việt, rõ ràng là người sợ phiền phức, mà việc bắt Lưu Tư Tư rồi thu thập chứng cứ liên quan rất phiền phức.Sau đó còn phải bị cảnh sát điều tra, cần Cố Kỳ Việt phải tường trình lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt không thể không tiếp tục giải thích: “Tuy bình thường anh lười biếng sợ phiền phức, nhưng chuyện liên quan đến em, anh tuyệt đối sẽ không qua loa!”Cũng chính vì quan tâm đến Thẩm Triều Triều nên khi bắt được Lưu Tư Tư, Cố Kỳ Việt đã từng nghĩ sẽ dạy cho người phụ nữ này một bài học. Nhưng lý trí đã kịp thời thức tỉnh anh, sau này nếu muốn ở bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh nhất định phải trong sạch. Không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Nếu không, giống như bây giờ, một khi bị bại lộ, sau khi bị điều tra anh chắc chắn sẽ bị ghét bỏ!Lúc này trong lòng Cố Kỳ Việt thấy may mắn vô cùng, tuân thủ pháp luật rất quan trọng... Sau này dù anh có bốc đồng thế nào cũng phải luôn nhớ bốn chữ này!Câu nói chân thành này lọt vào tai Thẩm Triều Triều, khiến cô vô thức đưa tay lên xoa vành tai nóng bừng. Mắt cô hơi rũ xuống che giấu niềm vui, nhưng khóe miệng dưới lớp khẩu trang lại không thể kìm nén được mà nhếch lên cao.Cảm giác được đối xử đặc biệt khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, tràn ngập niềm vui.Đang vui vẻ trong lòng, Thẩm Triều Triều cũng mạnh dạn hơn, cẩn thận nhìn xung quanh đường phố vắng người, rồi lén lút đưa ngón trỏ ra móc lấy tay Cố Kỳ Việt.Mặt Thẩm Triều Triều đỏ ửng, cô nói: “Cố Kỳ Việt, anh đối xử với em thật tốt!”Chỉ một câu nói này thôi, dù có tức giận đến mấy cũng tan biến hết... khiến Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhoẻn miệng cười, cũng đưa ngón tay ra.Hai người giống như trẻ con, móc ngoéo tay nhau về nhà.Cũng đúng lúc này cuối cùng cũng có thời gian mở thư hồi âm của Nhật báo Hoa Quốc gửi đến, trở về phòng, Thẩm Triều Triều mở phong bì dày cộp ra, rồi đổ ngược xuống. Lập tức rơi ra hơn chục tờ phiếu.Phiếu lương thực, phiếu thịt và phiếu đồ dùng hàng ngày, là phiếu toàn quốc, không giới hạn khu vực sử dụng.DTVThẩm Triều Triều để những tờ phiếu quý giá này sang một bên, tiếp tục xem những vật phẩm khác, còn có một huy hiệu cỡ đồng xu, trên đó khắc hoa văn đặc trưng của Nhật báo Hoa Quốc, phía dưới còn có dòng chữ 1975.Ngoài ra, còn có hơn chục trang thư hồi âm, khiến Thẩm Triều Triều nhìn thấy thì kinh ngạc mở to mắt. Hơi hồi hộp lật giở từng trang thư, nhìn thấy lời khẳng định của biên tập viên, cùng với một số trích đoạn từ thư của độc giả, Thẩm Triều Triều nhìn mà khóe mắt dần đỏ hoe.Cuối cùng nhìn tờ báo được gửi kèm trong phong bì, biên tập viên đã ghi rõ trong thư, vì bài viết mới mẻ thú vị, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của giới trẻ, có thêm nhiều độc giả hơn nên tòa soạn đã xử lý gấp, đăng tải ngay. Lúc này nhận được thư hồi âm, tờ báo đã phát hành được năm ngày rồi, tuy thông báo chậm trễ nhưng lại nhận được sự khích lệ từ thư của độc giả!Khi gửi bài, Thẩm Triều Triều đã ghi rõ không được công bố địa chỉ nên cô không thể nhận được bất kỳ thư hồi âm nào. Cô trân trọng đưa tay chạm vào tờ giấy, chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, con đường tương lai đang lấp lánh, chờ đợi cô bước đi!Trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc gửi bài, cảm thấy khả năng viết lách của mình còn cần rèn luyện, nhưng sau khi mẹ là Bạch Vân qua đời, cô càng không có hứng thú làm việc gì khác.Nếu không có Cố Kỳ Việt khuyến khích cô gửi bài, e rằng cô sẽ chẳng bao giờ dám bước ra bước này....“Cái gì?”Từ sau khi chuyện Thẩm Triều Triều gửi bài đăng báo thành công được lan truyền, cô bỗng trở thành nhà văn nữ được mọi người bàn tán xôn xao, ngày nào cũng có người đến trước cửa nhà họ Cố, khiến Thẩm Triều Triều không dám ra ngoài nữa. May mà có cô bạn Chu Lan đến thăm mỗi ngày, nhưng hôm nay nghe được chuyện Thẩm Triều Triều đang phiền não, cô ấy kinh ngạc trợn tròn mắt.Thật không ngờ, người đàn ông Cố Kỳ Việt này, lại có thể...Giống như chim công xòe đuôi vậy!!!
Cố Kỳ Việt bị câu này làm cho tức cười. Anh là loại người xấu xa vô cùng sao? Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt cảm thấy nhất định phải minh oan cho mình, vì vậy anh nghiêm túc nói: “Thẩm Triều Triều, tin đồn anh là kẻ đầu gấu không đáng tin, tuy trước đây anh hay đánh nhau nhưng chưa từng làm việc xấu, anh toàn đánh những tên côn đồ phạm tội, đây là hành hiệp trượng nghĩa!”
Nói đến mấy chữ cuối cùng, anh cố ý nhấn mạnh giọng điệu khiến Thẩm Triều Triều chột dạ dời mắt.
Cô không hề cảm thấy Cố Kỳ Việt là kẻ đầu gấu, chỉ là với cách hành xử trước đây của Cố Kỳ Việt, rõ ràng là người sợ phiền phức, mà việc bắt Lưu Tư Tư rồi thu thập chứng cứ liên quan rất phiền phức.
Sau đó còn phải bị cảnh sát điều tra, cần Cố Kỳ Việt phải tường trình lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt không thể không tiếp tục giải thích: “Tuy bình thường anh lười biếng sợ phiền phức, nhưng chuyện liên quan đến em, anh tuyệt đối sẽ không qua loa!”
Cũng chính vì quan tâm đến Thẩm Triều Triều nên khi bắt được Lưu Tư Tư, Cố Kỳ Việt đã từng nghĩ sẽ dạy cho người phụ nữ này một bài học. Nhưng lý trí đã kịp thời thức tỉnh anh, sau này nếu muốn ở bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh nhất định phải trong sạch. Không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Nếu không, giống như bây giờ, một khi bị bại lộ, sau khi bị điều tra anh chắc chắn sẽ bị ghét bỏ!
Lúc này trong lòng Cố Kỳ Việt thấy may mắn vô cùng, tuân thủ pháp luật rất quan trọng... Sau này dù anh có bốc đồng thế nào cũng phải luôn nhớ bốn chữ này!
Câu nói chân thành này lọt vào tai Thẩm Triều Triều, khiến cô vô thức đưa tay lên xoa vành tai nóng bừng. Mắt cô hơi rũ xuống che giấu niềm vui, nhưng khóe miệng dưới lớp khẩu trang lại không thể kìm nén được mà nhếch lên cao.
Cảm giác được đối xử đặc biệt khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, tràn ngập niềm vui.
Đang vui vẻ trong lòng, Thẩm Triều Triều cũng mạnh dạn hơn, cẩn thận nhìn xung quanh đường phố vắng người, rồi lén lút đưa ngón trỏ ra móc lấy tay Cố Kỳ Việt.
Mặt Thẩm Triều Triều đỏ ửng, cô nói: “Cố Kỳ Việt, anh đối xử với em thật tốt!”
Chỉ một câu nói này thôi, dù có tức giận đến mấy cũng tan biến hết... khiến Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhoẻn miệng cười, cũng đưa ngón tay ra.
Hai người giống như trẻ con, móc ngoéo tay nhau về nhà.
Cũng đúng lúc này cuối cùng cũng có thời gian mở thư hồi âm của Nhật báo Hoa Quốc gửi đến, trở về phòng, Thẩm Triều Triều mở phong bì dày cộp ra, rồi đổ ngược xuống. Lập tức rơi ra hơn chục tờ phiếu.
Phiếu lương thực, phiếu thịt và phiếu đồ dùng hàng ngày, là phiếu toàn quốc, không giới hạn khu vực sử dụng.
DTV
Thẩm Triều Triều để những tờ phiếu quý giá này sang một bên, tiếp tục xem những vật phẩm khác, còn có một huy hiệu cỡ đồng xu, trên đó khắc hoa văn đặc trưng của Nhật báo Hoa Quốc, phía dưới còn có dòng chữ 1975.
Ngoài ra, còn có hơn chục trang thư hồi âm, khiến Thẩm Triều Triều nhìn thấy thì kinh ngạc mở to mắt. Hơi hồi hộp lật giở từng trang thư, nhìn thấy lời khẳng định của biên tập viên, cùng với một số trích đoạn từ thư của độc giả, Thẩm Triều Triều nhìn mà khóe mắt dần đỏ hoe.
Cuối cùng nhìn tờ báo được gửi kèm trong phong bì, biên tập viên đã ghi rõ trong thư, vì bài viết mới mẻ thú vị, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của giới trẻ, có thêm nhiều độc giả hơn nên tòa soạn đã xử lý gấp, đăng tải ngay. Lúc này nhận được thư hồi âm, tờ báo đã phát hành được năm ngày rồi, tuy thông báo chậm trễ nhưng lại nhận được sự khích lệ từ thư của độc giả!
Khi gửi bài, Thẩm Triều Triều đã ghi rõ không được công bố địa chỉ nên cô không thể nhận được bất kỳ thư hồi âm nào. Cô trân trọng đưa tay chạm vào tờ giấy, chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, con đường tương lai đang lấp lánh, chờ đợi cô bước đi!
Trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc gửi bài, cảm thấy khả năng viết lách của mình còn cần rèn luyện, nhưng sau khi mẹ là Bạch Vân qua đời, cô càng không có hứng thú làm việc gì khác.
Nếu không có Cố Kỳ Việt khuyến khích cô gửi bài, e rằng cô sẽ chẳng bao giờ dám bước ra bước này.
...
“Cái gì?”
Từ sau khi chuyện Thẩm Triều Triều gửi bài đăng báo thành công được lan truyền, cô bỗng trở thành nhà văn nữ được mọi người bàn tán xôn xao, ngày nào cũng có người đến trước cửa nhà họ Cố, khiến Thẩm Triều Triều không dám ra ngoài nữa. May mà có cô bạn Chu Lan đến thăm mỗi ngày, nhưng hôm nay nghe được chuyện Thẩm Triều Triều đang phiền não, cô ấy kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thật không ngờ, người đàn ông Cố Kỳ Việt này, lại có thể...Giống như chim công xòe đuôi vậy!!!
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Cố Kỳ Việt bị câu này làm cho tức cười. Anh là loại người xấu xa vô cùng sao? Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Việt cảm thấy nhất định phải minh oan cho mình, vì vậy anh nghiêm túc nói: “Thẩm Triều Triều, tin đồn anh là kẻ đầu gấu không đáng tin, tuy trước đây anh hay đánh nhau nhưng chưa từng làm việc xấu, anh toàn đánh những tên côn đồ phạm tội, đây là hành hiệp trượng nghĩa!”Nói đến mấy chữ cuối cùng, anh cố ý nhấn mạnh giọng điệu khiến Thẩm Triều Triều chột dạ dời mắt.Cô không hề cảm thấy Cố Kỳ Việt là kẻ đầu gấu, chỉ là với cách hành xử trước đây của Cố Kỳ Việt, rõ ràng là người sợ phiền phức, mà việc bắt Lưu Tư Tư rồi thu thập chứng cứ liên quan rất phiền phức.Sau đó còn phải bị cảnh sát điều tra, cần Cố Kỳ Việt phải tường trình lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt không thể không tiếp tục giải thích: “Tuy bình thường anh lười biếng sợ phiền phức, nhưng chuyện liên quan đến em, anh tuyệt đối sẽ không qua loa!”Cũng chính vì quan tâm đến Thẩm Triều Triều nên khi bắt được Lưu Tư Tư, Cố Kỳ Việt đã từng nghĩ sẽ dạy cho người phụ nữ này một bài học. Nhưng lý trí đã kịp thời thức tỉnh anh, sau này nếu muốn ở bên cạnh Thẩm Triều Triều, anh nhất định phải trong sạch. Không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Nếu không, giống như bây giờ, một khi bị bại lộ, sau khi bị điều tra anh chắc chắn sẽ bị ghét bỏ!Lúc này trong lòng Cố Kỳ Việt thấy may mắn vô cùng, tuân thủ pháp luật rất quan trọng... Sau này dù anh có bốc đồng thế nào cũng phải luôn nhớ bốn chữ này!Câu nói chân thành này lọt vào tai Thẩm Triều Triều, khiến cô vô thức đưa tay lên xoa vành tai nóng bừng. Mắt cô hơi rũ xuống che giấu niềm vui, nhưng khóe miệng dưới lớp khẩu trang lại không thể kìm nén được mà nhếch lên cao.Cảm giác được đối xử đặc biệt khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, tràn ngập niềm vui.Đang vui vẻ trong lòng, Thẩm Triều Triều cũng mạnh dạn hơn, cẩn thận nhìn xung quanh đường phố vắng người, rồi lén lút đưa ngón trỏ ra móc lấy tay Cố Kỳ Việt.Mặt Thẩm Triều Triều đỏ ửng, cô nói: “Cố Kỳ Việt, anh đối xử với em thật tốt!”Chỉ một câu nói này thôi, dù có tức giận đến mấy cũng tan biến hết... khiến Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ lắc đầu, rồi nhoẻn miệng cười, cũng đưa ngón tay ra.Hai người giống như trẻ con, móc ngoéo tay nhau về nhà.Cũng đúng lúc này cuối cùng cũng có thời gian mở thư hồi âm của Nhật báo Hoa Quốc gửi đến, trở về phòng, Thẩm Triều Triều mở phong bì dày cộp ra, rồi đổ ngược xuống. Lập tức rơi ra hơn chục tờ phiếu.Phiếu lương thực, phiếu thịt và phiếu đồ dùng hàng ngày, là phiếu toàn quốc, không giới hạn khu vực sử dụng.DTVThẩm Triều Triều để những tờ phiếu quý giá này sang một bên, tiếp tục xem những vật phẩm khác, còn có một huy hiệu cỡ đồng xu, trên đó khắc hoa văn đặc trưng của Nhật báo Hoa Quốc, phía dưới còn có dòng chữ 1975.Ngoài ra, còn có hơn chục trang thư hồi âm, khiến Thẩm Triều Triều nhìn thấy thì kinh ngạc mở to mắt. Hơi hồi hộp lật giở từng trang thư, nhìn thấy lời khẳng định của biên tập viên, cùng với một số trích đoạn từ thư của độc giả, Thẩm Triều Triều nhìn mà khóe mắt dần đỏ hoe.Cuối cùng nhìn tờ báo được gửi kèm trong phong bì, biên tập viên đã ghi rõ trong thư, vì bài viết mới mẻ thú vị, chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của giới trẻ, có thêm nhiều độc giả hơn nên tòa soạn đã xử lý gấp, đăng tải ngay. Lúc này nhận được thư hồi âm, tờ báo đã phát hành được năm ngày rồi, tuy thông báo chậm trễ nhưng lại nhận được sự khích lệ từ thư của độc giả!Khi gửi bài, Thẩm Triều Triều đã ghi rõ không được công bố địa chỉ nên cô không thể nhận được bất kỳ thư hồi âm nào. Cô trân trọng đưa tay chạm vào tờ giấy, chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, con đường tương lai đang lấp lánh, chờ đợi cô bước đi!Trước đây cô chưa từng nghĩ đến việc gửi bài, cảm thấy khả năng viết lách của mình còn cần rèn luyện, nhưng sau khi mẹ là Bạch Vân qua đời, cô càng không có hứng thú làm việc gì khác.Nếu không có Cố Kỳ Việt khuyến khích cô gửi bài, e rằng cô sẽ chẳng bao giờ dám bước ra bước này....“Cái gì?”Từ sau khi chuyện Thẩm Triều Triều gửi bài đăng báo thành công được lan truyền, cô bỗng trở thành nhà văn nữ được mọi người bàn tán xôn xao, ngày nào cũng có người đến trước cửa nhà họ Cố, khiến Thẩm Triều Triều không dám ra ngoài nữa. May mà có cô bạn Chu Lan đến thăm mỗi ngày, nhưng hôm nay nghe được chuyện Thẩm Triều Triều đang phiền não, cô ấy kinh ngạc trợn tròn mắt.Thật không ngờ, người đàn ông Cố Kỳ Việt này, lại có thể...Giống như chim công xòe đuôi vậy!!!