Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 350: Chương 350
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Ban đầu anh chỉ định nghỉ ngơi ở nhà một thời gian rồi tính sau, bây giờ nghe thấy câu này, thời gian nghỉ ngơi của anh lập tức kéo dài vô hạn.“Ông nội, chuyện này không cần ông phải lo lắng, cháu cúp máy đây.”Cố Kỳ Việt không chút do dự cúp điện thoại, không quan tâm đến tiếng gầm rú tức giận truyền đến từ đầu dây bên kia... Nếu không phải vì muốn dò hỏi ông ấy muốn làm gì thì anh đã cúp máy ngay từ đầu rồi.Cúi đầu nhìn ống nghe hơi bị biến dạng, Cố Kỳ Việt im lặng, lông mi anh run rẩy, sau đó anh ngẩng đầu đưa tay che mặt, khóe miệng lộ ra qua kẽ ngón tay nhếch lên một nụ cười chế giễu.DTVChỉ cần còn ở nhà họ Cố thì không thể nào cắt đứt mối quan hệ này, anh đã từng nhiều lần muốn rời đi nhưng chưa bao giờ thành công.Đúng lúc Cố Kỳ Việt đang buồn bã và bực bội, cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó là giọng nói nghi ngờ: “Cố Kỳ Việt, ai gọi điện thoại đến vậy?”Trong lúc Cố Kỳ Việt nghe điện thoại, Thẩm Triều Triều đã nhanh chóng mở hộp quà ra, đó là một chiếc trâm cài áo đính đá quý màu xanh lá nhạt, được chạm khắc thành hình chú chim đang dang rộng đôi cánh, nói là trâm cài áo thì không bằng nói là tác phẩm nghệ thuật. Rất đẹp!Ngay cả Vương Thải Hà ở bên cạnh nhìn thấy cũng không nhịn được mà khen ngợi, con mắt của người già rất tinh tường, bà ấy biết chiếc trâm cài áo này là đồ cổ để lại từ trước, tuy trông như mới nhưng cũng chỉ là được làm sạch lại thôi.Không tệ, không tệ, đứa cháu trai này của bà ấy vẫn rất đáng tin cậy, so với những thứ khác thì loại đồ cổ này mới đáng giá!Nên tặng loại bảo vật có thể giữ giá trị này làm quà chứ không phải mấy thứ đồ hào nhoáng bên ngoài, nhưng trước đó thấy Thẩm Triều Triều không hề chê bai nên Vương Thải Hà cũng không nói gì thêm, để tránh làm hỏng mối quan hệ vừa mới được vun đắp giữa đôi vợ chồng trẻ.Còn Thẩm Triều Triều sau khi nhận được món quà xinh đẹp thì yêu thích không buông tay, sau đó lập tức cài nó lên cổ áo, rồi đợi một lúc lâu cũng không thấy Cố Kỳ Việt quay lại, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi tìm anh. Bước chân cô nhẹ nhàng, tâm trạng rất tốt.Nhưng mà... Sau khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Kỳ Việt đang đứng với vẻ mặt vô cảm, nụ cười của Thẩm Triều Triều chợt tắt, cô biết rõ tâm trạng của Cố Kỳ Việt lúc này không tốt nhưng bước chân vẫn kiên định đi về phía anh.Cũng đúng lúc này Cố Kỳ Việt trả lời câu hỏi của cô: “Là ông nội anh, Cố Cảnh Lâm.”“...”Bước chân của Thẩm Triều Triều khựng lại, ký ức trong đầu nhanh chóng được huy động, rất nhanh cô đã tìm thấy những thông tin liên quan trong một góc, sau khi đọc lướt qua một lượt, cô mới hơi há miệng, kinh ngạc nhìn Cố Kỳ Việt, trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân khiến anh khác thường.Không giống như việc cô bị bắt cóc từ nhỏ, tuổi thơ của Cố Kỳ Việt còn đau khổ hơn. Anh đã phải chịu áp lực rất lớn trong quân đội từ khi còn nhỏ.Và người gây ra tất cả những điều này chính là ông nội của Cố Kỳ Việt, người đứng đầu quân khu Tây Bắc, muốn bồi dưỡng thế hệ sau của nhà họ Cố.Cố Kỳ Việt không may bị chọn trúng, sau đó là quá trình thúc ép anh trưởng thành.Đối với Cố Cảnh Lâm mà nói, đó chỉ là việc dặn dò vài câu, giống như việc gieo hạt giống một cách ngẫu nhiên, thỉnh thoảng tưới nước rồi chờ đợi hạt giống nảy mầm và kết trái, cuối cùng tận hưởng niềm vui thu hoạch.Nhưng đối với hạt giống mà nói, nó cần phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Huống chi con người khác với hạt giống, con người có suy nghĩ độc lập của riêng mình…
Ban đầu anh chỉ định nghỉ ngơi ở nhà một thời gian rồi tính sau, bây giờ nghe thấy câu này, thời gian nghỉ ngơi của anh lập tức kéo dài vô hạn.
“Ông nội, chuyện này không cần ông phải lo lắng, cháu cúp máy đây.”
Cố Kỳ Việt không chút do dự cúp điện thoại, không quan tâm đến tiếng gầm rú tức giận truyền đến từ đầu dây bên kia... Nếu không phải vì muốn dò hỏi ông ấy muốn làm gì thì anh đã cúp máy ngay từ đầu rồi.
Cúi đầu nhìn ống nghe hơi bị biến dạng, Cố Kỳ Việt im lặng, lông mi anh run rẩy, sau đó anh ngẩng đầu đưa tay che mặt, khóe miệng lộ ra qua kẽ ngón tay nhếch lên một nụ cười chế giễu.
DTV
Chỉ cần còn ở nhà họ Cố thì không thể nào cắt đứt mối quan hệ này, anh đã từng nhiều lần muốn rời đi nhưng chưa bao giờ thành công.
Đúng lúc Cố Kỳ Việt đang buồn bã và bực bội, cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó là giọng nói nghi ngờ: “Cố Kỳ Việt, ai gọi điện thoại đến vậy?”
Trong lúc Cố Kỳ Việt nghe điện thoại, Thẩm Triều Triều đã nhanh chóng mở hộp quà ra, đó là một chiếc trâm cài áo đính đá quý màu xanh lá nhạt, được chạm khắc thành hình chú chim đang dang rộng đôi cánh, nói là trâm cài áo thì không bằng nói là tác phẩm nghệ thuật. Rất đẹp!
Ngay cả Vương Thải Hà ở bên cạnh nhìn thấy cũng không nhịn được mà khen ngợi, con mắt của người già rất tinh tường, bà ấy biết chiếc trâm cài áo này là đồ cổ để lại từ trước, tuy trông như mới nhưng cũng chỉ là được làm sạch lại thôi.
Không tệ, không tệ, đứa cháu trai này của bà ấy vẫn rất đáng tin cậy, so với những thứ khác thì loại đồ cổ này mới đáng giá!
Nên tặng loại bảo vật có thể giữ giá trị này làm quà chứ không phải mấy thứ đồ hào nhoáng bên ngoài, nhưng trước đó thấy Thẩm Triều Triều không hề chê bai nên Vương Thải Hà cũng không nói gì thêm, để tránh làm hỏng mối quan hệ vừa mới được vun đắp giữa đôi vợ chồng trẻ.
Còn Thẩm Triều Triều sau khi nhận được món quà xinh đẹp thì yêu thích không buông tay, sau đó lập tức cài nó lên cổ áo, rồi đợi một lúc lâu cũng không thấy Cố Kỳ Việt quay lại, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi tìm anh. Bước chân cô nhẹ nhàng, tâm trạng rất tốt.
Nhưng mà... Sau khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Kỳ Việt đang đứng với vẻ mặt vô cảm, nụ cười của Thẩm Triều Triều chợt tắt, cô biết rõ tâm trạng của Cố Kỳ Việt lúc này không tốt nhưng bước chân vẫn kiên định đi về phía anh.
Cũng đúng lúc này Cố Kỳ Việt trả lời câu hỏi của cô: “Là ông nội anh, Cố Cảnh Lâm.”
“...”
Bước chân của Thẩm Triều Triều khựng lại, ký ức trong đầu nhanh chóng được huy động, rất nhanh cô đã tìm thấy những thông tin liên quan trong một góc, sau khi đọc lướt qua một lượt, cô mới hơi há miệng, kinh ngạc nhìn Cố Kỳ Việt, trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân khiến anh khác thường.
Không giống như việc cô bị bắt cóc từ nhỏ, tuổi thơ của Cố Kỳ Việt còn đau khổ hơn. Anh đã phải chịu áp lực rất lớn trong quân đội từ khi còn nhỏ.
Và người gây ra tất cả những điều này chính là ông nội của Cố Kỳ Việt, người đứng đầu quân khu Tây Bắc, muốn bồi dưỡng thế hệ sau của nhà họ Cố.
Cố Kỳ Việt không may bị chọn trúng, sau đó là quá trình thúc ép anh trưởng thành.
Đối với Cố Cảnh Lâm mà nói, đó chỉ là việc dặn dò vài câu, giống như việc gieo hạt giống một cách ngẫu nhiên, thỉnh thoảng tưới nước rồi chờ đợi hạt giống nảy mầm và kết trái, cuối cùng tận hưởng niềm vui thu hoạch.
Nhưng đối với hạt giống mà nói, nó cần phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Huống chi con người khác với hạt giống, con người có suy nghĩ độc lập của riêng mình…
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Ban đầu anh chỉ định nghỉ ngơi ở nhà một thời gian rồi tính sau, bây giờ nghe thấy câu này, thời gian nghỉ ngơi của anh lập tức kéo dài vô hạn.“Ông nội, chuyện này không cần ông phải lo lắng, cháu cúp máy đây.”Cố Kỳ Việt không chút do dự cúp điện thoại, không quan tâm đến tiếng gầm rú tức giận truyền đến từ đầu dây bên kia... Nếu không phải vì muốn dò hỏi ông ấy muốn làm gì thì anh đã cúp máy ngay từ đầu rồi.Cúi đầu nhìn ống nghe hơi bị biến dạng, Cố Kỳ Việt im lặng, lông mi anh run rẩy, sau đó anh ngẩng đầu đưa tay che mặt, khóe miệng lộ ra qua kẽ ngón tay nhếch lên một nụ cười chế giễu.DTVChỉ cần còn ở nhà họ Cố thì không thể nào cắt đứt mối quan hệ này, anh đã từng nhiều lần muốn rời đi nhưng chưa bao giờ thành công.Đúng lúc Cố Kỳ Việt đang buồn bã và bực bội, cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó là giọng nói nghi ngờ: “Cố Kỳ Việt, ai gọi điện thoại đến vậy?”Trong lúc Cố Kỳ Việt nghe điện thoại, Thẩm Triều Triều đã nhanh chóng mở hộp quà ra, đó là một chiếc trâm cài áo đính đá quý màu xanh lá nhạt, được chạm khắc thành hình chú chim đang dang rộng đôi cánh, nói là trâm cài áo thì không bằng nói là tác phẩm nghệ thuật. Rất đẹp!Ngay cả Vương Thải Hà ở bên cạnh nhìn thấy cũng không nhịn được mà khen ngợi, con mắt của người già rất tinh tường, bà ấy biết chiếc trâm cài áo này là đồ cổ để lại từ trước, tuy trông như mới nhưng cũng chỉ là được làm sạch lại thôi.Không tệ, không tệ, đứa cháu trai này của bà ấy vẫn rất đáng tin cậy, so với những thứ khác thì loại đồ cổ này mới đáng giá!Nên tặng loại bảo vật có thể giữ giá trị này làm quà chứ không phải mấy thứ đồ hào nhoáng bên ngoài, nhưng trước đó thấy Thẩm Triều Triều không hề chê bai nên Vương Thải Hà cũng không nói gì thêm, để tránh làm hỏng mối quan hệ vừa mới được vun đắp giữa đôi vợ chồng trẻ.Còn Thẩm Triều Triều sau khi nhận được món quà xinh đẹp thì yêu thích không buông tay, sau đó lập tức cài nó lên cổ áo, rồi đợi một lúc lâu cũng không thấy Cố Kỳ Việt quay lại, cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi tìm anh. Bước chân cô nhẹ nhàng, tâm trạng rất tốt.Nhưng mà... Sau khi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Kỳ Việt đang đứng với vẻ mặt vô cảm, nụ cười của Thẩm Triều Triều chợt tắt, cô biết rõ tâm trạng của Cố Kỳ Việt lúc này không tốt nhưng bước chân vẫn kiên định đi về phía anh.Cũng đúng lúc này Cố Kỳ Việt trả lời câu hỏi của cô: “Là ông nội anh, Cố Cảnh Lâm.”“...”Bước chân của Thẩm Triều Triều khựng lại, ký ức trong đầu nhanh chóng được huy động, rất nhanh cô đã tìm thấy những thông tin liên quan trong một góc, sau khi đọc lướt qua một lượt, cô mới hơi há miệng, kinh ngạc nhìn Cố Kỳ Việt, trong nháy mắt đã hiểu được nguyên nhân khiến anh khác thường.Không giống như việc cô bị bắt cóc từ nhỏ, tuổi thơ của Cố Kỳ Việt còn đau khổ hơn. Anh đã phải chịu áp lực rất lớn trong quân đội từ khi còn nhỏ.Và người gây ra tất cả những điều này chính là ông nội của Cố Kỳ Việt, người đứng đầu quân khu Tây Bắc, muốn bồi dưỡng thế hệ sau của nhà họ Cố.Cố Kỳ Việt không may bị chọn trúng, sau đó là quá trình thúc ép anh trưởng thành.Đối với Cố Cảnh Lâm mà nói, đó chỉ là việc dặn dò vài câu, giống như việc gieo hạt giống một cách ngẫu nhiên, thỉnh thoảng tưới nước rồi chờ đợi hạt giống nảy mầm và kết trái, cuối cùng tận hưởng niềm vui thu hoạch.Nhưng đối với hạt giống mà nói, nó cần phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Huống chi con người khác với hạt giống, con người có suy nghĩ độc lập của riêng mình…