Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…
Chương 144: Đứng Sau Lưng Chống Đỡ Bầu Trời
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Thái Lãnh Hàn gật đầu. Chuyện này hắn *****̃ng không muốn giấu diếm Lê Thiên Chi. Trước đó, khi công ty của nhà họ Triệu gặp khó khăn liên tục, số tiền hắn ứng trước của tập đoàn Thắng Lợi vẫn chưa thể đủ đáp ứng để vực dậy công ty của nhà vợ. Thế nên Thái Lãnh Hàn đã gợi ý cho ông Triệu Chân Thành đến ngân hàng Thịnh Đạt vay tiền. Dĩ nhiên là với một công ty thua lỗ sắp tiến tới bờ vực phá sản kia, còn lâu lắm ông Triệu Chân Thành mới có thể đủ tư cách để ngân hàng đồng ý cho vay. Tất cả đều là do Thái Lãnh Hàn ở phía sau âm thầm cam đoan cho bọn họ lợi ích tương xứng thì ngân hàng Thịnh Đạt mới đồng ý cho ông Triệu Chân Thành vay thêm vài tỷ. Lê Thiên Chi ngẫm nghĩ một chút thì hiểu ra ngay. Cậu chàng thảng thốt: - Điều kiện vay là chúng ta phải luôn ký hợp đồng với công ty Hưng Thịnh đúng không? Phương Hiệp Hòa gật đầu, trả lời thay giám đốc nhà mình: - Đúng vậy. Cho nên tôi mới nói, về sau cậu sẽ còn phải thấy rất nhiều những hợp đồng không mang lại lợi ích gì cho chúng ta nhưng chúng ta vẫn phải ký. Chỉ cần là hợp đồng của công ty Hưng Thịnh, chỉ cần không trái pháp luật, thì chúng ta đều phải ký. Thái Lãnh Hàn khép lại bản hợp đồng để qua một bên, tiếp tục im lặng. Lê Thiên Chi thì không thể im lặng được, cậu chàng hỏi dồn: - Vậy anh phải bồi thường bao nhiêu tiền? Cổ đông của Tập đoàn Thắng Lợi sẽ đồng ý sao? Bọn họ sẽ không làm khó anh chứ? Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười, trấn an bạn tốt: - Yên tâm, về sau những hợp đồng mà tôi hợp tác sẽ không ảnh hưởng đến Tập đoàn Thắng Lợi. Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi nhìn nhau, vẫn chưa thể hiểu được ý trong câu nói trên của Thái Lãnh Hàn. Ánh mắt của hai người bạn khiến Thái Lãnh Hàn quyết định chia sẻ kế hoạch của mình sớm hơn dự định: - Sắp tới tôi sẽ lập một công ty riêng ở bên ngoài. Tất cả những hợp đồng ký trên danh nghĩa cá nhân của tôi sẽ hoàn toàn do công ty riêng của tôi chịu trách nhiệm, không liên quan đến tập đoàn Thắng Lợi nữa. Lê Thiên Chi cau mày, lắc đầu: - Như vậy không ổn đâu, anh Hàn. Chỉ một tập đoàn Thắng Lợi này thôi là đã đủ khiến anh mệt mỏi đến muốn mất nửa cái mạng rồi. Bây giờ anh lại thành lập thêm một công ty riêng nữa, lại còn phải gánh thêm món nợ ân tình với công ty Hưng Thịnh vô dụng kia nữa. Anh muốn mệt c.h.ế.t luôn nửa cái mạng còn lại à? Phương Hiệp Hòa gật đầu tán đồng: - Tôi nghĩ Thiên Chi nói đúng đấy, giám đốc. Anh nên nhanh chóng trả tiền cho bọn họ và thoát khỏi vũng nước đục này đi. Anh dùng cổ phần của Tập đoàn Thắng Lợi để thế chấp thì còn được, bây giờ anh lại còn phải giúp con trai của người ta làm ăn như thế nữa. Thật là không đáng. Mặc kệ Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa thuyết phục, Thái Lãnh Hàn vẫn chỉ im lặng, đường muối gì cũng không chịu ăn. Lê Thiên Chi tức đến bật cười: - Anh Hàn, anh đừng có nói với tôi là anh đang bị tình yêu làm lu mờ lý trí rồi nhé. Anh vì Triệu Uyển Nhu làm đến mức này, cũng coi như đánh đổi toàn bộ tài sản rồi đấy. Bây giờ anh lại còn muốn lặng lẽ làm anh hùng đứng sau lưng chống đỡ bầu trời cho cả nhà họ Triệu, chỉ vì một Triệu Uyển Nhu thôi ư? Anh có còn là Thái Lãnh Hàn mà tôi biết nữa không đấy? Thái Lãnh Hàn nghe Lê Thiên Chi nói đến Triệu Uyển Nhu, hắn liền không nhịn được mà nghĩ đến việc tối hôm qua Triệu Uyển Nhu nhào vào n.g.ự.c mình khóc. Còn có dáng vẻ nằm ngủ dịu ngoan như một chú mèo con của cô nữa. Đặc biệt nhất là câu mà cô đã kể lại, không cho phép bất cứ ai nói xấu “chồng của cô”. Nụ cười của Thái Lãnh Hàn bất giác nở ra trên môi. Nụ cười đó làm cho Phương Hiệp Hòa và cả Lê Thiên Chi đều sợ tới mức muốn nhảy dựng. Chả có nhẽ Tổng giám đốc nhà họ lại bị “sang chấn tâm lý” nữa rồi? Dáng vẻ sợ hết cả hồn của hai người bạn khiến Thái Lãnh Hàn có chút ngượng ngùng. Hắn ho khan hai cái rồi lên tiếng đuổi người: - Thiên Chi, hợp đồng đã ký xong rồi, cậu có thể đi về. Hả? Lê Thiên Chi há hốc miệng. Cậu ta vừa mới bị đuổi, đúng không? Sáng sớm hôm nay, cậu ta còn chưa ăn sáng cho đàng hoàng đã bị Tổng giám đốc lôi đầu vào văn phòng để hoàn tất thủ tục ký một cái hợp đồng vớ vẩn không thể kiếm được tiền thì thôi đi. Bây giờ hợp đồng vừa ký xong thì cậu ta đã bị Tổng giám đốc thẳng thừng đuổi đi như thế? Thật đúng là vô lương tâm mà. Đúng là qua cầu rút ván mà! Lê Thiên Chi xắn tay áo lên, vừa định sẽ bất chấp tất cả mà đấu võ mồm với vị cấp trên kiêm bạn thân trước mặt mình một trận mấy trăm hiệp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Cốc, cốc, cốc. Phương Hiệp Hòa nghe tiếng gõ cửa thì mừng rỡ bước ra ngay. Anh đã có cái thang để cho Tổng giám đốc bắc xuống rồi.
Thái Lãnh Hàn gật đầu. Chuyện này hắn *****̃ng không muốn giấu diếm Lê Thiên Chi. Trước đó, khi công ty của nhà họ Triệu gặp khó khăn liên tục, số tiền hắn ứng trước của tập đoàn Thắng Lợi vẫn chưa thể đủ đáp ứng để vực dậy công ty của nhà vợ. Thế nên Thái Lãnh Hàn đã gợi ý cho ông Triệu Chân Thành đến ngân hàng Thịnh Đạt vay tiền. Dĩ nhiên là với một công ty thua lỗ sắp tiến tới bờ vực phá sản kia, còn lâu lắm ông Triệu Chân Thành mới có thể đủ tư cách để ngân hàng đồng ý cho vay. Tất cả đều là do Thái Lãnh Hàn ở phía sau âm thầm cam đoan cho bọn họ lợi ích tương xứng thì ngân hàng Thịnh Đạt mới đồng ý cho ông Triệu Chân Thành vay thêm vài tỷ.
Lê Thiên Chi ngẫm nghĩ một chút thì hiểu ra ngay. Cậu chàng thảng thốt:
- Điều kiện vay là chúng ta phải luôn ký hợp đồng với công ty Hưng Thịnh đúng không?
Phương Hiệp Hòa gật đầu, trả lời thay giám đốc nhà mình:
- Đúng vậy. Cho nên tôi mới nói, về sau cậu sẽ còn phải thấy rất nhiều những hợp đồng không mang lại lợi ích gì cho chúng ta nhưng chúng ta vẫn phải ký. Chỉ cần là hợp đồng của công ty Hưng Thịnh, chỉ cần không trái pháp luật, thì chúng ta đều phải ký.
Thái Lãnh Hàn khép lại bản hợp đồng để qua một bên, tiếp tục im lặng. Lê Thiên Chi thì không thể im lặng được, cậu chàng hỏi dồn:
- Vậy anh phải bồi thường bao nhiêu tiền? Cổ đông của Tập đoàn Thắng Lợi sẽ đồng ý sao? Bọn họ sẽ không làm khó anh chứ?
Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười, trấn an bạn tốt:
- Yên tâm, về sau những hợp đồng mà tôi hợp tác sẽ không ảnh hưởng đến Tập đoàn Thắng Lợi.
Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi nhìn nhau, vẫn chưa thể hiểu được ý trong câu nói trên của Thái Lãnh Hàn. Ánh mắt của hai người bạn khiến Thái Lãnh Hàn quyết định chia sẻ kế hoạch của mình sớm hơn dự định:
- Sắp tới tôi sẽ lập một công ty riêng ở bên ngoài. Tất cả những hợp đồng ký trên danh nghĩa cá nhân của tôi sẽ hoàn toàn do công ty riêng của tôi chịu trách nhiệm, không liên quan đến tập đoàn Thắng Lợi nữa.
Lê Thiên Chi cau mày, lắc đầu:
- Như vậy không ổn đâu, anh Hàn. Chỉ một tập đoàn Thắng Lợi này thôi là đã đủ khiến anh mệt mỏi đến muốn mất nửa cái mạng rồi. Bây giờ anh lại thành lập thêm một công ty riêng nữa, lại còn phải gánh thêm món nợ ân tình với công ty Hưng Thịnh vô dụng kia nữa. Anh muốn mệt c.h.ế.t luôn nửa cái mạng còn lại à?
Phương Hiệp Hòa gật đầu tán đồng:
- Tôi nghĩ Thiên Chi nói đúng đấy, giám đốc. Anh nên nhanh chóng trả tiền cho bọn họ và thoát khỏi vũng nước đục này đi. Anh dùng cổ phần của Tập đoàn Thắng Lợi để thế chấp thì còn được, bây giờ anh lại còn phải giúp con trai của người ta làm ăn như thế nữa. Thật là không đáng.
Mặc kệ Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa thuyết phục, Thái Lãnh Hàn vẫn chỉ im lặng, đường muối gì cũng không chịu ăn. Lê Thiên Chi tức đến bật cười:
- Anh Hàn, anh đừng có nói với tôi là anh đang bị tình yêu làm lu mờ lý trí rồi nhé. Anh vì Triệu Uyển Nhu làm đến mức này, cũng coi như đánh đổi toàn bộ tài sản rồi đấy. Bây giờ anh lại còn muốn lặng lẽ làm anh hùng đứng sau lưng chống đỡ bầu trời cho cả nhà họ Triệu, chỉ vì một Triệu Uyển Nhu thôi ư? Anh có còn là Thái Lãnh Hàn mà tôi biết nữa không đấy?
Thái Lãnh Hàn nghe Lê Thiên Chi nói đến Triệu Uyển Nhu, hắn liền không nhịn được mà nghĩ đến việc tối hôm qua Triệu Uyển Nhu nhào vào n.g.ự.c mình khóc. Còn có dáng vẻ nằm ngủ dịu ngoan như một chú mèo con của cô nữa. Đặc biệt nhất là câu mà cô đã kể lại, không cho phép bất cứ ai nói xấu “chồng của cô”. Nụ cười của Thái Lãnh Hàn bất giác nở ra trên môi.
Nụ cười đó làm cho Phương Hiệp Hòa và cả Lê Thiên Chi đều sợ tới mức muốn nhảy dựng. Chả có nhẽ Tổng giám đốc nhà họ lại bị “sang chấn tâm lý” nữa rồi? Dáng vẻ sợ hết cả hồn của hai người bạn khiến Thái Lãnh Hàn có chút ngượng ngùng. Hắn ho khan hai cái rồi lên tiếng đuổi người:
- Thiên Chi, hợp đồng đã ký xong rồi, cậu có thể đi về.
Hả? Lê Thiên Chi há hốc miệng. Cậu ta vừa mới bị đuổi, đúng không? Sáng sớm hôm nay, cậu ta còn chưa ăn sáng cho đàng hoàng đã bị Tổng giám đốc lôi đầu vào văn phòng để hoàn tất thủ tục ký một cái hợp đồng vớ vẩn không thể kiếm được tiền thì thôi đi. Bây giờ hợp đồng vừa ký xong thì cậu ta đã bị Tổng giám đốc thẳng thừng đuổi đi như thế? Thật đúng là vô lương tâm mà. Đúng là qua cầu rút ván mà! Lê Thiên Chi xắn tay áo lên, vừa định sẽ bất chấp tất cả mà đấu võ mồm với vị cấp trên kiêm bạn thân trước mặt mình một trận mấy trăm hiệp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cốc, cốc, cốc.
Phương Hiệp Hòa nghe tiếng gõ cửa thì mừng rỡ bước ra ngay. Anh đã có cái thang để cho Tổng giám đốc bắc xuống rồi.
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Thái Lãnh Hàn gật đầu. Chuyện này hắn *****̃ng không muốn giấu diếm Lê Thiên Chi. Trước đó, khi công ty của nhà họ Triệu gặp khó khăn liên tục, số tiền hắn ứng trước của tập đoàn Thắng Lợi vẫn chưa thể đủ đáp ứng để vực dậy công ty của nhà vợ. Thế nên Thái Lãnh Hàn đã gợi ý cho ông Triệu Chân Thành đến ngân hàng Thịnh Đạt vay tiền. Dĩ nhiên là với một công ty thua lỗ sắp tiến tới bờ vực phá sản kia, còn lâu lắm ông Triệu Chân Thành mới có thể đủ tư cách để ngân hàng đồng ý cho vay. Tất cả đều là do Thái Lãnh Hàn ở phía sau âm thầm cam đoan cho bọn họ lợi ích tương xứng thì ngân hàng Thịnh Đạt mới đồng ý cho ông Triệu Chân Thành vay thêm vài tỷ. Lê Thiên Chi ngẫm nghĩ một chút thì hiểu ra ngay. Cậu chàng thảng thốt: - Điều kiện vay là chúng ta phải luôn ký hợp đồng với công ty Hưng Thịnh đúng không? Phương Hiệp Hòa gật đầu, trả lời thay giám đốc nhà mình: - Đúng vậy. Cho nên tôi mới nói, về sau cậu sẽ còn phải thấy rất nhiều những hợp đồng không mang lại lợi ích gì cho chúng ta nhưng chúng ta vẫn phải ký. Chỉ cần là hợp đồng của công ty Hưng Thịnh, chỉ cần không trái pháp luật, thì chúng ta đều phải ký. Thái Lãnh Hàn khép lại bản hợp đồng để qua một bên, tiếp tục im lặng. Lê Thiên Chi thì không thể im lặng được, cậu chàng hỏi dồn: - Vậy anh phải bồi thường bao nhiêu tiền? Cổ đông của Tập đoàn Thắng Lợi sẽ đồng ý sao? Bọn họ sẽ không làm khó anh chứ? Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười, trấn an bạn tốt: - Yên tâm, về sau những hợp đồng mà tôi hợp tác sẽ không ảnh hưởng đến Tập đoàn Thắng Lợi. Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi nhìn nhau, vẫn chưa thể hiểu được ý trong câu nói trên của Thái Lãnh Hàn. Ánh mắt của hai người bạn khiến Thái Lãnh Hàn quyết định chia sẻ kế hoạch của mình sớm hơn dự định: - Sắp tới tôi sẽ lập một công ty riêng ở bên ngoài. Tất cả những hợp đồng ký trên danh nghĩa cá nhân của tôi sẽ hoàn toàn do công ty riêng của tôi chịu trách nhiệm, không liên quan đến tập đoàn Thắng Lợi nữa. Lê Thiên Chi cau mày, lắc đầu: - Như vậy không ổn đâu, anh Hàn. Chỉ một tập đoàn Thắng Lợi này thôi là đã đủ khiến anh mệt mỏi đến muốn mất nửa cái mạng rồi. Bây giờ anh lại thành lập thêm một công ty riêng nữa, lại còn phải gánh thêm món nợ ân tình với công ty Hưng Thịnh vô dụng kia nữa. Anh muốn mệt c.h.ế.t luôn nửa cái mạng còn lại à? Phương Hiệp Hòa gật đầu tán đồng: - Tôi nghĩ Thiên Chi nói đúng đấy, giám đốc. Anh nên nhanh chóng trả tiền cho bọn họ và thoát khỏi vũng nước đục này đi. Anh dùng cổ phần của Tập đoàn Thắng Lợi để thế chấp thì còn được, bây giờ anh lại còn phải giúp con trai của người ta làm ăn như thế nữa. Thật là không đáng. Mặc kệ Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa thuyết phục, Thái Lãnh Hàn vẫn chỉ im lặng, đường muối gì cũng không chịu ăn. Lê Thiên Chi tức đến bật cười: - Anh Hàn, anh đừng có nói với tôi là anh đang bị tình yêu làm lu mờ lý trí rồi nhé. Anh vì Triệu Uyển Nhu làm đến mức này, cũng coi như đánh đổi toàn bộ tài sản rồi đấy. Bây giờ anh lại còn muốn lặng lẽ làm anh hùng đứng sau lưng chống đỡ bầu trời cho cả nhà họ Triệu, chỉ vì một Triệu Uyển Nhu thôi ư? Anh có còn là Thái Lãnh Hàn mà tôi biết nữa không đấy? Thái Lãnh Hàn nghe Lê Thiên Chi nói đến Triệu Uyển Nhu, hắn liền không nhịn được mà nghĩ đến việc tối hôm qua Triệu Uyển Nhu nhào vào n.g.ự.c mình khóc. Còn có dáng vẻ nằm ngủ dịu ngoan như một chú mèo con của cô nữa. Đặc biệt nhất là câu mà cô đã kể lại, không cho phép bất cứ ai nói xấu “chồng của cô”. Nụ cười của Thái Lãnh Hàn bất giác nở ra trên môi. Nụ cười đó làm cho Phương Hiệp Hòa và cả Lê Thiên Chi đều sợ tới mức muốn nhảy dựng. Chả có nhẽ Tổng giám đốc nhà họ lại bị “sang chấn tâm lý” nữa rồi? Dáng vẻ sợ hết cả hồn của hai người bạn khiến Thái Lãnh Hàn có chút ngượng ngùng. Hắn ho khan hai cái rồi lên tiếng đuổi người: - Thiên Chi, hợp đồng đã ký xong rồi, cậu có thể đi về. Hả? Lê Thiên Chi há hốc miệng. Cậu ta vừa mới bị đuổi, đúng không? Sáng sớm hôm nay, cậu ta còn chưa ăn sáng cho đàng hoàng đã bị Tổng giám đốc lôi đầu vào văn phòng để hoàn tất thủ tục ký một cái hợp đồng vớ vẩn không thể kiếm được tiền thì thôi đi. Bây giờ hợp đồng vừa ký xong thì cậu ta đã bị Tổng giám đốc thẳng thừng đuổi đi như thế? Thật đúng là vô lương tâm mà. Đúng là qua cầu rút ván mà! Lê Thiên Chi xắn tay áo lên, vừa định sẽ bất chấp tất cả mà đấu võ mồm với vị cấp trên kiêm bạn thân trước mặt mình một trận mấy trăm hiệp thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Cốc, cốc, cốc. Phương Hiệp Hòa nghe tiếng gõ cửa thì mừng rỡ bước ra ngay. Anh đã có cái thang để cho Tổng giám đốc bắc xuống rồi.