Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 330: Chương 330
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Không phải Lâm Kiều không biết điều đó, chỉ là anh ta không nỡ để Cố Kỳ Việt mạo hiểm, bây giờ nghe anh nói vậy, biết anh đã có chủ ý, vì thế nên không ngăn cản nữa, anh ta nói giống như lời anh Cường đã nói lúc chia tay: “Chú ý an toàn nhé!”Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu mình biết rồi, một giây sau, anh nhanh nhẹn thoắt cái đã chui vào trong hang động, ánh sáng bỗng trở nên tối tăm, anh phải cẩn thận tiến về phía trước.May mà anh không mặc áo sơ mi trắng, vì thế nên lúc này ở trong hang động cũng không bị lộ.Đi vòng qua những cột đá kỳ lạ gặp phải trên đường, trong lúc đó cũng chạm mặt vài người khác đang đi lại, để tránh bị lộ, Cố Kỳ Việt cố nhịn xuống ý định ra tay, một đường lẻn vào sâu bên trong hang động, rất nhanh đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.“Mẹ kiếp, ngày nào cũng phải ở cái núi hoang này, rốt cuộc bao giờ mới xong, lúc trước khi gia nhập, có ai nói phải lãng phí thời gian ở đây đâu, mà là hứa sẽ cho đi thành phố phá hoại cơ mà!”“Bớt om sòm đi, dù ở đâu thì cũng là làm việc cho đại nhân Thiên Hoàng, vì thế nên thấy vinh hạnh mới phải! Chờ chuyện này xong rồi, đại nhân Du Nhị đã nói sẽ đưa chúng ta ra nước ngoài hưởng thụ.”Gián điệp không phải toàn là người nước ngoài, cũng có người trong nước bị dụ dỗ.Ví dụ như mấy tên trước mặt này, Cố Kỳ Việt nhìn chằm chằm vào chúng với ánh mắt nặng nề, anh ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt chúng, không vội rời đi mà trong lòng tính toán sẽ bắt một tên tra hỏi, hỏi xem tên gián điệp cầm đầu là ai.Nhưng chưa kịp hành động thì đáp án đã tự động bay vào tai anh.DTV“Đại nhân Du Nhị thật sự quá lợi hại, không chỉ có kỹ thuật dịch dung cao siêu mà cũng rất lịch sự nho nhã, quả không hổ là người được đại nhân Thiên Hoàng coi trọng, có thể đi theo ngài ấy thật sự là quá may mắn.”“Đúng vậy, cũng phải xem đại nhân Du Nhị là ai chứ, ngài ấy là...”“Suỵt suỵt, muốn giữ cái lưỡi của anh thì đừng có tùy tiện bàn tán về đại nhân Du Nhị.”Cố Kỳ Việt nheo mắt, nhìn theo hướng mấy tên kia đang nhìn thì thấy bên trái có một lối rẽ thông đến chỗ sâu hơn, nhìn động tác và lời nói của mấy tên này thì tên Du Nhị kia đang ở đó.Xác định được tên gián điệp cầm đầu, Cố Kỳ Việt không lãng phí thời gian nữa, bước chân anh nhẹ nhàng nhanh chóng rẽ đường, không đi thẳng về phía trước nữa mà đi về phía lối rẽ bên trái.Cũng là do tình cờ mới biết được những điều này, nếu không anh đã cứ đi thẳng về phía trước rồi.Sau đó mọi chuyện đều rất thuận lợi, rất nhanh anh đã đến một căn phòng thô sơ có bàn ghế ở cuối lối đi, bên trong có một người đàn ông đang ngồi, lúc này đang cúi đầu viết gì đó trên giấy.Ánh nến thỉnh thoảng lại cháy lách tách nhưng không làm phiền người đàn ông tiếp tục viết.Có điều khi con d.a.o găm trong tay Cố Kỳ Việt kề vào cổ người đàn ông, rạch ra một vết m.á.u cho thấy anh không hề đùa, lập tức khiến cơ thể người đàn ông căng cứng, cuối cùng dừng bút.Người đàn ông tên là Du Nhị tuổi không nhỏ, đã ngoài bốn mươi, khóe mắt đã xuất hiện một vài nếp nhăn.Hắn ta vẫn bình tĩnh ngồi trước bàn, không để ý đến vũ khí đang kề vào cổ mình mà mở miệng nói: “Người anh em này, xin dừng tay, anh g.i.ế.c tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn rước họa vào thân, chi bằng ngồi xuống nói chuyện tử tế.”
Không phải Lâm Kiều không biết điều đó, chỉ là anh ta không nỡ để Cố Kỳ Việt mạo hiểm, bây giờ nghe anh nói vậy, biết anh đã có chủ ý, vì thế nên không ngăn cản nữa, anh ta nói giống như lời anh Cường đã nói lúc chia tay: “Chú ý an toàn nhé!”
Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu mình biết rồi, một giây sau, anh nhanh nhẹn thoắt cái đã chui vào trong hang động, ánh sáng bỗng trở nên tối tăm, anh phải cẩn thận tiến về phía trước.
May mà anh không mặc áo sơ mi trắng, vì thế nên lúc này ở trong hang động cũng không bị lộ.
Đi vòng qua những cột đá kỳ lạ gặp phải trên đường, trong lúc đó cũng chạm mặt vài người khác đang đi lại, để tránh bị lộ, Cố Kỳ Việt cố nhịn xuống ý định ra tay, một đường lẻn vào sâu bên trong hang động, rất nhanh đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Mẹ kiếp, ngày nào cũng phải ở cái núi hoang này, rốt cuộc bao giờ mới xong, lúc trước khi gia nhập, có ai nói phải lãng phí thời gian ở đây đâu, mà là hứa sẽ cho đi thành phố phá hoại cơ mà!”
“Bớt om sòm đi, dù ở đâu thì cũng là làm việc cho đại nhân Thiên Hoàng, vì thế nên thấy vinh hạnh mới phải! Chờ chuyện này xong rồi, đại nhân Du Nhị đã nói sẽ đưa chúng ta ra nước ngoài hưởng thụ.”
Gián điệp không phải toàn là người nước ngoài, cũng có người trong nước bị dụ dỗ.
Ví dụ như mấy tên trước mặt này, Cố Kỳ Việt nhìn chằm chằm vào chúng với ánh mắt nặng nề, anh ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt chúng, không vội rời đi mà trong lòng tính toán sẽ bắt một tên tra hỏi, hỏi xem tên gián điệp cầm đầu là ai.
Nhưng chưa kịp hành động thì đáp án đã tự động bay vào tai anh.
DTV
“Đại nhân Du Nhị thật sự quá lợi hại, không chỉ có kỹ thuật dịch dung cao siêu mà cũng rất lịch sự nho nhã, quả không hổ là người được đại nhân Thiên Hoàng coi trọng, có thể đi theo ngài ấy thật sự là quá may mắn.”
“Đúng vậy, cũng phải xem đại nhân Du Nhị là ai chứ, ngài ấy là...”
“Suỵt suỵt, muốn giữ cái lưỡi của anh thì đừng có tùy tiện bàn tán về đại nhân Du Nhị.”
Cố Kỳ Việt nheo mắt, nhìn theo hướng mấy tên kia đang nhìn thì thấy bên trái có một lối rẽ thông đến chỗ sâu hơn, nhìn động tác và lời nói của mấy tên này thì tên Du Nhị kia đang ở đó.
Xác định được tên gián điệp cầm đầu, Cố Kỳ Việt không lãng phí thời gian nữa, bước chân anh nhẹ nhàng nhanh chóng rẽ đường, không đi thẳng về phía trước nữa mà đi về phía lối rẽ bên trái.
Cũng là do tình cờ mới biết được những điều này, nếu không anh đã cứ đi thẳng về phía trước rồi.
Sau đó mọi chuyện đều rất thuận lợi, rất nhanh anh đã đến một căn phòng thô sơ có bàn ghế ở cuối lối đi, bên trong có một người đàn ông đang ngồi, lúc này đang cúi đầu viết gì đó trên giấy.
Ánh nến thỉnh thoảng lại cháy lách tách nhưng không làm phiền người đàn ông tiếp tục viết.
Có điều khi con d.a.o găm trong tay Cố Kỳ Việt kề vào cổ người đàn ông, rạch ra một vết m.á.u cho thấy anh không hề đùa, lập tức khiến cơ thể người đàn ông căng cứng, cuối cùng dừng bút.
Người đàn ông tên là Du Nhị tuổi không nhỏ, đã ngoài bốn mươi, khóe mắt đã xuất hiện một vài nếp nhăn.
Hắn ta vẫn bình tĩnh ngồi trước bàn, không để ý đến vũ khí đang kề vào cổ mình mà mở miệng nói: “Người anh em này, xin dừng tay, anh g.i.ế.c tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn rước họa vào thân, chi bằng ngồi xuống nói chuyện tử tế.”
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Không phải Lâm Kiều không biết điều đó, chỉ là anh ta không nỡ để Cố Kỳ Việt mạo hiểm, bây giờ nghe anh nói vậy, biết anh đã có chủ ý, vì thế nên không ngăn cản nữa, anh ta nói giống như lời anh Cường đã nói lúc chia tay: “Chú ý an toàn nhé!”Cố Kỳ Việt tùy ý giơ tay vẫy vẫy, ra hiệu mình biết rồi, một giây sau, anh nhanh nhẹn thoắt cái đã chui vào trong hang động, ánh sáng bỗng trở nên tối tăm, anh phải cẩn thận tiến về phía trước.May mà anh không mặc áo sơ mi trắng, vì thế nên lúc này ở trong hang động cũng không bị lộ.Đi vòng qua những cột đá kỳ lạ gặp phải trên đường, trong lúc đó cũng chạm mặt vài người khác đang đi lại, để tránh bị lộ, Cố Kỳ Việt cố nhịn xuống ý định ra tay, một đường lẻn vào sâu bên trong hang động, rất nhanh đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.“Mẹ kiếp, ngày nào cũng phải ở cái núi hoang này, rốt cuộc bao giờ mới xong, lúc trước khi gia nhập, có ai nói phải lãng phí thời gian ở đây đâu, mà là hứa sẽ cho đi thành phố phá hoại cơ mà!”“Bớt om sòm đi, dù ở đâu thì cũng là làm việc cho đại nhân Thiên Hoàng, vì thế nên thấy vinh hạnh mới phải! Chờ chuyện này xong rồi, đại nhân Du Nhị đã nói sẽ đưa chúng ta ra nước ngoài hưởng thụ.”Gián điệp không phải toàn là người nước ngoài, cũng có người trong nước bị dụ dỗ.Ví dụ như mấy tên trước mặt này, Cố Kỳ Việt nhìn chằm chằm vào chúng với ánh mắt nặng nề, anh ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt chúng, không vội rời đi mà trong lòng tính toán sẽ bắt một tên tra hỏi, hỏi xem tên gián điệp cầm đầu là ai.Nhưng chưa kịp hành động thì đáp án đã tự động bay vào tai anh.DTV“Đại nhân Du Nhị thật sự quá lợi hại, không chỉ có kỹ thuật dịch dung cao siêu mà cũng rất lịch sự nho nhã, quả không hổ là người được đại nhân Thiên Hoàng coi trọng, có thể đi theo ngài ấy thật sự là quá may mắn.”“Đúng vậy, cũng phải xem đại nhân Du Nhị là ai chứ, ngài ấy là...”“Suỵt suỵt, muốn giữ cái lưỡi của anh thì đừng có tùy tiện bàn tán về đại nhân Du Nhị.”Cố Kỳ Việt nheo mắt, nhìn theo hướng mấy tên kia đang nhìn thì thấy bên trái có một lối rẽ thông đến chỗ sâu hơn, nhìn động tác và lời nói của mấy tên này thì tên Du Nhị kia đang ở đó.Xác định được tên gián điệp cầm đầu, Cố Kỳ Việt không lãng phí thời gian nữa, bước chân anh nhẹ nhàng nhanh chóng rẽ đường, không đi thẳng về phía trước nữa mà đi về phía lối rẽ bên trái.Cũng là do tình cờ mới biết được những điều này, nếu không anh đã cứ đi thẳng về phía trước rồi.Sau đó mọi chuyện đều rất thuận lợi, rất nhanh anh đã đến một căn phòng thô sơ có bàn ghế ở cuối lối đi, bên trong có một người đàn ông đang ngồi, lúc này đang cúi đầu viết gì đó trên giấy.Ánh nến thỉnh thoảng lại cháy lách tách nhưng không làm phiền người đàn ông tiếp tục viết.Có điều khi con d.a.o găm trong tay Cố Kỳ Việt kề vào cổ người đàn ông, rạch ra một vết m.á.u cho thấy anh không hề đùa, lập tức khiến cơ thể người đàn ông căng cứng, cuối cùng dừng bút.Người đàn ông tên là Du Nhị tuổi không nhỏ, đã ngoài bốn mươi, khóe mắt đã xuất hiện một vài nếp nhăn.Hắn ta vẫn bình tĩnh ngồi trước bàn, không để ý đến vũ khí đang kề vào cổ mình mà mở miệng nói: “Người anh em này, xin dừng tay, anh g.i.ế.c tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn rước họa vào thân, chi bằng ngồi xuống nói chuyện tử tế.”