Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 309: Chương 309
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vì Thẩm Triều Triều ngại ngùng nên Cố Kỳ Việt một mình đảm nhận việc kể chuyện, thêm mắm dặm muối kể lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, Thẩm Triều Triều nghe mà chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, cô đưa tay che lấy vành tai đỏ ửng, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống trốn.Chỉ là tiếng Anh của cô tốt hơn một chút thôi, chứ có phải thần thông quảng đại gì đâu... Sao có thể giống như Cố Kỳ Việt nói, ngăn cản cơn sóng dữ, cứu vớt xưởng sắt thép, được vô số người sùng bái các kiểu.Cố Kỳ Việt còn thấy chưa đủ, lại cầm túi tài liệu lấy từ chính phủ thành phố lên lắc lắc, đắc ý nói rằng ngay cả thị trưởng cũng yêu cầu Thẩm Triều Triều giúp đỡ...DTVTrong khi Thẩm Triều Triều là người trong cuộc nghe mà thấy kinh ngạc thì Diệp Phương và Vương Thải Hà lại nghe say sưa, kèm theo tiếng vỗ tay thỉnh thoảng vang lên càng khiến Thẩm Triều Triều đưa tay che mặt....Vì dạo này cô luôn cố gắng ôn tập, tinh thần hơi mệt mỏi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, khi biết thời gian cần để dịch tài liệu còn nhiều, cô không lập tức bắt tay vào làm mà định nghỉ ngơi hai ngày rồi tính tiếp.Nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần rồi mới làm việc, hiệu suất cũng sẽ cao hơn, có thể tránh xảy ra sai sót.Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Thẩm Triều Triều đã trở nên rất tốt, sau khi ăn sáng xong, cô đi ra vườn sau xem những khóm hoa do chính tay mình trồng đang nở rộ, thu hút không ít bướm đang bay lượn trong hoa cỏ.Lần này cũng không ngoại lệ, lại “tình cờ gặp” Cố Kỳ Việt, may mà lần này anh không mặc đồ hở hang nữa.Mặc dù “mỹ nam kế” của Cố Kỳ Việt rất hiệu quả nhưng vẫn phải tiết chế một chút, nếu không Thẩm Triều Triều cảm thấy cái rương trong phòng cô cũng không chứa hết được những bức tranh đó.Đó đều là những bức tranh được cô vẽ ngẫu hứng khi có cảm hứng, kết quả là sau khi vẽ xong, nhìn lại toàn là những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập...Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều không nhịn được mà mỉm cười, lúc này đang đi dạo cùng Cố Kỳ Việt, cô ngẩng đầu nhìn hoa cỏ trong vườn sau như tranh vẽ, không nhịn được muốn nói gì đó với Cố Kỳ Việt.Không biết tại sao cô rất muốn chia sẻ: “Cố Kỳ Việt, em cảm thấy hình như em không còn sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa.”Cố Kỳ Việt không chen vào mà lặng lẽ lắng nghe.Thẩm Triều Triều tiếp tục nói: “Anh cũng biết lý do em sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài là vì hồi nhỏ em suýt bị bắt cóc, ba mẹ em đã tốn rất nhiều công sức nhưng vẫn không thể giúp em trở lại bình thường, vì thế nên ngay cả em cũng nghĩ có lẽ cả đời này sẽ cứ như vậy!”“Lúc đó, em đứng trong sân nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy như vậy cũng không tệ... Chỉ cần em luôn ở trong nhà thì sẽ không bị tổn thương gì, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, giống như những con quái vật có răng nanh sắc nhọn, có thể dễ dàng nuốt chửng em.”“Vì quanh năm không ra ngoài, em càng sợ người khác hơn, đừng nói là gặp mặt, có đôi khi chỉ cần nghe thấy tiếng người khác cách một bức tường, trong lòng em cũng cảm thấy rất căng thẳng...”Nói xong những suy nghĩ trước đây của mình, Thẩm Triều Triều bèn chuyển chủ đề, nghiêng đầu mỉm cười với Cố Kỳ Việt: “Nhưng từ khi anh dẫn em ra ngoài, em phát hiện ra rằng thế giới bên ngoài cũng không đáng sợ như vậy, cũng vì anh đã trở thành dũng khí của em, giúp em có thể dũng cảm hơn.”Nghe Thẩm Triều Triều nói vậy, Cố Kỳ Việt rất vui, anh đưa tay nắm lấy tay cô.
Vì Thẩm Triều Triều ngại ngùng nên Cố Kỳ Việt một mình đảm nhận việc kể chuyện, thêm mắm dặm muối kể lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, Thẩm Triều Triều nghe mà chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, cô đưa tay che lấy vành tai đỏ ửng, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống trốn.
Chỉ là tiếng Anh của cô tốt hơn một chút thôi, chứ có phải thần thông quảng đại gì đâu... Sao có thể giống như Cố Kỳ Việt nói, ngăn cản cơn sóng dữ, cứu vớt xưởng sắt thép, được vô số người sùng bái các kiểu.
Cố Kỳ Việt còn thấy chưa đủ, lại cầm túi tài liệu lấy từ chính phủ thành phố lên lắc lắc, đắc ý nói rằng ngay cả thị trưởng cũng yêu cầu Thẩm Triều Triều giúp đỡ...
DTV
Trong khi Thẩm Triều Triều là người trong cuộc nghe mà thấy kinh ngạc thì Diệp Phương và Vương Thải Hà lại nghe say sưa, kèm theo tiếng vỗ tay thỉnh thoảng vang lên càng khiến Thẩm Triều Triều đưa tay che mặt.
...
Vì dạo này cô luôn cố gắng ôn tập, tinh thần hơi mệt mỏi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, khi biết thời gian cần để dịch tài liệu còn nhiều, cô không lập tức bắt tay vào làm mà định nghỉ ngơi hai ngày rồi tính tiếp.
Nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần rồi mới làm việc, hiệu suất cũng sẽ cao hơn, có thể tránh xảy ra sai sót.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Thẩm Triều Triều đã trở nên rất tốt, sau khi ăn sáng xong, cô đi ra vườn sau xem những khóm hoa do chính tay mình trồng đang nở rộ, thu hút không ít bướm đang bay lượn trong hoa cỏ.
Lần này cũng không ngoại lệ, lại “tình cờ gặp” Cố Kỳ Việt, may mà lần này anh không mặc đồ hở hang nữa.
Mặc dù “mỹ nam kế” của Cố Kỳ Việt rất hiệu quả nhưng vẫn phải tiết chế một chút, nếu không Thẩm Triều Triều cảm thấy cái rương trong phòng cô cũng không chứa hết được những bức tranh đó.
Đó đều là những bức tranh được cô vẽ ngẫu hứng khi có cảm hứng, kết quả là sau khi vẽ xong, nhìn lại toàn là những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập...
Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều không nhịn được mà mỉm cười, lúc này đang đi dạo cùng Cố Kỳ Việt, cô ngẩng đầu nhìn hoa cỏ trong vườn sau như tranh vẽ, không nhịn được muốn nói gì đó với Cố Kỳ Việt.
Không biết tại sao cô rất muốn chia sẻ: “Cố Kỳ Việt, em cảm thấy hình như em không còn sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa.”
Cố Kỳ Việt không chen vào mà lặng lẽ lắng nghe.
Thẩm Triều Triều tiếp tục nói: “Anh cũng biết lý do em sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài là vì hồi nhỏ em suýt bị bắt cóc, ba mẹ em đã tốn rất nhiều công sức nhưng vẫn không thể giúp em trở lại bình thường, vì thế nên ngay cả em cũng nghĩ có lẽ cả đời này sẽ cứ như vậy!”
“Lúc đó, em đứng trong sân nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy như vậy cũng không tệ... Chỉ cần em luôn ở trong nhà thì sẽ không bị tổn thương gì, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, giống như những con quái vật có răng nanh sắc nhọn, có thể dễ dàng nuốt chửng em.”
“Vì quanh năm không ra ngoài, em càng sợ người khác hơn, đừng nói là gặp mặt, có đôi khi chỉ cần nghe thấy tiếng người khác cách một bức tường, trong lòng em cũng cảm thấy rất căng thẳng...”
Nói xong những suy nghĩ trước đây của mình, Thẩm Triều Triều bèn chuyển chủ đề, nghiêng đầu mỉm cười với Cố Kỳ Việt: “Nhưng từ khi anh dẫn em ra ngoài, em phát hiện ra rằng thế giới bên ngoài cũng không đáng sợ như vậy, cũng vì anh đã trở thành dũng khí của em, giúp em có thể dũng cảm hơn.”
Nghe Thẩm Triều Triều nói vậy, Cố Kỳ Việt rất vui, anh đưa tay nắm lấy tay cô.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Vì Thẩm Triều Triều ngại ngùng nên Cố Kỳ Việt một mình đảm nhận việc kể chuyện, thêm mắm dặm muối kể lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, Thẩm Triều Triều nghe mà chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, cô đưa tay che lấy vành tai đỏ ửng, muốn tìm một cái lỗ để chui xuống trốn.Chỉ là tiếng Anh của cô tốt hơn một chút thôi, chứ có phải thần thông quảng đại gì đâu... Sao có thể giống như Cố Kỳ Việt nói, ngăn cản cơn sóng dữ, cứu vớt xưởng sắt thép, được vô số người sùng bái các kiểu.Cố Kỳ Việt còn thấy chưa đủ, lại cầm túi tài liệu lấy từ chính phủ thành phố lên lắc lắc, đắc ý nói rằng ngay cả thị trưởng cũng yêu cầu Thẩm Triều Triều giúp đỡ...DTVTrong khi Thẩm Triều Triều là người trong cuộc nghe mà thấy kinh ngạc thì Diệp Phương và Vương Thải Hà lại nghe say sưa, kèm theo tiếng vỗ tay thỉnh thoảng vang lên càng khiến Thẩm Triều Triều đưa tay che mặt....Vì dạo này cô luôn cố gắng ôn tập, tinh thần hơi mệt mỏi, bây giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, khi biết thời gian cần để dịch tài liệu còn nhiều, cô không lập tức bắt tay vào làm mà định nghỉ ngơi hai ngày rồi tính tiếp.Nghỉ ngơi đầy đủ tinh thần rồi mới làm việc, hiệu suất cũng sẽ cao hơn, có thể tránh xảy ra sai sót.Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Thẩm Triều Triều đã trở nên rất tốt, sau khi ăn sáng xong, cô đi ra vườn sau xem những khóm hoa do chính tay mình trồng đang nở rộ, thu hút không ít bướm đang bay lượn trong hoa cỏ.Lần này cũng không ngoại lệ, lại “tình cờ gặp” Cố Kỳ Việt, may mà lần này anh không mặc đồ hở hang nữa.Mặc dù “mỹ nam kế” của Cố Kỳ Việt rất hiệu quả nhưng vẫn phải tiết chế một chút, nếu không Thẩm Triều Triều cảm thấy cái rương trong phòng cô cũng không chứa hết được những bức tranh đó.Đó đều là những bức tranh được cô vẽ ngẫu hứng khi có cảm hứng, kết quả là sau khi vẽ xong, nhìn lại toàn là những hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập...Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều không nhịn được mà mỉm cười, lúc này đang đi dạo cùng Cố Kỳ Việt, cô ngẩng đầu nhìn hoa cỏ trong vườn sau như tranh vẽ, không nhịn được muốn nói gì đó với Cố Kỳ Việt.Không biết tại sao cô rất muốn chia sẻ: “Cố Kỳ Việt, em cảm thấy hình như em không còn sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa.”Cố Kỳ Việt không chen vào mà lặng lẽ lắng nghe.Thẩm Triều Triều tiếp tục nói: “Anh cũng biết lý do em sợ tiếp xúc với thế giới bên ngoài là vì hồi nhỏ em suýt bị bắt cóc, ba mẹ em đã tốn rất nhiều công sức nhưng vẫn không thể giúp em trở lại bình thường, vì thế nên ngay cả em cũng nghĩ có lẽ cả đời này sẽ cứ như vậy!”“Lúc đó, em đứng trong sân nhà, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy như vậy cũng không tệ... Chỉ cần em luôn ở trong nhà thì sẽ không bị tổn thương gì, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, giống như những con quái vật có răng nanh sắc nhọn, có thể dễ dàng nuốt chửng em.”“Vì quanh năm không ra ngoài, em càng sợ người khác hơn, đừng nói là gặp mặt, có đôi khi chỉ cần nghe thấy tiếng người khác cách một bức tường, trong lòng em cũng cảm thấy rất căng thẳng...”Nói xong những suy nghĩ trước đây của mình, Thẩm Triều Triều bèn chuyển chủ đề, nghiêng đầu mỉm cười với Cố Kỳ Việt: “Nhưng từ khi anh dẫn em ra ngoài, em phát hiện ra rằng thế giới bên ngoài cũng không đáng sợ như vậy, cũng vì anh đã trở thành dũng khí của em, giúp em có thể dũng cảm hơn.”Nghe Thẩm Triều Triều nói vậy, Cố Kỳ Việt rất vui, anh đưa tay nắm lấy tay cô.