Triệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có…
Chương 227: Một chốn đào nguyên tiên cảnh
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Thái Lãnh Hàn nhìn gương mặt ửng hồng của vợ mà thương, lại vừa thích thú. Hắn nắm lấy một bên đầu gối của Triệu Uyển Nhu, khàn khàn cất giọng:- Ngoan! Em đã hứa sẽ cho anh rồi mà?- Nhưng mà... Đừng làm thế... Em ngượng lắm!- Chúng ta đã đến bước này rồi, em còn ngượng nữa sao?Thái Lãnh Hàn buồn cười nhìn Triệu Uyển Nhu nhưng lại không nỡ cười. Hắn hiểu sự ái ngại của cô và càng trân trọng sự ái ngại này của cô. Nhưng chính vì hắn biết cô vẫn luôn ái ngại, nên hắn càng không thể không giúp cô cởi mở hơn, và nới rộng hơn. Nếu không, một khi hắn thật sự xuất quân chiếm đóng, cửa hang nhỏ hẹp này sẽ khiến Triệu Uyển Nhu vô cùng đau đớn mà hắn cũng chẳng dễ chịu gì. Nửa ***** của Thái Lãnh Hàn thật ra đang ***** đến phát đau. Một con dã thú đói khát lâu ngày vừa thấy được món ngon đang kêu gào muốn được xông ra, nhưng Thái Lãnh Hàn sợ làm Triệu Uyển Nhu đau nên đang cố gắng hết sức để kìm nén. Nếu bây giờ Triệu Uyển Nhu vẫn khăng khăng không chịu, Thái Lãnh Hàn biết mình sẽ khó mà lâm trận rút lui được nữa, nhưng hắn lại xót xa nếu cô phải chịu đau đớn.Thật ra thì Triệu Uyển Nhu cũng biết rõ là Thái Lãnh Hàn đang muốn giúp cô có thể dễ dàng và thoải mái hơn khi chuyển đến những hành động tiếp theo. Trong kiếp này Triệu Uyển Nhu vẫn là xử nữ, nhưng trong kiếp trước cô không phải là chưa từng nếm trải qua. Cô lại còn trải qua một thời gian rất dài được Vương Thiên Bích tôi – luyện – khắc – nghiệt bằng hàng trăm bộ ngôn tình với đủ dạng xôi chè thịt thà, từ đơn thuần đơn giản nắm tay kéo rèm là kết thúc, cho đến những câu chỉ miêu tả chi tiết tỉ mỉ từng bộ phận cơ thể, từng tiếng *****, từng diễn biến của một cuộc *****. Thậm chí, ngay cả phim ảnh cũng đã được cô và Vương Thiên Bích nghiên – cứu không ít. Nói theo kiểu của dân ngôn tình là, dù cô chưa từng ăn thịt heo cũng đã trông thấy heo chạy, thậm chí là heo nằm, heo ngồi, heo quỳ, heo đứng, heo trong đủ thứ tư thế kỳ lạ và *****.Thế nhưng, khi chính bản thân mình trải nghiệm qua, Triệu Uyển Nhu mới hiểu, giữa đọc và tưởng tượng với thực tế nếm trải có một sự cách biệt rất lớn. Và cô vẫn ngượng ngùng.Tuy nhiên, dù ngượng ngùng, Triệu Uyển Nhu vẫn hiểu được, Thái Lãnh Hàn vốn là đang nghĩ cho cô. Không phải người đàn ông nào đang bộc phát bản năng và ***** cũng có thể đủ nghị lực và kiên nhẫn để tặng cho người phụ nữ đang bị hắn ta chế ngự được hưởng thụ một màn dạo đầu cẩn thận như thế. Cho nên, Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt đang rối rắm của Thái Lãnh Hàn mà nén chịu sự thẹn thùng, không trốn tránh nữa.Khi đôi chân của Triệu Uyển Nhu e lệ tách ra, hé lộ cửa vào động hoa thần bí, Thái Lãnh Hàn vừa cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm vừa cảm thấy áp lực nặng nề. Thanh thản nhẹ nhõm vì hắn sẽ không phải nín nhịn lâu nữa, cũng sẽ không làm cho Triệu Uyển Nhu đau. Nhưng áp lực của Thái Lãnh Hàn không hề nhỏ. Đôi chân kia mở ra, cửa động mở ra, cũng đồng nghĩa với việc Triệu Uyển Nhu đã mở lòng ra đón nhận hắn, tin tưởng hắn. Hắn không chỉ phải khiến cho cô đủ sung sướng trong thời điểm này, mà còn phải đảm bảo cho cô hạnh phúc trong cả những ngày sau đó của tương lai, của cả đời. Cái gánh này, quá nặng, như Thái Lãnh Hàn vui vẻ và mừng rỡ gánh lấy. Trước mắt thì, hắn sẽ cùng cô hưởng thụ thú vui của một cặp vợ chồng mới cưới.Được sự cho phép của quản – lý – cửa – khẩu, chàng kỵ sĩ ngón tay của Thái Lãnh Hàn mạnh dạn tiến vào một thế giới bí mật. Ban đầu, chàng chỉ dám dò dẫm từng bước một, len vào giữa bốn bề ***** mềm mại, cứ được một đoạn, lại lùi ra.Lúc này, chàng kỵ sĩ kia lại như một chú sâu khổng lồ, thích thú khám phá một chiếc kén ấm áp và êm ái. Chú sâu ngo ngoe chạm bên nọ, động bên kia, từng chút từng chút khai mở cửa động cho rộng thêm.Thái Lãnh Hàn vốn là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nên trong hoàn cảnh này, nhưng chú sâu trên bàn tay của Thái Lãnh Hàn cũng là những chú sâu có tinh thần đồng đội rất cao và vô cùng giàu tình nghĩa. Khi đã tìm được một chiếc kén đẹp đẽ, ấp áp và mềm mại đến vô cùng quyến rũ thế này, chú sâu đầu tiên này không muốn chỉ hưởng thụ một mình. Khi cửa động đã được khai mở rộng hơn, chú sâu kia rủ thêm một chú sâu nữa, vốn là hắn em thân thiết đứng cạnh mình suốt hai mươi mấy năm qua, cùng chui vào bên trong hang sâu. Quả thật ra rất ấm áp, rất mềm mại. Hai chú sâu thích chí cùng nhau nhảy múa “ăn mừng tân gia”.
Thái Lãnh Hàn nhìn gương mặt ửng hồng của vợ mà thương, lại vừa thích thú. Hắn nắm lấy một bên đầu gối của Triệu Uyển Nhu, khàn khàn cất giọng:
- Ngoan! Em đã hứa sẽ cho anh rồi mà?
- Nhưng mà... Đừng làm thế... Em ngượng lắm!
- Chúng ta đã đến bước này rồi, em còn ngượng nữa sao?
Thái Lãnh Hàn buồn cười nhìn Triệu Uyển Nhu nhưng lại không nỡ cười. Hắn hiểu sự ái ngại của cô và càng trân trọng sự ái ngại này của cô. Nhưng chính vì hắn biết cô vẫn luôn ái ngại, nên hắn càng không thể không giúp cô cởi mở hơn, và nới rộng hơn. Nếu không, một khi hắn thật sự xuất quân chiếm đóng, cửa hang nhỏ hẹp này sẽ khiến Triệu Uyển Nhu vô cùng đau đớn mà hắn cũng chẳng dễ chịu gì. Nửa ***** của Thái Lãnh Hàn thật ra đang ***** đến phát đau. Một con dã thú đói khát lâu ngày vừa thấy được món ngon đang kêu gào muốn được xông ra, nhưng Thái Lãnh Hàn sợ làm Triệu Uyển Nhu đau nên đang cố gắng hết sức để kìm nén. Nếu bây giờ Triệu Uyển Nhu vẫn khăng khăng không chịu, Thái Lãnh Hàn biết mình sẽ khó mà lâm trận rút lui được nữa, nhưng hắn lại xót xa nếu cô phải chịu đau đớn.
Thật ra thì Triệu Uyển Nhu cũng biết rõ là Thái Lãnh Hàn đang muốn giúp cô có thể dễ dàng và thoải mái hơn khi chuyển đến những hành động tiếp theo. Trong kiếp này Triệu Uyển Nhu vẫn là xử nữ, nhưng trong kiếp trước cô không phải là chưa từng nếm trải qua. Cô lại còn trải qua một thời gian rất dài được Vương Thiên Bích tôi – luyện – khắc – nghiệt bằng hàng trăm bộ ngôn tình với đủ dạng xôi chè thịt thà, từ đơn thuần đơn giản nắm tay kéo rèm là kết thúc, cho đến những câu chỉ miêu tả chi tiết tỉ mỉ từng bộ phận cơ thể, từng tiếng *****, từng diễn biến của một cuộc *****. Thậm chí, ngay cả phim ảnh cũng đã được cô và Vương Thiên Bích nghiên – cứu không ít. Nói theo kiểu của dân ngôn tình là, dù cô chưa từng ăn thịt heo cũng đã trông thấy heo chạy, thậm chí là heo nằm, heo ngồi, heo quỳ, heo đứng, heo trong đủ thứ tư thế kỳ lạ và *****.
Thế nhưng, khi chính bản thân mình trải nghiệm qua, Triệu Uyển Nhu mới hiểu, giữa đọc và tưởng tượng với thực tế nếm trải có một sự cách biệt rất lớn. Và cô vẫn ngượng ngùng.
Tuy nhiên, dù ngượng ngùng, Triệu Uyển Nhu vẫn hiểu được, Thái Lãnh Hàn vốn là đang nghĩ cho cô. Không phải người đàn ông nào đang bộc phát bản năng và ***** cũng có thể đủ nghị lực và kiên nhẫn để tặng cho người phụ nữ đang bị hắn ta chế ngự được hưởng thụ một màn dạo đầu cẩn thận như thế. Cho nên, Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt đang rối rắm của Thái Lãnh Hàn mà nén chịu sự thẹn thùng, không trốn tránh nữa.
Khi đôi chân của Triệu Uyển Nhu e lệ tách ra, hé lộ cửa vào động hoa thần bí, Thái Lãnh Hàn vừa cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm vừa cảm thấy áp lực nặng nề. Thanh thản nhẹ nhõm vì hắn sẽ không phải nín nhịn lâu nữa, cũng sẽ không làm cho Triệu Uyển Nhu đau. Nhưng áp lực của Thái Lãnh Hàn không hề nhỏ. Đôi chân kia mở ra, cửa động mở ra, cũng đồng nghĩa với việc Triệu Uyển Nhu đã mở lòng ra đón nhận hắn, tin tưởng hắn. Hắn không chỉ phải khiến cho cô đủ sung sướng trong thời điểm này, mà còn phải đảm bảo cho cô hạnh phúc trong cả những ngày sau đó của tương lai, của cả đời. Cái gánh này, quá nặng, như Thái Lãnh Hàn vui vẻ và mừng rỡ gánh lấy. Trước mắt thì, hắn sẽ cùng cô hưởng thụ thú vui của một cặp vợ chồng mới cưới.
Được sự cho phép của quản – lý – cửa – khẩu, chàng kỵ sĩ ngón tay của Thái Lãnh Hàn mạnh dạn tiến vào một thế giới bí mật. Ban đầu, chàng chỉ dám dò dẫm từng bước một, len vào giữa bốn bề ***** mềm mại, cứ được một đoạn, lại lùi ra.
Lúc này, chàng kỵ sĩ kia lại như một chú sâu khổng lồ, thích thú khám phá một chiếc kén ấm áp và êm ái. Chú sâu ngo ngoe chạm bên nọ, động bên kia, từng chút từng chút khai mở cửa động cho rộng thêm.
Thái Lãnh Hàn vốn là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nên trong hoàn cảnh này, nhưng chú sâu trên bàn tay của Thái Lãnh Hàn cũng là những chú sâu có tinh thần đồng đội rất cao và vô cùng giàu tình nghĩa. Khi đã tìm được một chiếc kén đẹp đẽ, ấp áp và mềm mại đến vô cùng quyến rũ thế này, chú sâu đầu tiên này không muốn chỉ hưởng thụ một mình. Khi cửa động đã được khai mở rộng hơn, chú sâu kia rủ thêm một chú sâu nữa, vốn là hắn em thân thiết đứng cạnh mình suốt hai mươi mấy năm qua, cùng chui vào bên trong hang sâu. Quả thật ra rất ấm áp, rất mềm mại. Hai chú sâu thích chí cùng nhau nhảy múa “ăn mừng tân gia”.
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng TàiTác giả: Ngọc Tỉnh LiênTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTriệu Uyển Nhu giật mình mở bừng hai mắt và nhận ra cô đang ở trong một căn phòng kết đầy bong bóng màu hồng phấn và vô số hoa tươi. Không gian ngập tràn sự tươi vui và ấm áp. Triệu Uyển Nhu hít mạnh một hơi và thảng thốt nhận ra cô đã có thể hô hấp được trở lại như người bình thường. Đưa bàn tay ra trước mặt ngắm nghía, Triệu Uyển Nhu mừng rỡ khi có thể nhìn thấy rõ ràng được cơ thể của chính mình. Một suy nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu của Triệu Uyển Nhu. Có vẻ như cô đã được trùng sinh rồi. Mặc dù điều này là hoang đường đến mức phi lý, nhưng Triệu Uyển Nhu không thể không tin. Cô đã từ một linh hồn trong suốt trở thành một người bình thường bằng xương bằng thịt đã là một bằng chứng vô cùng vững chắc rồi. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu nhìn quanh căn phòng một lượt và nhận ra, đây chính là căn phòng tân hôn của cô trong kiếp trước. Sở dĩ Triệu Uyển Nhu có thể nhận ra được căn phòng này chính là phòng tân hôn của cô trong kiếp trước là bởi vì trong phòng có một tấm kính rất lớn có… Thái Lãnh Hàn nhìn gương mặt ửng hồng của vợ mà thương, lại vừa thích thú. Hắn nắm lấy một bên đầu gối của Triệu Uyển Nhu, khàn khàn cất giọng:- Ngoan! Em đã hứa sẽ cho anh rồi mà?- Nhưng mà... Đừng làm thế... Em ngượng lắm!- Chúng ta đã đến bước này rồi, em còn ngượng nữa sao?Thái Lãnh Hàn buồn cười nhìn Triệu Uyển Nhu nhưng lại không nỡ cười. Hắn hiểu sự ái ngại của cô và càng trân trọng sự ái ngại này của cô. Nhưng chính vì hắn biết cô vẫn luôn ái ngại, nên hắn càng không thể không giúp cô cởi mở hơn, và nới rộng hơn. Nếu không, một khi hắn thật sự xuất quân chiếm đóng, cửa hang nhỏ hẹp này sẽ khiến Triệu Uyển Nhu vô cùng đau đớn mà hắn cũng chẳng dễ chịu gì. Nửa ***** của Thái Lãnh Hàn thật ra đang ***** đến phát đau. Một con dã thú đói khát lâu ngày vừa thấy được món ngon đang kêu gào muốn được xông ra, nhưng Thái Lãnh Hàn sợ làm Triệu Uyển Nhu đau nên đang cố gắng hết sức để kìm nén. Nếu bây giờ Triệu Uyển Nhu vẫn khăng khăng không chịu, Thái Lãnh Hàn biết mình sẽ khó mà lâm trận rút lui được nữa, nhưng hắn lại xót xa nếu cô phải chịu đau đớn.Thật ra thì Triệu Uyển Nhu cũng biết rõ là Thái Lãnh Hàn đang muốn giúp cô có thể dễ dàng và thoải mái hơn khi chuyển đến những hành động tiếp theo. Trong kiếp này Triệu Uyển Nhu vẫn là xử nữ, nhưng trong kiếp trước cô không phải là chưa từng nếm trải qua. Cô lại còn trải qua một thời gian rất dài được Vương Thiên Bích tôi – luyện – khắc – nghiệt bằng hàng trăm bộ ngôn tình với đủ dạng xôi chè thịt thà, từ đơn thuần đơn giản nắm tay kéo rèm là kết thúc, cho đến những câu chỉ miêu tả chi tiết tỉ mỉ từng bộ phận cơ thể, từng tiếng *****, từng diễn biến của một cuộc *****. Thậm chí, ngay cả phim ảnh cũng đã được cô và Vương Thiên Bích nghiên – cứu không ít. Nói theo kiểu của dân ngôn tình là, dù cô chưa từng ăn thịt heo cũng đã trông thấy heo chạy, thậm chí là heo nằm, heo ngồi, heo quỳ, heo đứng, heo trong đủ thứ tư thế kỳ lạ và *****.Thế nhưng, khi chính bản thân mình trải nghiệm qua, Triệu Uyển Nhu mới hiểu, giữa đọc và tưởng tượng với thực tế nếm trải có một sự cách biệt rất lớn. Và cô vẫn ngượng ngùng.Tuy nhiên, dù ngượng ngùng, Triệu Uyển Nhu vẫn hiểu được, Thái Lãnh Hàn vốn là đang nghĩ cho cô. Không phải người đàn ông nào đang bộc phát bản năng và ***** cũng có thể đủ nghị lực và kiên nhẫn để tặng cho người phụ nữ đang bị hắn ta chế ngự được hưởng thụ một màn dạo đầu cẩn thận như thế. Cho nên, Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt đang rối rắm của Thái Lãnh Hàn mà nén chịu sự thẹn thùng, không trốn tránh nữa.Khi đôi chân của Triệu Uyển Nhu e lệ tách ra, hé lộ cửa vào động hoa thần bí, Thái Lãnh Hàn vừa cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm vừa cảm thấy áp lực nặng nề. Thanh thản nhẹ nhõm vì hắn sẽ không phải nín nhịn lâu nữa, cũng sẽ không làm cho Triệu Uyển Nhu đau. Nhưng áp lực của Thái Lãnh Hàn không hề nhỏ. Đôi chân kia mở ra, cửa động mở ra, cũng đồng nghĩa với việc Triệu Uyển Nhu đã mở lòng ra đón nhận hắn, tin tưởng hắn. Hắn không chỉ phải khiến cho cô đủ sung sướng trong thời điểm này, mà còn phải đảm bảo cho cô hạnh phúc trong cả những ngày sau đó của tương lai, của cả đời. Cái gánh này, quá nặng, như Thái Lãnh Hàn vui vẻ và mừng rỡ gánh lấy. Trước mắt thì, hắn sẽ cùng cô hưởng thụ thú vui của một cặp vợ chồng mới cưới.Được sự cho phép của quản – lý – cửa – khẩu, chàng kỵ sĩ ngón tay của Thái Lãnh Hàn mạnh dạn tiến vào một thế giới bí mật. Ban đầu, chàng chỉ dám dò dẫm từng bước một, len vào giữa bốn bề ***** mềm mại, cứ được một đoạn, lại lùi ra.Lúc này, chàng kỵ sĩ kia lại như một chú sâu khổng lồ, thích thú khám phá một chiếc kén ấm áp và êm ái. Chú sâu ngo ngoe chạm bên nọ, động bên kia, từng chút từng chút khai mở cửa động cho rộng thêm.Thái Lãnh Hàn vốn là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nên trong hoàn cảnh này, nhưng chú sâu trên bàn tay của Thái Lãnh Hàn cũng là những chú sâu có tinh thần đồng đội rất cao và vô cùng giàu tình nghĩa. Khi đã tìm được một chiếc kén đẹp đẽ, ấp áp và mềm mại đến vô cùng quyến rũ thế này, chú sâu đầu tiên này không muốn chỉ hưởng thụ một mình. Khi cửa động đã được khai mở rộng hơn, chú sâu kia rủ thêm một chú sâu nữa, vốn là hắn em thân thiết đứng cạnh mình suốt hai mươi mấy năm qua, cùng chui vào bên trong hang sâu. Quả thật ra rất ấm áp, rất mềm mại. Hai chú sâu thích chí cùng nhau nhảy múa “ăn mừng tân gia”.