Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 341: Chương 341

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thay vào đó, cô vội vàng gật đầu đồng ý lời mời ra ngoài.Ở bên ngoài, Chu Lan sẽ không nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập nữa, coi như là tránh được một kiếp nạn...Cho đến bây giờ cô chỉ là ôm hôn Cố Kỳ Việt mà thôi, cũng không có tiếp xúc thân mật nào khác, bởi vậy Thẩm Triều Triều chỉ nghe thôi mà hai má cũng đỏ bừng, đôi mắt long lanh né tránh.Vẻ ngoài dễ bắt nạt lại còn đáng yêu này của cô cũng khiến Chu Lan thích thú không thôi.Mà khi nghe thấy cuối cùng Thẩm Triều Triều cũng chịu bước ra khỏi cửa, Chu Lan lập tức kích động reo hò một tiếng, có cảm giác thành tựu như Vạn Lý Trường Thành cuối cùng cũng được xây xong, thật không dễ dàng gì!Có trời mới biết trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn cố gắng muốn đưa Thẩm Triều Triều ra khỏi cửa đến mức nào.Đáng tiếc... Thẩm Triều Triều giống như rễ cây bị dính vào đất, mặc kệ nhổ thế nào cũng không nhổ ra được, cũng chính vì vậy Chu Lan vô cùng bội phục bản lĩnh của Cố Kỳ Việt, không ngờ anh có thể đưa Thẩm Triều Triều ra ngoài nhiều lần như vậy.“Nếu đã quyết định ra ngoài, vậy thì đừng nuốt lời nhé, đi nào, chúng ta nói với bà nội Vương một tiếng, sau đó ra ngoài chơi.”Vì đề phòng có sự cố, Chu Lan vội vàng nói với nhà họ Cố một câu, sau đó dẫn Thẩm Triều Triều đi ra khỏi nhà họ Cố, trong nháy cô ấy mắt giống như chú chim vừa thoát khỏi lồng, có thể tự do bay lượn!Khác với Chu Lan đang kích động, Thẩm Triều Triều lặng lẽ nắm chặt bàn tay, hơi khẩn trương nhìn xung quanh.Mãi đến khi bình tĩnh lại một lúc, trong lòng cô mới dần dần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xa lạ khi đã lâu không ra ngoài đang nhanh chóng rút đi như thủy triều.Tâm trạng của cô cũng theo đó trở nên thoải mái, nắm tay Chu Lan đi dạo bên ngoài.Bây giờ mua bán đều cần tiền và phiếu, không có những quầy hàng nhỏ lẻ, bởi vậy ra ngoài dạo chơi cũng chỉ có thể đến hợp tác xã cung tiêu và bách hóa, nhưng khi thấy Thẩm Triều Triều lấy phiếu Hoa Kiều từ trong túi ra, Chu Lan vui vẻ reo hò.DTVLà phiếu Hoa Kiều đấy! Thứ này rất hiếm có.Dù sao trong cửa hàng Hữu Nghị bán toàn đồ ngoại, với điều kiện nhà họ Chu thì không có cơ hội có được phiếu Hoa Kiều, cho nên Chu Lan cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng vào đó.Mà Thẩm Triều Triều cũng vậy, trước đây đều là Cố Kỳ Việt mua về, cô cũng chưa từng đi dạo cửa hàng Hữu Nghị.Lần này cô lấy hết can đảm muốn vào trong, cũng là chuẩn bị chọn một món quà cho Cố Kỳ Việt, đợi anh về nhà rồi tặng...Vừa nghĩ tới dáng vẻ Cố Kỳ Việt vui mừng, Thẩm Triều Triều cảm thấy bản thân trở nên vô cùng dũng cảm!Sau đó hai người cũng không lãng phí thời gian, sau khi Thẩm Triều Triều lấy ra một xấp phiếu Hoa Kiều, họ vào cửa hàng Hữu Nghị.Vừa mới bước vào, Chu Lan đã không nhịn được mà nhỏ giọng kinh ngạc, giống như dân quê lên thành phố, nhìn trái nhìn phải khắp nơi.So với hợp tác xã cung tiêu chật chội, sàn nhà của cửa hàng Hữu Nghị được lát gạch sáng bóng, tường trắng như tuyết, từng kệ hàng được sắp xếp gọn gàng, trên đó chất đầy hàng hóa, góc cạnh được đặt những đồ trang trí tinh xảo và hương thơm.Chu Lan nhìn thấy vậy không nhịn được mà nói: “Quả nhiên là cửa hàng Hữu Nghị, nếu là hợp tác xã cung tiêu thì đã sớm bị chen chúc thành bánh thịt rồi, mà bây giờ tôi có thể chạy nhảy thoải mái ở đây, ít người đến mức không có bất kỳ trở ngại nào.”

Thay vào đó, cô vội vàng gật đầu đồng ý lời mời ra ngoài.

Ở bên ngoài, Chu Lan sẽ không nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập nữa, coi như là tránh được một kiếp nạn...

Cho đến bây giờ cô chỉ là ôm hôn Cố Kỳ Việt mà thôi, cũng không có tiếp xúc thân mật nào khác, bởi vậy Thẩm Triều Triều chỉ nghe thôi mà hai má cũng đỏ bừng, đôi mắt long lanh né tránh.

Vẻ ngoài dễ bắt nạt lại còn đáng yêu này của cô cũng khiến Chu Lan thích thú không thôi.

Mà khi nghe thấy cuối cùng Thẩm Triều Triều cũng chịu bước ra khỏi cửa, Chu Lan lập tức kích động reo hò một tiếng, có cảm giác thành tựu như Vạn Lý Trường Thành cuối cùng cũng được xây xong, thật không dễ dàng gì!

Có trời mới biết trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn cố gắng muốn đưa Thẩm Triều Triều ra khỏi cửa đến mức nào.

Đáng tiếc... Thẩm Triều Triều giống như rễ cây bị dính vào đất, mặc kệ nhổ thế nào cũng không nhổ ra được, cũng chính vì vậy Chu Lan vô cùng bội phục bản lĩnh của Cố Kỳ Việt, không ngờ anh có thể đưa Thẩm Triều Triều ra ngoài nhiều lần như vậy.

“Nếu đã quyết định ra ngoài, vậy thì đừng nuốt lời nhé, đi nào, chúng ta nói với bà nội Vương một tiếng, sau đó ra ngoài chơi.”

Vì đề phòng có sự cố, Chu Lan vội vàng nói với nhà họ Cố một câu, sau đó dẫn Thẩm Triều Triều đi ra khỏi nhà họ Cố, trong nháy cô ấy mắt giống như chú chim vừa thoát khỏi lồng, có thể tự do bay lượn!

Khác với Chu Lan đang kích động, Thẩm Triều Triều lặng lẽ nắm chặt bàn tay, hơi khẩn trương nhìn xung quanh.

Mãi đến khi bình tĩnh lại một lúc, trong lòng cô mới dần dần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xa lạ khi đã lâu không ra ngoài đang nhanh chóng rút đi như thủy triều.

Tâm trạng của cô cũng theo đó trở nên thoải mái, nắm tay Chu Lan đi dạo bên ngoài.

Bây giờ mua bán đều cần tiền và phiếu, không có những quầy hàng nhỏ lẻ, bởi vậy ra ngoài dạo chơi cũng chỉ có thể đến hợp tác xã cung tiêu và bách hóa, nhưng khi thấy Thẩm Triều Triều lấy phiếu Hoa Kiều từ trong túi ra, Chu Lan vui vẻ reo hò.

DTV

Là phiếu Hoa Kiều đấy! Thứ này rất hiếm có.

Dù sao trong cửa hàng Hữu Nghị bán toàn đồ ngoại, với điều kiện nhà họ Chu thì không có cơ hội có được phiếu Hoa Kiều, cho nên Chu Lan cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng vào đó.

Mà Thẩm Triều Triều cũng vậy, trước đây đều là Cố Kỳ Việt mua về, cô cũng chưa từng đi dạo cửa hàng Hữu Nghị.

Lần này cô lấy hết can đảm muốn vào trong, cũng là chuẩn bị chọn một món quà cho Cố Kỳ Việt, đợi anh về nhà rồi tặng...

Vừa nghĩ tới dáng vẻ Cố Kỳ Việt vui mừng, Thẩm Triều Triều cảm thấy bản thân trở nên vô cùng dũng cảm!

Sau đó hai người cũng không lãng phí thời gian, sau khi Thẩm Triều Triều lấy ra một xấp phiếu Hoa Kiều, họ vào cửa hàng Hữu Nghị.

Vừa mới bước vào, Chu Lan đã không nhịn được mà nhỏ giọng kinh ngạc, giống như dân quê lên thành phố, nhìn trái nhìn phải khắp nơi.

So với hợp tác xã cung tiêu chật chội, sàn nhà của cửa hàng Hữu Nghị được lát gạch sáng bóng, tường trắng như tuyết, từng kệ hàng được sắp xếp gọn gàng, trên đó chất đầy hàng hóa, góc cạnh được đặt những đồ trang trí tinh xảo và hương thơm.

Chu Lan nhìn thấy vậy không nhịn được mà nói: “Quả nhiên là cửa hàng Hữu Nghị, nếu là hợp tác xã cung tiêu thì đã sớm bị chen chúc thành bánh thịt rồi, mà bây giờ tôi có thể chạy nhảy thoải mái ở đây, ít người đến mức không có bất kỳ trở ngại nào.”

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Thay vào đó, cô vội vàng gật đầu đồng ý lời mời ra ngoài.Ở bên ngoài, Chu Lan sẽ không nói những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập nữa, coi như là tránh được một kiếp nạn...Cho đến bây giờ cô chỉ là ôm hôn Cố Kỳ Việt mà thôi, cũng không có tiếp xúc thân mật nào khác, bởi vậy Thẩm Triều Triều chỉ nghe thôi mà hai má cũng đỏ bừng, đôi mắt long lanh né tránh.Vẻ ngoài dễ bắt nạt lại còn đáng yêu này của cô cũng khiến Chu Lan thích thú không thôi.Mà khi nghe thấy cuối cùng Thẩm Triều Triều cũng chịu bước ra khỏi cửa, Chu Lan lập tức kích động reo hò một tiếng, có cảm giác thành tựu như Vạn Lý Trường Thành cuối cùng cũng được xây xong, thật không dễ dàng gì!Có trời mới biết trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn luôn cố gắng muốn đưa Thẩm Triều Triều ra khỏi cửa đến mức nào.Đáng tiếc... Thẩm Triều Triều giống như rễ cây bị dính vào đất, mặc kệ nhổ thế nào cũng không nhổ ra được, cũng chính vì vậy Chu Lan vô cùng bội phục bản lĩnh của Cố Kỳ Việt, không ngờ anh có thể đưa Thẩm Triều Triều ra ngoài nhiều lần như vậy.“Nếu đã quyết định ra ngoài, vậy thì đừng nuốt lời nhé, đi nào, chúng ta nói với bà nội Vương một tiếng, sau đó ra ngoài chơi.”Vì đề phòng có sự cố, Chu Lan vội vàng nói với nhà họ Cố một câu, sau đó dẫn Thẩm Triều Triều đi ra khỏi nhà họ Cố, trong nháy cô ấy mắt giống như chú chim vừa thoát khỏi lồng, có thể tự do bay lượn!Khác với Chu Lan đang kích động, Thẩm Triều Triều lặng lẽ nắm chặt bàn tay, hơi khẩn trương nhìn xung quanh.Mãi đến khi bình tĩnh lại một lúc, trong lòng cô mới dần dần thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xa lạ khi đã lâu không ra ngoài đang nhanh chóng rút đi như thủy triều.Tâm trạng của cô cũng theo đó trở nên thoải mái, nắm tay Chu Lan đi dạo bên ngoài.Bây giờ mua bán đều cần tiền và phiếu, không có những quầy hàng nhỏ lẻ, bởi vậy ra ngoài dạo chơi cũng chỉ có thể đến hợp tác xã cung tiêu và bách hóa, nhưng khi thấy Thẩm Triều Triều lấy phiếu Hoa Kiều từ trong túi ra, Chu Lan vui vẻ reo hò.DTVLà phiếu Hoa Kiều đấy! Thứ này rất hiếm có.Dù sao trong cửa hàng Hữu Nghị bán toàn đồ ngoại, với điều kiện nhà họ Chu thì không có cơ hội có được phiếu Hoa Kiều, cho nên Chu Lan cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng vào đó.Mà Thẩm Triều Triều cũng vậy, trước đây đều là Cố Kỳ Việt mua về, cô cũng chưa từng đi dạo cửa hàng Hữu Nghị.Lần này cô lấy hết can đảm muốn vào trong, cũng là chuẩn bị chọn một món quà cho Cố Kỳ Việt, đợi anh về nhà rồi tặng...Vừa nghĩ tới dáng vẻ Cố Kỳ Việt vui mừng, Thẩm Triều Triều cảm thấy bản thân trở nên vô cùng dũng cảm!Sau đó hai người cũng không lãng phí thời gian, sau khi Thẩm Triều Triều lấy ra một xấp phiếu Hoa Kiều, họ vào cửa hàng Hữu Nghị.Vừa mới bước vào, Chu Lan đã không nhịn được mà nhỏ giọng kinh ngạc, giống như dân quê lên thành phố, nhìn trái nhìn phải khắp nơi.So với hợp tác xã cung tiêu chật chội, sàn nhà của cửa hàng Hữu Nghị được lát gạch sáng bóng, tường trắng như tuyết, từng kệ hàng được sắp xếp gọn gàng, trên đó chất đầy hàng hóa, góc cạnh được đặt những đồ trang trí tinh xảo và hương thơm.Chu Lan nhìn thấy vậy không nhịn được mà nói: “Quả nhiên là cửa hàng Hữu Nghị, nếu là hợp tác xã cung tiêu thì đã sớm bị chen chúc thành bánh thịt rồi, mà bây giờ tôi có thể chạy nhảy thoải mái ở đây, ít người đến mức không có bất kỳ trở ngại nào.”

Chương 341: Chương 341