Năm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai…
Chương 359: Chương 359
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau đó cô còn sẽ định kỳ gửi một ít đồ ăn, tuyệt đối sẽ không để bà nội Vương gầy đi chút nào!Hai ngày sau, tiễn Vương Thải Hà lên tàu hỏa, mãi đến khi về nhà, tâm trạng của Thẩm Triều Triều vẫn rất buồn bã.Tuy tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn nhưng cô lại hy vọng những người thân thiết đừng rời đi.DTVCó điều sự ra đi của bà nội Vương lại giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, khuyên Thẩm Triều Triều nên trân trọng hiện tại, đừng nghĩ rằng tương lai còn rất dài mà đối xử tùy tiện... Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều quyết định trong lòng.Đêm hôm đó, lấy lời nói đùa của Chu Lan làm tham khảo, Thẩm Triều Triều thay một chiếc váy ngủ hơi bó sát, dáng người lồi lõm hiện ra không thể nghi ngờ, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần căng thẳng nhưng động tác lại vô cùng kiên định gõ cửa phòng Cố Kỳ Việt.Hôm nay cô phải mạnh dạn một lần!Cố Kỳ Việt đang ngồi trước bàn vẽ bản thiết kế, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, anh sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi, ai còn gõ cửa vậy?Tuy nghi ngờ, Cố Kỳ Việt vẫn đặt bút máy xuống, đứng dậy đi ra cửa. Kết quả...Vừa mở cửa phòng, đã thấy người gõ cửa bên ngoài chính là Thẩm Triều Triều, gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt đen sáng long lanh, lúc ngước mắt nhìn lên, Cố Kỳ Việt sững người, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.Chưa đầy một lúc, Cố Kỳ Việt đã đỏ bừng mặt, trông giống như con tôm luộc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Triều Triều... Em tìm anh có... Chuyện gì sao?”Tuy lúc đầu nhìn thấy Thẩm Triều Triều xinh đẹp đến mức hoa mắt chóng mặt nhưng lúc này Cố Kỳ Việt lại thành thật dời mắt đi, không dám nhìn thẳng, sợ mình mất mặt.Tuổi trẻ sung mãn không thể che giấu, cũng là lúc ***** bùng cháy!Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không ngốc, mơ hồ đoán được ý của Thẩm Triều Triều, anh khẩn trương nắm chặt tay, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi *****, khí huyết sôi trào.“Muốn nói chuyện với anh.”Sau khi Thẩm Triều Triều đưa ra quyết định táo bạo này, trong lòng cô rất lo lắng, không biết sau này sẽ phát triển như thế nào, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Cố Kỳ Việt, đột nhiên cô bớt căng thẳng đi rất nhiều.Đôi mắt cô càng ngày càng sáng, giống như chứa đầy ánh sao lấp lánh. Càng nhìn cô càng thấy Cố Kỳ Việt đáng yêu.Tuy từ này không thích hợp để dùng cho đàn ông nhưng đây là cảm nhận nhất của Thẩm Triều Triều lúc này, sau đó tiếp thêm không ít dũng khí, cô mạnh dạn đưa tay chống lên n.g.ự.c trái của Cố Kỳ Việt.Cô không dùng nhiều sức đẩy anh ra sau, Cố Kỳ Việt cao lớn cường tráng đã lùi về phía sau. Đồng thời cũng đại diện cho một loại mời gọi khác.Đối với chuyện này, Thẩm Triều Triều đương nhiên sẽ không lùi bước, cô tiến lên một bước, hoàn toàn bước vào thế giới của Cố Kỳ Việt, từ nay về sau có thêm một tầng quan hệ sâu sắc hơn với anh.Cánh cửa phòng đóng lại lần nữa, che giấu đi cảnh xuân và nhiệt tình ngập tràn trong phòng....Đến sáng sớm ngày hôm sau, Cố Kỳ Việt tinh thần sảng khoái rời giường, cẩn thận không đánh thức Thẩm Triều Triều đang mệt mỏi, khi cầm quần áo khoác lên người, vải vóc sượt qua những vết thương đỏ trên vai, mang đến một cơn đau nhẹ.Cố Kỳ Việt khựng lại, ngay sau đó trên mặt không nhịn được nở nụ cười. Những vết thương này có ý nghĩa đặc biệt. Vì vậy anh vốn dĩ không cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng ngọt ngào không thôi.Sau khi thu dọn xong, Cố Kỳ Việt vội vàng đi mua đồ ăn sáng, lại cố ý chia ra hai phần mang vào phòng ăn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt dò xét của Diệp Phương và quản đốc Cố.
Sau đó cô còn sẽ định kỳ gửi một ít đồ ăn, tuyệt đối sẽ không để bà nội Vương gầy đi chút nào!
Hai ngày sau, tiễn Vương Thải Hà lên tàu hỏa, mãi đến khi về nhà, tâm trạng của Thẩm Triều Triều vẫn rất buồn bã.
Tuy tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn nhưng cô lại hy vọng những người thân thiết đừng rời đi.
DTV
Có điều sự ra đi của bà nội Vương lại giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, khuyên Thẩm Triều Triều nên trân trọng hiện tại, đừng nghĩ rằng tương lai còn rất dài mà đối xử tùy tiện... Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều quyết định trong lòng.
Đêm hôm đó, lấy lời nói đùa của Chu Lan làm tham khảo, Thẩm Triều Triều thay một chiếc váy ngủ hơi bó sát, dáng người lồi lõm hiện ra không thể nghi ngờ, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần căng thẳng nhưng động tác lại vô cùng kiên định gõ cửa phòng Cố Kỳ Việt.
Hôm nay cô phải mạnh dạn một lần!
Cố Kỳ Việt đang ngồi trước bàn vẽ bản thiết kế, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, anh sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi, ai còn gõ cửa vậy?
Tuy nghi ngờ, Cố Kỳ Việt vẫn đặt bút máy xuống, đứng dậy đi ra cửa. Kết quả...Vừa mở cửa phòng, đã thấy người gõ cửa bên ngoài chính là Thẩm Triều Triều, gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt đen sáng long lanh, lúc ngước mắt nhìn lên, Cố Kỳ Việt sững người, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
Chưa đầy một lúc, Cố Kỳ Việt đã đỏ bừng mặt, trông giống như con tôm luộc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Triều Triều... Em tìm anh có... Chuyện gì sao?”
Tuy lúc đầu nhìn thấy Thẩm Triều Triều xinh đẹp đến mức hoa mắt chóng mặt nhưng lúc này Cố Kỳ Việt lại thành thật dời mắt đi, không dám nhìn thẳng, sợ mình mất mặt.
Tuổi trẻ sung mãn không thể che giấu, cũng là lúc ***** bùng cháy!
Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không ngốc, mơ hồ đoán được ý của Thẩm Triều Triều, anh khẩn trương nắm chặt tay, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi *****, khí huyết sôi trào.
“Muốn nói chuyện với anh.”
Sau khi Thẩm Triều Triều đưa ra quyết định táo bạo này, trong lòng cô rất lo lắng, không biết sau này sẽ phát triển như thế nào, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Cố Kỳ Việt, đột nhiên cô bớt căng thẳng đi rất nhiều.
Đôi mắt cô càng ngày càng sáng, giống như chứa đầy ánh sao lấp lánh. Càng nhìn cô càng thấy Cố Kỳ Việt đáng yêu.
Tuy từ này không thích hợp để dùng cho đàn ông nhưng đây là cảm nhận nhất của Thẩm Triều Triều lúc này, sau đó tiếp thêm không ít dũng khí, cô mạnh dạn đưa tay chống lên n.g.ự.c trái của Cố Kỳ Việt.
Cô không dùng nhiều sức đẩy anh ra sau, Cố Kỳ Việt cao lớn cường tráng đã lùi về phía sau. Đồng thời cũng đại diện cho một loại mời gọi khác.
Đối với chuyện này, Thẩm Triều Triều đương nhiên sẽ không lùi bước, cô tiến lên một bước, hoàn toàn bước vào thế giới của Cố Kỳ Việt, từ nay về sau có thêm một tầng quan hệ sâu sắc hơn với anh.
Cánh cửa phòng đóng lại lần nữa, che giấu đi cảnh xuân và nhiệt tình ngập tràn trong phòng.
...
Đến sáng sớm ngày hôm sau, Cố Kỳ Việt tinh thần sảng khoái rời giường, cẩn thận không đánh thức Thẩm Triều Triều đang mệt mỏi, khi cầm quần áo khoác lên người, vải vóc sượt qua những vết thương đỏ trên vai, mang đến một cơn đau nhẹ.
Cố Kỳ Việt khựng lại, ngay sau đó trên mặt không nhịn được nở nụ cười. Những vết thương này có ý nghĩa đặc biệt. Vì vậy anh vốn dĩ không cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng ngọt ngào không thôi.
Sau khi thu dọn xong, Cố Kỳ Việt vội vàng đi mua đồ ăn sáng, lại cố ý chia ra hai phần mang vào phòng ăn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt dò xét của Diệp Phương và quản đốc Cố.
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác BáTác giả: Triều Ca Dạ VũTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNăm 1976, buổi trưa giữa hè càng trở nên oi bức vì mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chị Đại Lâm nâng tay lau mồ hôi rịn khắp đầu, sau đó nhìn cô gái ngồi phịch xuống trong viện, rồi lại nhìn những tờ giấy trắng và cờ trắng vẫn chưa được gỡ bỏ xung quanh, chị không khỏi thở dài một tiếng trong lòng. Thật đáng thương. Tuy Thẩm Hà đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ cố gắng giải cứu những vật tư quan trọng của xưởng máy móc, nhưng đột nhiên rời đi như thế để lại một đứa nhỏ vừa mới trưởng thành trong nhà, cô phải trải qua cuộc sống sau này thế nào đây! Hơn nữa con gái nhỏ nhà họ Thẩm còn khác biệt với người bình thường. Trước khi vợ của Thẩm Hà là Bạch Vân qua đời, lúc đó hàng xóm thỉnh thoảng qua lại vẫn có thể nhìn thấy con gái nhà họ Thẩm chơi búp bê một mình, nhưng sau khi Bạch Vân không còn nữa, con gái nhà họ Thẩm cũng không còn xuất hiện. Thẩm Hà một mình vừa làm ba lại vừa làm mẹ nuôi lớn đứa nhỏ, kết quả còn chưa kịp hưởng phúc đã ra đi! Chị Đại Lâm ở sát vách nhà họ Thẩm hơn hai… Sau đó cô còn sẽ định kỳ gửi một ít đồ ăn, tuyệt đối sẽ không để bà nội Vương gầy đi chút nào!Hai ngày sau, tiễn Vương Thải Hà lên tàu hỏa, mãi đến khi về nhà, tâm trạng của Thẩm Triều Triều vẫn rất buồn bã.Tuy tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn nhưng cô lại hy vọng những người thân thiết đừng rời đi.DTVCó điều sự ra đi của bà nội Vương lại giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, khuyên Thẩm Triều Triều nên trân trọng hiện tại, đừng nghĩ rằng tương lai còn rất dài mà đối xử tùy tiện... Nghĩ đến những điều này, Thẩm Triều Triều quyết định trong lòng.Đêm hôm đó, lấy lời nói đùa của Chu Lan làm tham khảo, Thẩm Triều Triều thay một chiếc váy ngủ hơi bó sát, dáng người lồi lõm hiện ra không thể nghi ngờ, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần căng thẳng nhưng động tác lại vô cùng kiên định gõ cửa phòng Cố Kỳ Việt.Hôm nay cô phải mạnh dạn một lần!Cố Kỳ Việt đang ngồi trước bàn vẽ bản thiết kế, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, anh sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm rồi, ai còn gõ cửa vậy?Tuy nghi ngờ, Cố Kỳ Việt vẫn đặt bút máy xuống, đứng dậy đi ra cửa. Kết quả...Vừa mở cửa phòng, đã thấy người gõ cửa bên ngoài chính là Thẩm Triều Triều, gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt đen sáng long lanh, lúc ngước mắt nhìn lên, Cố Kỳ Việt sững người, chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.Chưa đầy một lúc, Cố Kỳ Việt đã đỏ bừng mặt, trông giống như con tôm luộc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Triều Triều... Em tìm anh có... Chuyện gì sao?”Tuy lúc đầu nhìn thấy Thẩm Triều Triều xinh đẹp đến mức hoa mắt chóng mặt nhưng lúc này Cố Kỳ Việt lại thành thật dời mắt đi, không dám nhìn thẳng, sợ mình mất mặt.Tuổi trẻ sung mãn không thể che giấu, cũng là lúc ***** bùng cháy!Nhưng Cố Kỳ Việt cũng không ngốc, mơ hồ đoán được ý của Thẩm Triều Triều, anh khẩn trương nắm chặt tay, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi *****, khí huyết sôi trào.“Muốn nói chuyện với anh.”Sau khi Thẩm Triều Triều đưa ra quyết định táo bạo này, trong lòng cô rất lo lắng, không biết sau này sẽ phát triển như thế nào, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Cố Kỳ Việt, đột nhiên cô bớt căng thẳng đi rất nhiều.Đôi mắt cô càng ngày càng sáng, giống như chứa đầy ánh sao lấp lánh. Càng nhìn cô càng thấy Cố Kỳ Việt đáng yêu.Tuy từ này không thích hợp để dùng cho đàn ông nhưng đây là cảm nhận nhất của Thẩm Triều Triều lúc này, sau đó tiếp thêm không ít dũng khí, cô mạnh dạn đưa tay chống lên n.g.ự.c trái của Cố Kỳ Việt.Cô không dùng nhiều sức đẩy anh ra sau, Cố Kỳ Việt cao lớn cường tráng đã lùi về phía sau. Đồng thời cũng đại diện cho một loại mời gọi khác.Đối với chuyện này, Thẩm Triều Triều đương nhiên sẽ không lùi bước, cô tiến lên một bước, hoàn toàn bước vào thế giới của Cố Kỳ Việt, từ nay về sau có thêm một tầng quan hệ sâu sắc hơn với anh.Cánh cửa phòng đóng lại lần nữa, che giấu đi cảnh xuân và nhiệt tình ngập tràn trong phòng....Đến sáng sớm ngày hôm sau, Cố Kỳ Việt tinh thần sảng khoái rời giường, cẩn thận không đánh thức Thẩm Triều Triều đang mệt mỏi, khi cầm quần áo khoác lên người, vải vóc sượt qua những vết thương đỏ trên vai, mang đến một cơn đau nhẹ.Cố Kỳ Việt khựng lại, ngay sau đó trên mặt không nhịn được nở nụ cười. Những vết thương này có ý nghĩa đặc biệt. Vì vậy anh vốn dĩ không cảm thấy khó chịu, ngược lại trong lòng ngọt ngào không thôi.Sau khi thu dọn xong, Cố Kỳ Việt vội vàng đi mua đồ ăn sáng, lại cố ý chia ra hai phần mang vào phòng ăn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt dò xét của Diệp Phương và quản đốc Cố.