Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…
Chương 208: Tình địch đáng gờm nhất
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Dáng vẻ của Thái Lãnh Hàn khiến Petter buột miệng muốn an ủi:- Tổng giám đốc Hàn, thật ra thì đây là bài khiêu vũ rất đơn giản…Thái Lãnh Hàn ủ rũ gật đầu. Hắn cũng biết những nhịp điệu này rất đơn giản. Nhưng cũng chính vì thế mà Thái Lãnh Hàn càng bị đả kích trầm trọng hơn. Càng nghĩ hắn càng chán nản. Dĩ nhiên, Thái Lãnh Hàn không tới mức cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, thật vô dụng; nhưng rõ ràng, cái gọi là “tế bào nghệ thuật” của hắn ít ỏi đến thảm thương. Và quan trọng nhất là, điều này càng chứng tỏ rằng khoảng cách giữa hắn và Triệu Uyển Nhu vốn đã xa lại thêm xa nhiều hơn.Petter mở miệng an ủi một câu mà làm cho “học viên” kiêm “khách hàng sộp” càng thêm sa sút tinh thần. Anh ta chớp mắt, cố gắng tìm cách hướng dẫn theo hướng dễ nhất có thể.- Hay là, anh hãy tự mình đếm thầm thử xem. Một, hai, ba, bốn, bước; hai, hai, ba, bốn, bước…Đây đã là cách hướng dẫn dành cho các bé ở độ tuổi thiếu nhi rồi. Lần đầu tiên trong sự nghiệp làm huấn luyện viên của Petter, anh ta phải áp dụng cách hướng dẫn dành cho thiếu nhi khi huấn luyện cho một người trưởng thành như thế này. Nếu vẫn còn không được nữa thì có lẽ Petter phải từ bỏ danh hiệu “huấn luyện viên hạng nhất của trung tâm” này cho rồi.Trong lòng vừa thầm cầu nguyên, Petter vừa đưa ánh mắt nửa phần cầu cứu nửa phần kỳ vọng hướng về phía Alice. Bắt gặp ánh mắt đầy cảm xúc của trưởng nhóm, Ailce ngẩn ra một lúc rồi hùng dũng đứng dậy. Cô nàng hít sâu một hơi, tập trung tinh thần vào gương mặt đẹp trai của Thái Lãnh Hàn để làm động lức tiến tới. Petter cũng hít sâu một hơi, vươn tay mở nhạc. Thái Lãnh Hàn nghiêm mặt, tập trung đếm thầmMột, hai, ba, bốn,… Hai, hai, ba, bốn,…- Ái da…Ailice kêu lên một tiếng thảm thiết. Petter cười như mếu. Thái Lãnh Hàn sa sầm gương mặt. Chỉ trong một buổi tập đầu tiên, Thái Lãnh Hàn đã “hạ thủ” một nhóm huấn luyện viên giỏi của trung tâm dạy khiêu vũ. Petter vốn còn định thân chinh “ra trận” thì thời gian nghỉ trưa của Tập đoàn Thắng Lợi đã sắp kết thúc. Thái Lãnh Hàn quay về công ty trong nỗi niềm phức tạp của hầu hết huấn luyện viên nơi trung tâm huấn luyện khiêu vũ này.Kết thúc buổi học đầu tiên trong thất bại ê chế, Thái Lãnh Hàn vừa bực tức vừa ủ rũ lê bước về công ty. Thái lại cà vạt một lần nữa, khoác chiếc áo vét vào, Thái Lãnh Hàn yên tĩnh đứng chờ thang máy.Tính toong!Nghe được tiếng chuông báo hiệu thang máy mở ra, Thái Lãnh Hàn nhấc chân lên muốn đi vào. Nhưng lúc hắn nhìn thấy người đàn ông đang đứng sẵn trong thang máy thì bỗng chốc khựng lại.Thái Lãnh Hàn nhận ra người đàn ông này. Đó chính là Dương Thiên Vũ, người thừa kế tiếp theo của công ty Dương Phát, chuỗi siêu thị lớn nhất toàn cầu. Đồng thời anh ta không chỉ là thanh mai trúc mã của Triệu Uyển Nhu mà còn là đối tượng được “se duyên” với cô trong miệng của rất nhiều người. Nói một cách khác, Dương Thiên Vũ chính là tình địch đáng gờm nhất đối với Thái Lãnh Hàn từ trước tới nay. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn vang lên từng hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Tại sao Dương Thiên Vũ lại xuất hiện ở đây vào lúc này?Dương Thiên Vũ cũng nhận ra Thái Lãnh Hàn. Dù sao thì danh tiếng thối nát của Thái Lãnh Hàn quá vang dội, hơn nữa, hình cưới của Triệu Uyển Nhu, dù đã bị nhà họ Dương giấu nhẹm đi, nhưng vẫn cò vài tấm lọt ra được khỏi phạm vi kiểm soát của họ mà đến tay của Dương Thiên Vũ ở nước ngoài. Dương Thiên Vũ nhếch môi cười, tỏ ra vô cùng lễ độ cất giọng hỏi:- Anh không đi thang máy sao?Thái Lãnh Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hắn cũng mím môi, đáp lại lời hỏi kia bằng một gương mặt lạnh ngắt đúng tiêu chuẩn của tảng băng rồi điềm nhiên bước vào trong thang máy.Thế nhưng chỉ có Thái Lãnh Hàn mới biết, hắn căng thẳng như thế nào khi đứng bên cạnh Dương Thiên Vũ. Toàn thân của Thái Lãnh Hàn vươn lên thẳng tắp, đứng cứng ngắc như một cây cột bằng sắt, im lặng đầy xa cách. Đó chính là cách mà Thái Lãnh Hàn vẫn quen dùng khi đối diện với “đối thủ”. Sự lạnh lùng và cứng nhắc của hắn là để che giấu đi cảm xúc đang cuồn cuộn bên trong tâm hồn, khiến kẻ đối diện không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào, không tìm ra được điểm yếu của hắn.Thế nhưng Dương Thiên Vũ cũng phải là người từng trải. Thói quen của anh ta lại là dùng dáng vẻ như gió xuân vừa mát mẻ vừa ấm áp để khơi gợi thông tin từ phía đối thủ. Thế nên, trước thái độ lạnh lẽo của tảng băng nào đó, làn gió xuân kia vẫn có thể nhẹ nhàng nở nụ cười và cất giọng tiếp tục hỏi chuyện:- Tổng giám đốc Lãnh Hàn tới đây để khiêu vũ ư?Bên trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói ôn hoà của Dương Thiên Vũ khiến Thái Lãnh Hàn sững sờ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Sao Dương Thiên Vũ lại biết việc hắn đi học khiêu vũ? Anh ta theo dõi hắn ư? Hay là… đã có ai đó “mật báo” cho anh ta biết?
Dáng vẻ của Thái Lãnh Hàn khiến Petter buột miệng muốn an ủi:
- Tổng giám đốc Hàn, thật ra thì đây là bài khiêu vũ rất đơn giản…
Thái Lãnh Hàn ủ rũ gật đầu. Hắn cũng biết những nhịp điệu này rất đơn giản. Nhưng cũng chính vì thế mà Thái Lãnh Hàn càng bị đả kích trầm trọng hơn. Càng nghĩ hắn càng chán nản. Dĩ nhiên, Thái Lãnh Hàn không tới mức cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, thật vô dụng; nhưng rõ ràng, cái gọi là “tế bào nghệ thuật” của hắn ít ỏi đến thảm thương. Và quan trọng nhất là, điều này càng chứng tỏ rằng khoảng cách giữa hắn và Triệu Uyển Nhu vốn đã xa lại thêm xa nhiều hơn.
Petter mở miệng an ủi một câu mà làm cho “học viên” kiêm “khách hàng sộp” càng thêm sa sút tinh thần. Anh ta chớp mắt, cố gắng tìm cách hướng dẫn theo hướng dễ nhất có thể.
- Hay là, anh hãy tự mình đếm thầm thử xem. Một, hai, ba, bốn, bước; hai, hai, ba, bốn, bước…
Đây đã là cách hướng dẫn dành cho các bé ở độ tuổi thiếu nhi rồi. Lần đầu tiên trong sự nghiệp làm huấn luyện viên của Petter, anh ta phải áp dụng cách hướng dẫn dành cho thiếu nhi khi huấn luyện cho một người trưởng thành như thế này. Nếu vẫn còn không được nữa thì có lẽ Petter phải từ bỏ danh hiệu “huấn luyện viên hạng nhất của trung tâm” này cho rồi.
Trong lòng vừa thầm cầu nguyên, Petter vừa đưa ánh mắt nửa phần cầu cứu nửa phần kỳ vọng hướng về phía Alice. Bắt gặp ánh mắt đầy cảm xúc của trưởng nhóm, Ailce ngẩn ra một lúc rồi hùng dũng đứng dậy. Cô nàng hít sâu một hơi, tập trung tinh thần vào gương mặt đẹp trai của Thái Lãnh Hàn để làm động lức tiến tới. Petter cũng hít sâu một hơi, vươn tay mở nhạc. Thái Lãnh Hàn nghiêm mặt, tập trung đếm thầm
Một, hai, ba, bốn,… Hai, hai, ba, bốn,…
- Ái da…
Ailice kêu lên một tiếng thảm thiết. Petter cười như mếu. Thái Lãnh Hàn sa sầm gương mặt. Chỉ trong một buổi tập đầu tiên, Thái Lãnh Hàn đã “hạ thủ” một nhóm huấn luyện viên giỏi của trung tâm dạy khiêu vũ. Petter vốn còn định thân chinh “ra trận” thì thời gian nghỉ trưa của Tập đoàn Thắng Lợi đã sắp kết thúc. Thái Lãnh Hàn quay về công ty trong nỗi niềm phức tạp của hầu hết huấn luyện viên nơi trung tâm huấn luyện khiêu vũ này.
Kết thúc buổi học đầu tiên trong thất bại ê chế, Thái Lãnh Hàn vừa bực tức vừa ủ rũ lê bước về công ty. Thái lại cà vạt một lần nữa, khoác chiếc áo vét vào, Thái Lãnh Hàn yên tĩnh đứng chờ thang máy.
Tính toong!
Nghe được tiếng chuông báo hiệu thang máy mở ra, Thái Lãnh Hàn nhấc chân lên muốn đi vào. Nhưng lúc hắn nhìn thấy người đàn ông đang đứng sẵn trong thang máy thì bỗng chốc khựng lại.
Thái Lãnh Hàn nhận ra người đàn ông này. Đó chính là Dương Thiên Vũ, người thừa kế tiếp theo của công ty Dương Phát, chuỗi siêu thị lớn nhất toàn cầu. Đồng thời anh ta không chỉ là thanh mai trúc mã của Triệu Uyển Nhu mà còn là đối tượng được “se duyên” với cô trong miệng của rất nhiều người. Nói một cách khác, Dương Thiên Vũ chính là tình địch đáng gờm nhất đối với Thái Lãnh Hàn từ trước tới nay. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn vang lên từng hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Tại sao Dương Thiên Vũ lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
Dương Thiên Vũ cũng nhận ra Thái Lãnh Hàn. Dù sao thì danh tiếng thối nát của Thái Lãnh Hàn quá vang dội, hơn nữa, hình cưới của Triệu Uyển Nhu, dù đã bị nhà họ Dương giấu nhẹm đi, nhưng vẫn cò vài tấm lọt ra được khỏi phạm vi kiểm soát của họ mà đến tay của Dương Thiên Vũ ở nước ngoài. Dương Thiên Vũ nhếch môi cười, tỏ ra vô cùng lễ độ cất giọng hỏi:
- Anh không đi thang máy sao?
Thái Lãnh Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hắn cũng mím môi, đáp lại lời hỏi kia bằng một gương mặt lạnh ngắt đúng tiêu chuẩn của tảng băng rồi điềm nhiên bước vào trong thang máy.
Thế nhưng chỉ có Thái Lãnh Hàn mới biết, hắn căng thẳng như thế nào khi đứng bên cạnh Dương Thiên Vũ. Toàn thân của Thái Lãnh Hàn vươn lên thẳng tắp, đứng cứng ngắc như một cây cột bằng sắt, im lặng đầy xa cách. Đó chính là cách mà Thái Lãnh Hàn vẫn quen dùng khi đối diện với “đối thủ”. Sự lạnh lùng và cứng nhắc của hắn là để che giấu đi cảm xúc đang cuồn cuộn bên trong tâm hồn, khiến kẻ đối diện không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào, không tìm ra được điểm yếu của hắn.
Thế nhưng Dương Thiên Vũ cũng phải là người từng trải. Thói quen của anh ta lại là dùng dáng vẻ như gió xuân vừa mát mẻ vừa ấm áp để khơi gợi thông tin từ phía đối thủ. Thế nên, trước thái độ lạnh lẽo của tảng băng nào đó, làn gió xuân kia vẫn có thể nhẹ nhàng nở nụ cười và cất giọng tiếp tục hỏi chuyện:
- Tổng giám đốc Lãnh Hàn tới đây để khiêu vũ ư?
Bên trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói ôn hoà của Dương Thiên Vũ khiến Thái Lãnh Hàn sững sờ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Sao Dương Thiên Vũ lại biết việc hắn đi học khiêu vũ? Anh ta theo dõi hắn ư? Hay là… đã có ai đó “mật báo” cho anh ta biết?
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Dáng vẻ của Thái Lãnh Hàn khiến Petter buột miệng muốn an ủi:- Tổng giám đốc Hàn, thật ra thì đây là bài khiêu vũ rất đơn giản…Thái Lãnh Hàn ủ rũ gật đầu. Hắn cũng biết những nhịp điệu này rất đơn giản. Nhưng cũng chính vì thế mà Thái Lãnh Hàn càng bị đả kích trầm trọng hơn. Càng nghĩ hắn càng chán nản. Dĩ nhiên, Thái Lãnh Hàn không tới mức cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, thật vô dụng; nhưng rõ ràng, cái gọi là “tế bào nghệ thuật” của hắn ít ỏi đến thảm thương. Và quan trọng nhất là, điều này càng chứng tỏ rằng khoảng cách giữa hắn và Triệu Uyển Nhu vốn đã xa lại thêm xa nhiều hơn.Petter mở miệng an ủi một câu mà làm cho “học viên” kiêm “khách hàng sộp” càng thêm sa sút tinh thần. Anh ta chớp mắt, cố gắng tìm cách hướng dẫn theo hướng dễ nhất có thể.- Hay là, anh hãy tự mình đếm thầm thử xem. Một, hai, ba, bốn, bước; hai, hai, ba, bốn, bước…Đây đã là cách hướng dẫn dành cho các bé ở độ tuổi thiếu nhi rồi. Lần đầu tiên trong sự nghiệp làm huấn luyện viên của Petter, anh ta phải áp dụng cách hướng dẫn dành cho thiếu nhi khi huấn luyện cho một người trưởng thành như thế này. Nếu vẫn còn không được nữa thì có lẽ Petter phải từ bỏ danh hiệu “huấn luyện viên hạng nhất của trung tâm” này cho rồi.Trong lòng vừa thầm cầu nguyên, Petter vừa đưa ánh mắt nửa phần cầu cứu nửa phần kỳ vọng hướng về phía Alice. Bắt gặp ánh mắt đầy cảm xúc của trưởng nhóm, Ailce ngẩn ra một lúc rồi hùng dũng đứng dậy. Cô nàng hít sâu một hơi, tập trung tinh thần vào gương mặt đẹp trai của Thái Lãnh Hàn để làm động lức tiến tới. Petter cũng hít sâu một hơi, vươn tay mở nhạc. Thái Lãnh Hàn nghiêm mặt, tập trung đếm thầmMột, hai, ba, bốn,… Hai, hai, ba, bốn,…- Ái da…Ailice kêu lên một tiếng thảm thiết. Petter cười như mếu. Thái Lãnh Hàn sa sầm gương mặt. Chỉ trong một buổi tập đầu tiên, Thái Lãnh Hàn đã “hạ thủ” một nhóm huấn luyện viên giỏi của trung tâm dạy khiêu vũ. Petter vốn còn định thân chinh “ra trận” thì thời gian nghỉ trưa của Tập đoàn Thắng Lợi đã sắp kết thúc. Thái Lãnh Hàn quay về công ty trong nỗi niềm phức tạp của hầu hết huấn luyện viên nơi trung tâm huấn luyện khiêu vũ này.Kết thúc buổi học đầu tiên trong thất bại ê chế, Thái Lãnh Hàn vừa bực tức vừa ủ rũ lê bước về công ty. Thái lại cà vạt một lần nữa, khoác chiếc áo vét vào, Thái Lãnh Hàn yên tĩnh đứng chờ thang máy.Tính toong!Nghe được tiếng chuông báo hiệu thang máy mở ra, Thái Lãnh Hàn nhấc chân lên muốn đi vào. Nhưng lúc hắn nhìn thấy người đàn ông đang đứng sẵn trong thang máy thì bỗng chốc khựng lại.Thái Lãnh Hàn nhận ra người đàn ông này. Đó chính là Dương Thiên Vũ, người thừa kế tiếp theo của công ty Dương Phát, chuỗi siêu thị lớn nhất toàn cầu. Đồng thời anh ta không chỉ là thanh mai trúc mã của Triệu Uyển Nhu mà còn là đối tượng được “se duyên” với cô trong miệng của rất nhiều người. Nói một cách khác, Dương Thiên Vũ chính là tình địch đáng gờm nhất đối với Thái Lãnh Hàn từ trước tới nay. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn vang lên từng hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. Tại sao Dương Thiên Vũ lại xuất hiện ở đây vào lúc này?Dương Thiên Vũ cũng nhận ra Thái Lãnh Hàn. Dù sao thì danh tiếng thối nát của Thái Lãnh Hàn quá vang dội, hơn nữa, hình cưới của Triệu Uyển Nhu, dù đã bị nhà họ Dương giấu nhẹm đi, nhưng vẫn cò vài tấm lọt ra được khỏi phạm vi kiểm soát của họ mà đến tay của Dương Thiên Vũ ở nước ngoài. Dương Thiên Vũ nhếch môi cười, tỏ ra vô cùng lễ độ cất giọng hỏi:- Anh không đi thang máy sao?Thái Lãnh Hàn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hắn cũng mím môi, đáp lại lời hỏi kia bằng một gương mặt lạnh ngắt đúng tiêu chuẩn của tảng băng rồi điềm nhiên bước vào trong thang máy.Thế nhưng chỉ có Thái Lãnh Hàn mới biết, hắn căng thẳng như thế nào khi đứng bên cạnh Dương Thiên Vũ. Toàn thân của Thái Lãnh Hàn vươn lên thẳng tắp, đứng cứng ngắc như một cây cột bằng sắt, im lặng đầy xa cách. Đó chính là cách mà Thái Lãnh Hàn vẫn quen dùng khi đối diện với “đối thủ”. Sự lạnh lùng và cứng nhắc của hắn là để che giấu đi cảm xúc đang cuồn cuộn bên trong tâm hồn, khiến kẻ đối diện không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào, không tìm ra được điểm yếu của hắn.Thế nhưng Dương Thiên Vũ cũng phải là người từng trải. Thói quen của anh ta lại là dùng dáng vẻ như gió xuân vừa mát mẻ vừa ấm áp để khơi gợi thông tin từ phía đối thủ. Thế nên, trước thái độ lạnh lẽo của tảng băng nào đó, làn gió xuân kia vẫn có thể nhẹ nhàng nở nụ cười và cất giọng tiếp tục hỏi chuyện:- Tổng giám đốc Lãnh Hàn tới đây để khiêu vũ ư?Bên trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh bỗng nhiên vang lên giọng nói ôn hoà của Dương Thiên Vũ khiến Thái Lãnh Hàn sững sờ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh mình. Sao Dương Thiên Vũ lại biết việc hắn đi học khiêu vũ? Anh ta theo dõi hắn ư? Hay là… đã có ai đó “mật báo” cho anh ta biết?