Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…

Chương 159: Triệu Uyển Nhu Muốn Hắn Xin Lỗi?

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Triệu Uyển Nhu nghe những lời của Phương Hiệp Hòa nói xong thì ngẩn người. Cô đang bị anh ta đe dọa, đúng không? Từ trước đến nay, tính luôn cả kiếp trước đến kiếp này, ấn tượng mà Phương Hiệp Hòa để lại trong lòng mọi người luôn là một người hòa nhã, điềm đạm, ôn hòa. Thế mà hôm nay, chỉ vì sợ rằng Triệu Uyển Nhu sẽ “ra lệnh” cho Thái Lãnh Hàn làm những chuyện ngốc nghếch mà Phương Hiệp Hòa không ngại phá vỡ hình tượng của bản thân, buông lời đe dọa “vợ của bạn thân” kiêm tổng giám đốc phu nhân của nhà mình. Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa cảm động. Sự đe dọa này chứng tỏ tình bạn của Phương Hiệp Hòa và Thái Lãnh Hàn thật đáng trân trọng. Thế nhưng điều đó cũng đồng thời thể hiện rằng Phương Hiệp Hòa không hề xem Triệu Uyển Nhu là bạn bè. Ít nhất thì trong hiện tại, đối với Phương Hiệp Hòa mà nói, Triệu Uyển Nhu là “kẻ địch”. Triệu Uyển Nhu tặng cho Phương Hiệp Hòa nửa con mắt. Hừ, anh đang dọa ai đấy? Anh quên rằng tôi mới chính là vợ của Thái Lãnh Hàn đấy à? Anh không sợ rằng vợ của một gã “chó điên” nào đấy cũng có thể nhe nanh múa vuốt xé xác anh à? Thế nhưng gã “chó điên” nào đấy vốn không cho vợ của mình cơ hội để giương nanh múa vuốt với bạn thân của mình. Trông thấy Phương Hiệp Hòa vừa nói nhỏ gì đấy với Triệu Uyển Nhu khiến cô nghiêm mặt lại, trong lòng Thái Lãnh Hàn đã giật thon thót rồi. Hơn ai hết, Thái Lãnh Hàn hiểu rõ sự quan tâm mà Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi dành cho hắn. Cũng chính vì thế mà khi cảm thấy rằng Triệu Uyển Nhu không hề yêu Thái Lãnh Hàn, hai người bạn này đều tỏ ra không mấy ưa thích cô. Bây giờ Phương Hiệp Hòa mà có nói gì đó với Triệu Uyển Nhu thì chắc chắn là cũng không phải lời hay ý đẹp gì. Nét mặt của Triệu Uyển Nhu lại còn nghiêm lại như thế… Lý trí của Thái Lãnh Hàn tạm thời lùi về số âm. Hắn gằn giọng gắt khẽ: - Anh Hòa, không được dọa Uyển Nhu! Đến lượt Phương Hiệp Hòa liếc Thái Lãnh Hàn trắng mắt. Hừ, sao anh lại thân thiết và lo lắng cho một gã “trọng sắc khinh bạn” như thế này? Đồ vong ân bạc nghĩa, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, được chim quên ná đặng cá quên nơm,… Trong lúc Phương Hiệp Hòa còn đang lôi hàng loạt thành ngữ ra mà âm thầm mắng mỏ bạn thân kiêm cấp trên “vì vợ mà phũ bạn” kia thì đến lượt Triệu Uyển Nhu giật mình. Thái Lãnh Hàn sẽ không đến mức vì cô mà trở mặt với bạn bè đó chứ? Câu trả lời mà cô nghĩ ra là… rất có thể. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi. Không thể được. Tuyệt đối không thể được. Trong cuộc sống u ám của Thái Lãnh Hàn từ trước đến nay có lẽ chỉ có Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi là hai người bạn thân mang đến hơi ấm và ánh sáng cho hắn. Nếu bây giờ chỉ vì Triệu Uyển Nhu mà khiến tình bạn của Thái Lãnh Hàn rạn nứt và biến chất hoặc tệ hơn là biến mất thì chắc chắn hắn sẽ rất đau lòng mà cô cũng sẽ áy náy đến suốt đời mất. Thế là lại đến lượt Triệu Uyển Nhu bị cảm xúc lần át lý trí. Cô gắt lên đáp trả Thái Lãnh Hàn: - Anh quát cái gì mà quát? Anh ấy cũng vì lo lắng quan tâm cho anh mà thôi. Anh không cảm ơn người ta thì thôi, anh lại còn quát người ta như thế à? Anh mau xin lỗi đi! Không gian ngay lập tức rơi vào tĩnh lặng tịch mịch. Triệu Uyển Nhu một lần nữa cảm thấy vô cùng phiền chán vì không hiểu sao bản thân lại liên tục phạm vào lỗi nói mà không suy nghĩ như thế. Phương Hiệp Hòa lại một lần nữa kinh hồn táng đởm. Trời đất thánh thần thiên địa ơi, tình hình này thì tổng giám đốc của nhà anh chắc chắn sẽ bị “sang chấn tâm lý” cấp độ siêu siêu siêu cấp luôn rồi. Quả thật, lúc này Thái Lãnh Hàn đang có cảm giác toàn thân lạnh buốt. Trong lòng của hắn c.h.ế.t lặng, trong đầu cũng đặc quánh không nghĩ gì hết, không dám nghĩ gì hết. Thế nhưng vô số những ý nghĩ cứ lướt ngang qua trí óc của hắn và ghim thẳng vào lòng hắn như những mũi d.a.o nhọn hoắt. Triệu Uyển Nhu vừa mắng hắn? Triệu Uyển Nhu vì hắn quát Phương Hiệp Hòa mà mắng hắn? Triệu Uyển Nhu cảm thấy hắn là đồ không biết ơn nghĩa, không biết cảm ơn người ta mà còn hung hăng vô lý? Triệu Uyển Nhu muốn hắn xin lỗi người khác? Cơn đau từ dạ dạy nhanh chóng loang ra khắp toàn thân. Trong n.g.ự.c của Thái Lãnh Hàn như nghẹn đắng. Hắn ngừng thở mất vài giây mới có thể lấy lại được hô hấp. Nuốt khan một cái để cổ họng bớt nghẹn ngào, Thái Lãnh Hàn khàn khàn cất tiếng: - Xin lỗi! Triệu Uyển Nhu âm thầm thở phào. Mặc dù cô có cảm giác giọng nói của Thái Lãnh Hàn có chút nghẹn ngào, nhưng mà hắn chịu mở miệng xin lỗi là tốt rồi. Tuy nhiên, thói quen khi nói lời cảm ơn và xin lỗi của Triệu Uyển Nhu vẫn khiến cô chưa mấy hài lòng. Những câu cảm ơn và xin lỗi không phải chỉ nói suôn một cách sơ sài đơn giản như thế. Triệu Uyển Nhu không muốn Thái Lãnh Hàn bị Phương Hiệp Hòa nghĩ rằng hắn chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Vậy là cô nghiêm nghị hướng dẫn: - Anh chỉ nói xin lỗi như thế là xong rồi à? Anh phải nói rõ ra là anh xin lỗi ai, vì việc gì, và còn phải cam đoan sẽ không tái phạm nữa thì mới đúng.

Triệu Uyển Nhu nghe những lời của Phương Hiệp Hòa nói xong thì ngẩn người. Cô đang bị anh ta đe dọa, đúng không? Từ trước đến nay, tính luôn cả kiếp trước đến kiếp này, ấn tượng mà Phương Hiệp Hòa để lại trong lòng mọi người luôn là một người hòa nhã, điềm đạm, ôn hòa. Thế mà hôm nay, chỉ vì sợ rằng Triệu Uyển Nhu sẽ “ra lệnh” cho Thái Lãnh Hàn làm những chuyện ngốc nghếch mà Phương Hiệp Hòa không ngại phá vỡ hình tượng của bản thân, buông lời đe dọa “vợ của bạn thân” kiêm tổng giám đốc phu nhân của nhà mình.

 

Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa cảm động. Sự đe dọa này chứng tỏ tình bạn của Phương Hiệp Hòa và Thái Lãnh Hàn thật đáng trân trọng. Thế nhưng điều đó cũng đồng thời thể hiện rằng Phương Hiệp Hòa không hề xem Triệu Uyển Nhu là bạn bè. Ít nhất thì trong hiện tại, đối với Phương Hiệp Hòa mà nói, Triệu Uyển Nhu là “kẻ địch”.

 

Triệu Uyển Nhu tặng cho Phương Hiệp Hòa nửa con mắt. Hừ, anh đang dọa ai đấy? Anh quên rằng tôi mới chính là vợ của Thái Lãnh Hàn đấy à? Anh không sợ rằng vợ của một gã “chó điên” nào đấy cũng có thể nhe nanh múa vuốt xé xác anh à?

 

Thế nhưng gã “chó điên” nào đấy vốn không cho vợ của mình cơ hội để giương nanh múa vuốt với bạn thân của mình. Trông thấy Phương Hiệp Hòa vừa nói nhỏ gì đấy với Triệu Uyển Nhu khiến cô nghiêm mặt lại, trong lòng Thái Lãnh Hàn đã giật thon thót rồi. Hơn ai hết, Thái Lãnh Hàn hiểu rõ sự quan tâm mà Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi dành cho hắn. Cũng chính vì thế mà khi cảm thấy rằng Triệu Uyển Nhu không hề yêu Thái Lãnh Hàn, hai người bạn này đều tỏ ra không mấy ưa thích cô. Bây giờ Phương Hiệp Hòa mà có nói gì đó với Triệu Uyển Nhu thì chắc chắn là cũng không phải lời hay ý đẹp gì. Nét mặt của Triệu Uyển Nhu lại còn nghiêm lại như thế… Lý trí của Thái Lãnh Hàn tạm thời lùi về số âm. Hắn gằn giọng gắt khẽ:

 

- Anh Hòa, không được dọa Uyển Nhu!

 

Đến lượt Phương Hiệp Hòa liếc Thái Lãnh Hàn trắng mắt. Hừ, sao anh lại thân thiết và lo lắng cho một gã “trọng sắc khinh bạn” như thế này? Đồ vong ân bạc nghĩa, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, được chim quên ná đặng cá quên nơm,…

 

Trong lúc Phương Hiệp Hòa còn đang lôi hàng loạt thành ngữ ra mà âm thầm mắng mỏ bạn thân kiêm cấp trên “vì vợ mà phũ bạn” kia thì đến lượt Triệu Uyển Nhu giật mình. Thái Lãnh Hàn sẽ không đến mức vì cô mà trở mặt với bạn bè đó chứ? Câu trả lời mà cô nghĩ ra là… rất có thể. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi. Không thể được. Tuyệt đối không thể được. Trong cuộc sống u ám của Thái Lãnh Hàn từ trước đến nay có lẽ chỉ có Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi là hai người bạn thân mang đến hơi ấm và ánh sáng cho hắn. Nếu bây giờ chỉ vì Triệu Uyển Nhu mà khiến tình bạn của Thái Lãnh Hàn rạn nứt và biến chất hoặc tệ hơn là biến mất thì chắc chắn hắn sẽ rất đau lòng mà cô cũng sẽ áy náy đến suốt đời mất. Thế là lại đến lượt Triệu Uyển Nhu bị cảm xúc lần át lý trí. Cô gắt lên đáp trả Thái Lãnh Hàn:

 

- Anh quát cái gì mà quát? Anh ấy cũng vì lo lắng quan tâm cho anh mà thôi. Anh không cảm ơn người ta thì thôi, anh lại còn quát người ta như thế à? Anh mau xin lỗi đi!

 

Không gian ngay lập tức rơi vào tĩnh lặng tịch mịch. Triệu Uyển Nhu một lần nữa cảm thấy vô cùng phiền chán vì không hiểu sao bản thân lại liên tục phạm vào lỗi nói mà không suy nghĩ như thế. Phương Hiệp Hòa lại một lần nữa kinh hồn táng đởm. Trời đất thánh thần thiên địa ơi, tình hình này thì tổng giám đốc của nhà anh chắc chắn sẽ bị “sang chấn tâm lý” cấp độ siêu siêu siêu cấp luôn rồi.

 

Quả thật, lúc này Thái Lãnh Hàn đang có cảm giác toàn thân lạnh buốt. Trong lòng của hắn c.h.ế.t lặng, trong đầu cũng đặc quánh không nghĩ gì hết, không dám nghĩ gì hết. Thế nhưng vô số những ý nghĩ cứ lướt ngang qua trí óc của hắn và ghim thẳng vào lòng hắn như những mũi d.a.o nhọn hoắt.

 

Triệu Uyển Nhu vừa mắng hắn?

 

Triệu Uyển Nhu vì hắn quát Phương Hiệp Hòa mà mắng hắn?

 

Triệu Uyển Nhu cảm thấy hắn là đồ không biết ơn nghĩa, không biết cảm ơn người ta mà còn hung hăng vô lý?

 

Triệu Uyển Nhu muốn hắn xin lỗi người khác?

 

Cơn đau từ dạ dạy nhanh chóng loang ra khắp toàn thân. Trong n.g.ự.c của Thái Lãnh Hàn như nghẹn đắng. Hắn ngừng thở mất vài giây mới có thể lấy lại được hô hấp. Nuốt khan một cái để cổ họng bớt nghẹn ngào, Thái Lãnh Hàn khàn khàn cất tiếng:

 

- Xin lỗi!

 

Triệu Uyển Nhu âm thầm thở phào. Mặc dù cô có cảm giác giọng nói của Thái Lãnh Hàn có chút nghẹn ngào, nhưng mà hắn chịu mở miệng xin lỗi là tốt rồi. Tuy nhiên, thói quen khi nói lời cảm ơn và xin lỗi của Triệu Uyển Nhu vẫn khiến cô chưa mấy hài lòng. Những câu cảm ơn và xin lỗi không phải chỉ nói suôn một cách sơ sài đơn giản như thế. Triệu Uyển Nhu không muốn Thái Lãnh Hàn bị Phương Hiệp Hòa nghĩ rằng hắn chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Vậy là cô nghiêm nghị hướng dẫn:

 

- Anh chỉ nói xin lỗi như thế là xong rồi à? Anh phải nói rõ ra là anh xin lỗi ai, vì việc gì, và còn phải cam đoan sẽ không tái phạm nữa thì mới đúng.

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước.   Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Triệu Uyển Nhu nghe những lời của Phương Hiệp Hòa nói xong thì ngẩn người. Cô đang bị anh ta đe dọa, đúng không? Từ trước đến nay, tính luôn cả kiếp trước đến kiếp này, ấn tượng mà Phương Hiệp Hòa để lại trong lòng mọi người luôn là một người hòa nhã, điềm đạm, ôn hòa. Thế mà hôm nay, chỉ vì sợ rằng Triệu Uyển Nhu sẽ “ra lệnh” cho Thái Lãnh Hàn làm những chuyện ngốc nghếch mà Phương Hiệp Hòa không ngại phá vỡ hình tượng của bản thân, buông lời đe dọa “vợ của bạn thân” kiêm tổng giám đốc phu nhân của nhà mình. Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa cảm động. Sự đe dọa này chứng tỏ tình bạn của Phương Hiệp Hòa và Thái Lãnh Hàn thật đáng trân trọng. Thế nhưng điều đó cũng đồng thời thể hiện rằng Phương Hiệp Hòa không hề xem Triệu Uyển Nhu là bạn bè. Ít nhất thì trong hiện tại, đối với Phương Hiệp Hòa mà nói, Triệu Uyển Nhu là “kẻ địch”. Triệu Uyển Nhu tặng cho Phương Hiệp Hòa nửa con mắt. Hừ, anh đang dọa ai đấy? Anh quên rằng tôi mới chính là vợ của Thái Lãnh Hàn đấy à? Anh không sợ rằng vợ của một gã “chó điên” nào đấy cũng có thể nhe nanh múa vuốt xé xác anh à? Thế nhưng gã “chó điên” nào đấy vốn không cho vợ của mình cơ hội để giương nanh múa vuốt với bạn thân của mình. Trông thấy Phương Hiệp Hòa vừa nói nhỏ gì đấy với Triệu Uyển Nhu khiến cô nghiêm mặt lại, trong lòng Thái Lãnh Hàn đã giật thon thót rồi. Hơn ai hết, Thái Lãnh Hàn hiểu rõ sự quan tâm mà Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi dành cho hắn. Cũng chính vì thế mà khi cảm thấy rằng Triệu Uyển Nhu không hề yêu Thái Lãnh Hàn, hai người bạn này đều tỏ ra không mấy ưa thích cô. Bây giờ Phương Hiệp Hòa mà có nói gì đó với Triệu Uyển Nhu thì chắc chắn là cũng không phải lời hay ý đẹp gì. Nét mặt của Triệu Uyển Nhu lại còn nghiêm lại như thế… Lý trí của Thái Lãnh Hàn tạm thời lùi về số âm. Hắn gằn giọng gắt khẽ: - Anh Hòa, không được dọa Uyển Nhu! Đến lượt Phương Hiệp Hòa liếc Thái Lãnh Hàn trắng mắt. Hừ, sao anh lại thân thiết và lo lắng cho một gã “trọng sắc khinh bạn” như thế này? Đồ vong ân bạc nghĩa, ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, được chim quên ná đặng cá quên nơm,… Trong lúc Phương Hiệp Hòa còn đang lôi hàng loạt thành ngữ ra mà âm thầm mắng mỏ bạn thân kiêm cấp trên “vì vợ mà phũ bạn” kia thì đến lượt Triệu Uyển Nhu giật mình. Thái Lãnh Hàn sẽ không đến mức vì cô mà trở mặt với bạn bè đó chứ? Câu trả lời mà cô nghĩ ra là… rất có thể. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi. Không thể được. Tuyệt đối không thể được. Trong cuộc sống u ám của Thái Lãnh Hàn từ trước đến nay có lẽ chỉ có Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi là hai người bạn thân mang đến hơi ấm và ánh sáng cho hắn. Nếu bây giờ chỉ vì Triệu Uyển Nhu mà khiến tình bạn của Thái Lãnh Hàn rạn nứt và biến chất hoặc tệ hơn là biến mất thì chắc chắn hắn sẽ rất đau lòng mà cô cũng sẽ áy náy đến suốt đời mất. Thế là lại đến lượt Triệu Uyển Nhu bị cảm xúc lần át lý trí. Cô gắt lên đáp trả Thái Lãnh Hàn: - Anh quát cái gì mà quát? Anh ấy cũng vì lo lắng quan tâm cho anh mà thôi. Anh không cảm ơn người ta thì thôi, anh lại còn quát người ta như thế à? Anh mau xin lỗi đi! Không gian ngay lập tức rơi vào tĩnh lặng tịch mịch. Triệu Uyển Nhu một lần nữa cảm thấy vô cùng phiền chán vì không hiểu sao bản thân lại liên tục phạm vào lỗi nói mà không suy nghĩ như thế. Phương Hiệp Hòa lại một lần nữa kinh hồn táng đởm. Trời đất thánh thần thiên địa ơi, tình hình này thì tổng giám đốc của nhà anh chắc chắn sẽ bị “sang chấn tâm lý” cấp độ siêu siêu siêu cấp luôn rồi. Quả thật, lúc này Thái Lãnh Hàn đang có cảm giác toàn thân lạnh buốt. Trong lòng của hắn c.h.ế.t lặng, trong đầu cũng đặc quánh không nghĩ gì hết, không dám nghĩ gì hết. Thế nhưng vô số những ý nghĩ cứ lướt ngang qua trí óc của hắn và ghim thẳng vào lòng hắn như những mũi d.a.o nhọn hoắt. Triệu Uyển Nhu vừa mắng hắn? Triệu Uyển Nhu vì hắn quát Phương Hiệp Hòa mà mắng hắn? Triệu Uyển Nhu cảm thấy hắn là đồ không biết ơn nghĩa, không biết cảm ơn người ta mà còn hung hăng vô lý? Triệu Uyển Nhu muốn hắn xin lỗi người khác? Cơn đau từ dạ dạy nhanh chóng loang ra khắp toàn thân. Trong n.g.ự.c của Thái Lãnh Hàn như nghẹn đắng. Hắn ngừng thở mất vài giây mới có thể lấy lại được hô hấp. Nuốt khan một cái để cổ họng bớt nghẹn ngào, Thái Lãnh Hàn khàn khàn cất tiếng: - Xin lỗi! Triệu Uyển Nhu âm thầm thở phào. Mặc dù cô có cảm giác giọng nói của Thái Lãnh Hàn có chút nghẹn ngào, nhưng mà hắn chịu mở miệng xin lỗi là tốt rồi. Tuy nhiên, thói quen khi nói lời cảm ơn và xin lỗi của Triệu Uyển Nhu vẫn khiến cô chưa mấy hài lòng. Những câu cảm ơn và xin lỗi không phải chỉ nói suôn một cách sơ sài đơn giản như thế. Triệu Uyển Nhu không muốn Thái Lãnh Hàn bị Phương Hiệp Hòa nghĩ rằng hắn chỉ nói qua loa cho xong chuyện. Vậy là cô nghiêm nghị hướng dẫn: - Anh chỉ nói xin lỗi như thế là xong rồi à? Anh phải nói rõ ra là anh xin lỗi ai, vì việc gì, và còn phải cam đoan sẽ không tái phạm nữa thì mới đúng.

Chương 159: Triệu Uyển Nhu Muốn Hắn Xin Lỗi?