Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 297: Chương 297
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mà khi nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều vừa mới ổn định lại hơi thở không nhịn được mỉm cười.Sau đó cô lắc đầu với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, em không miễn cưỡng bản thân, em hy vọng có thể giúp đỡ mọi người, em sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn!”Thời gian này ra ngoài cũng không phải là không có hiệu quả gì, Thẩm Triều Triều đã có thể đi lại ở những nơi ít người. Và sau khi quen biết Chu Lan, cô cảm thấy mình đã cởi mở hơn rất nhiều. Vì vậy, đến lúc đó nếu không có quá nhiều người, hẳn là sẽ không có vấn đề gì khác...Ngoài ra... Thẩm Triều Triều ngẩng lên nhìn Cố Kỳ Việt đang đứng trước mặt, ánh mắt chân thành, nói: “Hơn nữa anh sẽ ở bên cạnh em mà, đừng lo lắng, em sẽ ngày càng dũng cảm hơn!”Nghe vậy, Cố Kỳ Việt đang định nói thêm gì đó thì bỗng nghẹn lại, vành tai anh lặng lẽ đỏ lên, sau đó hơi lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, miệng khẽ mỉm cười, anh vui vẻ gật đầu liên tục: “Đương nhiên rồi, anh sẽ luôn ở bên em, em đi đâu anh sẽ đi đó, chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt!”Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đột nhiên đưa tay tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến người ta ngẩn ngơ.Ngay sau đó cô kiễng chân lên khẽ hôn lên má anh, giọng nói còn mang theo chút ngại ngùng: “Cố Kỳ Việt, anh thật tốt.”DTVSau khi hôn xong, Thẩm Triều Triều nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong bóng đêm, gương mặt cô đỏ bừng nóng ran nhưng ngoại trừ bản thân cô, không ai biết được, cũng giống như trái tim đang đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c cô, từng nhịp, từng nhịp, vô cùng mãnh liệt.Có lẽ vì cô đơn quá lâu, Thẩm Triều Triều không thể cưỡng lại sự bầu bạn, nhất là khi đã có rất nhiều hảo cảm với Cố Kỳ Việt, trái tim cô vui sướng không thể khống chế, hành vi của cô cũng trở nên không thể đoán trước được, giống như vừa rồi.Bây giờ lý trí đã quay trở lại nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, cô chỉ hơi lo lắng trong lòng... Hành động chủ động hôn Cố Kỳ Việt của cô liệu có khiến anh không vui không? Cô có nên hỏi trước một chút không?Là lần *****ên yêu đương, Thẩm Triều Triều còn rất non nớt, bên cạnh cũng không có ai để hỏi, cô chỉ có thể cẩn thận thăm dò...Tuy đã có người bạn cùng tuổi *****ên nhưng lời nói của Chu Lan lại quá táo bạo! Vừa nghĩ đến việc cô ấy bảo mình mặc đồ ngủ bó sát vào ban đêm đi tìm Cố Kỳ Việt...Thẩm Triều Triều đưa tay sờ lên tai mình, cũng nóng hổi, đôi mắt cô long lanh như mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.Còn Cố Kỳ Việt thì ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Anh vừa bị hôn!!Niềm vui đến quá bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp, đến bây giờ trái tim anh vẫn còn đập loạn xạ. Không thể nào ổn định được sự kích động trong lòng.Cố Kỳ Việt ngây người ra vài giây, sau đó khi nhìn về phía Thẩm Triều Triều, ánh mắt sáng rực, để tránh làm cô sợ, anh nắm chặt tay, dùng sức đến mức cảm thấy đau để nhắc nhở bản thân.Ngay sau đó trái tim anh đập thình thịch, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều. Thấy Thẩm Triều Triều không có ý phản kháng, miệng Cố Kỳ Việt vô thức nở nụ cười hơi ngốc nghếch, tuy có thân hình cao lớn cường tráng nhưng năm nay anh cũng mới hai mươi tuổi.Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, gương mặt đẹp trai mang theo vẻ phóng khoáng của tuổi trẻ. Lúc này nụ cười ngây ngô của anh làm dịu đi đôi lông mày sắc bén, lại có thêm vài phần đáng yêu.
Mà khi nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều vừa mới ổn định lại hơi thở không nhịn được mỉm cười.
Sau đó cô lắc đầu với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, em không miễn cưỡng bản thân, em hy vọng có thể giúp đỡ mọi người, em sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn!”
Thời gian này ra ngoài cũng không phải là không có hiệu quả gì, Thẩm Triều Triều đã có thể đi lại ở những nơi ít người. Và sau khi quen biết Chu Lan, cô cảm thấy mình đã cởi mở hơn rất nhiều. Vì vậy, đến lúc đó nếu không có quá nhiều người, hẳn là sẽ không có vấn đề gì khác...
Ngoài ra... Thẩm Triều Triều ngẩng lên nhìn Cố Kỳ Việt đang đứng trước mặt, ánh mắt chân thành, nói: “Hơn nữa anh sẽ ở bên cạnh em mà, đừng lo lắng, em sẽ ngày càng dũng cảm hơn!”
Nghe vậy, Cố Kỳ Việt đang định nói thêm gì đó thì bỗng nghẹn lại, vành tai anh lặng lẽ đỏ lên, sau đó hơi lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, miệng khẽ mỉm cười, anh vui vẻ gật đầu liên tục: “Đương nhiên rồi, anh sẽ luôn ở bên em, em đi đâu anh sẽ đi đó, chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt!”
Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đột nhiên đưa tay tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến người ta ngẩn ngơ.
Ngay sau đó cô kiễng chân lên khẽ hôn lên má anh, giọng nói còn mang theo chút ngại ngùng: “Cố Kỳ Việt, anh thật tốt.”
DTV
Sau khi hôn xong, Thẩm Triều Triều nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong bóng đêm, gương mặt cô đỏ bừng nóng ran nhưng ngoại trừ bản thân cô, không ai biết được, cũng giống như trái tim đang đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c cô, từng nhịp, từng nhịp, vô cùng mãnh liệt.
Có lẽ vì cô đơn quá lâu, Thẩm Triều Triều không thể cưỡng lại sự bầu bạn, nhất là khi đã có rất nhiều hảo cảm với Cố Kỳ Việt, trái tim cô vui sướng không thể khống chế, hành vi của cô cũng trở nên không thể đoán trước được, giống như vừa rồi.
Bây giờ lý trí đã quay trở lại nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, cô chỉ hơi lo lắng trong lòng... Hành động chủ động hôn Cố Kỳ Việt của cô liệu có khiến anh không vui không? Cô có nên hỏi trước một chút không?
Là lần *****ên yêu đương, Thẩm Triều Triều còn rất non nớt, bên cạnh cũng không có ai để hỏi, cô chỉ có thể cẩn thận thăm dò...
Tuy đã có người bạn cùng tuổi *****ên nhưng lời nói của Chu Lan lại quá táo bạo! Vừa nghĩ đến việc cô ấy bảo mình mặc đồ ngủ bó sát vào ban đêm đi tìm Cố Kỳ Việt...
Thẩm Triều Triều đưa tay sờ lên tai mình, cũng nóng hổi, đôi mắt cô long lanh như mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Còn Cố Kỳ Việt thì ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Anh vừa bị hôn!!
Niềm vui đến quá bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp, đến bây giờ trái tim anh vẫn còn đập loạn xạ. Không thể nào ổn định được sự kích động trong lòng.
Cố Kỳ Việt ngây người ra vài giây, sau đó khi nhìn về phía Thẩm Triều Triều, ánh mắt sáng rực, để tránh làm cô sợ, anh nắm chặt tay, dùng sức đến mức cảm thấy đau để nhắc nhở bản thân.
Ngay sau đó trái tim anh đập thình thịch, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều. Thấy Thẩm Triều Triều không có ý phản kháng, miệng Cố Kỳ Việt vô thức nở nụ cười hơi ngốc nghếch, tuy có thân hình cao lớn cường tráng nhưng năm nay anh cũng mới hai mươi tuổi.
Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, gương mặt đẹp trai mang theo vẻ phóng khoáng của tuổi trẻ. Lúc này nụ cười ngây ngô của anh làm dịu đi đôi lông mày sắc bén, lại có thêm vài phần đáng yêu.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Mà khi nghe ra sự lo lắng trong lời nói của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều vừa mới ổn định lại hơi thở không nhịn được mỉm cười.Sau đó cô lắc đầu với Cố Kỳ Việt: “Cố Kỳ Việt, em không miễn cưỡng bản thân, em hy vọng có thể giúp đỡ mọi người, em sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn!”Thời gian này ra ngoài cũng không phải là không có hiệu quả gì, Thẩm Triều Triều đã có thể đi lại ở những nơi ít người. Và sau khi quen biết Chu Lan, cô cảm thấy mình đã cởi mở hơn rất nhiều. Vì vậy, đến lúc đó nếu không có quá nhiều người, hẳn là sẽ không có vấn đề gì khác...Ngoài ra... Thẩm Triều Triều ngẩng lên nhìn Cố Kỳ Việt đang đứng trước mặt, ánh mắt chân thành, nói: “Hơn nữa anh sẽ ở bên cạnh em mà, đừng lo lắng, em sẽ ngày càng dũng cảm hơn!”Nghe vậy, Cố Kỳ Việt đang định nói thêm gì đó thì bỗng nghẹn lại, vành tai anh lặng lẽ đỏ lên, sau đó hơi lúng túng ho nhẹ hai tiếng, đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, miệng khẽ mỉm cười, anh vui vẻ gật đầu liên tục: “Đương nhiên rồi, anh sẽ luôn ở bên em, em đi đâu anh sẽ đi đó, chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm không rời mắt!”Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều đột nhiên đưa tay tháo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp khiến người ta ngẩn ngơ.Ngay sau đó cô kiễng chân lên khẽ hôn lên má anh, giọng nói còn mang theo chút ngại ngùng: “Cố Kỳ Việt, anh thật tốt.”DTVSau khi hôn xong, Thẩm Triều Triều nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong bóng đêm, gương mặt cô đỏ bừng nóng ran nhưng ngoại trừ bản thân cô, không ai biết được, cũng giống như trái tim đang đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c cô, từng nhịp, từng nhịp, vô cùng mãnh liệt.Có lẽ vì cô đơn quá lâu, Thẩm Triều Triều không thể cưỡng lại sự bầu bạn, nhất là khi đã có rất nhiều hảo cảm với Cố Kỳ Việt, trái tim cô vui sướng không thể khống chế, hành vi của cô cũng trở nên không thể đoán trước được, giống như vừa rồi.Bây giờ lý trí đã quay trở lại nhưng Thẩm Triều Triều không hề hối hận, cô chỉ hơi lo lắng trong lòng... Hành động chủ động hôn Cố Kỳ Việt của cô liệu có khiến anh không vui không? Cô có nên hỏi trước một chút không?Là lần *****ên yêu đương, Thẩm Triều Triều còn rất non nớt, bên cạnh cũng không có ai để hỏi, cô chỉ có thể cẩn thận thăm dò...Tuy đã có người bạn cùng tuổi *****ên nhưng lời nói của Chu Lan lại quá táo bạo! Vừa nghĩ đến việc cô ấy bảo mình mặc đồ ngủ bó sát vào ban đêm đi tìm Cố Kỳ Việt...Thẩm Triều Triều đưa tay sờ lên tai mình, cũng nóng hổi, đôi mắt cô long lanh như mặt hồ gợn sóng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.Còn Cố Kỳ Việt thì ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin. Anh vừa bị hôn!!Niềm vui đến quá bất ngờ, khiến người ta trở tay không kịp, đến bây giờ trái tim anh vẫn còn đập loạn xạ. Không thể nào ổn định được sự kích động trong lòng.Cố Kỳ Việt ngây người ra vài giây, sau đó khi nhìn về phía Thẩm Triều Triều, ánh mắt sáng rực, để tránh làm cô sợ, anh nắm chặt tay, dùng sức đến mức cảm thấy đau để nhắc nhở bản thân.Ngay sau đó trái tim anh đập thình thịch, đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều. Thấy Thẩm Triều Triều không có ý phản kháng, miệng Cố Kỳ Việt vô thức nở nụ cười hơi ngốc nghếch, tuy có thân hình cao lớn cường tráng nhưng năm nay anh cũng mới hai mươi tuổi.Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết, gương mặt đẹp trai mang theo vẻ phóng khoáng của tuổi trẻ. Lúc này nụ cười ngây ngô của anh làm dịu đi đôi lông mày sắc bén, lại có thêm vài phần đáng yêu.