Tác giả:

Khi thần trí khôi phục, một cỗ ký ức không thuộc về nàng như thủy triều ập đến, lúc này, Cố Nhiễm mới biết bản thân lại lần nữa xuyên không. Kiếp trước, nàng bất quá chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, xuất thân gia thế, học vấn nghề nghiệp đều tầm thường, giống với bao người bình phàm khác, có một công việc, cần cần cù cù sống qua ngày, lại bởi vì một vụ tai nạn xe cộ mà mất mạng. Nhưng nàng không chết hẳn mà xuyên đến một giới tu chân nào đó, vẫn là một tu sĩ bình thường không có gì đặc biệt. Ban đầu, nàng cứ nghĩ dựa vào hệ thống tu tiên tiến hành tu luyện, có thể dễ dàng sống thêm mấy ngàn năm, ai ngờ đâu công lực vừa có chút thành tựu, lại gặp phải một vị đại năng nào đó ở trong bí cảnh độ kiếp dẫn tới Tử Thiên kinh lôi, bởi vì không kịp chạy thoát, trở thành con cá bị vạ lây, bị sét đánh chết! Xui xẻo như vậy, sợ rằng trên đời này cũng khó tìm ra người thứ hai. Sau đó, sau đó, tỉnh lại chính là lúc này. Là người xuyên không hai lần, nàng thành thạo che chắn ký ức của nguyên chủ, việc…

Chương 34: Chương 34

Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu ĐàyTác giả: Tương DãTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKhi thần trí khôi phục, một cỗ ký ức không thuộc về nàng như thủy triều ập đến, lúc này, Cố Nhiễm mới biết bản thân lại lần nữa xuyên không. Kiếp trước, nàng bất quá chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, xuất thân gia thế, học vấn nghề nghiệp đều tầm thường, giống với bao người bình phàm khác, có một công việc, cần cần cù cù sống qua ngày, lại bởi vì một vụ tai nạn xe cộ mà mất mạng. Nhưng nàng không chết hẳn mà xuyên đến một giới tu chân nào đó, vẫn là một tu sĩ bình thường không có gì đặc biệt. Ban đầu, nàng cứ nghĩ dựa vào hệ thống tu tiên tiến hành tu luyện, có thể dễ dàng sống thêm mấy ngàn năm, ai ngờ đâu công lực vừa có chút thành tựu, lại gặp phải một vị đại năng nào đó ở trong bí cảnh độ kiếp dẫn tới Tử Thiên kinh lôi, bởi vì không kịp chạy thoát, trở thành con cá bị vạ lây, bị sét đánh chết! Xui xẻo như vậy, sợ rằng trên đời này cũng khó tìm ra người thứ hai. Sau đó, sau đó, tỉnh lại chính là lúc này. Là người xuyên không hai lần, nàng thành thạo che chắn ký ức của nguyên chủ, việc… Cuối cùng, Đậu bà tử đưa cho nàng sáu chiếc bánh bao trắng thường ngày chỉ có dịch thừa và chủ bộ mới được ăn, năm chiếc bánh bột ngô, cùng một ít dưa muối và muối, điều bất ngờ là bà ta còn đưa thêm lượng than vụn đủ dùng mười ngày.Thế là Cố Nhiễm lại một lần nữa cảm tạ Đậu bà tử, đưa hết số tiền kiếm được từ chỗ Mạch đại thẩm cho bà ta, Đậu bà tử nhận lấy số tiền, vui vẻ tiễn Cố Nhiễm về nhà lao, còn nàng, trừ than vụn, bánh bao và muối đều được giấu trong áo bông, trước khi vào nhà lao đã lén cất vào phòng làm việc.Nàng xin thêm đồ ăn từ Đậu bà tử, cũng là sợ sau này bị đối xử hà khắc, nếu như bị cắt xén đồ ăn, nàng còn có chút dự trữ, coi như là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.Thế nhưng, sau khi Đậu bà tử rời đi, đoàn người tù nhân bọn họ cũng không nhanh chóng rời khỏi dịch trạm như lời bà ta nói.Bởi vì sau khi Lý giải quan dẫn theo thuộc hạ đi dò đường phía trước, phát hiện tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng con đường phía trước đã bị tuyết đóng băng dày đặc, mấy ngọn núi trên đường phải đi qua đều bị tuyết phủ kín, cửa ải ra vào phỏng chừng vẫn bị tuyết phong tỏa, khó mà di chuyển, nếu cố ý lên đường xuống phía nam, còn phải vừa đi vừa dọn tuyết mới có thể di chuyển được.Xét cho cùng, đây là thời điểm tuyết rơi khắc nghiệt nhất, không chỉ khó đi lại, mà còn rất dễ bị bệnh tật và chết rét, trên đường e rằng còn phải hạ trại trên vùng đất tuyết, như vậy càng dễ xảy ra chuyện.Bọn họ tuy là tội nhân bị đày đi nơi khác, nhưng cũng là nhân lực được đưa đi khai phá Mân Châu, nếu như có hơn một nửa số người chết trên đường, quan phủ cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của giải quan dẫn đội.Nói nữa, bây giờ đã gần kề năm mới, đến thẳng Tuy huyện thì quan phủ cũng đã nghỉ việc, không tiện sắp xếp cho bọn họ, thế là quyết định tạm thời ở lại Thanh Dịch nghỉ ngơi, đợi qua tết, tuyết tan xem tình hình rồi tính tiếp.Nghe nói phải ở lại dịch trạm, Cố Nhiễm thầm nghĩ đây quả là tin tốt.Ở trong ngục của dịch trạm, không phải ra ngoài chịu rét, nàng có thể nhân lúc này dưỡng cho khỏe hẳn!Cố Nhiễm chỉ mong sao bên ngoài cứ tiếp tục có tuyết rơi, càng to càng tốt.Bởi vì là ngày tết, nhóm người bọn họ là những người duy nhất ở lại dịch trạm, các nha dịch, tạp dịch trong Thanh Dịch ngoại trừ người trực tết, cơ bản đều đã về nhà ăn tết, trong dịch trạm bỗng vắng vẻ hẳn, không còn khách đến người đi, ít tạp dịch.Nhưng có người ở thì vẫn phải làm việc, người không đủ, đương nhiên là sai khiến đến phạm nhân.Lý giải quan nhanh chóng sắp xếp công việc cho đám phạm nhân:Mỗi ngày đều phải làm cơm cho phạm nhân, đầu bếp trong đội áp giải được điều đi, phân công mấy phạm nhân đi theo hỗ trợ;Củi lửa dự trữ trong dịch trạm không đủ dùng cho đến hết tết, phân công phạm nhân ra ngoài nhặt củi;

Cuối cùng, Đậu bà tử đưa cho nàng sáu chiếc bánh bao trắng thường ngày chỉ có dịch thừa và chủ bộ mới được ăn, năm chiếc bánh bột ngô, cùng một ít dưa muối và muối, điều bất ngờ là bà ta còn đưa thêm lượng than vụn đủ dùng mười ngày.

Thế là Cố Nhiễm lại một lần nữa cảm tạ Đậu bà tử, đưa hết số tiền kiếm được từ chỗ Mạch đại thẩm cho bà ta, Đậu bà tử nhận lấy số tiền, vui vẻ tiễn Cố Nhiễm về nhà lao, còn nàng, trừ than vụn, bánh bao và muối đều được giấu trong áo bông, trước khi vào nhà lao đã lén cất vào phòng làm việc.

Nàng xin thêm đồ ăn từ Đậu bà tử, cũng là sợ sau này bị đối xử hà khắc, nếu như bị cắt xén đồ ăn, nàng còn có chút dự trữ, coi như là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Thế nhưng, sau khi Đậu bà tử rời đi, đoàn người tù nhân bọn họ cũng không nhanh chóng rời khỏi dịch trạm như lời bà ta nói.

Bởi vì sau khi Lý giải quan dẫn theo thuộc hạ đi dò đường phía trước, phát hiện tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng con đường phía trước đã bị tuyết đóng băng dày đặc, mấy ngọn núi trên đường phải đi qua đều bị tuyết phủ kín, cửa ải ra vào phỏng chừng vẫn bị tuyết phong tỏa, khó mà di chuyển, nếu cố ý lên đường xuống phía nam, còn phải vừa đi vừa dọn tuyết mới có thể di chuyển được.

Xét cho cùng, đây là thời điểm tuyết rơi khắc nghiệt nhất, không chỉ khó đi lại, mà còn rất dễ bị bệnh tật và chết rét, trên đường e rằng còn phải hạ trại trên vùng đất tuyết, như vậy càng dễ xảy ra chuyện.

Bọn họ tuy là tội nhân bị đày đi nơi khác, nhưng cũng là nhân lực được đưa đi khai phá Mân Châu, nếu như có hơn một nửa số người chết trên đường, quan phủ cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của giải quan dẫn đội.

Nói nữa, bây giờ đã gần kề năm mới, đến thẳng Tuy huyện thì quan phủ cũng đã nghỉ việc, không tiện sắp xếp cho bọn họ, thế là quyết định tạm thời ở lại Thanh Dịch nghỉ ngơi, đợi qua tết, tuyết tan xem tình hình rồi tính tiếp.

Nghe nói phải ở lại dịch trạm, Cố Nhiễm thầm nghĩ đây quả là tin tốt.

Ở trong ngục của dịch trạm, không phải ra ngoài chịu rét, nàng có thể nhân lúc này dưỡng cho khỏe hẳn!

Cố Nhiễm chỉ mong sao bên ngoài cứ tiếp tục có tuyết rơi, càng to càng tốt.

Bởi vì là ngày tết, nhóm người bọn họ là những người duy nhất ở lại dịch trạm, các nha dịch, tạp dịch trong Thanh Dịch ngoại trừ người trực tết, cơ bản đều đã về nhà ăn tết, trong dịch trạm bỗng vắng vẻ hẳn, không còn khách đến người đi, ít tạp dịch.

Nhưng có người ở thì vẫn phải làm việc, người không đủ, đương nhiên là sai khiến đến phạm nhân.

Lý giải quan nhanh chóng sắp xếp công việc cho đám phạm nhân:

Mỗi ngày đều phải làm cơm cho phạm nhân, đầu bếp trong đội áp giải được điều đi, phân công mấy phạm nhân đi theo hỗ trợ;

Củi lửa dự trữ trong dịch trạm không đủ dùng cho đến hết tết, phân công phạm nhân ra ngoài nhặt củi;

Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu ĐàyTác giả: Tương DãTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngKhi thần trí khôi phục, một cỗ ký ức không thuộc về nàng như thủy triều ập đến, lúc này, Cố Nhiễm mới biết bản thân lại lần nữa xuyên không. Kiếp trước, nàng bất quá chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, xuất thân gia thế, học vấn nghề nghiệp đều tầm thường, giống với bao người bình phàm khác, có một công việc, cần cần cù cù sống qua ngày, lại bởi vì một vụ tai nạn xe cộ mà mất mạng. Nhưng nàng không chết hẳn mà xuyên đến một giới tu chân nào đó, vẫn là một tu sĩ bình thường không có gì đặc biệt. Ban đầu, nàng cứ nghĩ dựa vào hệ thống tu tiên tiến hành tu luyện, có thể dễ dàng sống thêm mấy ngàn năm, ai ngờ đâu công lực vừa có chút thành tựu, lại gặp phải một vị đại năng nào đó ở trong bí cảnh độ kiếp dẫn tới Tử Thiên kinh lôi, bởi vì không kịp chạy thoát, trở thành con cá bị vạ lây, bị sét đánh chết! Xui xẻo như vậy, sợ rằng trên đời này cũng khó tìm ra người thứ hai. Sau đó, sau đó, tỉnh lại chính là lúc này. Là người xuyên không hai lần, nàng thành thạo che chắn ký ức của nguyên chủ, việc… Cuối cùng, Đậu bà tử đưa cho nàng sáu chiếc bánh bao trắng thường ngày chỉ có dịch thừa và chủ bộ mới được ăn, năm chiếc bánh bột ngô, cùng một ít dưa muối và muối, điều bất ngờ là bà ta còn đưa thêm lượng than vụn đủ dùng mười ngày.Thế là Cố Nhiễm lại một lần nữa cảm tạ Đậu bà tử, đưa hết số tiền kiếm được từ chỗ Mạch đại thẩm cho bà ta, Đậu bà tử nhận lấy số tiền, vui vẻ tiễn Cố Nhiễm về nhà lao, còn nàng, trừ than vụn, bánh bao và muối đều được giấu trong áo bông, trước khi vào nhà lao đã lén cất vào phòng làm việc.Nàng xin thêm đồ ăn từ Đậu bà tử, cũng là sợ sau này bị đối xử hà khắc, nếu như bị cắt xén đồ ăn, nàng còn có chút dự trữ, coi như là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.Thế nhưng, sau khi Đậu bà tử rời đi, đoàn người tù nhân bọn họ cũng không nhanh chóng rời khỏi dịch trạm như lời bà ta nói.Bởi vì sau khi Lý giải quan dẫn theo thuộc hạ đi dò đường phía trước, phát hiện tuy tuyết đã ngừng rơi nhưng con đường phía trước đã bị tuyết đóng băng dày đặc, mấy ngọn núi trên đường phải đi qua đều bị tuyết phủ kín, cửa ải ra vào phỏng chừng vẫn bị tuyết phong tỏa, khó mà di chuyển, nếu cố ý lên đường xuống phía nam, còn phải vừa đi vừa dọn tuyết mới có thể di chuyển được.Xét cho cùng, đây là thời điểm tuyết rơi khắc nghiệt nhất, không chỉ khó đi lại, mà còn rất dễ bị bệnh tật và chết rét, trên đường e rằng còn phải hạ trại trên vùng đất tuyết, như vậy càng dễ xảy ra chuyện.Bọn họ tuy là tội nhân bị đày đi nơi khác, nhưng cũng là nhân lực được đưa đi khai phá Mân Châu, nếu như có hơn một nửa số người chết trên đường, quan phủ cũng sẽ truy cứu trách nhiệm của giải quan dẫn đội.Nói nữa, bây giờ đã gần kề năm mới, đến thẳng Tuy huyện thì quan phủ cũng đã nghỉ việc, không tiện sắp xếp cho bọn họ, thế là quyết định tạm thời ở lại Thanh Dịch nghỉ ngơi, đợi qua tết, tuyết tan xem tình hình rồi tính tiếp.Nghe nói phải ở lại dịch trạm, Cố Nhiễm thầm nghĩ đây quả là tin tốt.Ở trong ngục của dịch trạm, không phải ra ngoài chịu rét, nàng có thể nhân lúc này dưỡng cho khỏe hẳn!Cố Nhiễm chỉ mong sao bên ngoài cứ tiếp tục có tuyết rơi, càng to càng tốt.Bởi vì là ngày tết, nhóm người bọn họ là những người duy nhất ở lại dịch trạm, các nha dịch, tạp dịch trong Thanh Dịch ngoại trừ người trực tết, cơ bản đều đã về nhà ăn tết, trong dịch trạm bỗng vắng vẻ hẳn, không còn khách đến người đi, ít tạp dịch.Nhưng có người ở thì vẫn phải làm việc, người không đủ, đương nhiên là sai khiến đến phạm nhân.Lý giải quan nhanh chóng sắp xếp công việc cho đám phạm nhân:Mỗi ngày đều phải làm cơm cho phạm nhân, đầu bếp trong đội áp giải được điều đi, phân công mấy phạm nhân đi theo hỗ trợ;Củi lửa dự trữ trong dịch trạm không đủ dùng cho đến hết tết, phân công phạm nhân ra ngoài nhặt củi;

Chương 34: Chương 34