“Cô Bạch à, mau dậy đi, đến lượt cô đi coi mắt rồi đó.” “Cô mà còn không đến đó nữa là người khác sẽ giành mất đàn ông tốt đó.” Bạch Linh Lung đang ngủ ngon lành, bị ai đó xô thật mạnh tỉnh lại, nhìn phụ nữ trung niên ăn mặc rất có cảm giác niên đại đứng ở trước mặt, đầu óc mơ màng giống như bị một đống hồ nhão dán dính lại, không thể suy nghĩ được. “Cô còn ngơ ngác như thế làm gì, mau đi rửa mặt trang điểm đi, cái bà họ Phan kia đã đi kêu cháu gái của bà ta đến rồi kìa, cô mà con không chịu đi, bọn họ sẽ giành trước của cô đó.” “Đồng chí nam ngày hôm nay là một miếng bánh béo bở, cả gia đình đều là công nhân chính thức trong xưởng quốc doanh, lại còn cao lớn cường tráng, số con gái làng trên xóm dưới muốn gả cho cậu ta có thể xếp dài cả con phố, nếu không phải tôi nhờ bà con hỗ trợ giới thiệu giùm thì người ta cũng sẽ không dành thời gian ra để đi coi mắt với cô đâu.” “Cô mau lên, mau đi chuẩn bị đi.” Trong lúc người phụ nữ này nói chuyện nước miếng văng tung tóe thì cuối cùng Bạch…
Chương 179
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả MặtTác giả: Thập Nguyệt Sương HoaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Cô Bạch à, mau dậy đi, đến lượt cô đi coi mắt rồi đó.” “Cô mà còn không đến đó nữa là người khác sẽ giành mất đàn ông tốt đó.” Bạch Linh Lung đang ngủ ngon lành, bị ai đó xô thật mạnh tỉnh lại, nhìn phụ nữ trung niên ăn mặc rất có cảm giác niên đại đứng ở trước mặt, đầu óc mơ màng giống như bị một đống hồ nhão dán dính lại, không thể suy nghĩ được. “Cô còn ngơ ngác như thế làm gì, mau đi rửa mặt trang điểm đi, cái bà họ Phan kia đã đi kêu cháu gái của bà ta đến rồi kìa, cô mà con không chịu đi, bọn họ sẽ giành trước của cô đó.” “Đồng chí nam ngày hôm nay là một miếng bánh béo bở, cả gia đình đều là công nhân chính thức trong xưởng quốc doanh, lại còn cao lớn cường tráng, số con gái làng trên xóm dưới muốn gả cho cậu ta có thể xếp dài cả con phố, nếu không phải tôi nhờ bà con hỗ trợ giới thiệu giùm thì người ta cũng sẽ không dành thời gian ra để đi coi mắt với cô đâu.” “Cô mau lên, mau đi chuẩn bị đi.” Trong lúc người phụ nữ này nói chuyện nước miếng văng tung tóe thì cuối cùng Bạch… Chỉ mới mười ngày ngắn ngủi không gặp, Lý Thúy Hoa thấy bà khác với lúc trước rất nhiều, da trắng hơn, cũng bắt đầu tăng cân, mặt mày hồng hào, ánh mắt trong trẻo, không còn vẻ mỏi mệt và suy sụp giống như lúc trước.Hiện tại bà còn mặc áo quần bông mới tinh, chân mang giày da, quấn khăn quàng cổ, lại đội nón, tinh thần và khí chất hoàn toàn khác với lúc trước.Lúc trước Lý Thúy Hoa đã nghe người ta nói người nhà mẹ đẻ của bà có lẽ là người rất có quyền có thế, cháu trai là phó đoàn trưởng, còn có họ hàng làm việc ở đồn công an, lúc này bà ta cũng cảm thấy có chút hối hận vì lúc trước đã không làm thân với Bạch Thủy Tiên.Nghĩ đến tình hình hiện tại của nhà họ Bạch, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, giả vờ như bà ta thân thiết với bà lắm, chạy đến gần hỏi han quan tâm: “Thủy Tiên, nghe nói em đã khôi phục trí nhớ, tìm được nhà mẹ đẻ rồi hả, người nhà của em có tốt không?”Bạch Thủy Tiên chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu ý đồ của bà ta, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Chuyện nhà mẹ đẻ của tôi không liên quan gì đến bà.”“Ui cha, sao em lại có thể nói như thế chứ, chúng ta đều là con dâu nhà họ Bạch, tuy rằng…”“Ai là con dâu nhà họ Bạch với bà chứ?”Bạch Thủy Tiên không muốn nghe bà ta nói khùng nói điên, bực bội ngắt ngang lời bà ta nói: “Lúc bí thư Tống của thành phố Đàm đọc tội danh của Bạch Kiến Nhân, chắc bà cũng ở bên dưới nghe mà đúng không, tôi bị lừa đến nhà họ Bạch như thế nào, bí thư Tống đều đã thông báo kỹ càng tỉ mỉ, hiện tại bà có cần tôi đi nhờ ông ấy đọc lại lần nữa cho bà nghe không?”“Ít nhiều gì chúng ta cũng cùng nhau chung sống dưới một mái nhà suốt hai mươi năm, em có cần phải phủi sạch mọi quan hệ với chúng ta như thế không?”Lý Thúy Hoa vốn muốn làm thân lại với bà, thấy thái độ này của bà, cũng lộ ra tính cách thật sự của mình: “Đúng là cái thứ vô ơn.”“Tôi và mấy người vốn dĩ chẳng có bất cứ quan hệ gì, nếu bà muốn nói có, vậy thì giữa tôi và mấy người chỉ có thù hận.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-179.html.]Bạch Thủy Tiên nói xong lập tức chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt liếc nhìn bà: “Nói đến đây, tôi còn có món nợ chưa tính với mấy người, vết thương trên đầu tôi là do mụ ***** già kia đánh, nhưng mà bà và mấy tên chó khốn nạn khác của nhà họ Bạch cũng đều có phần, tôi còn chưa đến đồn công an báo án xử lý mấy người nữa.”Vừa nghe nói bà đang định báo công an, Lý Thúy Hoa lập tức thay đổi sắc mặt.Nhưng mà nghĩ bà là một người có tính cách mềm yếu, nhỏ đanh đá lại không có ở đây, bà ta không có gì phải sợ cả, ưỡn thẳng lưng uy *****: “Bạch Thủy Tiên, mày đừng tưởng rằng mày tìm được nhà mẹ đẻ, có chỗ dựa thì tao sẽ sợ mày. Mày có tin tao đánh c.h.ế.t mày ngay tại chỗ không hả?”“Mở miệng ngậm miệng là muốn đánh c.h.ế.t người, bà đúng là không hổ danh là người một nhà với tên tội phạm g.i.ế.c người đã bị xử tử hình Bạch Kiến Nhân kia, loại người như bà cũng phải bị bắt vào nông trường cải tạo mới đúng.” Ánh mắt Bạch Thủy Tiên trở nên lạnh như băng.Lý Thúy Hoa đang muốn chửi lại bà, đăng sau đột nhiên hô to: “Ở đằng kia, ông ta ở đằng kia, mau đuổi theo.”“Ông ta là người nhà của tội phạm bị xử tử hình, chúng ta lấy trứng thúi chọi ông ta đi.”“Chia ra mấy hướng, chạy lên đằng trước chặn đường, chúng ta bắt tên đó lại.”“…”Thấy bảy tám thiếu niên mười mấy tuổi xông đến, mà người bị bọn họ đuổi bắt đánh chửi chính là Bạch Kiến Lâm, Lý Thúy Hoa sợ đến mức thay đổi sắc mặt, nhưng lại không dám nói gì, sợ mấy người kia sẽ ùa về phía mình.Bạch Thủy Tiên thấy hai vợ chồng bọn họ bị người ta đuổi theo đánh, trông có vẻ vô cùng chật vật, chạy tán loạn khắp nơi giống như chuột cống, đột nhiên mỉm cười: “Đáng đời.”“Bạch Thủy Tiên.”Lý Thúy Hoa thấy đến lúc này rồi mà bà còn hả hê cười trên nỗi đau của người khác, tức giận đến mức nhào lên đánh bà: “Nhà của chúng tao thành ra như thế này, đều là lỗi của mày, tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày.”
Chỉ mới mười ngày ngắn ngủi không gặp, Lý Thúy Hoa thấy bà khác với lúc trước rất nhiều, da trắng hơn, cũng bắt đầu tăng cân, mặt mày hồng hào, ánh mắt trong trẻo, không còn vẻ mỏi mệt và suy sụp giống như lúc trước.
Hiện tại bà còn mặc áo quần bông mới tinh, chân mang giày da, quấn khăn quàng cổ, lại đội nón, tinh thần và khí chất hoàn toàn khác với lúc trước.
Lúc trước Lý Thúy Hoa đã nghe người ta nói người nhà mẹ đẻ của bà có lẽ là người rất có quyền có thế, cháu trai là phó đoàn trưởng, còn có họ hàng làm việc ở đồn công an, lúc này bà ta cũng cảm thấy có chút hối hận vì lúc trước đã không làm thân với Bạch Thủy Tiên.
Nghĩ đến tình hình hiện tại của nhà họ Bạch, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, giả vờ như bà ta thân thiết với bà lắm, chạy đến gần hỏi han quan tâm: “Thủy Tiên, nghe nói em đã khôi phục trí nhớ, tìm được nhà mẹ đẻ rồi hả, người nhà của em có tốt không?”
Bạch Thủy Tiên chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu ý đồ của bà ta, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Chuyện nhà mẹ đẻ của tôi không liên quan gì đến bà.”
“Ui cha, sao em lại có thể nói như thế chứ, chúng ta đều là con dâu nhà họ Bạch, tuy rằng…”
“Ai là con dâu nhà họ Bạch với bà chứ?”
Bạch Thủy Tiên không muốn nghe bà ta nói khùng nói điên, bực bội ngắt ngang lời bà ta nói: “Lúc bí thư Tống của thành phố Đàm đọc tội danh của Bạch Kiến Nhân, chắc bà cũng ở bên dưới nghe mà đúng không, tôi bị lừa đến nhà họ Bạch như thế nào, bí thư Tống đều đã thông báo kỹ càng tỉ mỉ, hiện tại bà có cần tôi đi nhờ ông ấy đọc lại lần nữa cho bà nghe không?”
“Ít nhiều gì chúng ta cũng cùng nhau chung sống dưới một mái nhà suốt hai mươi năm, em có cần phải phủi sạch mọi quan hệ với chúng ta như thế không?”
Lý Thúy Hoa vốn muốn làm thân lại với bà, thấy thái độ này của bà, cũng lộ ra tính cách thật sự của mình: “Đúng là cái thứ vô ơn.”
“Tôi và mấy người vốn dĩ chẳng có bất cứ quan hệ gì, nếu bà muốn nói có, vậy thì giữa tôi và mấy người chỉ có thù hận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-179.html
.]
Bạch Thủy Tiên nói xong lập tức chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt liếc nhìn bà: “Nói đến đây, tôi còn có món nợ chưa tính với mấy người, vết thương trên đầu tôi là do mụ ***** già kia đánh, nhưng mà bà và mấy tên chó khốn nạn khác của nhà họ Bạch cũng đều có phần, tôi còn chưa đến đồn công an báo án xử lý mấy người nữa.”
Vừa nghe nói bà đang định báo công an, Lý Thúy Hoa lập tức thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà nghĩ bà là một người có tính cách mềm yếu, nhỏ đanh đá lại không có ở đây, bà ta không có gì phải sợ cả, ưỡn thẳng lưng uy *****: “Bạch Thủy Tiên, mày đừng tưởng rằng mày tìm được nhà mẹ đẻ, có chỗ dựa thì tao sẽ sợ mày. Mày có tin tao đánh c.h.ế.t mày ngay tại chỗ không hả?”
“Mở miệng ngậm miệng là muốn đánh c.h.ế.t người, bà đúng là không hổ danh là người một nhà với tên tội phạm g.i.ế.c người đã bị xử tử hình Bạch Kiến Nhân kia, loại người như bà cũng phải bị bắt vào nông trường cải tạo mới đúng.” Ánh mắt Bạch Thủy Tiên trở nên lạnh như băng.
Lý Thúy Hoa đang muốn chửi lại bà, đăng sau đột nhiên hô to: “Ở đằng kia, ông ta ở đằng kia, mau đuổi theo.”
“Ông ta là người nhà của tội phạm bị xử tử hình, chúng ta lấy trứng thúi chọi ông ta đi.”
“Chia ra mấy hướng, chạy lên đằng trước chặn đường, chúng ta bắt tên đó lại.”
“…”
Thấy bảy tám thiếu niên mười mấy tuổi xông đến, mà người bị bọn họ đuổi bắt đánh chửi chính là Bạch Kiến Lâm, Lý Thúy Hoa sợ đến mức thay đổi sắc mặt, nhưng lại không dám nói gì, sợ mấy người kia sẽ ùa về phía mình.
Bạch Thủy Tiên thấy hai vợ chồng bọn họ bị người ta đuổi theo đánh, trông có vẻ vô cùng chật vật, chạy tán loạn khắp nơi giống như chuột cống, đột nhiên mỉm cười: “Đáng đời.”
“Bạch Thủy Tiên.”
Lý Thúy Hoa thấy đến lúc này rồi mà bà còn hả hê cười trên nỗi đau của người khác, tức giận đến mức nhào lên đánh bà: “Nhà của chúng tao thành ra như thế này, đều là lỗi của mày, tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày.”
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả MặtTác giả: Thập Nguyệt Sương HoaTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Cô Bạch à, mau dậy đi, đến lượt cô đi coi mắt rồi đó.” “Cô mà còn không đến đó nữa là người khác sẽ giành mất đàn ông tốt đó.” Bạch Linh Lung đang ngủ ngon lành, bị ai đó xô thật mạnh tỉnh lại, nhìn phụ nữ trung niên ăn mặc rất có cảm giác niên đại đứng ở trước mặt, đầu óc mơ màng giống như bị một đống hồ nhão dán dính lại, không thể suy nghĩ được. “Cô còn ngơ ngác như thế làm gì, mau đi rửa mặt trang điểm đi, cái bà họ Phan kia đã đi kêu cháu gái của bà ta đến rồi kìa, cô mà con không chịu đi, bọn họ sẽ giành trước của cô đó.” “Đồng chí nam ngày hôm nay là một miếng bánh béo bở, cả gia đình đều là công nhân chính thức trong xưởng quốc doanh, lại còn cao lớn cường tráng, số con gái làng trên xóm dưới muốn gả cho cậu ta có thể xếp dài cả con phố, nếu không phải tôi nhờ bà con hỗ trợ giới thiệu giùm thì người ta cũng sẽ không dành thời gian ra để đi coi mắt với cô đâu.” “Cô mau lên, mau đi chuẩn bị đi.” Trong lúc người phụ nữ này nói chuyện nước miếng văng tung tóe thì cuối cùng Bạch… Chỉ mới mười ngày ngắn ngủi không gặp, Lý Thúy Hoa thấy bà khác với lúc trước rất nhiều, da trắng hơn, cũng bắt đầu tăng cân, mặt mày hồng hào, ánh mắt trong trẻo, không còn vẻ mỏi mệt và suy sụp giống như lúc trước.Hiện tại bà còn mặc áo quần bông mới tinh, chân mang giày da, quấn khăn quàng cổ, lại đội nón, tinh thần và khí chất hoàn toàn khác với lúc trước.Lúc trước Lý Thúy Hoa đã nghe người ta nói người nhà mẹ đẻ của bà có lẽ là người rất có quyền có thế, cháu trai là phó đoàn trưởng, còn có họ hàng làm việc ở đồn công an, lúc này bà ta cũng cảm thấy có chút hối hận vì lúc trước đã không làm thân với Bạch Thủy Tiên.Nghĩ đến tình hình hiện tại của nhà họ Bạch, bà ta lập tức thay đổi sắc mặt, giả vờ như bà ta thân thiết với bà lắm, chạy đến gần hỏi han quan tâm: “Thủy Tiên, nghe nói em đã khôi phục trí nhớ, tìm được nhà mẹ đẻ rồi hả, người nhà của em có tốt không?”Bạch Thủy Tiên chỉ cần nhìn thoáng qua là đã hiểu ý đồ của bà ta, thái độ vô cùng lạnh nhạt: “Chuyện nhà mẹ đẻ của tôi không liên quan gì đến bà.”“Ui cha, sao em lại có thể nói như thế chứ, chúng ta đều là con dâu nhà họ Bạch, tuy rằng…”“Ai là con dâu nhà họ Bạch với bà chứ?”Bạch Thủy Tiên không muốn nghe bà ta nói khùng nói điên, bực bội ngắt ngang lời bà ta nói: “Lúc bí thư Tống của thành phố Đàm đọc tội danh của Bạch Kiến Nhân, chắc bà cũng ở bên dưới nghe mà đúng không, tôi bị lừa đến nhà họ Bạch như thế nào, bí thư Tống đều đã thông báo kỹ càng tỉ mỉ, hiện tại bà có cần tôi đi nhờ ông ấy đọc lại lần nữa cho bà nghe không?”“Ít nhiều gì chúng ta cũng cùng nhau chung sống dưới một mái nhà suốt hai mươi năm, em có cần phải phủi sạch mọi quan hệ với chúng ta như thế không?”Lý Thúy Hoa vốn muốn làm thân lại với bà, thấy thái độ này của bà, cũng lộ ra tính cách thật sự của mình: “Đúng là cái thứ vô ơn.”“Tôi và mấy người vốn dĩ chẳng có bất cứ quan hệ gì, nếu bà muốn nói có, vậy thì giữa tôi và mấy người chỉ có thù hận.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-179.html.]Bạch Thủy Tiên nói xong lập tức chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt liếc nhìn bà: “Nói đến đây, tôi còn có món nợ chưa tính với mấy người, vết thương trên đầu tôi là do mụ ***** già kia đánh, nhưng mà bà và mấy tên chó khốn nạn khác của nhà họ Bạch cũng đều có phần, tôi còn chưa đến đồn công an báo án xử lý mấy người nữa.”Vừa nghe nói bà đang định báo công an, Lý Thúy Hoa lập tức thay đổi sắc mặt.Nhưng mà nghĩ bà là một người có tính cách mềm yếu, nhỏ đanh đá lại không có ở đây, bà ta không có gì phải sợ cả, ưỡn thẳng lưng uy *****: “Bạch Thủy Tiên, mày đừng tưởng rằng mày tìm được nhà mẹ đẻ, có chỗ dựa thì tao sẽ sợ mày. Mày có tin tao đánh c.h.ế.t mày ngay tại chỗ không hả?”“Mở miệng ngậm miệng là muốn đánh c.h.ế.t người, bà đúng là không hổ danh là người một nhà với tên tội phạm g.i.ế.c người đã bị xử tử hình Bạch Kiến Nhân kia, loại người như bà cũng phải bị bắt vào nông trường cải tạo mới đúng.” Ánh mắt Bạch Thủy Tiên trở nên lạnh như băng.Lý Thúy Hoa đang muốn chửi lại bà, đăng sau đột nhiên hô to: “Ở đằng kia, ông ta ở đằng kia, mau đuổi theo.”“Ông ta là người nhà của tội phạm bị xử tử hình, chúng ta lấy trứng thúi chọi ông ta đi.”“Chia ra mấy hướng, chạy lên đằng trước chặn đường, chúng ta bắt tên đó lại.”“…”Thấy bảy tám thiếu niên mười mấy tuổi xông đến, mà người bị bọn họ đuổi bắt đánh chửi chính là Bạch Kiến Lâm, Lý Thúy Hoa sợ đến mức thay đổi sắc mặt, nhưng lại không dám nói gì, sợ mấy người kia sẽ ùa về phía mình.Bạch Thủy Tiên thấy hai vợ chồng bọn họ bị người ta đuổi theo đánh, trông có vẻ vô cùng chật vật, chạy tán loạn khắp nơi giống như chuột cống, đột nhiên mỉm cười: “Đáng đời.”“Bạch Thủy Tiên.”Lý Thúy Hoa thấy đến lúc này rồi mà bà còn hả hê cười trên nỗi đau của người khác, tức giận đến mức nhào lên đánh bà: “Nhà của chúng tao thành ra như thế này, đều là lỗi của mày, tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày.”