Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay ********** Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người! Chương 1 Truyện 88 chào các bạn, kính chúc các bạn sức khỏe, và mong các bạn nhớ truyện one để truy cập đọc truyện hot hay mõi ngày nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ‘Vào lúc chín giờ tối, tại ký túc xá nam trong khuôn viên trường đại học. Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người! “Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi. “Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.…

Chương 357

Mở Mắt Thấy Thần TàiTác giả: Lạc XoongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay ********** Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người! Chương 1 Truyện 88 chào các bạn, kính chúc các bạn sức khỏe, và mong các bạn nhớ truyện one để truy cập đọc truyện hot hay mõi ngày nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ‘Vào lúc chín giờ tối, tại ký túc xá nam trong khuôn viên trường đại học. Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người! “Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi. “Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.… Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn**********Chương 357: Trùng hợpNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Bảo Nhi, Phương Di, hai đứa đang làm gì thế?”Một giọng nói già nua nghiêm khắc vang lên.“Ông ơi, chúng cháu ra ngoài chơi!”“Không được, hai đứa sẽ trở lại cho ta! Người đâu,canh chừng đại tiểu thư và Tiểu Di, không được ra khỏinhà nửa bước!”“Vâng! Lão gia!”Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Tại sao ông nội, tại sao những đứa trẻ khác cóthể ra ngoài chơi, tại sao chúng cháu không thể?Chúng tôi muốn đi nhà trẻ và ở cùng với những đứa trẻkhác!” Bảo Nhi lúc đó mới sáu bảy tuổi, lúc đó cô ấyđã cãi lại ông nội.Chát!Ông nội ngay lập tức tát vào mặt mới sáu, bảy tuổicủa Bảo Nhi.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Rất mạnh tay.Đó là lần đầu tiên Bảo Nhi bị đánh kể từ khi còn nhỏ.Ông nội bình thường rất yêu thương hai cô, ngoạitrừ những vì sao trên trời và mặt trăng ông không thểcho hai cô, thì gần như ông nội đã cho hai cô nhữngthứ tốt nhất trên đời.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Nhưng chỉ có một điều kiện, đó là không được đira ngoài từ khi còn nhỏ.Bảo Nhi lúc đó bị đánh xong liền khóc.Nhưng cô lại càng tò mò hơn đối với thế giới đầymàu sắc bên ngoài.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Cho đến năm mười hai tuổi, đó là lần khiến BảoNhi ấn tượng nhất.Cô và Phương Di quyết định lẻn ra ngoài chơi.Kết quả là bị ông nội phát hiện.Hôm đó, ông nội đã áp dụng những nội quynghiêm khắc nhất trong gia đình cho hai người họ.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Bảo Nhi mới mười hai tuổi, cô ấy vẫn chỉ là mộtđứa trẻ, cô bị ông nội đánh rách cả da.Ngày hôm đó, ông nội vừa khóc vừa đánh hai cô“Hai đứa nghĩ ông nội không muốn để hai đứa rangoài chơi sao, nhưng nhà họ Phương chúng ta có mộtkẻ thù rất mạnh, không cho hai đứa ra ngoài là vì muốntốt cho hai đứa, sao hai đứa lại không nghe lời chứ!”Vết thương từ hồi đó đến bây giờ vẫn còn sẹo trênlưng Phương Di và Bảo Nhi, giống như ám ảnh thời ấuthơ vẫn còn in hằn trên lưng hai cô.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Mãi sau này khi hai cô đã trưởng thành, ông nộimới cho phép hai cô ra ngoài đi học, chứng kiến thếgiới bên ngoài.Nhưng vẫn có một điều kiện, đó chính là khôngđược kết bạn với người khác.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Vì thế, hai cô gái, thậm chí tất cả thế hệ trẻ củanhà họ Phương đều có một tuổi thơ không hoàn thiện,cuộc đời của hau cô cũng không hoàn thiện.Và thủ phạm gây ra những điều này chính là kẻthù mà ông nội vẫn nói.Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ông nộiNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.vẫn chưa hề nói với hai cô.Ông nội cho rằng hai cô là con gái, không cầntham gia vào những chuyện này.Nhưng cuộc đời của hai cô thì sao? Tuổi thơ màcác cô lẽ ra được có thì sao? Cứ bị người ta cướp điNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.như vậy sao? Mà các cô vẫn không biết gì?Phương Bảo Nhi không cam tâm, cô cố gắng phấnđấu, chuyện gì cũng yêu cầu hoàn hảo nhất, chính là vìmuốn chứng minh, cô không hề kém cạnh gì con trai.Phương Bảo Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn về phíaPhương DI.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Được rồi Tiểu Di, đừng nghĩ những chuyện trướcđây nữa, bây giờ cuộc sống của chúng ta cũng tốt mài”“Ùm, tớ biết rồi Bảo Nhi, trong lòng cậu còn hậnkẻ thù hùng mạnh kia hơn tớ nhiều, sớm muộn gìchúng ta cũng khiến kẻ đó phải trả giá!” Phương Dikiên quyết.“Sẽ có ngày đó! Mặc dù ông nội không nói chochúng ta biết chuyện trong nội bộ gia tộc, nhưngchúng ta đã chuẩn bị mấy chục năm rồi, tớ tin ngày ấykhông còn xa nữa đâu!” Phương Bảo Nhi vỗ vỗ vaiNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Phương DI.Ngày hôm sau.Trần Hạo  đến phòng học, vừa vào cậu đã nhìnthấy Từ Dương Dương.Nói thực lòng thì cô ta cũng khá xinh đẹp, nhưngtính cách của cô ta khiến Trần Hạo  không có thiện cảm.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Hôm nay nhìn cô ta có vẻ tâm trạng không tồi, côta đang cười cười nói nói với hội chị em của cô ta.Nhìn thấy Trần Hạo , cô ta trợn trừng mắt, sau đóliền đứng dậy: “Vương Tiểu , Trần Hạo , hai cậuđến đúng lúc lắm. Lúc lên tầng các cậu có nhìn thấyxe nước khoáng không, có mười mấy túi là của lớpchúng ta, hai cậu xuống đó lấy đi!”Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Sau đó, các bạn học trong lớp đều che miệng cười.Trần Hạo  đương nhiên biết đây là trò đùa của TừDương Dương. Nói thực thì trong lòng anh có chút tức giận.Vương Tiểu  vẻ mặt không phục: “Tại sao chứ?Nhiều như thế, làm sao hai bọn tôi bê hết được!”“Cậu nói cái gì?”Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Cậu ấy nói hai chúng tôi không bê hết được!”Trần Hạo  lặp lại một lần nữa, sau đó cậu ngồi thẳngxuống ghế bên cạnh.Không ngờ Trần Hạo  lại dám chống đối cô tacông khai như vậy, Từ Dương Dương vô cùng tức giận,cô ta vốn đã không vừa mắt Trần Hạo , bây giờ Trần Minh lại công khai thách thức uy nghiêm của cô ta.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Từ Dương Dương giờ tính tiểu thư, cô ta cầm cốcnước ném thẳng về phía Trần Hạo , nhưng chiếc cốcrơi xuống nền nhà vỡ tan.“Có giỏi thì cậu nói lại một lần nữa!”Trần Hạo  liếc nhìn cô ta, cô ta chính là kiểu congái được người nhà quá chiều chuộng, cứ nghĩ cả tráiđất sẽ quay xung quanh cô ta.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Trần Hạo  bực bội nói: “Có nói mười lần nữa vẫnthế, hai chúng tôi không bê được hết! Cô muốn thếnào?” Trần Hạo  gặp loại người như thế này nhiều rồi,bây gið cậu cũng không quan tâm nữa.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Được, được lắm, cậu chờ đấy!” Nói xong, TừDương Dương tức giận chạy ra ngoài.Còn Lâm Thắng Nam chỉ đứng bên cạnh nhìn, côta liếc mắt nhìn Trần Hạo .“Xong đời rồi, chắc chắn Từ Dương Dương đi gọiNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.người rồi!” Vương Tiểu  có chút sợ hãi nói.“Gọi ai tôi cũng không sợ, cô ta có thể làm gìchứ?” Trần Hạo  trấn an Vương Tiểu .“Nhưng em nghe nói anh họ cô ta là người trongNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.đội thể dục, rất lợi hại!” Vương Tiểu  kiêng dè.Vừa mới sáng sớm đã gặp chuyện tức giận, TrầnMinh đang không biết tìm ai để giải tỏa, nếu thực sựcô ta gọi người đến đánh nhau, Trần Hạo  sẵn lòng ra tay.Bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng bướcchân ầm ầm, hẳn là đang có rất nhiều người đến.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Mẹ kiếp, Từ Dương Dương gọi người đến rồi, hừhừ, tôi biết ngay mà, Từ Dương Dương không bỏ quacho Trần Hạo  dễ dàng như thế đâu! Lần này có kịchhay để xem rồi!”Ngay sau đó, một đám nam sinh xông thẳng vào lớp học.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Đào Tử, dám bắt nạt em gái cậu chính là bắt nạtem gái tôi, tôi xem xem là kẻ nào dám!” Đám ngườibên ngoài xông vào, trong đó một kẻ vừa nói chuyệnvới anh trai Đào Tử của Từ Dương Dương, một bên lạnhlùng liếc mắt nhìn quanh lớp học.“Ôi, anh này đẹp trai thế!” Vừa nhìn thấy cậuthanh niên đi đầu, đám nữ sinh trong lớp kinh ngạc thốt lên.“Tôi biết anh ấy, hình như cũng vừa chuyển đếntrường chúng ta, nhưng nhìn có vẻ Từ Văn Đào cungkính với anh ấy quá!” Có người nói.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Còn Từ Dương Dương, cô ta ôm vai bất bình chỉ vềphía Trần Hạo : “Anh Quân Văn, anh Đào, chính là cậu tai”Còn Trần Hạo , cậu đứng dậy ngay lập tức, hơingây người nhìn cậu thanh niên đi đầu, hiển nhiên cậuthanh niên kia nhìn thấy Trần Hạo  cũng ngây người.Mẹ kiếp!“Thẩm Quân Văn?”“Trần Hạo ?” Thẩm Quân Văn kinh ngạc hét lớn.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Đúng thế, anh ta, Hồ Tuệ Mẫn và mấy cô gái khácnữa đã được sắp xếp đến học ở trường này với tư cáchhọc sinh chuyển trường. Vì thế bây giờ Thẩm QuânVăn đang đóng vai một học sinh.Đương nhiên nhð có quan hệ bạn bè với VươngTuấn Kiệt, nên anh ta hòa hợp khá dễ dàng.Nhưng không ngờ Trần Hạo  cũng trở thành học sinh.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Vì thế phản ứng đầu tiên của Thẩm Quân Vănchính là ngây người.“Hả? Anh Quân Văn, hai người quen nhau?” TừVăn Đào tò mò hỏi.Từ Dương Dương cũng căng thẳng, nếu hai ngườihọ quen nhau, chẳng phải không thể đánh được Trần Minh rồi sao?“Coi như là quen biết!” Bây giờ đương nhiên ThẩmNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Quân Văn sẽ không ra tay, vì Trần Hạo  biết thân phậncủa anh ta, nếu lỡ như bị lộ, anh ta sẽ xong đời.Dù sao thì bây giờ cả Hồ Tuệ Mẫn đều đang ở ngôitrường này.Mẹ kiếp, sao lại trùng hợp như thế!Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Trần Hạo , trùng hợp nhỉ, cậu ra đây, chúng tanói chuyên riêng!” Thẩm Quân Văn chỉ đành nói vây.

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********

Chương 357: Trùng hợp

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Bảo Nhi, Phương Di, hai đứa đang làm gì thế?”

Một giọng nói già nua nghiêm khắc vang lên.

“Ông ơi, chúng cháu ra ngoài chơi!”

“Không được, hai đứa sẽ trở lại cho ta! Người đâu,

canh chừng đại tiểu thư và Tiểu Di, không được ra khỏi

nhà nửa bước!”

“Vâng! Lão gia!”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Tại sao ông nội, tại sao những đứa trẻ khác có

thể ra ngoài chơi, tại sao chúng cháu không thể?

Chúng tôi muốn đi nhà trẻ và ở cùng với những đứa trẻ

khác!” Bảo Nhi lúc đó mới sáu bảy tuổi, lúc đó cô ấy

đã cãi lại ông nội.

Chát!

Ông nội ngay lập tức tát vào mặt mới sáu, bảy tuổi

của Bảo Nhi.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Rất mạnh tay.

Đó là lần đầu tiên Bảo Nhi bị đánh kể từ khi còn nhỏ.

Ông nội bình thường rất yêu thương hai cô, ngoại

trừ những vì sao trên trời và mặt trăng ông không thể

cho hai cô, thì gần như ông nội đã cho hai cô những

thứ tốt nhất trên đời.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Nhưng chỉ có một điều kiện, đó là không được đi

ra ngoài từ khi còn nhỏ.

Bảo Nhi lúc đó bị đánh xong liền khóc.

Nhưng cô lại càng tò mò hơn đối với thế giới đầy

màu sắc bên ngoài.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Cho đến năm mười hai tuổi, đó là lần khiến Bảo

Nhi ấn tượng nhất.

Cô và Phương Di quyết định lẻn ra ngoài chơi.

Kết quả là bị ông nội phát hiện.

Hôm đó, ông nội đã áp dụng những nội quy

nghiêm khắc nhất trong gia đình cho hai người họ.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Bảo Nhi mới mười hai tuổi, cô ấy vẫn chỉ là một

đứa trẻ, cô bị ông nội đánh rách cả da.

Ngày hôm đó, ông nội vừa khóc vừa đánh hai cô

“Hai đứa nghĩ ông nội không muốn để hai đứa ra

ngoài chơi sao, nhưng nhà họ Phương chúng ta có một

kẻ thù rất mạnh, không cho hai đứa ra ngoài là vì muốn

tốt cho hai đứa, sao hai đứa lại không nghe lời chứ!”

Vết thương từ hồi đó đến bây giờ vẫn còn sẹo trên

lưng Phương Di và Bảo Nhi, giống như ám ảnh thời ấu

thơ vẫn còn in hằn trên lưng hai cô.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Mãi sau này khi hai cô đã trưởng thành, ông nội

mới cho phép hai cô ra ngoài đi học, chứng kiến thế

giới bên ngoài.

Nhưng vẫn có một điều kiện, đó chính là không

được kết bạn với người khác.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Vì thế, hai cô gái, thậm chí tất cả thế hệ trẻ của

nhà họ Phương đều có một tuổi thơ không hoàn thiện,

cuộc đời của hau cô cũng không hoàn thiện.

Và thủ phạm gây ra những điều này chính là kẻ

thù mà ông nội vẫn nói.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ông nội

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

vẫn chưa hề nói với hai cô.

Ông nội cho rằng hai cô là con gái, không cần

tham gia vào những chuyện này.

Nhưng cuộc đời của hai cô thì sao? Tuổi thơ mà

các cô lẽ ra được có thì sao? Cứ bị người ta cướp đi

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

như vậy sao? Mà các cô vẫn không biết gì?

Phương Bảo Nhi không cam tâm, cô cố gắng phấn

đấu, chuyện gì cũng yêu cầu hoàn hảo nhất, chính là vì

muốn chứng minh, cô không hề kém cạnh gì con trai.

Phương Bảo Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn về phía

Phương DI.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Được rồi Tiểu Di, đừng nghĩ những chuyện trước

đây nữa, bây giờ cuộc sống của chúng ta cũng tốt mài”

“Ùm, tớ biết rồi Bảo Nhi, trong lòng cậu còn hận

kẻ thù hùng mạnh kia hơn tớ nhiều, sớm muộn gì

chúng ta cũng khiến kẻ đó phải trả giá!” Phương Di

kiên quyết.

“Sẽ có ngày đó! Mặc dù ông nội không nói cho

chúng ta biết chuyện trong nội bộ gia tộc, nhưng

chúng ta đã chuẩn bị mấy chục năm rồi, tớ tin ngày ấy

không còn xa nữa đâu!” Phương Bảo Nhi vỗ vỗ vai

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Phương DI.

Ngày hôm sau.

Trần Hạo  đến phòng học, vừa vào cậu đã nhìn

thấy Từ Dương Dương.

Nói thực lòng thì cô ta cũng khá xinh đẹp, nhưng

tính cách của cô ta khiến Trần Hạo  không có thiện cảm.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Hôm nay nhìn cô ta có vẻ tâm trạng không tồi, cô

ta đang cười cười nói nói với hội chị em của cô ta.

Nhìn thấy Trần Hạo , cô ta trợn trừng mắt, sau đó

liền đứng dậy: “Vương Tiểu , Trần Hạo , hai cậu

đến đúng lúc lắm. Lúc lên tầng các cậu có nhìn thấy

xe nước khoáng không, có mười mấy túi là của lớp

chúng ta, hai cậu xuống đó lấy đi!”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Sau đó, các bạn học trong lớp đều che miệng cười.

Trần Hạo  đương nhiên biết đây là trò đùa của Từ

Dương Dương. Nói thực thì trong lòng anh có chút tức giận.

Vương Tiểu  vẻ mặt không phục: “Tại sao chứ?

Nhiều như thế, làm sao hai bọn tôi bê hết được!”

“Cậu nói cái gì?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Cậu ấy nói hai chúng tôi không bê hết được!”

Trần Hạo  lặp lại một lần nữa, sau đó cậu ngồi thẳng

xuống ghế bên cạnh.

Không ngờ Trần Hạo  lại dám chống đối cô ta

công khai như vậy, Từ Dương Dương vô cùng tức giận,

cô ta vốn đã không vừa mắt Trần Hạo , bây giờ Trần 

Minh lại công khai thách thức uy nghiêm của cô ta.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Từ Dương Dương giờ tính tiểu thư, cô ta cầm cốc

nước ném thẳng về phía Trần Hạo , nhưng chiếc cốc

rơi xuống nền nhà vỡ tan.

“Có giỏi thì cậu nói lại một lần nữa!”

Trần Hạo  liếc nhìn cô ta, cô ta chính là kiểu con

gái được người nhà quá chiều chuộng, cứ nghĩ cả trái

đất sẽ quay xung quanh cô ta.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Trần Hạo  bực bội nói: “Có nói mười lần nữa vẫn

thế, hai chúng tôi không bê được hết! Cô muốn thế

nào?” Trần Hạo  gặp loại người như thế này nhiều rồi,

bây gið cậu cũng không quan tâm nữa.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Được, được lắm, cậu chờ đấy!” Nói xong, Từ

Dương Dương tức giận chạy ra ngoài.

Còn Lâm Thắng Nam chỉ đứng bên cạnh nhìn, cô

ta liếc mắt nhìn Trần Hạo .

“Xong đời rồi, chắc chắn Từ Dương Dương đi gọi

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

người rồi!” Vương Tiểu  có chút sợ hãi nói.

“Gọi ai tôi cũng không sợ, cô ta có thể làm gì

chứ?” Trần Hạo  trấn an Vương Tiểu .

“Nhưng em nghe nói anh họ cô ta là người trong

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

đội thể dục, rất lợi hại!” Vương Tiểu  kiêng dè.

Vừa mới sáng sớm đã gặp chuyện tức giận, Trần

Minh đang không biết tìm ai để giải tỏa, nếu thực sự

cô ta gọi người đến đánh nhau, Trần Hạo  sẵn lòng ra tay.

Bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng bước

chân ầm ầm, hẳn là đang có rất nhiều người đến.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Mẹ kiếp, Từ Dương Dương gọi người đến rồi, hừ

hừ, tôi biết ngay mà, Từ Dương Dương không bỏ qua

cho Trần Hạo  dễ dàng như thế đâu! Lần này có kịch

hay để xem rồi!”

Ngay sau đó, một đám nam sinh xông thẳng vào lớp học.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Đào Tử, dám bắt nạt em gái cậu chính là bắt nạt

em gái tôi, tôi xem xem là kẻ nào dám!” Đám người

bên ngoài xông vào, trong đó một kẻ vừa nói chuyện

với anh trai Đào Tử của Từ Dương Dương, một bên lạnh

lùng liếc mắt nhìn quanh lớp học.

“Ôi, anh này đẹp trai thế!” Vừa nhìn thấy cậu

thanh niên đi đầu, đám nữ sinh trong lớp kinh ngạc thốt lên.

“Tôi biết anh ấy, hình như cũng vừa chuyển đến

trường chúng ta, nhưng nhìn có vẻ Từ Văn Đào cung

kính với anh ấy quá!” Có người nói.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Còn Từ Dương Dương, cô ta ôm vai bất bình chỉ về

phía Trần Hạo : “Anh Quân Văn, anh Đào, chính là cậu tai”

Còn Trần Hạo , cậu đứng dậy ngay lập tức, hơi

ngây người nhìn cậu thanh niên đi đầu, hiển nhiên cậu

thanh niên kia nhìn thấy Trần Hạo  cũng ngây người.

Mẹ kiếp!

“Thẩm Quân Văn?”

“Trần Hạo ?” Thẩm Quân Văn kinh ngạc hét lớn.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Đúng thế, anh ta, Hồ Tuệ Mẫn và mấy cô gái khác

nữa đã được sắp xếp đến học ở trường này với tư cách

học sinh chuyển trường. Vì thế bây giờ Thẩm Quân

Văn đang đóng vai một học sinh.

Đương nhiên nhð có quan hệ bạn bè với Vương

Tuấn Kiệt, nên anh ta hòa hợp khá dễ dàng.

Nhưng không ngờ Trần Hạo  cũng trở thành học sinh.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Vì thế phản ứng đầu tiên của Thẩm Quân Văn

chính là ngây người.

“Hả? Anh Quân Văn, hai người quen nhau?” Từ

Văn Đào tò mò hỏi.

Từ Dương Dương cũng căng thẳng, nếu hai người

họ quen nhau, chẳng phải không thể đánh được Trần 

Minh rồi sao?

“Coi như là quen biết!” Bây giờ đương nhiên Thẩm

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Quân Văn sẽ không ra tay, vì Trần Hạo  biết thân phận

của anh ta, nếu lỡ như bị lộ, anh ta sẽ xong đời.

Dù sao thì bây giờ cả Hồ Tuệ Mẫn đều đang ở ngôi

trường này.

Mẹ kiếp, sao lại trùng hợp như thế!

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Trần Hạo , trùng hợp nhỉ, cậu ra đây, chúng ta

nói chuyên riêng!” Thẩm Quân Văn chỉ đành nói vây.

Mở Mắt Thấy Thần TàiTác giả: Lạc XoongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay ********** Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người! Chương 1 Truyện 88 chào các bạn, kính chúc các bạn sức khỏe, và mong các bạn nhớ truyện one để truy cập đọc truyện hot hay mõi ngày nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. ‘Vào lúc chín giờ tối, tại ký túc xá nam trong khuôn viên trường đại học. Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người! “Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi. “Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.… Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn**********Chương 357: Trùng hợpNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Bảo Nhi, Phương Di, hai đứa đang làm gì thế?”Một giọng nói già nua nghiêm khắc vang lên.“Ông ơi, chúng cháu ra ngoài chơi!”“Không được, hai đứa sẽ trở lại cho ta! Người đâu,canh chừng đại tiểu thư và Tiểu Di, không được ra khỏinhà nửa bước!”“Vâng! Lão gia!”Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Tại sao ông nội, tại sao những đứa trẻ khác cóthể ra ngoài chơi, tại sao chúng cháu không thể?Chúng tôi muốn đi nhà trẻ và ở cùng với những đứa trẻkhác!” Bảo Nhi lúc đó mới sáu bảy tuổi, lúc đó cô ấyđã cãi lại ông nội.Chát!Ông nội ngay lập tức tát vào mặt mới sáu, bảy tuổicủa Bảo Nhi.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Rất mạnh tay.Đó là lần đầu tiên Bảo Nhi bị đánh kể từ khi còn nhỏ.Ông nội bình thường rất yêu thương hai cô, ngoạitrừ những vì sao trên trời và mặt trăng ông không thểcho hai cô, thì gần như ông nội đã cho hai cô nhữngthứ tốt nhất trên đời.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Nhưng chỉ có một điều kiện, đó là không được đira ngoài từ khi còn nhỏ.Bảo Nhi lúc đó bị đánh xong liền khóc.Nhưng cô lại càng tò mò hơn đối với thế giới đầymàu sắc bên ngoài.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Cho đến năm mười hai tuổi, đó là lần khiến BảoNhi ấn tượng nhất.Cô và Phương Di quyết định lẻn ra ngoài chơi.Kết quả là bị ông nội phát hiện.Hôm đó, ông nội đã áp dụng những nội quynghiêm khắc nhất trong gia đình cho hai người họ.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Bảo Nhi mới mười hai tuổi, cô ấy vẫn chỉ là mộtđứa trẻ, cô bị ông nội đánh rách cả da.Ngày hôm đó, ông nội vừa khóc vừa đánh hai cô“Hai đứa nghĩ ông nội không muốn để hai đứa rangoài chơi sao, nhưng nhà họ Phương chúng ta có mộtkẻ thù rất mạnh, không cho hai đứa ra ngoài là vì muốntốt cho hai đứa, sao hai đứa lại không nghe lời chứ!”Vết thương từ hồi đó đến bây giờ vẫn còn sẹo trênlưng Phương Di và Bảo Nhi, giống như ám ảnh thời ấuthơ vẫn còn in hằn trên lưng hai cô.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Mãi sau này khi hai cô đã trưởng thành, ông nộimới cho phép hai cô ra ngoài đi học, chứng kiến thếgiới bên ngoài.Nhưng vẫn có một điều kiện, đó chính là khôngđược kết bạn với người khác.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Vì thế, hai cô gái, thậm chí tất cả thế hệ trẻ củanhà họ Phương đều có một tuổi thơ không hoàn thiện,cuộc đời của hau cô cũng không hoàn thiện.Và thủ phạm gây ra những điều này chính là kẻthù mà ông nội vẫn nói.Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì ông nộiNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.vẫn chưa hề nói với hai cô.Ông nội cho rằng hai cô là con gái, không cầntham gia vào những chuyện này.Nhưng cuộc đời của hai cô thì sao? Tuổi thơ màcác cô lẽ ra được có thì sao? Cứ bị người ta cướp điNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.như vậy sao? Mà các cô vẫn không biết gì?Phương Bảo Nhi không cam tâm, cô cố gắng phấnđấu, chuyện gì cũng yêu cầu hoàn hảo nhất, chính là vìmuốn chứng minh, cô không hề kém cạnh gì con trai.Phương Bảo Nhi hít một hơi thật sâu, nhìn về phíaPhương DI.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Được rồi Tiểu Di, đừng nghĩ những chuyện trướcđây nữa, bây giờ cuộc sống của chúng ta cũng tốt mài”“Ùm, tớ biết rồi Bảo Nhi, trong lòng cậu còn hậnkẻ thù hùng mạnh kia hơn tớ nhiều, sớm muộn gìchúng ta cũng khiến kẻ đó phải trả giá!” Phương Dikiên quyết.“Sẽ có ngày đó! Mặc dù ông nội không nói chochúng ta biết chuyện trong nội bộ gia tộc, nhưngchúng ta đã chuẩn bị mấy chục năm rồi, tớ tin ngày ấykhông còn xa nữa đâu!” Phương Bảo Nhi vỗ vỗ vaiNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Phương DI.Ngày hôm sau.Trần Hạo  đến phòng học, vừa vào cậu đã nhìnthấy Từ Dương Dương.Nói thực lòng thì cô ta cũng khá xinh đẹp, nhưngtính cách của cô ta khiến Trần Hạo  không có thiện cảm.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Hôm nay nhìn cô ta có vẻ tâm trạng không tồi, côta đang cười cười nói nói với hội chị em của cô ta.Nhìn thấy Trần Hạo , cô ta trợn trừng mắt, sau đóliền đứng dậy: “Vương Tiểu , Trần Hạo , hai cậuđến đúng lúc lắm. Lúc lên tầng các cậu có nhìn thấyxe nước khoáng không, có mười mấy túi là của lớpchúng ta, hai cậu xuống đó lấy đi!”Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Sau đó, các bạn học trong lớp đều che miệng cười.Trần Hạo  đương nhiên biết đây là trò đùa của TừDương Dương. Nói thực thì trong lòng anh có chút tức giận.Vương Tiểu  vẻ mặt không phục: “Tại sao chứ?Nhiều như thế, làm sao hai bọn tôi bê hết được!”“Cậu nói cái gì?”Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Cậu ấy nói hai chúng tôi không bê hết được!”Trần Hạo  lặp lại một lần nữa, sau đó cậu ngồi thẳngxuống ghế bên cạnh.Không ngờ Trần Hạo  lại dám chống đối cô tacông khai như vậy, Từ Dương Dương vô cùng tức giận,cô ta vốn đã không vừa mắt Trần Hạo , bây giờ Trần Minh lại công khai thách thức uy nghiêm của cô ta.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Từ Dương Dương giờ tính tiểu thư, cô ta cầm cốcnước ném thẳng về phía Trần Hạo , nhưng chiếc cốcrơi xuống nền nhà vỡ tan.“Có giỏi thì cậu nói lại một lần nữa!”Trần Hạo  liếc nhìn cô ta, cô ta chính là kiểu congái được người nhà quá chiều chuộng, cứ nghĩ cả tráiđất sẽ quay xung quanh cô ta.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Trần Hạo  bực bội nói: “Có nói mười lần nữa vẫnthế, hai chúng tôi không bê được hết! Cô muốn thếnào?” Trần Hạo  gặp loại người như thế này nhiều rồi,bây gið cậu cũng không quan tâm nữa.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Được, được lắm, cậu chờ đấy!” Nói xong, TừDương Dương tức giận chạy ra ngoài.Còn Lâm Thắng Nam chỉ đứng bên cạnh nhìn, côta liếc mắt nhìn Trần Hạo .“Xong đời rồi, chắc chắn Từ Dương Dương đi gọiNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.người rồi!” Vương Tiểu  có chút sợ hãi nói.“Gọi ai tôi cũng không sợ, cô ta có thể làm gìchứ?” Trần Hạo  trấn an Vương Tiểu .“Nhưng em nghe nói anh họ cô ta là người trongNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.đội thể dục, rất lợi hại!” Vương Tiểu  kiêng dè.Vừa mới sáng sớm đã gặp chuyện tức giận, TrầnMinh đang không biết tìm ai để giải tỏa, nếu thực sựcô ta gọi người đến đánh nhau, Trần Hạo  sẵn lòng ra tay.Bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng bướcchân ầm ầm, hẳn là đang có rất nhiều người đến.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Mẹ kiếp, Từ Dương Dương gọi người đến rồi, hừhừ, tôi biết ngay mà, Từ Dương Dương không bỏ quacho Trần Hạo  dễ dàng như thế đâu! Lần này có kịchhay để xem rồi!”Ngay sau đó, một đám nam sinh xông thẳng vào lớp học.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Đào Tử, dám bắt nạt em gái cậu chính là bắt nạtem gái tôi, tôi xem xem là kẻ nào dám!” Đám ngườibên ngoài xông vào, trong đó một kẻ vừa nói chuyệnvới anh trai Đào Tử của Từ Dương Dương, một bên lạnhlùng liếc mắt nhìn quanh lớp học.“Ôi, anh này đẹp trai thế!” Vừa nhìn thấy cậuthanh niên đi đầu, đám nữ sinh trong lớp kinh ngạc thốt lên.“Tôi biết anh ấy, hình như cũng vừa chuyển đếntrường chúng ta, nhưng nhìn có vẻ Từ Văn Đào cungkính với anh ấy quá!” Có người nói.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Còn Từ Dương Dương, cô ta ôm vai bất bình chỉ vềphía Trần Hạo : “Anh Quân Văn, anh Đào, chính là cậu tai”Còn Trần Hạo , cậu đứng dậy ngay lập tức, hơingây người nhìn cậu thanh niên đi đầu, hiển nhiên cậuthanh niên kia nhìn thấy Trần Hạo  cũng ngây người.Mẹ kiếp!“Thẩm Quân Văn?”“Trần Hạo ?” Thẩm Quân Văn kinh ngạc hét lớn.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Đúng thế, anh ta, Hồ Tuệ Mẫn và mấy cô gái khácnữa đã được sắp xếp đến học ở trường này với tư cáchhọc sinh chuyển trường. Vì thế bây giờ Thẩm QuânVăn đang đóng vai một học sinh.Đương nhiên nhð có quan hệ bạn bè với VươngTuấn Kiệt, nên anh ta hòa hợp khá dễ dàng.Nhưng không ngờ Trần Hạo  cũng trở thành học sinh.Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Vì thế phản ứng đầu tiên của Thẩm Quân Vănchính là ngây người.“Hả? Anh Quân Văn, hai người quen nhau?” TừVăn Đào tò mò hỏi.Từ Dương Dương cũng căng thẳng, nếu hai ngườihọ quen nhau, chẳng phải không thể đánh được Trần Minh rồi sao?“Coi như là quen biết!” Bây giờ đương nhiên ThẩmNói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.Quân Văn sẽ không ra tay, vì Trần Hạo  biết thân phậncủa anh ta, nếu lỡ như bị lộ, anh ta sẽ xong đời.Dù sao thì bây giờ cả Hồ Tuệ Mẫn đều đang ở ngôitrường này.Mẹ kiếp, sao lại trùng hợp như thế!Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.“Trần Hạo , trùng hợp nhỉ, cậu ra đây, chúng tanói chuyên riêng!” Thẩm Quân Văn chỉ đành nói vây.

Chương 357