Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…

Chương 344: Chương 344

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Tên mắt híp “chậc” một tiếng, quả nhiên người phụ nữ của Cố Kỳ Việt rất có cá tính, hôm nay hắn ta dẫn người tới đây vốn không nghĩ sẽ tay trắng ra về, khác với những tên côn đồ không có lai lịch khác, hắn ta có người chống lưng!Phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng thành phố Giang Lâm là chú của hắn ta. Đó cũng là lý do bọn họ dám làm xằng làm bậy mà không bị bắt, có chú hắn ta chống lưng giải quyết hậu quả, cho dù g.i.ế.c người cũng không sao, thật là sướng!Cố Kỳ Việt thì tính là gì, cho dù nhà họ Cố có người ở quân khu nhưng tay cũng không vươn tới thành phố Giang Lâm được... Ít nhất, cho dù bọn họ có bắt cóc Thẩm Triều Triều, chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không ai làm gì được bọn họ.Trước kia hắn ta đánh không lại Cố Kỳ Việt, vì thế nên chỉ có thể nhịn nhưng không có nghĩa là hắn ta sợ.“Người đẹp, nhân lúc tôi còn đang vui vẻ, cô ngoan ngoãn một chút thì sẽ bớt đau khổ, nếu không...”Vừa nói, tên mắt híp vừa cười khẩy, ánh mắt đầy dâm tà, Thẩm Triều Triều cảm thấy buồn nôn, cô nắm chặt cây gậy trong tay, do quá căng thẳng nên tim đập rất nhanh. Ngay cả đầu óc cô cũng bắt đầu choáng váng.DTVNhưng bây giờ không phải lúc để gục ngã, Thẩm Triều Triều lắc nhẹ đầu, cô đương nhiên sẽ không nghe theo lời dụ dỗ của đối phương, cô muốn nhanh chóng đánh bại tên trước mặt này, sau đó mới có thể giúp Chu Lan.Vừa rồi cô đã thấy rõ mấy tên đang vây đánh Chu Lan đều đang cố tình trêu chọc, giống như đang chơi trò ném bóng vậy. Lũ khốn kiếp này!!Thẩm Triều Triều rưng rưng nước mắt, cô chưa từng nghĩ ở thành phố Giang Lâm lại có thể gặp phải chuyện này, vậy mà lại có người dám ngang nhiên tấn công phụ nữ như vậy, coi pháp luật như không tồn tại.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều tức giận đến mức cánh tay run rẩy, lại một lần nữa vung gậy về phía tên mắt híp, có điều lần *****ên suýt nữa đánh trúng là do đánh lén, bây giờ đánh trực diện thì tỷ lệ thành công lại càng thấp đến thảm hại.Tên mắt híp một phát túm lấy cây gậy, sức lực lớn đến mức Thẩm Triều Triều không thể rút gậy về, hắn ta cười hề hề nói với Thẩm Triều Triều: “Người đẹp, em vẫn nên ngoan ngoãn một chút đi, Cố Kỳ Việt không có ở đây, cũng không cứu được em đâu, bây giờ mau tháo khẩu trang ra cho anh xem mặt nào, anh đối xử với phụ nữ xinh đẹp rất dịu dàng đấy...”Lời này hắn ta còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng rên rỉ, Thẩm Triều Triều ngơ ngác buông tay, gậy gỗ lập tức rơi xuống đất.Ngay lúc này một giọng nói đầy hung dữ vang lên: “Chó Ghẻ, mày đúng là chán sống rồi, muốn c.h.ế.t phải không? Tao sẽ cho mày toại nguyện.”Cố Kỳ Việt chạy nhanh tới, ngay cả thở cũng chưa đều nhưng không ảnh hưởng đến việc anh đánh người, anh túm lấy tay trái của tên Chó Ghẻ bẻ ngược ra sau, chỉ nghe thấy tiếng “rắc” giòn giã.Ngay sau đó tiếng kêu la của tên Chó Ghẻ vang lên, Cố Kỳ Việt không hề quan tâm, tiếp tục bẻ gãy tay còn lại của hắn ta. Không phải thích bắt nạt người khác sao? Anh sẽ bẻ gãy tứ chi của tên Chó Ghẻ, xem hắn ta còn bắt nạt người khác kiểu gì!Đôi mắt phượng của Cố Kỳ Việt lóe lên vẻ sắc bén, sau khi bẻ gãy hai tay của Chó Ghẻ, lập tức đạp hắn ta ngã xuống đất, rồi giẫm mạnh lên cẳng chân của hắn ta, chỉ dùng một lực đã bẻ gãy chân trái của tên Chó Ghẻ.Nhưng chưa kịp để Cố Kỳ Việt tiếp tục làm theo cách này, Thẩm Triều Triều đã kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên, đưa tay ôm lấy eo Cố Kỳ Việt.

Tên mắt híp “chậc” một tiếng, quả nhiên người phụ nữ của Cố Kỳ Việt rất có cá tính, hôm nay hắn ta dẫn người tới đây vốn không nghĩ sẽ tay trắng ra về, khác với những tên côn đồ không có lai lịch khác, hắn ta có người chống lưng!

Phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng thành phố Giang Lâm là chú của hắn ta. Đó cũng là lý do bọn họ dám làm xằng làm bậy mà không bị bắt, có chú hắn ta chống lưng giải quyết hậu quả, cho dù g.i.ế.c người cũng không sao, thật là sướng!

Cố Kỳ Việt thì tính là gì, cho dù nhà họ Cố có người ở quân khu nhưng tay cũng không vươn tới thành phố Giang Lâm được... Ít nhất, cho dù bọn họ có bắt cóc Thẩm Triều Triều, chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không ai làm gì được bọn họ.

Trước kia hắn ta đánh không lại Cố Kỳ Việt, vì thế nên chỉ có thể nhịn nhưng không có nghĩa là hắn ta sợ.

“Người đẹp, nhân lúc tôi còn đang vui vẻ, cô ngoan ngoãn một chút thì sẽ bớt đau khổ, nếu không...”

Vừa nói, tên mắt híp vừa cười khẩy, ánh mắt đầy dâm tà, Thẩm Triều Triều cảm thấy buồn nôn, cô nắm chặt cây gậy trong tay, do quá căng thẳng nên tim đập rất nhanh. Ngay cả đầu óc cô cũng bắt đầu choáng váng.

DTV

Nhưng bây giờ không phải lúc để gục ngã, Thẩm Triều Triều lắc nhẹ đầu, cô đương nhiên sẽ không nghe theo lời dụ dỗ của đối phương, cô muốn nhanh chóng đánh bại tên trước mặt này, sau đó mới có thể giúp Chu Lan.

Vừa rồi cô đã thấy rõ mấy tên đang vây đánh Chu Lan đều đang cố tình trêu chọc, giống như đang chơi trò ném bóng vậy. Lũ khốn kiếp này!!

Thẩm Triều Triều rưng rưng nước mắt, cô chưa từng nghĩ ở thành phố Giang Lâm lại có thể gặp phải chuyện này, vậy mà lại có người dám ngang nhiên tấn công phụ nữ như vậy, coi pháp luật như không tồn tại.

Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều tức giận đến mức cánh tay run rẩy, lại một lần nữa vung gậy về phía tên mắt híp, có điều lần *****ên suýt nữa đánh trúng là do đánh lén, bây giờ đánh trực diện thì tỷ lệ thành công lại càng thấp đến thảm hại.

Tên mắt híp một phát túm lấy cây gậy, sức lực lớn đến mức Thẩm Triều Triều không thể rút gậy về, hắn ta cười hề hề nói với Thẩm Triều Triều: “Người đẹp, em vẫn nên ngoan ngoãn một chút đi, Cố Kỳ Việt không có ở đây, cũng không cứu được em đâu, bây giờ mau tháo khẩu trang ra cho anh xem mặt nào, anh đối xử với phụ nữ xinh đẹp rất dịu dàng đấy...”

Lời này hắn ta còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng rên rỉ, Thẩm Triều Triều ngơ ngác buông tay, gậy gỗ lập tức rơi xuống đất.

Ngay lúc này một giọng nói đầy hung dữ vang lên: “Chó Ghẻ, mày đúng là chán sống rồi, muốn c.h.ế.t phải không? Tao sẽ cho mày toại nguyện.”

Cố Kỳ Việt chạy nhanh tới, ngay cả thở cũng chưa đều nhưng không ảnh hưởng đến việc anh đánh người, anh túm lấy tay trái của tên Chó Ghẻ bẻ ngược ra sau, chỉ nghe thấy tiếng “rắc” giòn giã.

Ngay sau đó tiếng kêu la của tên Chó Ghẻ vang lên, Cố Kỳ Việt không hề quan tâm, tiếp tục bẻ gãy tay còn lại của hắn ta. Không phải thích bắt nạt người khác sao? Anh sẽ bẻ gãy tứ chi của tên Chó Ghẻ, xem hắn ta còn bắt nạt người khác kiểu gì!

Đôi mắt phượng của Cố Kỳ Việt lóe lên vẻ sắc bén, sau khi bẻ gãy hai tay của Chó Ghẻ, lập tức đạp hắn ta ngã xuống đất, rồi giẫm mạnh lên cẳng chân của hắn ta, chỉ dùng một lực đã bẻ gãy chân trái của tên Chó Ghẻ.

Nhưng chưa kịp để Cố Kỳ Việt tiếp tục làm theo cách này, Thẩm Triều Triều đã kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên, đưa tay ôm lấy eo Cố Kỳ Việt.

Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Tên mắt híp “chậc” một tiếng, quả nhiên người phụ nữ của Cố Kỳ Việt rất có cá tính, hôm nay hắn ta dẫn người tới đây vốn không nghĩ sẽ tay trắng ra về, khác với những tên côn đồ không có lai lịch khác, hắn ta có người chống lưng!Phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng thành phố Giang Lâm là chú của hắn ta. Đó cũng là lý do bọn họ dám làm xằng làm bậy mà không bị bắt, có chú hắn ta chống lưng giải quyết hậu quả, cho dù g.i.ế.c người cũng không sao, thật là sướng!Cố Kỳ Việt thì tính là gì, cho dù nhà họ Cố có người ở quân khu nhưng tay cũng không vươn tới thành phố Giang Lâm được... Ít nhất, cho dù bọn họ có bắt cóc Thẩm Triều Triều, chỉ cần không có chứng cứ thì cũng không ai làm gì được bọn họ.Trước kia hắn ta đánh không lại Cố Kỳ Việt, vì thế nên chỉ có thể nhịn nhưng không có nghĩa là hắn ta sợ.“Người đẹp, nhân lúc tôi còn đang vui vẻ, cô ngoan ngoãn một chút thì sẽ bớt đau khổ, nếu không...”Vừa nói, tên mắt híp vừa cười khẩy, ánh mắt đầy dâm tà, Thẩm Triều Triều cảm thấy buồn nôn, cô nắm chặt cây gậy trong tay, do quá căng thẳng nên tim đập rất nhanh. Ngay cả đầu óc cô cũng bắt đầu choáng váng.DTVNhưng bây giờ không phải lúc để gục ngã, Thẩm Triều Triều lắc nhẹ đầu, cô đương nhiên sẽ không nghe theo lời dụ dỗ của đối phương, cô muốn nhanh chóng đánh bại tên trước mặt này, sau đó mới có thể giúp Chu Lan.Vừa rồi cô đã thấy rõ mấy tên đang vây đánh Chu Lan đều đang cố tình trêu chọc, giống như đang chơi trò ném bóng vậy. Lũ khốn kiếp này!!Thẩm Triều Triều rưng rưng nước mắt, cô chưa từng nghĩ ở thành phố Giang Lâm lại có thể gặp phải chuyện này, vậy mà lại có người dám ngang nhiên tấn công phụ nữ như vậy, coi pháp luật như không tồn tại.Nghĩ đến đây, Thẩm Triều Triều tức giận đến mức cánh tay run rẩy, lại một lần nữa vung gậy về phía tên mắt híp, có điều lần *****ên suýt nữa đánh trúng là do đánh lén, bây giờ đánh trực diện thì tỷ lệ thành công lại càng thấp đến thảm hại.Tên mắt híp một phát túm lấy cây gậy, sức lực lớn đến mức Thẩm Triều Triều không thể rút gậy về, hắn ta cười hề hề nói với Thẩm Triều Triều: “Người đẹp, em vẫn nên ngoan ngoãn một chút đi, Cố Kỳ Việt không có ở đây, cũng không cứu được em đâu, bây giờ mau tháo khẩu trang ra cho anh xem mặt nào, anh đối xử với phụ nữ xinh đẹp rất dịu dàng đấy...”Lời này hắn ta còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng rên rỉ, Thẩm Triều Triều ngơ ngác buông tay, gậy gỗ lập tức rơi xuống đất.Ngay lúc này một giọng nói đầy hung dữ vang lên: “Chó Ghẻ, mày đúng là chán sống rồi, muốn c.h.ế.t phải không? Tao sẽ cho mày toại nguyện.”Cố Kỳ Việt chạy nhanh tới, ngay cả thở cũng chưa đều nhưng không ảnh hưởng đến việc anh đánh người, anh túm lấy tay trái của tên Chó Ghẻ bẻ ngược ra sau, chỉ nghe thấy tiếng “rắc” giòn giã.Ngay sau đó tiếng kêu la của tên Chó Ghẻ vang lên, Cố Kỳ Việt không hề quan tâm, tiếp tục bẻ gãy tay còn lại của hắn ta. Không phải thích bắt nạt người khác sao? Anh sẽ bẻ gãy tứ chi của tên Chó Ghẻ, xem hắn ta còn bắt nạt người khác kiểu gì!Đôi mắt phượng của Cố Kỳ Việt lóe lên vẻ sắc bén, sau khi bẻ gãy hai tay của Chó Ghẻ, lập tức đạp hắn ta ngã xuống đất, rồi giẫm mạnh lên cẳng chân của hắn ta, chỉ dùng một lực đã bẻ gãy chân trái của tên Chó Ghẻ.Nhưng chưa kịp để Cố Kỳ Việt tiếp tục làm theo cách này, Thẩm Triều Triều đã kịp phản ứng, nhanh chóng tiến lên, đưa tay ôm lấy eo Cố Kỳ Việt.

Chương 344: Chương 344